Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 113: Tôi không muốn gặp lại cô




Editor: ViVu
Đường Nhã Đình khiếp sợ nhìn Tiêu Lăng Phong, anh ấy nói, anh ấy nói cái gì? Đứa bé bốn tháng. Làm sao anh ấy biết đứa bé sảy mất là bốn tháng. Trong nháy mắt, sắc mặt cô trở nên trắng bệch. Nhưng vẫn nhanh chóng đè xuống những hốt hoảng trong lòng.
“Lăng Phong, anh nói gì thế!” Đường Nhã Đình cười gượng. “Con của chúng ta là ba tháng, anh không nhớ sao?” Cô ta nói xong, nhanh chóng nặn ra vài giọt nước mắt, tuy nhiên có còn chưa kịp rơi xuống thì…
“Nhã Đình, có phải em cảm thấy. Em làm chuyện gì anh đều có thể dễ dàng tha thứ, cho nên mới không kiêng dè gì cả, có phải em cảm thấy em nói cái gì anh đều tin tưởng nên mới không hề e ngại gạt anh? Giọng nói của Tiêu Lăng Phong thật thấp, lại tràn đầy nhẫn nhịn và tức giận.
Đường Nhã Đình sửng sốt, nước mắt trong mắt nhanh chóng biến mất. Thái độ Tiêu Lăng Phong thật lạnh nhạt, câu hỏi của anh cũng rất trực tiếp, rất rõ ràng. Cô từ từ rũ mắt xuống. Trước kia cô đã cảm thấy, từ khi xảy ra chuyện Diệu Tinh bị ba cô mang đi, thì cô biết, tất cả của mình đều hóa thành hư vô, sự tin tưởng tuyệt đối mà Tiêu Lăng Phong dành cho cô, đã là quá khứ rồi. Giải thích của cô, nước mắt của cô, chẳng bằng một vết thương trên người Trình Diệu Tinh…
“Em nói đi!” Tiêu Lăng Phong nắm chặt bả vai Đường Nhã Đình quát lên. “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Lăng Phong?” Từng giọt nước mắt Đường Nhã Đình lăn xuống. “Anh làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại như thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Em nói đi, rốt cuộc chuyện đứa bé là sao?” Tay Tiêu Lăng Phong có chút run rẩy, những lời nói của anh dường như rít ra từ kẽ răng. “Nói!!!”
Trong lòng Đường Nhã Đình kinh hoảng, đứa bé, sao anh ấy lại nghĩ tới chuyện đứa bé. Đứa bé đã mất rồi, sao đột nhiên anh ấy lại nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ là Hạ Cẩm Trình sao? Anh ta rõ ràng đã đồng ý sẽ không nói, nhưng… Ngoại trừ anh ta ra, không còn ai biết rõ chuyện đứa bé. Hay là… Vẫn còn người khác biết chuyện này. Bác sĩ năm đó, rõ ràng anh ta nói đã chuẩn bị ổn thỏa rồi mà. Thậm chí là bất ngờ xảy ra tai nạn xe, cô đều làm không chê vào đâu được, lừa gạt tất cả mọi người…
“Lăng Phong, anh làm sao vậy? Sao đột nhiên hỏi chuyện đứa bé?” Đường Nhã Đình rưng rưng hỏi. “Đứa bé, đứa bé…” Đường Nhã Đình khóc, cố làm ra vẻ thương tâm nói không ra lời. Không thể thừa nhận, nếu thừa nhận thì tất cả sẽ thật sự kết thúc.
“Em còn gì để nói?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Đường Nhã Đình, em có thể đừng xem anh như thằng ngốc mà đùa bỡn có được không!” Anh quát lên, rút tay mình về, đột nhiên mất đi điểm tựa, Đường Nhã Đình ngã ngồi xuống đất.
Tất cả đều xảy ra quá bất ngờ làm cho Đường Nhã Đình không phản ứng kịp.
“Nhã Đình, anh đối xử với em không tốt sao?” Tiêu Lăng Phong khẽ hỏi. “Tại sao lại phản bội anh?” Tiêu Lăng Phong nghiến răng nhìn chằm chằm Đường Nhã Đình, giống như, từ trước tới nay anh đều chưa từng quen biết người này…
Giờ phút này, Đường Nhã Đình dường như không còn cách nào để thở. Phản bội, hai từ thật sự quá chói tai. Anh ấy thật sự đã biết chuyện của cô và Hạ Cẩm Trình sao?
“Lăng Phong, em không có!” Đường Nhã Đình lắc đầu, nhưng vào lúc này, cô hoàn toàn không tự tin. “Trong lòng em chỉ có anh, Lăng Phong, sao em có thể phản bội anh được chứ? Anh phải tin tưởng em.”
“Cô không có?” Ha ha… Tiêu Lăng Phong bật cười. “Vậy cô nói xem. Vào trước đêm chúng ta ở bên nhau, tôi ở nước ngoài suốt nửa năm, sau đó ba tháng, tôi tự mình phát hiện cô mang thai, nhưng… Đứa bé. Bốn tháng. Đường Nhã Đình, chuyện này cô giải thích với tôi thế nào đây?” Anh rống to. “Đường Nhã Đình, có phải cô cảm thấy tôi quá khờ? Ba năm nay, trong mặt các người tôi giống như một thằng hề?” Tiêu Lăng Phong siết chặt nắm đấm, âm thanh răng rắc phát ra từ lòng bàn tay.
Đường Nhã Đình nhắm mắt lại, cuối cùng thì anh ấy vẫn biết sao? Vì không để anh ấy nghi ngờ. Cô đã hao tâm tổn trí để sắp xếp tai nạn xe, thậm chí dùng cả đời vô sinh để trả giả cho việc phá bỏ đứa bé, vậy mà, tất cả đều phí công sao?
“Lăng Phong, anh nói gì đấy. Anh nghe chuyện này từ đâu? Anh không thể hoài nghi em như thế!” Đường Nhã Đình lắc đầu. “Anh không thể nghi ngờ em!” Cô vừa uất ức vừa làm nũng nói.
“Tôi hoài nghi em khi nào. Nhã Đình, tôi tin tưởng em đến vậy.” Anh nâng tay lên, nắm lấy cằm Đường Nhã Đình, tay dùng khá nhiều sức. “Chỉ cần cô nói. Tới bây giờ tôi cũng sẽ không nghi ngờ.”
“Lăng Phong, nếu anh đã tin tưởng em. Vậy tại sao…”
Đường Nhã Đình muộn thuận thế kết thúc cuộc nói chuyện đáng sợ này, nhưng hình như Tiêu Lăng Phong không để ý đến thái độ của cô.
“Cô bị thương, tôi như người điên đi trả thù những người làm tổn thương cô, cô phạm sai lầm, tôi dùng hết khả năng để giúp cô che giấu, che chở cô, tôi tình nguyện chọc giận nhiều người, cũng chỉ muốn bảo vệ cô. Thậm chí… Thậm chí cô gài bẫy đưa Diệu Tinh đến chỗ cha cô, tôi cũng không từ bỏ ý định cưới cô làm vợ, nhưng cô thì sao?” Tiêu Lăng Phong hỏi, trong mắt chạy xuống một giọt nước mắt. “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Giọt nước mắt này đã thiêu cháy trái tim Đường Nhã Đình, đau quá… Đường Nhã Đình cắn mạnh môi mình, mãi đến khi máu chảy ra…
“Cô biết rõ, cô bị thương tôi sẽ đau lòng, sẽ mềm lòng, cho nên, cô mới làm ra nhiều chuyện tự tổn thương mình, có phải không…” Anh vừa nói, vừa lau cánh môi Đường Nhã Đình, sau đó, tay không khống chế được mà dùng thêm sức.
Đường Nhã Đình đau đến nhíu cả mày, lại không thể đổi lấy chút xót thương của Tiêu Lăng Phong.
“Chỉ vì cô, chuyện thương thiên hại lý gì tôi cũng làm. Bởi vì tai nạn xe của cô, tôi phá hủy nhà họ Mộ, hủy hoại nhà họ Trình. Tôi không từ thủ đoạn trả thù Trình Diệu Tinh. Nhưng, kết quả thì thế nào? Kết quả chứng mình, tôi là một người ngu ngốc, nhiều năm qua, người phụ nữ tôi yêu, tôi đau, vẫn luôn lừa gạt tôi, phản bội tôi!” Tiêu Lăng Phong gào lên, giọng nói như khản đặc. “Cha của đứa bé kia, có phải ngay cả nằm mơ cũng bật cười không?”
Đường Nhã Đình lắc đầu. “Lăng Phong, Lăng Phong, anh hãy nghe em nói, chuyện này không phải như anh nghĩ.” Cô lôi kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong, lại bị anh vô tình hất ra. Cô nhếch nhác bị đẩy ngã trên mặt đất, “Anh nghe em giải thích.” Đường Nhã Đình cầu xin.
“Người đàn ông kia là ai?” Tiêu Lăng Phong mệt mỏi hỏi.
Tay Đường Nhã Đình chống trên mặt đất, khiến vết thương bị động. Cô rên lên một tiếng. Nhưng không rảnh bận tâm xem vết thương có bị xé rách hay không. Chỉ khóc, chỉ cầu xin…
“Lăng Phong, em…” Đường Nhã Đình nghẹn ngào, không biết nên noi gì. “Em không có.”
“Đừng nói với tôi rằng cô không có nữa!” Tiêu Lăng Phong gào thét thật to. “Những câu nói ‘em không có’. ‘tin tưởng em’ của cô, tôi đều không muốn nghe nữa.” Tiêu Lăng Phong lắc đầu. Nước mắt vẫn còn đọng nơi đáy mắt, đâm thật sâu vào trái tim bị thương của Đường Nhã Đình. “Đường Nhã Đình, tôi sẽ không tin tưởng cô nữa, không bao giờ!”
“Lăng Phong.” Đường Nhã Đình khóc hu hu, vào lúc này, cô không biết nên nói những gì, không biết lại gì để biện giải cho mình. Chỉ có thể nắm chặt lấy Tiêu Lăng Phong, chỉ có thể khóc thút thít. Tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy… “Đừng vậy mà, em van anh!”
Tiêu Lăng Phong lau mạnh giọt nước mắt trên mặt. Anh cười nhạo. “Cô nói xem, cái này có phải gọi là báo ứng không?” Tiêu Lăng Phong giễu cợt hỏi. “Tôi làm đủ mọi trò xấu, cuối cùng ông trời lại cho tôi biết chân tướng trêu ngươi này, tôi luôn bảo vệ người phụ nữ của kẻ khác, tôi dốc lòng báo thù cho con người ta… Ha ha…” Tiêu Lăng Phong bật cười, gần như là điên cuồng. “Đường Nhã Đình, cô phản bội tôi, tại sao còn để lại chứng cứ, tại sao?” Đột nhiên anh nắm lấy bả vai Đường Nhã Đình. “Coi như ăn vụng thì cô không lau sạch miệng được sao?”
“Lăng Phong, anh đừng như vậy được không!” Đường Nhã Đình kéo ống quần Tiêu Lăng Phong, thử bò dậy mấy lần. “Em van anh, đừng như vậy.”
“Vậy tôi nên thế nào?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Tôi nên cảm ơn cô nhân từ, cảm ơn cô đã không sinh đứa bé kia ra, không để tôi phải nuôi con giúp người khác!”
“Tiêu Lăng Phong!” Đường Nhã Đình rống to. “Em cầu xin anh đừng nói nữa!” Cô khóc. “Anh chỉ biết trách cứ em. Tiêu Lăng Phong, anh tự xem xét lại lương tâm mình đi, anh không phản bội em sao?” Bị Tiêu Lăng Phong kích thích, rốt cuộc Đường Nhã Đình đã bị chọc giận.
“Cho nên cô muốn nói, chúng ta như vậy là rất công bằng?” Tiêu Lăng Phong mỉm cười. “Được, tôi không trách cô, tôi không có tư cách.” Anh gật đầu. “Chính tôi cũng không sạch sẽ, thì tôi cũng không có tư cách yêu cầu cô phải thế.” Tiêu Lăng Phong nói xong, lại bật cười. “Đây có được là xem là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa mà không cho phép dân chúng đốt đèn?” Ha ha…
“Lăng Phong, không phải như vậy. Em không có ý này.” Đường Nhã Đình lắc đầu. “Anh đừng làm như vậy mà.” Nụ cười của anh ấy, thật sự rất kinh khủng. “Em chỉ muốn anh nghe em giải thích. Lăng Phong, là anh hiểu lầm em. Anh phải cho em một cơ hội phản biện. Có đúng không! Tin tưởng em, đứa bé thật sự là của anh, có lẽ… Có lẽ bệnh viện xảy ra vấn đề gì đó, Lăng Phong, anh không thể chỉ vì lời nói của người khác mà nghi ngờ em.”
“Cho cô cơ hội đổi đen thành trắng sao?” Tiêu Lăng Phong hỏi.
“Tại sao anh tự nguyện tin tưởng lời nói của người khác mà không chịu tin em!” Đường Nhã Đình ngồi sụp dưới đất.
“Cô có biết bệnh án của cô, vẫn còn được bệnh viện giữ lại không?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Đường Nhã Đình, tại sao cô lại ầm ĩ đòi xuất viện? Nếu như không có việc đó thì tôi cũng sẽ không nhìn thấy bệnh án của cô rồi!”
Trong nháy mắt Đường Nhã Đình mất đi tất cả sức lực. Bệnh án?
“Cho nên, giờ thì cô không còn gì để nói đúng không?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Cô còn nói tôi hiểu lầm cô, trách lầm cô nữa không?”
Đường Nhã Đình sững sờ ngồi đó, tựa như không còn nghe bất kỳ âm thanh gì nữa, cái này không phải là cẩn thận mấy cũng sẽ có sơ sót ư. Bệnh án. Quả thật cô không chú ý tới bệnh án, cô chỉ tìm bác sĩ chủ trị, muốn ông ấy nói: đứa bé ba tháng, nhưng thật đáng tiếc, không thể giữ được
Nhìn Đường Nhã Đình kinh ngạc đến ngây người, nụ cười của Tiêu Lăng Phong càng trở nên giễu cợt.
“Tôi không muốn gặp lại cô…” Tiêu Lăng Phong nghiến răng. “Không đúng, đây là phòng bệnh của cô, cho nên, tôi biến, tôi cút…” Tiêu Lăng Phong gầm lên, sập cửa bỏ đi.
Rầm!! Hình như thủy tinh cũng bị chấn động kêu răng rắc, Đường Nhã Đình khôi phục thần trí, nhìn thấy phòng bệnh trống rỗng…
“Lăng Phong…” Đường Nhã Đình lớn tiếng kêu lên, thế nhưng lúc này, Tiêu Lăng Phong không hề quay đầu lại. “Trở lại, trở lại đi… Nghe em giải thích, không phải như anh nghĩ, không phải…” Cô chán nản ngồi dưới đất. Tiếng khóc tuyệt vọng quanh quẩn thật lâu trong phòng bệnh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.