Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 116: Đây có phải cái gọi là báo ứng hay không




Editor: ViVu
Đường Nhã Đình lảo đảo nghiêng ngã lao ra khỏi xe, trên người cô vẫn còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, vì quá mức kích động mà hôm qua cô đã ngất xỉu trong phòng bệnh. Hôm nay tỉnh lại thì mới hay biết Tiêu Lăng Phong xảy ra tai nạn xe. Cô rất hận, cũng rất ăn năn, tại sao cô lại làm ra chuyện như vậy, tại sao không giấu tất cả mọi chuyện cho thật tốt, nếu làm vậy thì Tiêu Lăng Phong đã không xảy ra tai nạn xe. Mọi chuyện cũng không đi đến bước đường cùng này. Tiêu Lăng Phong tuyệt đối sẽ không tha thứ cho loại chuyện này.
“Vội vã như vậy là muốn đi đâu?” Cô vừa mới chạy tới cửa phòng bệnh thì giọng nói châm chọc vang lên bên tai.
Đường Nhã Đình khựng lại. Từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt tươi cười của người đàn ông đang bước ra khỏi phòng bệnh, cô hung hăng nghiến răng. Với Hạ Cẩm Trình, chưa bao giờ cô cảm thấy căm hận như thế này…
Hạ Cẩm Trình từ từ đến gần Đường Nhã Đình, nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô, đưa tay lên vén mấy sợi tóc của cô ta. “Tiêu Lăng Phong của cô không có trong phòng bệnh. Cô đã tới muộn rồi!”
“Không được đụng vào tôi!” Đường Nhã Đình kích động quát, dùng sức đẩy tay Hạ Cẩm Trình ra, tiếng quát chói tay hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, do dùng quá nhiều sức mà động đến vết thương, cô khẽ kêu đau. Sớm biết đã không cắt sâu như vậy, cô ta tự trách mình.
“Kích động như thế làm gì chứ?” Hạ Cẩm Trình hỏi.
“Hạ Cẩm Trình, nhìn thấy tôi thê thảm như thế này, anh hài lòng chưa?” Đường Nhã Đình oán hận cắn răng, lúc trước, mắt mình chắc đã mù rồi nên mới dây dưa với anh ta… “Anh là tên khốn!”
“Cô thảm sao?” Hạ Cẩm Trình không đồng ý. “Nếu như cô như thế đã gọi là thảm, thì chuyện Diệu Tinh gặp phải thì nên gọi là gì?” Nghĩ đến vết thương trên cánh tay Diệu Tinh, trong lòng đã có quắp. Lời nói của Alex càng làm cho anh chỉ muốn bóp chết người đàn bà trước mặt này. Người nhà họ Đường, ai cũng đều không bằng cầm thú. “Nếu như cô như thế đã gọi là thảm, thì Diệu Tinh và Mộ Thần bị cô hại như vậy thì gọi là gì?” Hạ Cẩm Trình bước tới một bước.
“Chuyện của bọn họ liên quan gì đến tôi!” Đường Nhã Đình hét thất thanh.
“Cô không phải vì muốn thần không biết quỷ không hay phá bỏ đứa bé mà cố ý sắp đặt tai nạn xe kia sao? Cọ không cảm thấy Mộ Thần và Diệu Tinh đều là người vô tội sao? Đường Nhã Đình, người phụ nữ lòng dạ hiểm độc như cô, cô cảm thấy cô sẽ có được kết quả tốt sao?”
Nhìn Hạ Cẩm Trình, Đường Nhã Đình bị dọa sợ, từng bước từng bước lui về sau.
“Anh… Anh không được nói bậy!” Đường Nhã Đình hoảng hốt hét lên một câu. Lặng lẽ liếc nhìn phòng bệnh, không thấy Tiêu Lăng Phong, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm. Tì𝗆 𝒕𝘳𝘂yện hay 𝒕ại [ T𝘳U𝗆 T𝘳𝘂yen.𝒗n ]
“Sao cô có thể độc ác như vậy?” Hạ Cẩm Trình hỏi, “Diệu Tinh bị các người hại còn chưa đủ thảm sao? Bởi vì bị cô hãm hại mà cô ấy bị buộc sống bên cạnh Tiêu Lăng Phong, mất đi người mình yêu thương. Bởi vì cô hãm hại mà suýt chút nữa cô ấy đã bị người ta luân phiên cưỡng bức. Cô ấy đã không so đo với cô thì thôi. Nhưng còn cô, cô không những không biết hối cải còn đưa cô ấy đến chỗ cha cô, Đường Nhã Đình, cô còn là người sao?” Hạ Cẩm Trình giận dữ rống lên.
“Hạ Cẩm Trình, tôi nói lại một lần nữa, tôi không có làm!” Đường Nhã Đình trợn to mắt. Rõ ràng chuyện này không phải do cô làm, nhưng tất cả chứng cứ đều chĩa vào cô.
“Tôi không phải là Tiêu Lăng Phong, cô nói cái gì tôi sẽ tin cái đó, tôi cũng sẽ không đánh mất lương tâm mả thiên vị một người phụ nữ tâm địa rắn rết như cô!”
“Hạ Cẩm Trình, anh giả vờ cái gì chứ!” Đường Nhã Đình cười. “Nếu như là Diệu Tinh mà anh nhớ mãi không quên kia, thì anh cũng sẽ làm như vậy phải không?”
“Rất đáng tiếc, Diệu Tinh không biết làm những chuyện như vậy, Đường Nhã Đình, cô không có cơ hội biết lúc đó tôi sẽ làm thế nào.”
“Hừ!” Đường Nhã Đình hừ lạnh. “Diệu Tinh của anh trong sáng như thế, không phải cũng chỉ là người thứ ba thôi sao!” Đường Nhã Đình ngẩng đầu lên.
“Cô không phải là người thứ ba, nhưng cũng chỉ là hàng nát tùy tiện leo lên giường đàn ông!” Hạ Cẩm Trình khinh miệt nhìn Đường Nhã Đình.
“Anh…” Đường Nhã Đình cứng miệng, giây tiếp theo nước mắt rơi xuống. “Đúng, tôi là hàng nát!” Cô gật đầu. “Hạ Cẩm Trình, anh trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi, không phải vì muốn biến tôi thành như thế sao? Tất cả hôm nay của tôi, đều do một tay anh tạo thành, anh hài lòng chưa?” Cô hỏi. “Hạ Cẩm Trình, coi như anh hận tôi đi. Nhưng phiền anh nể tình khoảng thời gian vui vẻ lúc chúng ta qua lại mà có thể nhân từ với tôi một chút có được không, tại sao anh lại tố cáo việc này vói Lăng Phong, anh có biết việc này là một đả kích rất lớn với anh ấy hay không, anh có biết không hả, bởi vì chuyện này mà chúng tôi, một chút hi vọng, rất có thể cũng sẽ không còn!”
Két! Đột nhiên cửa phòng bệnh bị kéo ra, trong phòng bệnh vốn dĩ không hề có người, mà lúc này Tiêu Lăng Phong lại đi ra. Anh lạnh lùng nhìn Đường Nhã Đình và Hạ Cẩm Trình.
“Lăng, Lăng Phong!” Đường Nhã Đình líu lưỡi. Anh ấy nghe thấy sao?
“Cho nên, đứa bé là của anh?” Tiêu Lăng Phong mỉm cười nhìn Hạ Cẩm Trình. Đột nhiên anh phát hiện, thì ra tất cả những gỉ Hạ Cẩm Trình nói đều vô cùng rõ ràng, thì ra anh ta luôn ám chỉ với mình, nhưng anh lại cứ ngu ngốc tin tưởng Nhã Đình vô tội, thuần khiết.
Hạ Cẩm Trình cũng giật mình, không phải anh ta không có trong phòng sao? Làm thế nào lại đột nhiên đi ra đây! “Lăng Phong, không phải anh không có ở đây sao?” Mặc dù không thích Tiêu Lăng Phong nhưng mà chuyện này, anh vẫn không hy vọng Tiêu Lăng Phong biết được. Dù sao thì đây cũng chính là nỗi đau và sự sĩ nhục, không phải là người trong cuộc sẽ không thể nào hiểu được.
“Nhã Đình, anh ta nói đều là sự thật sao? Ngay cả tai nạn xe ba năm trước, cũng là do cô sắp xếp?” Tiêu Lăng Phong đến gần Đường Nhã Đình. Tại sao cô ta lại có thể tính toán chuyện này đến mức đó? Tại sao cô ta có thể độc ác đến như vậy?
Đường Nhã Đình hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Cẩm Trình, anh ta cố ý! Anh ta cố ý de693tlp nghe được những chuyện này.
“Đường Nhã Đình, rốt cuộc thì cô còn có chuyện gì gạt tôi?” Tiêu Lăng Phong dùng một cánh tay siết chặt bả vai Đường Nhã Đình.
“Lăng, Lăng Phong, anh đừng nghe anh ta nói bậy!” Đường Nhã Đình hốt hoảng lắc đầu. “Em… Em không có. Đứa bé, đứa bé…”
“Đường Nhã Đình, nếu như đến lúc này rồi mà cô còn dám nói đứa bé là của tôi thì…” Tay Tiêu Lăng Phong chậm rải chuyển đến cổ cô ta.
“Lăng Phong…” Cho dù có nằm mở đi chăng nữa thì Đường Nhã Đình cũng không thể ngờ, có một ngày Tiêu Lăng Phong sẽ đối xử tuyệt tình với cô như thế này.
Tay Tiêu Lăng Phong run rẩy, đây chính là cô gái mà kể từ lúc anh hiểu chuyện đã cưng chiều, chăm sóc. Tay anh siết cổ cô, nhưng người không thể thở được lại là chính anh…
“Lăng Phong, em biết sai thật rồi.” Đường Nhã Đình khóc nức nở. “Em biết sai rồi, em không nên làm chuyện có lỗi với anh, anh cho em một cơ hội…”
“Nhã Đình, cô nên biết.” Anh từ từ áp sát Đường Nhã Đình. “Tôi có thể dễ dáng tha thứ bất cứ chuyện gì, mặc cho cô trở nên không còn là cô, mặc cho cô làm bao nhiêu chuyện xấu, tôi cũng đều có thể không quan tâm, nhưng… Tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất cứ người nào phản bội tôi, cô, cũng không ngoại lệ.”
“Lăng Phong, em không cố ý, em chỉ không muốn mất đi anh thôi!” Đường Nhã Đình níu lấy tay Tiêu Lăng Phong mà khóc lóc. “Sau sự kiện đó, em cũng đã rất hối hận. Nhưng em còn sợ mất đi anh hơn nữa. Vốn dĩ, em định âm thầm phá bỏ đứa bé, nhưng… Nhưng lại bị anh phát hiện. Khi đó, anh ôm em, lúc anh vui vẻ kêu lên ‘anh sắp được làm cha rồi’, thì em đã hiểu, đứa bé này không thể phá bỏ được. Nhưng em không thể…
“Không thể để tôi nuôi con thay người khác?” Tiêu Lăng Phong cười. “Đường Nhã Đình, tôi không phải nên cảm ơn cô đã tốt bụng, cảm ơn cô đã áy náy?” Bàn tay đang nắm bả vai của Đường Nhã Đình không ngừng dùng thêm sức.
“Lăng Phong, em thật sự biết sai rồi. Em hứa, sau này, em chỉ có mình anh, đừng rời bỏ em, có được không! Em van anh!”
“Ha…” Tiêu Lăng Phong cười khổ một tiếng, anh xoay mặt nhìn Hạ Cẩm Trình. “Cẩm Trình, biết anh bao lâu nay, tôi phát hiện, anh nói một câu rất đúng. Tôi thật sự vô cùng đáng thương…”
“Lăng Phong, tôi…”
“Anh đừng nhìn tôi như vậy, áy náy của các người, một chút tác dụng với tôi cũng không có!” Tiêu Lăng Phong lắc đầu, tay cũng từ từ rời khỏi người Đường Nhã Đình. “Nhã Đình, bất cứ chuyện gì, tôi đều có thể không để ý, có thể tha thứ cho cô, nhưng mà chuyện này, tôi không muốn bàn lại! Cô đi đi…”
“Lăng Phong!” Đường Nhã Đình kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong. “Anh đừng như vậy mà, nhiều năm tình cảm của chúng ta thì sao…”
“Lúc cô ở sau lưng tôi mang thai với người đàn ông khác, cô có nghĩ đến nhiều năm tình cảm của chúng ta hay không?” Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình hỏi. “Sau này cô không cần phải giấu giếm nữa, cũng không cần ngụy trang nữa, Đường Nhã Đình, đừng ép tôi nói ra những lời khó nghe hơn nữa.” Anh chậm rãi giơ ngón tay lên, chỉ về phía lối ra.
“Lăng Phong, sao anh có thể tuyệt tình như vậy?” Đường Nhã Đình khóc, lớn tiếng hỏi.
“Bởi vì cha nào con nấy!” Tiêu Lăng Phong thờ ơ nhún vai.
“Lăng Phong, anh đừng như vậy mà…”
“Cô có thể đi được rồi!” Tiêu Lăng Phong chỉ về lối ra. “Bắt đầu từ hôm nay, cô muốn ở bên cạnh ai đều là tự do của cô. Tôi không có quyền can thiệp.”
“Lăng Phong…”
“Tôi nói lại một lần nữa, sau này, tôi không muốn nhìn thấy các người.” Giọng nói Tiêu Lăng Phong lạnh lùng mang theo sự run rẩy khó che giấu, đi vào phòng bệnh. Trong khoảnh khắc cánh cửa vừa khép lại, rốt cuộc vẻ lạnh lẽo trên mặt đã bị thay thế bởi nét ưu thương sâu đậm, tựa vào ván cửa, anh ngẩng đầu lên, khống chế giọt nước trong khóe mắt.
Thì ra, năm đó mẹ đau khổ như thế này, thì ra… Mộ Thần, đau tê tâm liệt phế đến vậy…
“Lăng Phong, mở cửa đi, cho em một cơ hội đi mà!” Bên ngoài, Đường Nhã Đình đập mạnh vào cánh cửa. “Mở cửa.”
“Cút!” Tiêu Lăng Phong thô bạo quát một tiếng. “Đường Nhã Đình đừng làm cho tôi chán ghét cô hơn nữa!”
Ngoài cửa, sau một hồi ồn ào, quả nhiên đã không còn tiếng động gì nữa. Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Tiêu Lăng Phong cười buồn.
Nhìn đi, một đứa bé mà ngay cả cha mẹ cũng không cần, thì còn trông mong vào ai cần ngươi nữa. Tiêu Lăng Phong chầm chậm ngồi xổm xuống, không quan tâm vết thương trên cánh tay đang đau thấu xương tủy.
Tiêu Lăng Phong, ngươi không chỉ có đáng thương mà còn có đáng buồn. Nhìn phòng bệnh trống rỗng, cảm giác thê lương lại một lần nữa kéo đến. Thì ra bấy lâu nay, anh vẫn luôn làm tiểu nhân một cách vô ích. Anh không biết khi anh gặp lại Diệu Tinh, còn có thể khẳng khái hùng hồn nói rằng, cái chết của Mộ Thần chỉ là ngoài ý muốn ~
Ha ha…! Tiêu Lăng Phong bật cười. Tiêu Lăng Phong, anh chính là hung thủ giết người, là anh hại chết Mộ Thần, đây có phải chính là báo ứng mà Diệu Tinh đã nói hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.