Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 118: Tôi không chết, có phải em thấy thật đáng tiếc?




Editor: ViVu
Tin tức Dạ Khuynh sử dụng thực phẩm không an toàn, dẫn đến thực khách bị trúng độc đã chấn động cả thành phố T. Nó đã trở thành tin tức trên trang đầu của các tờ báo lớn, chỉ trong một đêm, biểu tượng cho sự phồn hoa của thành phố T đã trở thành đề tài cho mọi người chỉ trích. Phút chốc, mọi mũi nhọn đều hướng về Dạ Khuynh, về nhà họ Tiêu, mà hơn cả là Tiêu Lăng Phong… Thương nhân bất lương, mặt người dạ thú. Tất cả từ ngữ khó nghe, không chỗ nào là không có…
Diệu Tinh tan việc đúng giờ, lúc bước ra cửa Thiên Tuấn, bất chợt nhìn thấy mấy phóng viên vây quanh. Cô thở dài, phiền phức lần này thật sự rất lớn.
“Diệu Tinh?” Alex dừng xe bên cạnh Diệu Tinh. “Tan việc rồi sao?”
“Ừ, đúng vậy!” Diệu Tinh gật đầu. “Sao anh lại ở đây?”
“Tới đón em tan sở!” Alex cười híp mắt, bước xuống xe, mở cửa xe giúp Diệu Tinh. “Trong lúc em đang suy nghĩ đề nghị của anh, không phải cần cố gắng đối xử với em thật tốt, từ nay về sau sẽ còn tốt hơn nữa!”
“Alex…”
“Đừng nói mấy câu như chúng ta không thích hợp, em có thích hợp với anh hay không, chỉ có anh rõ ràng nhất!” Alex nói xong thì thắt dây an toàn giúp Diệu Tinh. “Anh cho rằng Tiêu Lăng Phong xảy ra chuyện lớn như vậy, em sẽ không tan sở sớm như vậy.”
“Chuyện này có liên quan gì tới em đâu.” Diệu Tinh khẽ nói. Dạ Khuynh là nơi cô hận nhất, cũng tại nơi đó, cô mất đi Mộ Thần, thậm chí, ngay cả cơ hội giải thích hiểu lầm với anh cũng không có.
“Sao vậy? Có phải cơ thể không thoải mái hay không?” Alex hỏi. “Anh đã nói em đừng xuất viện sớm như vậy mà!”
“Em không sao!” Diệu Tinh lắc đầu một cái. “Không phải Pat nói hôm nay anh có trận tranh tài ư, sao lại…”
“Anh muốn gặp em!” Alex dịu dàng nhìn Diệu Tinh. “Em phải suy nghĩ thật kỹ những lời của anh, Diệu Tinh, đừng để anh đợi quá lâu!” Anh chân thành nói.
Diệu Tinh im lặng thật lâu vẫn không biết nên nói gì mãi cho đến khi Alex dừng xe.
“Đi vào nghỉ ngơi cho thật khỏe đi, sắc mặt của em rất kém, Diệu Tinh, anh hi vọng, chuyện tin tức, thật sự không ảnh hưởng đến em!” Anh khẽ hôn lên trán cô.
Trong nháy mắt, cơ thể Diệu Tinh cứng đờ, thậm chí không dám thở. Cô kinh ngạc nhìn Alex.
“Đi vào đi!” Anh mỉm cười, xoa xoa tóc Diệu Tinh. Nhìn Diệu Tinh xuống xe, sau đó vội vã chạy đi, nụ cười cưng chiều trên khóe miệng anh ta từ từ biến mất.
“Bên phía bệnh viện có động tĩnh gì thì cũng đều phải báo cho tôi biết ngay, chắc chắn Tiêu Lăng Phong sẽ bắt tay điều tra chuyện này, bảo bọn họ làm việc cẩn thận một chút cho tôi!” Anh ta căn dặn xong thì cúp máy, giờ phút này, bóng dáng Diệu Tinh cũng đã biến mất. “Diệu Tinh, tôi hy vọng cô thật sự cảm thấy chuyện này không liên quan đến cô!” Anh ừ từ dựa vào ghế. “Tiêu Lăng Phong, chính tay tôi sẽ phá hủy tất cả những thứ quan trọng của anh, hiện tại anh và Đường Nhã Đình cũng đã kết thúc, như vậy, kế tiếp chính là Dạ Khuynh, tôi bảo đảm…”
Sắc trời càng lúc càng tối. Diệu Tinh vội vã chạy từ căn hộ đến đây, sau khi đi thăm cha mẹ, ăn cơm tối với bọn họ xong, lúc trở về mới biết mình để quên chìa khóa. Bầu trời âm u, xem ra cũng sắp mưa rồi. Diệu Tinh hít sâu một hơi, lao ra khỏi chung cư…
Công ty vào buổi tối rất yên tĩnh, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà vang lên thật lớn. Diệu Tinh run rẩy chạy đến bàn làm việc, mở đèn bàn, tìm chìa khóa trong ngăn léo, nhưng lật tung cả ngăn kéo vẫn không thấy chìa khóa đâu cả.
Bộp! Đột nhiên trong phòng làm việc lại vang lên tiếng động, Diệu Tinh bị dọa sợ đến run rẩy, đồ đạc trong tay cũng vì vậy mà rơi trên mặt đất. Cô nuốt nước miếng một cái, đã hơn mười giờ, lúc này sẽ là ai đây? Không phải là có trộm chứ!
Rõ ràng tự nói với mình là không được qua đấy, nhưng bàn chân lại bắt đầu di chuyển. Trong phòng làm việc chỉ mở một cái đèn bàn, thấp thoáng nhìn thấy có người ngủ trên sofa. Trong không khí còn lởn vởn mùi rượu nhàn nhạt.
“Tiêu Lăng Phong?” Biết không phải là trộm, Diệu Tinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sao muộn thế này mà anh ta còn ở đây! Không phải lúc này anh ta nên xử lý chuyện của Dạ Khuynh sao? Cho dù không phải thì nơi anh ta nên xuất hiện cũng không phải là phòng làm việc.
Tiêu Lăng Phong nằm trên soa, quần áo vứt lung tung ở bên cạnh, caravat vắt ngược trên cổ, nhìn dáng vẻ có lẽ đã ngủ. Diệu Tinh lắc đầu một cái, vừa định xoay người đi thì đã bị Tiêu Lăng Phong đưa tay kéo lại.
“Á!” Diệu Tinh hét lên một tiếng. “Anh làm gì thế!” Cô bực bội quát.
“Sao em lại tới đây!” Giọng nói Tiêu Lăng Phong thật thấp, lại khàn khàn, mang theo vẻ uể oải. Dường như tay anh đã không còn sức lực nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay.
“Đến tìm chìa khóa!” Diệu Tinh thành thật trả lời, vừa định giẫy khỏi tay Tiêu Lăng Phong, thì lại nhớ đến trên tay Tiêu Lăng Phong có thương tích, cô từ từ rút tay ra ngoài. “Không có gì thì tôi về trước đây!” Cô nắm lấy tay Tiêu Lăng Phong, thả tay anh lại trên người anh. “Anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi!” Cô âm thầm mắng thật xui xẻo.
“Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong mệt mỏi kêu lên. “Ngồi với tôi một chút được không?” Thái độ thờ ơ của Diệu Tinh thật sự làm anh rất đau. Nhìn thấy anh như vậy mà ngay cả một câu an ủi cô cũng không có.
“Anh có chuyện gì sao?” Diệu Tinh quay mặt sang, lúc này cô mới phát hiện sắc mặt Tiêu Lăng Phong tái nhợt đến dọa người. Mặc dù ánh đèn không sáng chói, nhưng vẫn có thể thấy rõ trên áo sơ mi của anh có một vệt máu.
“Tiêu Lăng Phong, anh có bệnh không vậy!” Diệu Tinh cau mày. “Bị thương mà cũng không biết tự mình xử lý sao? Anh đây là có ý gì, tự trừng phạt mình hả?”
“Thân nhân người bệnh có chút kích động, không cẩn thận đụng vào một cái!”
“Vậy anh còn uống rượu!” Diệu Tinh khinh thường.
Trước thái độ chán ghét của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong không có bất kỳ phản bác nào. Do cô đứng ngược sáng nên anh không nhìn rõ mặt Diệu Tinh, nhưng có thể tưởng tương được đó là thái lạnh nhạt và thờ ơ. Dường như sợ phải nhìn thấy thái độ của Diệu Tinh, anh chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ thở dài. Quả nhiên, Diệu Tinh ghét anh, thậm chí hận anh. Nếu như, Diệu Tinh biết Đường Nhã Đình vì anh mà sắp đặt tai nạn xe, có phải cô ấy càng hận anh hơn hay không! Có phải cho dù đứng nhìn anh chết cũng sẽ không chút dao động…
“Có hộp cứu thương không?” Diệu Tinh hỏi.
Giọng nói thật bình thản. Tiêu Lăng Phong giơ cánh tay lên che mắt lại, giấu đi khổ sở trong đôi mắt. Chẳng qua đây cũng xem như là tốt rồi, ít ra cô còn tự nguyện hỏi một chút, không bỏ mặc anh mà rời đi.
“Tiêu Lăng Phong, nếu anh không cần giúp đỡ thì tôi về!” Thái độ Tiêu Lăng Phong làm cô không thoải mái. Anh ta có ý gì, chẳng lẽ phải bắt mình không tự trọng khóc lóc hỏi anh ta có cần giúp đỡ hay không sao?
“Ở đây không có!” Tiêu Lăng Phong khẽ nói.
“…” Diệu Tinh liếc nhìn Tiêu Lăng Phong một cái. Đột nhiên cô thấy hối hận, tại sao mình lại tới tìm chìa khóa làm gì, tại sao không nghe lời mẹ ở lại một đêm. Coi như đến đây thì tại sao lại nhiều chuyện chạy vào trong này làm gì. Đúng là tự tìm phiền toái mà. Nếu không đi vào thì có phải chuyện gì cũng không xảy ra. “Anh muốn đến bệnh viện. Hay chờ tôi ra ngoài mua thuốc?” Diệu Tinh không mặn không nhạt hỏi.
“Em có thể đi làm việc của em rồi!” Giúp đỡ bất đắc dĩ như thế thì, anh không cần! Tiêu Lăng Phong tức giận nghĩ, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi gặp phải chuyện gì anh đều tự xử lý. Nhưng lúc này… Trong lòng của anh rất loạn. Rõ ràng nghĩ không muốn Diệu Tinh nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình, nhưng khi cô thật sự xuất hiện thì anh lại muốn cô nán lại chốc lát! Mặc dù thái độ của cô thật lạnh nhạt, nhưng ít nhất anh còn có thể tự lừa mình rằng anh không phải chỉ có một mình. Nhưng… Có lẽ tất cả đều do anh đơn phương rồi.
“Này, tổng giám đốc Tiêu, tốt nhất anh nên nghỉ ngơi đi, có muốn tôi gọi điện thoại cho Joe không?” Thấy Tiêu Lăng Phong không lên tiếng, Diệu Tinh định nhấc chân rời khỏi. Như vậy thì tốt hơn, tránh cô đứng đây lại lúng túng.
“Trình Diệu Tinh!” Không ngờ cô lại đi thật, Tiêu Lăng Phong đứng bật dậy, mấy bước đã đuổi kịp cô, kéo cổ tay cô, trở tay đẩy cô vào vách tường bên cạnh.
Rầm! Hai người cùng đụng vào vách tường, xương cốt gần như đều bị đụng đến vỡ vụn. Diệu Tinh bị đau hít vào một hơi. Cảm thấy có một hơi thở lạnh lẽo bao phủ lấy mình. Cô lo lắng nuốt nước miếng, đương nhiên cô biết người đàn ông này rất nguy hiểm, không thể đến gần.
“Thì ra em chán ghét tôi đến vậy sao?” Anh nghiến răng. Bàn tay càng siết chặt cổ tay Diệu Tinh… “Nói!” Anh lạnh lùng hỏi, không ngừng áp sát Diệu Tinh…
“Tiêu Lăng Phong, anh làm gì đấy, buông tôi ra!” Giọng Diệu Tinh đầy vẻ không vui,
“Trình Diệu Tinh, tôi không cho em chán ghét tôi. Tôi không cho phép em đi!” Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ, sau đó cúi xuống nhìn Diệu Tinh, chóp mũi của anh gần như chạm vào trán cô.
Sau lưng Diệu Tinh bị đụng đau, cổ tay thì bị giữ chặt. Chống cự hai lần cũng đều vô ích. “Tiêu Lăng Phong, rõ ràng là anh kêu tôi đi!” Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông không nói đạo lý kia.
“Từ khi nào mà em trở nên nghe lời tôi đến vậy?” Tiêu Lăng Phong chế giễu. “Trình Diệu Tinh, có phải em rất hận tôi không? Ngay cả nán lại một giây với tôi thôi mà em cũng đều thấy chán ghét.” Tiêu Lăng Phong hỏi. Lúc này ánh đèn rất mờ. Tiêu Lăng Phong bước đến gần Diệu Tinh, dường như cướp đi mọi không khí, không cho cô thở. “Trả lời tôi!” Anh nhìn cô chằm chằm. “Có phải em hận tôi đến mức, tôi chết đi em mới vừa lòng!”
“Tiêu Lăng Phong, anh làm gì thế?” Người đàn ông này, lại nổi điên gì nữa đây. Mới vừa rồi còn yếu ớt, hiện tại dáng vẻ lại như muốn ăn thịt người. “Buông tôi ra!”
“Tôi hỏi em có phải tôi chết em sẽ rất vui vẻ không hả!” Tiêu Lăng Phong tiếp tục hỏi. “Tôi làm em ghét đến mức tránh không kịp sao?” Vết thương trên cánh tay càng lúc càng đau, trên trán anh cũng đã toát ra một lớp mồ hôi mịn. Thái độ không lạnh không nóng của Diệu Tinh làm trong lòng anhvo6 cùng bực bội.
“Tôi không có ý đó!” Diệu Tinh cố gắng lui về sau, nhưng lúc này cô đã dựa sát vào vách tường rồi, không còn chỗ trốn nữa. Hơi thở của Tiêu Lăng Phong phả lên mặt cô, làm cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Vậy em có ý gì?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, có phải trong lòng em vô cùng thoải mái, cực kỳ thỏa hận!” Tiêu Lăng Phong khẽ cười, cơ thể có chút run rẩy. “Tôi không chết, có phải em cảm thấy thật đáng tiếc đúng không?”
“Tôi không có biến thái như vậy!” Diệu Tinh không vui giãy giụa. “Tiêu Lăng Phong, nếu anh cần giúp đỡ thì anh cứ nói anh muốn như thế nào. Nếu anh không cần, phiền anh buông tay ra!”
“Cho nên, ý của em là tôi biến thái!” Không quan tâm đến thái độ của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong khẽ hỏi, rõ ràng chỉ là một câu nói rất nhẹ nhưng lại làm Diệu Tinh thấy cực kỳ nguy hiểm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.