Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 120: Cận kề hiểm nguy (1)




Editor: ViVu
Diệu Tinh vừa lái xe vừa nhìn Tiêu Lăng Phong bên cạnh, anh ta nhắm mắt, mím chặt môi, mặc dù anh ta không lên tiếng nhưng Diệu Tinh vẫn nhìn ra được, bây giờ anh ta rất đau…
“Tiêu Lăng Phong, anh cố gắng một chút, sắp đến bệnh viện rồi!”
“Tôi vẫn ổn, cũng đâu phải bệnh sắp chết!” Tiêu Lăng Phong không mở mắt nhưng rốt cuộc vẫn cười thầm. Trình Diệu Tinh, đúng là em có chút lo lắng cho tôi!
“Anh…” Diệu Tinh nghẹn lời, cũng không nói gì nữa, tranh cãi với người miệng lưỡi ác độc như vậy, cô vĩnh viễn không phải là người thắng cuộc.
“Diệu Tinh, em có ghét tôi thật không?” Anh chậm rãi mở mắt. Nhìn vẽ mặt bình tĩnh không sóng gió của Diệu Tinh.
Diệu Tinh quay qua nhìn Tiêu Lăng Phong, sao hôm nay anh ta cứ bám lấy cái vấn đề này mãi không chịu buông. Nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì trước mặt đã xông ra một chiếc xe con, Diệu Tinh chắc chắn là mình không có đi ngược chiều, nhưng… Chiếc xe kia…
Đèn xe chói sáng làm Diệu Tinh mở mắt không lên, Tiêu Lăng Phong cũng ý thức được tình huống không ổn. Xe đối diện lại tăng tốc xông tới, Diệu Tinh nhanh chóng tránh ra. Rầm! Đột nhiên phía sau bị tông mạnh còn xe phía trước thì không chịu tránh ra…
Âm thanh chói tai khi bánh xe ma sát với mặt đất và cả tiếng thủy tinh vỡ vang lên.
“Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong hét một tiếng, kéo Diệu Tinh qua, bảo vệ cô cẩn thận trong ngực mình, mọi thứ đều thật bất ngờ, làm cho người ta không phản ứng kịp. Đầu óc Diệu Tinh trở nên trống rỗng, cô không thể suy nghĩ gì cả, lại càng không thể biết chuyện bất ngờ gì dã xảy ra…
Tiêu Lăng Phong khẩn trương che chở Diệu Tinh. Bởi vì cú va chạm này mà vết thương càng nghiêm trọng hơn. Anh nhìn hai chiếc xe trước và sau mình, chợt nhận thức được tình huống không ổn…
Xe Tiêu Lăng Phong cứ bị kẹp giữa hai chiếc xe, mà hiển nhiên đó cũng không đơn giản là va chạm ngoài ý muốn.
“Diệu Tinh, em có sao không?” Tiêu Lăng Phong kéo gương mặt nhỏ nhắn bị dọa sợ đến trắng bệch của Diệu Tinh ra.
Diệu Tinh lắc đầu, sợ hãi nuốt nước miếng, vừa rồi, Tiêu Lăng Phong là đang bảo vệ cô sao?
Tiêu Lăng Phong hít sâu một hơi, nhìn mấy chiếc xe không hề có ý muốn rời đi, anh cầm tay Diệu Tinh. “Diệu Tinh, ngồi qua bên này, bất kể xảy ra chuyện gì, nhớ là có tôi ở đây, không cần phải sợ, có biết chưa?” Anh nói xong hôn mạnh lên trán Diệu Tinh.
Cô đã bị tình huống bất ngờ này dọa cho ngẩn ngơ, cô cứ ngây dại đổi chỗ với Tiêu Lăng Phong. Anh ngồi vào vị trí ghế lái, nhìn xe phía sau, khóe miệng nâng lên bụ cười giễu cợt.
Muốn chơi với tôi, vậy phải xem các người có bản lãnh hay không đã! Xe xoay một vòng tròn tuyệt mỹ, mặc dù hơi vất vả nhưng đã thoát khỏi vị trí kẹp giữa hai chiếc xe kia. Diệu Tinh chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Lăng Phong, anh ta muốn làm gì đây?
Tiêu Lăng Phong đẩy tốc độ xe lên tối đa, nhưng hình như hai chiếc xe phía sau có ý đối địch, truy đuổi gắt gao không buông tha. Bàn tay nắm dây an toàn cảu Diệu Tinh run rẩy.
“Tiêu, Tiêu Lăng Phong, anh đang làm gì vậy, chúng… chúng ta không phải đang đến bệnh viện sao? Đã xảy ra chuyện gì, phía sau là người của ai?”
“Đừng làm ồn!” Tiêu Lăng Phong quát. Xe phía sau càng lúc càng gần. Anh có thể cảm thấy bọn họ liên tục đụng vào đuôi xe. Anh tránh trái tránh phải nhưng vẫn không thoát khỏi bám đuôi.
Đêm khuya, trên đường phố yên tĩnh, nhưng ba chiếc xe thì hoàn toàn trái ngược. Né tránh, va chạm…
Rầm, két… Các loại âm thanh chói tai vang lên khắp nơi…
Mỗi một lần xe né tránh đều ảnh hưởng đến vết thương trên người, Tiêu Lăng Phong cảm thấy cứ mỗi một động tác thì vết thương lại đau thên một ít. Dường như anh cảm thấy, dòng màu ấm áp đang từ từ chảy ra…
“Tiêu Lăng Phong, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Diệu Tinh nhìn xe phía sau đuổi sát không buông.
“Tin tưởng tôi, không sao đâu!” Tiêu Lăng Phong nắm chặt tay lái. Trên trán, từng giọt mồ hôi lăn xuống liên tục. Nhìn đôi môi không có chút máu nào của Tiêu Lăng Phong, trong lòng Diệu Tinh cảm thấy kinh sợ.
“Tiêu Lăng Phong, anh sao rồi!” Diệu Tinh hét lên, vết thương của anh ta càng lúc càng nghiêm trọng. Giờ phút này, máu đã lan đến quần anh, hơn nữa… Diện tích mỗi lúc một lớn hơn.
“Tiêu Lăng Phong, anh mau dừng lại!” Diệu Tinh kêu to, nếu cứ tiếp tục như vậy, vết thương của anh ấy sẽ càng sâu hơn, bây giờ bọn họ đã chạy ra khỏi nội thành, nếu có gì bất trác, tình huống đó cũng không phải chuyện đùa.
“Không được quấy rầy tôi!” Tiêu Lăng Phong cau mày. “Ngoan ngoãn ngồi đó, đừng làm loạn!”
“Anh điên rồi hả, anh như vậy vết thương của anh sẽ trầm trọng hơn!” Diệu Tinh quát lên.
“Cũng không thể chết người được!” Tiêu Lăng Phong lớn tiếng nói. “Em im lặng cho tôi!” Tay cầm lái của anh có chút run rẩy, rõ ràng phía sau đã có chuẩn bị trước, cứ tiếp tục chạy như thế này, có lẽ vẫn còn đường sống, nhưng dừng lại, sẽ xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có trời mới biết!
“Tiêu Lăng Phong, anh đần độn rồi phải không!” Nhìn thấy vết máu trên người Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh lạnh cả sống lưng. “Anh như thế này rất nguy hiểm!”
“Dừng lại, sẽ càng nguy hiểm hơn!” Tiêu Lăng Phong khó khăn phun ra mấy chữ. Tiêu Lăng Phong khẩn trương nhìn chằm chằm phía trước, không biết vì sao xe phía sau lại thả chậm tốc độ, khoảng cách hai chiếc xe đã được kéo ra, phía trước cũng không có đèn đường, nếu như ít ánh sáng một chút, bọn họ sẽ có cơ hội nhiều hơn…
Nhưng Tiêu Lăng Phong còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì…
Đoàng!!! Một tiếng vang xé rách màn đêm, đạn đã đâm thủng bánh xe. Xe Tiêu Lăng Phong hoàn toàn bị mất không chế. Xe trượt dài trên đường, sau đó không thể điều khiển được nữa, đâm thẳng vào rào chắn đường, lao qua phần đường đối diện…
“A!” Diệu Tinh sợ hãi kêu lên, nhắm mắt lại. Ý thức được nguy hiểm, lại một lần nữa, Tiêu Lăng Phong dùng thân thể mình bảo vệ cô. Bọn họ lại có súng, xem ra mình đã đánh giá thấp mấy người này rồi, đừng nói là hôm nay anh phải bỏ mạng ở đây chứ! Anh thầm nghĩ, mặc dù kiếp này bạn bè của anh cũng không nhiều lắm, nhưng… Cũng không đến mức có người hận anh đến noiiox phải đưa anh vào chỗ chết!
Rầm! Xe đụng vào một gốc cây to ven đường, sau một hồi chấn động khủng khiếp, cuối cùng xe cũng đã dừng lại. Trong nháy mắt, xe đã chết máy, không thể khở động được nữa. Tiêu Lăng Phong quay đầu nhìn phía sau xe.
“Shit!” Anh rủa thầm, sau đó khó khăn tựa lưng vào ghế ngồi, tay đè chặt miệng vết thương ở bụng, một ít máu len lỏi ra khỏi những kẽ tay…
“Tiêu Lăng Phong, anh sao rồi?” Rời khỏi ngực Tiêu Lăng Phong, giọng nói Diệu Tinh run rẩy, cơ thể cũng run cầm cập. “Này!” Cô vỗ nhẹ lên người Tiêu Lăng Phong.
“Không có việc gì!” Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái, hít sâu một hơi. Sau đó cúi đầu nhìn vết thương đang chảy máu. Thật là, sao lại cố tình bị thương vào lúc này không biết, đột nhiên siết chặt nắm đấm, ngồi thẳng người.
“Đã như thế này mà anh còn nói không có việc gì!” Diệu Tinh giận đến gào to lên. “Tiêu Lăng Phong, có phải anh là kẻ điên không hả!”
“Có lẽ, tôi sắp thành kẻ điên bị chết!” Tiêu Lăng Phong mệt mỏi nở nụ cười. “Em ở yên đây, không được cử động. Cho dù lát nữa xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được ra ngoài, nghe chưa!’ Anh dặn dò cô. “Tôi sẽ nghĩ biện pháp dụ họ rời khỏi, sau đó em tìm cơ hội trốn đi.” Nói xong, anh mở cửa xe.
“Anh muốn làm gì?” Diệu Tinh kéo Tiêu Lăng Phong lại. “Lúc này rồi mà anh còn muốn làm anh hùng hả!”
“Mục đích của bọn họ là tôi. Tôi đi ra ngoài, em cũng sẽ không có chuyện gì nữa!” Tiêu Lăng Phong kiên nhẫn giải thích. “Nhớ, trước khi tôi dẫn bọn họ đi khỏi đây, bất kể xảy ra chuyện gì thì cũng không được ra.” Anh nói xong, vặn chìa khóa xe, xe đã hết xăng, cho nên cũng không cần lo bọn họ giở trò với xe.
“Anh không thể ra đó, bọn họ có súng!” Diệu Tinh níu chặt tay Tiêu Lăng Phong hét lên. “Vả lại trên người anh còn có vết thương, anh ra ngoài đó chịu chết sao!”
“Nhưng nếu tôi không ra đó, cả hai chúng ta đều chết!” Tiêu Lăng Phong cố gắng thoát khỏi cánh tay Diệu Tinh, nhưng… Cố gắng hai lần vẫn không thành công. Anh thật không ngờ, cô bé này lại mạnh đến vậy. “Buông tay!”
“Tiêu Lăng Phong, anh đừng đùa nữa!” Diệu Tinh giận đến quát lên.
“Ai có thời gian đùa với em. Trình Diệu Tinh, em nói những lời vô nghĩa này làm gì, toi muốn em buông tay ra!” Anh rống lại.
Quay đầu nhìn phía sau. Đằng đó, đột nhiên hai chiếc xe không có động tĩnh gì, điều này giống như một loại khiêu khích không lời, giống như thợ săn, từng chút tứng chút đến gần con mồi đang hấp hối! Bọn họ đang hưởng thụ quá trình này…
Chết tiệt. Tiêu Lăng Phong mắng. Muốn chơi trò mèo vờn chuột với tôi sao!
Diệu Tinh tháo dây an toàn ra. Nhìn phía sau, siết nắm tay. Diệu Tinh đáy cửa xe ra.
“Em làm cái gì vậy?” Nhìn thấy Diệu Tinh định xuống xe, Tiêu Lăng Phong vội kéo cô lại. “Ai bảo em xuống xe!” Con đường này quá vắng vẻ, mục tiêu của bọn họ cũng đã quá rõ ràng.
“Tôi bỏ anh lại, tự mình đi!” Diệu Tinh tức giận nói xong. Cô cảm thấy lúc này mình đã đủ bình tĩnh, nhưng lúc chân vừa chạm đất, cô mới biết, thì ra cô sợ đến mức nào! Cô ngã trên mặt đất, cơ thể mềm yếu không sức lực.
“Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong lo lắng hét lên. Anh vội vàng bước xuống xe. “Em làm sao vậy?” Anh vọt tới bên cạnh Diệu Tinh. Mỗi một động tác đều ảnh hưởng đến vết thương, mồ hôi đã thấm ướt lưng áo anh.
“Tôi không sao!” Diệu tinh khẩn trương thở hổn hển đứng dậy, đưa tay đỡ Tiêu Lăng Phong, tại sao đoạn đường này lại yên tĩnh đến vậy. Diệu Tinh cắn chặt môi.
Tiêu Lăng Phong nhìn người bên cạnh, rõ ràng sắc mặt đã trắng bệch, nhưng vẫn cố cầm cự, anh siết chặt nắm đấm. Trìu mến cầm tay Diêu Tinh. “Lúc này, dù nói thế nào đi nữa cũng phải là tôi chăm sóc em! Chút vết thương nhỏ này đã là gì đâu!” Anh nói xong thì cất bước rời đi, mặc dù mỗi một cử chỉ nhỏ đều làm cho vết thương đau đớn hơn, nhưng… Anh còn phải bảo vệ Diệu Tinh, cho nên anh không bị sao cả, ít nhất, trước khi xác định Diệu Tinh đã an toàn, anh vẫn phải cố gắng cầm cự…
Diệu tinh theo sát Tiêu Lăng Phong, nhưng vì bị dọa sợ nên đi vài bước đã ngã xuống đất.
“A!” Cô kêu lên một tiếng.
“Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong khom lưng muốn đỡ Diệu Tinh dậy, động tác quá nhanh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến vết thương. Là ảo giác của mình sao? Sao lại thấy hình như, nơi đó đã rách lớn hơn…
Đoàng!!! Một tiếng súng vang lên trên đỉnh đầu. Xoảng!!! Kèm theo đó là âm thanh cái đèn đường trên đỉnh đầu vỡ nát. Mảnh thủy tinh vỡ tan rơi xuống tựa như những bông tuyết.
“A!!!” Lại nghe thấy tiếng súng, Diệu Tinh sợ hãi hét lên. Tiêu Lăng Phong thuận thế ôm cô vào trong ngực, dùng thân thể của mình che chắn những mảnh thủy tinh.
“Khốn kiếp!” Tiêu Lăng Phong ảo não mắng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.