Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 130: Một màn không nên nhìn thấy




Editor:ViVu
“Uhm... Tiêu...” Tiêu Lăng Phong cưỡng hôn Diệu Tinh, không cho cô có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Vì bận tâm đến vêt thương của Tiêu Lăng Phong nên Diệu Tinh không dám giãy dụa quá mạnh. Nhưng lại cảm giác có bàn tay tiến vào vạt áo, trong nháy mắt, cơ thể Diệu Tinh cứng đờ. Tiêu Lăng Phong không ngờ mình lại có thể dễ dàng tiến và nơi ấy. Ngay sau đó, anh nhíu mày, không lẽ khi ở bên cạnh Alex cô cũng như thế này sao, nghĩ đến đây, anh lại càng mạnh tay hơn.
Ư... Diệu Tinh bị đau, hừ một tiếng. Cảm xúc mềm mại mịn màng làm cho Tiêu Lăng Phong có chút không kìm chế được, anh điên cuồng hôn Diệu Tinh, bàn tay trong quần áo Diệu Tinh thì di chuyển không chút kiêng dè.
Chát! Lúc anh đang ý loạn tình mê, thì tiếng tát chát chúa vang lên. Trong nháy mắt, Tiêu Lăng Phong đã tỉnh táo lại, anh ta kinh ngạc nhìn Diệu Tinh, giống như không tin vào chuyện vừa mới xảy ra. Một lúc lâu mà Tiêu Lăng Phong vẫn không phát ra tiếng nào, anh không ngồi dậy nổi. Diệu Tinh cũng không động đậy. Cứ du trì tư thế mờ ám ấy rất lâu...
“Trình Diệu Tinh, em đánh tôi.” Tiêu Lăng Phong túm lấy cổ tay cô, ánh mắt trở nên thật đáng sợ.
“Tiêu Lăng Phong.” Cơ thể Diệu Tinh hơi run rẩy. “Anh.”
“Cũng không phải chưa từng làm qua, em giả vờ cái gì.” Anh tức giận hỏi.
Diệu Tinh sửng sốt vài giây, lập tức cười nhạt một cái. “Ý anh là nói tôi vừa muốn làm kỹ nữ, vừa muốn lập đền thờ trinh tiết.”
“Em!” Tiêu Lăng Phong tức giận.
“Anh muốn tự ngồi dậy, hay chờ tôi đẩy anh ra.” Phớt lờ sự châm biếm của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh hỏi. Cô cũng biết mình không nên đến đây. Cô cũng biết rõ, Tiêu Lăng Phong, ĩnh viễn làm cho người ta cảm thấy khó nắm bắt, mặc dù cùng nhau trải qua sinh tử, cũng mãi mãi không có khả năng chung sống hòa bình.
Tiêu Lăng Phong từ từ đứng dậy. Thật vất vả mới đợi được Diệu Tinh đến thăm mình, tại sao mình lại có thể...
Diệu Tinh từ từ đứng dậy. “Đúng vậy. Chúng ta đã làm rồi, nhưng mà, Tiêu Lăng Phong, vì sao sự việc lại xảy ra, chúng ta đều tự biết rõ, không muốn xem tôi đóng kịch nữa, thì từ nay về sau đừng làm như vậy nữa.” Diệu Tinh lạnh nhạt nhìn Tiêu Lăng Phong, xoay người đi ra ngoài.
“Diệu Tinh.” Rầm! Giọng nói của anh đã bị ván cửa ngăn cách.
Tiêu Lăng Phong giận dữ đập lên giường một cái. Chết tiệt. Anh thầm mắng.
Diệu Tinh đi ra khỏi phòng bệnh mấy bảo vệ gần đó đều mờ ám nhìn Diệu Tinh, Diệu Tinh cắn cắn môi, vừa cúi đầu vừa chạy trốn thật nhanh. Thật châm chọc cho từ đóng kịch, Diệu Tinh nắm chặt ống quần, nhanh chóng chạy vào thang máy.
Mộ Sở ngồi trong phòng bệnh, Diệu Tinh không ở đây, anh có thể đoán được, nhất định cô ấy đi thăm Tiêu Lăng Phong. Nhìn đồng hồ, rõ ràng chỉ hơn mười phút, nhưng anh cảm thấy thời gian như dài đằng đẵng.
Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong, tốt nhất em hãy rời xa anh ta, bởi vì không bao lâu nữa, anh ta sẽ hải nghênh đón một tai họa khác.
Diệu Tinh đi vào phòng bệnh, trong khoảnh khắc nhìn thấy Alex, không hiểu sao trái tim cô lại thắt chặt. Cắn cắn môi, cô khẽ cười. “Alex, anh đến đây lúc nào, không phải đã nói với anh, em không có việc gì, ngày mai là có thể xuất viện rồi.”
“Nhưng một mình em ở bệnh viện anh không yên tâm.” Mộ Sở đi đến bên cạnh Diệu Tinh. “Em đi thăm Tiêu Lăng Phong.”
“Ừ.” Diệu Tinh gật đầu.
Ngón tay Mộ Sở co lạ. “Anh ta có khỏe không?”
“Khỏe.” Diệu Tinh gật đầu. “Không thể tốt hơn được nữa.” Vẫn không quên nhục mạ cô. Thì làm sao có thể không tốt.
Mộ Sở đứng phía sau đánh giá Diệu Tinh. Tóc của cô đã được sửa sang lại, nhưng phía trước vẫn có chút rối. Anh ta tiến tới trước một bước, ôm Diệu Tinh vào trong ngực.
“Diệu Tinh.” Anh ta khẽ gọi. Quả thật cơ thể Diệu Tình rất mềm. Ôm rất thoải mái. Anh cũng không phải không cảm thấy khối mềm mềm đang dính sát vào cơ thể mình. Trong nháy mắt, cổ họng anh thắt chặt. Không thể nào ngờ được, anh siết chặt tay, cô lại không thay quần áo mà lại đi gặp Tiêu Lăng Phong.
“Alex.” Diệu Tinh không vui đẩy Mộ Sở.
“Diệu Tinh. Anh không muốn em đi gặp anh ta.” Mộ Sở nói, trong lời nói có chút tính trẻ con của Alex.
“Ưm, Alex, anh, anh làm sao vậy.” Diệu Tinh kinh ngạc.
“Diệu Tinh, lúc em cần anh, anh lại không ở bên cạnh em, Tiêu Lăng Phong bảo vệ em như vậy, em có vì chuyện này mà sẽ không cân nhắc vấn đề của anh nữa không, em có vì cảm động nên sẽ ở bên cạnh Tiêu Lăng Phong hay không.”
“Alex.” Diệu Tinh cầm tay anh ta. “Anh không nên nói bậy.”
“Anh không nói bậy.” Nhíu mày, Mộ Sở nói tiếp. “Diệu Tinh em đồng ý với anh đi, có được không. Để cho anh chăm sóc em.”
“Alex, đừng nghịch nữa.” Diệu Tinh bất đắc dĩ nhìn Alex như trẻ con.
“Diệu Tinh, em nhìn anh, anh không phải trẻ con, anh là đàn ông, đàn ông em hiểu không?” Anh ta nắm ha vai Diệu Tinh.
“Alex, đừng náo loạn nữa.” Diệu Tinh nhíu mày. “Có rất nhiề việc, em không tin anh không biết.” Cô lắc đầu. Nhiều khi cảm giác với Alex, rõ ràng không phải như vậy, thậm chí cô cũng từng nghi ngờ trái tim mình đã dao động, thế nhưng, khi tỉnh táo lại cô biết rõ, cô không phải động lòng, mà là ảo giác, biến người kia trở thành Mộ Thần.
“Anh không quan tâm.”
“Nhưng em quan tâm.” Diệu Tinh nhìn thẳng Mộ Sở.
“Diệu Tinh, em dám nói em không có chút cảm giác đặc biệt nào với anh sao, anh không quan tâm em xem anh là ai, dù em xem anh là Mộ Thần cũng được, Diệu Tinh ở bên cạnh anh đi.”
“Alex”
“Đừng nói nữa.” Alex lấy tay che miệng Diệu Tinh lại. “Đừng nói nữa.” Anh ta lắc đầu dường như không muốn đối mặt với những lời nó kế tiếp.
“Thật xin lỗi, Alex, em không muốn tổn thương anh.” Diệu Tinh áy náy cúi đầu.
“Em không cần thương hại anh. Là do tâm trạng anh kích động.” Giọng nói Mộ Sở đầy vẻ sa sút khi bị cự tuyệt. “Em ngủ một chút đi, không cần sợ gì cả, anh sẽ luôn bên cạnh em. Anh cam đoan, từ nay về sau sẽ không đề cập đến chuyện này nữa, cho nên, Diệu Tinh, đừng đuổi anh đi, đừng chán ghét anh.”
Diệu Tinh suy nghĩ một hồi, cúi đầu không lên tiếng, giống như đang muốn trốn tránh hiện thực. Cô chui vào chăn, ngủ, ngủ sẽ không cảm thấy xấu hổ nữa.
Thấy Diệu Tinh không nói gì, Mộ Sở nhẹ nhàng đi đến bên giường, vén chăn giúp cô, cũng không đi khỏi.
Tiêu Lăng Phong nằm trên giường bệnh, hình ảnh lúc Diệu Tinh bỏ đi vẫn hiện rõ, anh bực bội trở người, cuối cùng dứt khoác ngồi dậy. Trình Diệu Tinh, em không cần phải buồn cười như vậy, tôi nói không phải là sự thật sao, em làm gì mà lại tức giận như vậy. Anh xuống giường. Quên đi, không so đo với phụ nữ như em, em tức giận, thì tôi giải thích.
Lạnh giong quát những bảo vệ định đi theo, anh đi cà nhắc đến cửa phòng bệnh Diệu Tinh, vừa giơ tay lên định gõ cửa, nhưng khi nhìn qua khe cửa, anh ngây người.
Trên giương bệnh, Alex ôm chặt Diệu Tinh, cô ấy cũng ngoan ngoãn tựa trong ngực anh ta, hai người hôn nhau khó tách rời, Tiêu Lăng Phong sờ sờ gương mặt mình. Trình Diệu Tinh, đây là sự khác biệt, có phải không.
Mộ Sở ôm lấy Diệu Tinh, nhìn gương mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc. Anh gần như không thể khống chế nổi mà muốn hôn xuống. Ngước đôi mắt đươc che phủ bởi tóc mái lên nhìn bóng người ngoài cửa. Nụ cười khinh miệt lại nở trên môi. Tiêu Lăng Phong, hết hi vọng đi, Diệu Tinh, vĩnh viễn không phải là của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.