Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 16: Cô không có tư cách




Diệu Tinh cầm túi chườm đá xoa gò má của mình. Suốt cả ngày, cô nhận đủ mọi khinh bỉ, thậm chí không ai muốn đi ngang qua cô. Giống như trên người cô có vi khuẩn bệnh truyền nhiễm.
“Ui da!” Bất cẩn dùng nhiều sức, Diệu Tinh đau đến nỗi hít vào một hơi. Cái tát này, thật sự là Lisa đã dùng hết sức lực. Nghĩ đến ánh mắt sau cùng Lisa nhìn Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh cười châm biếm, miệng thì luôn nói yêu Đường Nhã Đình, nhưng không phải cũng có mưu đồ bất chính với người bên cạnh, Tiêu Lăng Phong, thì ra anh chẳng qua cũng chỉ như thế.
Điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên, nhìn chữ “Mẹ”, tay Diệu Tinh hơi cứng một chút, nhưng vẫn nhanh chóng nhận điện thoại.
“Dạ, mẹ.” Diệu Tinh nhỏ giọng.
“Diệu Diệu, sao hai hôm nay con không tới bệnh viện?” Khương Ngọc Khiết lo lắng hỏi. Trước đây, con gái cho dù bận đến mấy cũng sẽ đến bệnh viện.
“Mẹ, mấy ngày nay con có chút việc bận.” Diệu Tinh thấp giọng nói. “Khi nào con hết bận sẽ đến bệnh viện.”
“Không phải là muốn con đến bệnh viện, chỉ là đột nhiên con khống đến, sợ con có chuyện gì, công việc bận rộn thì cũng không cần đến, làm xong sớm rồi về nhà.”
“Mẹ, con biết rồi!” Diệu Tinh gật đầu, nghe giọng nói của mẹ, cô lại cảm thấy uất ức. “Vậy cứ như thế đi, ngày mai con gọi cho mẹ.” Diệu Tinh nói xong, vội vã cúp điện thoại.
“Thật không ngờ cô nói dối mặt cũng không đổi sắc.”
“Á!!” Đột nhiên vang lên tiếng nói làm Diệu Tinh giật mình, túi chườm đá rớt khỏi tay.
“Làm gì sợ đến thế!” Tiêu Lăng Phong bước lên trước. “Bởi vì làm quá nhiều việc trái lương tâm sao?”
“Tôi làm chuyện gì trái lương tâm?” Diệu Tinh ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Phong. “Tôi không hại mạng người khác, không cướp tiền tài của người khác, lại càng không mượn danh nghĩa người khác để hại người, tôi có gì phải sợ.”
“Những câu ngấm ngầm hại người của cô, không phải là muốn nói, tôi đã làm những chuyện này chứ?” Tiêu Lăng Phong không có nổi giận như mọi khi. “Nhưng… Tôi không cảm thấy trái lương tâm.” Tiêu Lăng Phong lắc đầu. “Tại nạn xe của Mộ Thần là ngoài ý muốn, tôi thu mua công ty nhà cô chỉ là, cạnh tranh trên thương trường. Về phần cô… Là cô ra tay trước. Lisa đánh lại, rất công bằng.”
“Công bằng?” Diệu Tinh hỏi. “Tiêu Lăng Phong, đã bao giờ anh công bằng với tôi.”
“Vì sao tôi phải công bằng với cô.” Tiêu Lăng Phong như nghe được chuyện cười, cười ra tiếng. “Trình Diệu Tinh, ai cũng có tư cách để nói hai chữ này với tôi, chỉ có cô là không có!”
“Tôi biết điều đó.” Diệu Tinh gật đầu. “Cho nên, tổng giám đốc Tiêu, tới bây giờ tôi cũng không đặt hi vọng vào anh.”
“Tốt nhất là như thế, Trình Diệu Tinh, phải biết rằng, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn!” Tiêu Lăng Phong tiến tới gần Diệu Tinh.
“Tôi cũng trả lại anh những lời như thế.” Diệu Tinh ngẩng cao đầu, khoảng cách hai ngươi cực kỳ gần, cho nên, nhìn sơ qua tư thế của bọn họ có chút mập mờ.
Cách đó không xa, Lisa hung ác nhìn chằm chằm Diệu Tinh, một Đường Nhã Đình còn chưa đủ, nay lại thêm cô. “Cái tát hôm nay còn chưa dạy dỗ được cô sao! Lại đang mượn cơ hội quyến rũ Tiêu Lăng Phong, Trình Diệu Tinh, không cho cô một bài học, tôi sẽ mang họ của cô.
Hai người đứng như thế đều rất mệt mỏi, nhưng lại quật cường không ai tự nguyện lùi bước, Diệu Tinh ngước cổ quá lâu, cổ hơi đau. Cuối cùng, cô hít một hơi, lui về sau một bước.
“Nếu tổng giám đốc Tiêu đã thích nơi này như thế, vậy anh cứ tiếp tục đứng ở đây đi! Tôi đi trước!” Diệu Tinh cười khẽ một cái, xoay người rời đi. Nhưng không nghĩ tới có người đã nhanh hơn cô một bước, đi về phía cô muốn đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.