Trong góc phòng của tiệm cà phê. Đường Nhã Đình lại thất bại một lần nữa gần như làm cho cô sắp phát điên. Dương Nhược Thi ngồi ở một bên, miễn cưỡng đè xuống sự chán ghét trong lòng. Đúng là loại đầu heo, không biết là cô ta muốn Hạ Cẩm Trình cưỡng dâm Trình Diệu Tinh, hay là tìm Hạ Cẩm Trình lên trên cô ta nữa.
"Được rồi! Đừng nóng giận nữa!" Dương Nhược Thi vỗ vỗ vào tay Đường Nhã Đình: "Cậu bây giờ không thể kích động, sau này chẳng phải vẫn còn có cơ hội hay sao! Bình tĩnh lại một chút, sau sự kiện kia cậu đã uống thuốc rồi chứ?" Dương Nhược Thi mỉm cười, nhưng cũng vẫn tiếp tục xoáy vào vết sẹo cũ của Đường Nhã Đình. Cô vẫn nhớ sau vụ tai nạn xe cộ ba năm trước đây, Đường Nhã Đình rất khó mà mang thai được nữa. Mặc dù chuyện này là do cô ta tự tìm, nhưng mà một người vốn cực đoan như cô ta nhất định sẽ đổ tất cả trách nhiệm tới trên người Trình Diệu Tinh.
Uống thuốc? Có cần thiết sao! Trình Diệu Tinh, Hạ Cẩm Trình còn có Mộ Thần, tất cả đều là do các người làm hại. Đường Nhã Đình hung hăng nắm tay lại thành quyền A! Thật đê tiện! Hạ Cẩm Trình, anh quả thật là một người tàn nhẫn và độc ác...
"Cậu cũng không cần quá để ý đâu, Nhã Đình, dù sao cũng không có ai biết. Cậu không nói, thì sẽ không có chuyện gì."
"Hừ..." Video của tớ cũng đã bị lộ ra ngoài rồi, chẳng lẽ tớ lại còn cần phải quan tâm đến lần này nữa sao! Tiêu Lăng Phong cũng đã không thèm để ý đến, vậy thì cô còn có lý do gì để quan tâm nữa chứ!
Dương Nhược Thi nhếch lông mày lên dương dương tự đắc, quả nhiên, cô đã bắt đầu tự giận mình rồi hả! Cho dù là như vậy, tạm thời cũng đừng mong tôi sẽ buông tha cho cô nhé... Hiện giờ cô vẫn có một chút giá trị lợi dụng...
Rời khỏi quán cà phê, hai người liền đi về hướng xe của mình. Tiếp sau đó cả hai trước sau rời đi. Lãnh Liệt chậm rãi từ bên cửa hông ló ra.
A... Quả nhiên, hiện tại các người đã cấu kết với nhau làm việc xấu. Anh vuốt vuốt lưỡi dao trong tay. Đường Nhã Đình, đêm đó cô vẫn còn hưởng thụ thoải mái như thế! Anh cười khẽ. Cho cô một lần giáo huấn như vậy… Hiện giờ còn một người chính là cô, Dương Nhược Thi, đừng có để cho tôi bắt được điểm yếu của cô... Anh nói xong chậm rãi lấy điện thoại di động ra.
"Tôi là Lãnh Liệt, điều tra cho tôi một chút, tất cả tài liệu của người phụ nữ hiện đang ở bên cạnh Thiếu chủ!" Lãnh Liệt nói xong cúp điện thoại. Sao cô lại đúng lúc quen biết cả Mộ Thần và Diệu Tinh như vậy, sao lại đúng lúc... ở nước ngoài cô lại cứu được Mộ Sở, người giống hệt với Mộ Thần như vậy... Chuyện này, thật đúng là càng chơi càng ngày càng thấy thú vị...
** phân * cắt tuyến **
Diệu Tinh đi cùng với Tiêu Lăng Phong từ trong nhà ra ngoài. Mấy ngày hôm nay, hai người cùng nhau đi ra đi vào như vậy, nghiễm nhiên trở thành một đôi tình nhân nhỏ ngọt ngào. Trong công ty cũng sớm đã truyền đi những lời nói bóng nói gió, nhưng mà đối với hết thảy những chuyện này, Tiêu Lăng Phong tựa hồ cũng không có một chút ý tứ chán ghét nào. Có lúc gặp phải những người già ở trong khu biệt thự, mấy người bọn họ còn có thể cười nói: Cô gái à, đây là chồng của cháu sao, thật là rất biết chăm sóc đấy!. Đối với sự hiểu lầm như vậy, Tiêu Lăng Phong tựa như rất thích được đáp lại: "Bà ơi, cô ấy vẫn còn chưa đồng ý gả cho cháu đâu ạ!" @MeBau*[email protected]@ Tiêu Lăng Phong “Giải thích” nghe rất “vô tội”.
"Cô gái này, một chàng trai tốt như vậy, cháu cần phải biết quý trọng nhiều hơn mới được!" Bà cụ nhắc nhở vẻ đầy thiện ý. Diệu Tinh thật sự cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt. Cô không phải là không thích cảm giác như thế, chỉ là đối với loại biến chuyển nhanh chóng như vậy, trong lòng Diệu Tinh vẫn có chút khó chịu như cũ. Cô vẫn thấy áy náy, cảm thấy thật có lỗi với Mộ Thần, cô cảm thấy chán ghét mình. Cô đã cùng với Tiêu Lăng Phong rồi, nhưng mà trong lòng lại nghĩ tới người đàn ông khác.
"Sáng sớm làm sao mà lại đã thất thần như vậy?" Tiêu Lăng Phong nhíu lông mày lại, giúp Diệu Tinh thắt lại giây an toàn. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Mệt mỏi sao?" Anh hỏi một câu mang hai ý nghĩa.
"Anh..." Diệu Tinh nổi đóa.
"Em đỏ mặt cái gì, anh đang hỏi có phải gần đây công việc của em quá bận rộn hay không!" Tiêu Lăng Phong đắc ý cười nhẹ: "Hay là... lúc này em đang muốn... Hả?" Ha ha... Anh cười nhẹ.
"Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh giận đến giậm chân.
"Được rồi, được rồi, anh không cười nữa!" Tiêu Lăng Phong làm tư thế giơ tay đầu hàng trạng, sau đó nổ máy xe.
Đi theo xe của bọn họ lái ra khỏi khu biệt thự, một chiếc xe xa hoa, màu đen cũng khởi động chậm rãi đi theo. Dọc theo đường đi, chiếc xe nọ vẫn đi theo sau xe của Tiêu Lăng Phong, nhìn Tiêu Lăng Phong dừng xe đi xuống mua đồ ăn, nhìn động tác của anh giống như đang làm ảo thuật rút ra một cành hoa. Dienddanlequuydon, Nhìn thấy sự vui mừng lẫn sự ngọt ngào trong mắt Diệu Tinh. Nhìn Tiêu Lăng Phong chỉ chỉ lên gò má của mình, sau đó Diệu Tinh lại thật sự hôn lên trên đó...
Lách cách... Tiếng khớp xương cọ sát vào nhau truyền đến, Mộ Sở vẫn nhìn chằm chằm vào cảnh trước mặt, một màn hạnh phúc, ngọt ngào kia làm cho ánh mắt của anh đỏ lên bởi vì sự đố kỵ. Đã liên tục mấy ngày nay, Mộ Sở luôn vẫn đi phía sau bọn họ, mặc dù anh biết rất rõ ràng sẽ nhìn thấy cái gì, biết rất rõ ràng sẽ đau lòng, nhưng mà... anh vẫn không thể khống chế được bản thân mình.
"Diệu Diệu, anh thật sự đã làm cho em chán ghét đến như vậy, có phải hay không, có phải cả đời này em sẽ không thể nào tha thứ cho anh nữa, đúng không!" Anh nỉ non nghe đầy thống khổ. Thật xin lỗi, anh thật sự không nghĩ muốn làm thương tổn tới em, không phải như vậy...
Tay cầm mở cửa xe bị chặn lại. Cốc cốc cốc. Đột nhiên có người gõ lên cửa sổ thủy tinh của xe một cái, Mộ Sở quay đầu sang nhìn. Bên ngoài cửa xe là không phải là ai khác, chính là Lệ Viêm.
"Làm sao anh lại tới đây, không phải tôi đã nói với anh rằng không phải đi theo tôi hay sao?" Mộ Sở có chút căm tức. "Thế nào, ông nội lại muốn anh tới đi theo tôi phải không?"
"A Sở, làm sao anh có thể nói như vậy!" Lệ Viêm hỏi: "Tôi biết chuyện của tiểu thư Diệu Tinh đã làm cho anh chịu một chấn động rất lớn, nhưng mà chung quy thì anh cũng không có thể nào làm như vậy chứa!Nđ là Minh đang ở gần đây, nếu là anh gặp được anh thì phải làm sao bây giờ!"
"Anh nên hỏi chính bản thân anh phải làm sao bây giờ ấy!" Mộ Sở cắn răng. Nếu không phải là bởi vì Minh, anh làm sao có thể lại làm tổn thương đến Diệu Tinh, lại còn nói ra với cô những lời nói quá đáng như vậy...
"Anh không thể kích động như vậy. A Sở, ở một vài mức độ nào đấy, sự tín nhiệm ông cụ Mộ đối với Minh cũng không ít hơn anh đâu!"
"Nếu như vậy thì cứ bảo ông ấy dứt khoát đón Minh tới để trông nom Ám Dạ có phải là tốt hơn không, tìm tôi làm gì!" Mộ Sở gào thét, trong câu nói mang theo tính trẻ con, thật giống như là một đứa trẻ không cam lòng khi bị mất đi một thứ gì mà mình mến yêu vậy.
"A Sở, việc anh phải làm bây giờ không là ở chỗ này để thương tâm, oán trời trách đất. Mà là phải củng cố thực lực của mình, chờ khi nào anh có đủ thực lực để có thể bảo vệ mình, hơn nữa còn phải có khả năng để bảo vệ được người phụ nữ mà mình muốn ở chung một chỗ kia nữa..." Lệ Viêm nói xong, vỗ vỗ bờ vai của Mộ Sở.
Xa xa, Mộ Sở nhìn thấy Minh ngồi ở trong xe, bọn họ nhìn nhau, trong đôi mắt lộ rõ vẻ sát khí nồng đậm. Mộ Sở nắm thật chặc quả đấm, thời điểm anh đưa tay cầm súng thì bị Lệ Viêm ngăn cản.
"A Sở, tin tưởng tôi đi, bây giờ vẫn còn chưa phải lúc, cũng tin tưởng lời tôi, năng lực của Minh tuyệt đối cũng không hề kém anh đâu. Hãy nhẫn nhịn một chút."
Lách cách... Mộ Sở lại cắn răng thật chặt. Sau đó khởi động xe, giống như khiêu khích liền cho xe lướt sạt qua từ bên cạnh xe của Minh, cực kỳ nguy hiểm, những thứ khác tôi chơi bất quá với anh, Minh, việc đua xe, anh còn kém xa lắm...
Minh hận hận nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Mộ Sở đi xa! Hừ! Tôi đây cũng muốn nhìn một chút xem, anh còn có thể đắc ý được bao lâu nữa! Chờ anh chọc giận ông cụ Mộ rồi, anh cứ chờ mà bị thu thập, tôi cũng không cần phải ra tay động thủ.
Minh vừa nghĩ tới, đột nhiên nhận thấy được ngoài cửa sổ xe có tiếng động khác thường. Minh cực kỳ nhanh chóng lấy súng ra nhắm ngay cửa sổ xe. Nhưng anh lại nhìn thấy đó là một cô gái, vẫn hướng cái nhìn về phía họng súng như cũ, không chút sợ hãi.
"Anh còn nhớ rõ tôi không?" Dương Nhược Thi không để ý tới họng súng đen ngòm kia, tự mình ngồi vào trong xe: "Người đứng đầu Tứ Đại Hộ Pháp. Minh!"
Minh nhìn lên người phụ nữ đang ở trước mặt mình, khóe miệng hơi nhếch lên: "A! Dương Nhược Thi. Người được Thiếu chủ mới cưng chìu." Khóe miệng của anh ta tràn ra một ý cười giễu cợt: "Thế nào, tìm tôi có việc gì vậy?"
"Nhìn bộ dạng của anh thật sự giống như đang rất khinh thường." Không thèm để ý đến sự giễu cợt của Minh, Dương Nhược Thi xoay mặt đi đáp lại.
"Đối với một người đến cái chết cũng không xứng được chết ở trong tay của tôi, tại sao tôi lại phải khách khí chứ!" Minh thu hồi lại súng lục: "Nếu là cô thật sự có vinh hạnh được chết ở trong tay tôi, vậy thì cô cũng cần phải vui vẻ mới phải!"
"..." Dương Nhược Thi không lên tiếng, mà chỉ nhìn lại Minh.
"Nếu như cô bị tôi giết, lúc đầu còn có thể chứng minh Thiếu chủ yêu cô, nhưng mà... Ông cụ Mộ đối với người ở lại bên cạnh Thiếu chủ mà nói, thì bất kể thế nào... Cô có hiểu ý của tôi không!"
"Ý của anh là bất quá A Sở không thương ta!" Dương Nhược Thi biểu hiện cũng không thèm để ý: "Không liên quan, có thể được cùng với người mình yêu ở chung một chỗ, cũng chưa hẳn không phải là một việc vui vẻ." Dương Nhược Thi nói xong cắn răng thật chặc. Kể từ khi Mộ Sở thiếu chút nữa đã làm cho Trình Diệu Tinh xảy ra tai nạn xe cộ ở bên ngoài bệnh viện, thì sau đó anh liền vẫn chưa hề trở lại nhà, cũng không nhận điện thoại của cô. Dương Nhược Thi không sao tìm được bóng dáng của anh. Thật vất vả ngày hôm qua Mộ Sở mới đi về. Nhưng mà... Anh đã say đến rối tinh rối mù. Anh hung hăng muốn cô. Thực sự là cô chưa từng bao giờ cảm nhận được tình cảnh lẫn sự chuyển động cấp thiết đến như vậy, nhưng mà... cái tên từ trong miệng anh gọi không ngừng kia lại là cái tên Trình Diệu Tinh. Nắm thật chặc quả đấm, Dương Nhược Thi buộc bản thân mình phải thật tỉnh táo: "Ông cụ Mộ của anh không cách nào tiếp nhận đứa cháu nội của mình đang muốn đào tạo trở thành người nối nghiệp của Ám Dạ lại có nhược điểm, cũng không thể nào tiếp nhận... cả hai đứa cháu nội của mình lại cùng yêu cùng một người phụ nữ như vậy..."
"Cô trái lại rất hiểu, xem ra ông cụ Mộ giữ cô lại cũng không phải là không có lý do!" Nói xong Minh thò người tới, đưa tay nâng cái cằm của Dương Nhược Thi: "Có như một người phụ nữ có tâm cơ sâu nặng như vậy ở đây, sợ rằng, không có người phụ nữ nào có thể đến gần Thiếu chủ, hơn cũng sẽ không có người nào có thể có cơ hội trở thành điểm yếu của Thiếu chủ được!"
"Tôi có thể coi như đây là lời nói khích lệ của anh phải không?" Dương Nhược Thi nhíu mi lại.
"Dĩ nhiên!" Minh gật đầu: "Nói đi, hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi muốn anh giết Trình Diệu Tinh!" Dương Nhược Thi nói xong, trong mắt lộ ra một ánh nhìn hung ác.
"Nhưng mà ông cụ Mộ đã ra lệnh rồi, chỉ cần Thiếu chủ cách xa người phụ nữ kia, thì sẽ không động đến cô ấy!" Minh nhướng mày.
"Tướng ở bên ngoài có lúc không cần phải tuân theo quân mệnh." Dương Nhược Thi nói. "Tôi không phủ nhận tư tâm của mình, A Sở yêu người phụ nữ kia, chỉ cần cô ta còn sống, A Sở vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn đến tôi. Cho nên, chi khi nào cô ta chết thì tôi mới có hi vọng, bất quá... Chuyện này đối với anh cũng không phải là không có chỗ tốt!" Dương Nhược Thi nói điều kiện: "Không phải là anh cũng không phục A Sở lắn hay sao? Nếu như anh giết được Trình Diệu Tinh rồi, có thể tùy tiện tìm lý do để phục mệnh đối với ông cụ Mộ. Lãnh Liệt tìm mọi cách để bảo vệ người phụ nữ kia như vậy, như thế không phải là cũng có thể đả kích đến Lãnh Liệt hay sao? Chuyện này có điểm nào không tốt đâu? A! Còn có A Sở, A Sở rất để ý tới người phụ nữ này, anh giết cô ta, còn không phải là đã khơi thông một chút những tâm tư ở trong lòng đó sao!"
"Làm sao cô lại có thể là một người phụ nữ khủng bố như vậy nhỉ?" Minh hỏi. Cho dù là nữ sát thủ máu lạnh ở trong tổ chức cũng sẽ không kinh khủng và tâm cơ sâu nặng như người phụ nữ này.
"Tôi có phải là người kinh khủng hay không, điều đó không trọng yếu. Chỉ cần chúng ta có cùng chung lợi ích trong chuyện này là được. Nếu là anh lo lắng, việc tùy tiện giết Trình Diệu Tinh không phù hợp với nhiệm vụ mà ông cụ Mộ đã giao cho, như vậy, chỉ cần ở thời điểm A Sở và người phụ nữ kia ở bên nhau thì anh động thủ… Như vậy chuyện... sẽ không có liên quan gì đến anh nữa rồi..." Dương Nhược Thi nhẹ giọng nhắc nhở, nụ cười trên khóe miệng càng phát ra âm hiểm hơn. Trình Diệu Tinh. A Sở, tất cả đều là do các người đã ép tôi...