"A Sở!" Dương Nhược Thi oa oa mở miệng.
Mộ Sở quay đầu lại, nhìn thấy Dương Nhược Thi, nụ cười của anh lập tức phai nhạt đi.
"A..." Từ đầu tới giờ, đây chính là sự khác biệt. Dương Nhược Thi cười một tiếng.
"A Sở, là ai vậy?" Diệu Tinh lên tiếng hỏi."Là bạn của anh hay sao?" Diệu Tinh thử hỏi thăm dò.
"Không có gì!" Mộ Sở cười trả lời, sau đó lạnh lùng quay mặt sang nhìn chằm chằm vào Dương Nhược Thi, hỏi: “Tại sao cô lại ở chỗ này. Mộ Sở lạnh lùng nhìn Dương Nhược Thi, không chút che giấu sự chán ghét của mình.
"Tại sao em không thể ở nơi này!" Dương Nhược Thi cười khổ. Mỗi lần không hẹn mà gặp, Mộ Sở cũng đều hỏi cô một câu hỏi giống như vậy.
"Cô dám rình mò theo tôi sao?" Giọng nói của Mộ Sở thật thấp, ánh mắt càng thêm lạnh như băng,
Dương Nhược Thi lắc đầu một cái. "Em chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi!" Năm năm, tất cả mọi nhạy bén và sự sắc sảo của Dương Nhược Thi cũng đã bị mài mòn sạch sẽ. Hiện tại, biểu hiện khúm núm đã thành một thói quen trong cuộc sống của Dương Nhược Thi.
"Cô muốn làm cái gì?" Mộ Sở túm lấy cổ tay của Dương Nhược Thi. Mộ Sở lúc này chỉ sợ Dương Nhược Thi sẽ làm chuyện gì đó gây thương tổn đến ánh mắt của Trình Diệu Tinh. Điều này đã làm cho Dương Nhược Thi có cảm giác mình rất thật đáng buồn, tuy nhiên cô không để cho nước mắt ra.
"A Sở?" Cảm nhận được Mộ Sở có cảm xúc không đúng, Diệu Tinh liền đứng dậy: "Là Dương Nhược Thi sao?"
"Không phải đâu..."
"Đúng vậy!" Nhiều năm qua, từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên Dương Nhược Thi đã làm trái với ý tứ của Mộ Sở: "Diệu Tinh, cô có khỏe không? Đôi mắt đã khôi phục như thế nào rồi?" Giọng nói của Dương Nhược Thi nghe có vẻ không có quá nhiều quan tâm, nhưng cũng vẫn nghe ra được, tuyệt đối không phải là cô đang diễn trò hay là khách sáo.
Diệu Tinh sờ sờ lên đôi mắt của mình, khẽ cười một tiếng.
"Vẫn như cũ thôi!"diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Diệu Tinh không nhìn thấy bộ dạng của Dương Nhược Thi, nhưng cô nghe thấy được giọng nói của Dương Nhược Thi có vẻ phá lệ mệt mỏi: "Cô đang mệt chết phải không?"
"Hả?" Dương Nhược Thi đầu tiên là sửng sốt sau đó liền cười một tiếng: "Có lẽ là do tôi không nghỉ ngơi được tốt thôi!" Lời nói này của Diệu Tinh đã khiến cho cô cảm thấy trong lòng một hồi ấm áp, cũng một hồi đau đớn. Diệu Tinh không nhìn thấy nhưng cũng phát hiện ra được điểm này. Thế nhưng mà Mộ Sở... thậm chí cô đang đứng ở trước mặt của anh, anh cũng chưa từng bao giờ phát hiện ra: "Tôi có thể ngồi xuống đây một lúc hay không?" Đã đứng quá lâu, Dương Nhược Thi sắp chống đỡ không nổi thân mình nữa rồi.
"Dĩ nhiên!" Diệu Tinh gật đầu một cái.
"Hình thức của chúng ta hiện giờ thật là kỳ quái!" Dương Nhược Thi nâng cằm lên nhìn Diệu Tinh. Bây giờ Diệu Tinh không nhìn thấy, nhưng mà cô vẫn như cũ, vẫn cứ dũng cảm, vui vẻ như vậy, thậm chí ngay cả nụ cười cũng vẫn dịu dàng như vậy: "Tại sao trước kia tôi lại không hề phát hiện ra cô lại tuyệt vời như thế nhỉ?"
"Hả..." Diệu Tinh ngẩn người ra, sau đó cười khan một tiếng.
"Một câu nói thật là kỳ quái có phải không?" Dương Nhược Thi cũng cảm thấy mình thật buồn cười: "Tôi thật sự rất hối hận, tại sao ngày trước tôi cứ luôn đối địch với cô như vậy! Khi cô cười lên, nhìn thật dịu dàng, thật là xinh đẹp!"
"... Cám ơn!" Đối với lời nói khích lệ tự đáy lòng của Dương Nhược Thi, Diệu Tinh cũng cảm thấy không được quen lắm, dù sao quan hệ ngày trước của bọn họ cũng không được tốt đẹp gì!
"Rốt cuộc thì cô muốn làm cái gì?" Mộ Sở ở một bên quan sát, anh không nhịn được nữa, cảm thấy cực kỳ chán ghét sắc mặt dối trá của người phụ nữ này.
Thân thể Dương Nhược Thi cứng đờ! Cô cũng biết Mộ Sở sẽ là như vậy! Cô cúi đầu xuống.
"A Sở, anh đừng như vậy!" Không biết rốt cuộc giữa hai cha con bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Diệu Tinh cũng có thể cảm nhận được giữa bọn họ có một mối oán hận thật sâu. Giọng nói của Mộ Sở quá lạnh lùng, ánh mắt cũng cực kỳ lẫm liệt...
"Dương Nhược Thi, hiện tại mời cô rời đi ngay lập tức!" Mộ Sở chỉ về phía cửa.
"Em chỉ muốn hàn huyên cùng Diệu Tinh một chút thôi, em sẽ không làm thương tổn đến cô ấy!" Dương Nhược Thi cười: "Nếu như anh không yên lòng thì có thể ngồi xuống!"
"Dương Nhược Thi. Tôi cảm thấy giữa hai người không có chuyện gì tốt để nói với nhau. Diệu Tinh cũng không cần sự hối hận lẫn chuộc tội của cô. Đi đi!" Mộ Sở kêu lên. Anh cũng không nhớ ra là được đã mấy tháng rồi anh không nhìn thấy cô. Sắc mặt của Dương Nhược Thi khó coi dị thường.
"A Sở, anh đừng như vậy có được không!" Diệu Tinh sờ soạng bắt được tay của Dương Nhược Thi. Tay của Dương Nhược Thi thật là nóng: "Em cũng vậy, em cũng muốn hàn huyên với Dương Nhược Thi một chút."
"... Em." Mộ Sở nổi đóa. Anh hít sâu một hơi: "Vậy cũng được! Hai người cứ tán gẫu với nhau đi! Anh đi gọi điện thoại!" Mộ Sở nói xong nhìn thoáng qua Dương Nhược Thi vẻ cảnh cáo, sau đó liền đi qua một bên.
Khi Mộ Sở lấy điện thoại di động ra thì Tiêu Lăng Phong chạy tới cửa.
"Nói chuyện phiếm xong rồi sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi.
"Tán gẫu hết chuyện ư?" Mộ Sở cười. "Có nhiều chuyện để nói như vậy, làm sao mới nói một hồi mà đã nói cho hết được!" Mộ Sở nói xong rồi cười khẽ một tiếng: "Tôi chỉ nói đùa một chút thôi, chẳng qua là tôi muốn giải thích một ít chuyện với cô ấy mà thôi." Mộ Sở nói xong liền lấy từ trong túi ra một cái hộp.
"Cái gì vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi vẻ nghi ngờ.
"Năm năm trước, Diệu Tinh đã làm thất lạc chiếc nhẫn ở bệnh viện. Đó là nhẫn của Mộ Thần!" Mộ Sở nói: "Vốn dĩ tôi đã nghĩ nên đưa trực tiếp cho Diệu Tinh, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, tôi nghĩ vẫn nên giao lại cho anh, để cho anh tự mình ra quyết định thì tốt hơn. Dù sao, hai người cũng nhanh chóng sắp kết hôn rồi. Có một số việc, tôi nghĩ vẫn nên để cho anh đưa ra quyết định của mình..."