Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 309: Đến tột cùng ai là người hung ác hơn




Khi tỉnh lại Dương Nhược Thi thấy mình đang nằm trong phòng ngủ. Mở mắt ra nhìn một chút, cô vội vàng ngồi dậy. Cô đang ở nhà. Như vậy có thể nói, chính là Mộ Sở đã đưa cô trở về.
A Sở! Dương Nhược Thi nhảy xuống giường, cũng không kịp mang giày liền vội vã chạy ra khỏi đi.
Mộ Sở đang ở trong phòng khách, trong nhà rất an tĩnh, thế nhưng lại cũng không có đến một người giúp việc. Anh đang dụi tắt một điếu thuốc lá cuối cùng, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trên thang lầu. Mộ Sở quay đầu lại, Dương Nhược Thi đã vọt xuống tới nơi.
"Tỉnh rồi hả?" Mộ Sở ôn hoà hỏi.
Dương Nhược Thi suýt nữa thì ngã xuống, nhưng cô vẫn mau sớm ổn định lại bản thân mình. Cô kéo vạt áo vẻ đầy bất an: "Vâng! "
“Ngồi đi!” Mộ Sở nói nhưng không để ý đến cô. "Người giúp việc trong nhà đâu hết rồi?"
"... Nơi này chỉ có một mình em, @MeBau*[email protected]@  không cần thiết phải dùng đến nhiều người như vậy, cho nên em cũng đã sa thải rồi. Hiện nay chỉ còn lại quản gia Thiên có chuyện, ra cửa rồi!" 
Dương Nhược Thi cúi đầu không trả lời. Đây chính là người chồng trên danh nghĩa của cô, mà nơi này được coi như là ngôi nhà của bọn họ. Trong năm năm qua, số lần Mộ Sở qua lại ở cái chỗ này, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Trong nhà đến mức thiếu mấy đồng tiền để thuê người giúp việc hay sao?" Mộ Sở xoay người lại, anh nhìn sắc mặt trắng bệch của Dương Nhược Thi: "Thân thể không thoải mái thì đi gặp bác sĩ đi! Một lúc nữa tôi sẽ bảo Lệ Viêm tìm người tới đây! Cô hãy nghỉ ngơi đi!" Mộ Sở nói xong liền cất bước muốn rời đi.
"A Sở!" Thấy Mộ Sở sắp sửa ra đi, Dieendaanleequuydonn Dương Nhược Thi liền tiến lên mấy bước. Cô ôm lấy anh thật chặt từ phía sau: "Anh đừng đi, có được hay không?"
"Cô cần phải hiểu cho thật rõ ràng, tôi đưa cô trở lại đây, là bởi vì cô bị té xỉu! Mà tôi lưu lại nơi này, cũng bởi vì trong nhà không có ai, cô chớ nên suy nghĩ quá nhiều!" Mộ Sở nói xong, dùng sức đẩy cánh tay của Dương Nhược Thi ra.
"A Sở!" Dương Nhược Thi khóc, kêu lên: "Anh đừng đi. Hãy ở lại đây cùng em một chút có được hay không, dù chỉ là một lát thôi!" Dương Nhược Thi khóc, cô dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ vào lưng của Mộ Sở: "A Sở! Em thật sự yêu anh mà!"
"Những lời này cô đã nói nhiều lần lắm rồi!" Mộ Sở chán ghét, tránh ra khỏi Dương Nhược Thi một lần nữa. Dương Nhược Thi lui về phía sau mấy bước té ngồi dưới đất,
"Mộ Sở!" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Thấy Mộ Sở tránh ra, bỏ đi cũng không hề quay đầu lại, Dương Nhược Thi khóc, gọi lớn một câu: "Anh đối xử với em thật sự phải tuyệt tình đến mức như vậy hay sao?" Dương Nhược Thi gào thét: "Bất luận như thế nào, em cũng là vợ của anh mà! Coi như anh không thương em, oán hận em, nhưng anh có thể hãy nhìn lại suốt nhiều năm qua em đã yêu anh như vậy, mà cho em một cái cơ hội được không?" Dương Nhược Thi khóc.
"Cho cô một cơ hội sao?" Mộ Sở quay đầu lại: "Dương Nhược Thi, chuyện cho tới bây giờ, cô vẫn còn không biết ngượng mà mở miệng nói  muốn tôi cho cô một cơ hội được sao?"
"Coi như em đã làm chuyện sai lầm, tội không thể tha thứ, nhưng mà em thật sự yêu anh mà! Anh vẫn không thể nhìn em ở trên giác độ tình cảm của em đối với anh hay sao? Anh không thể tha thứ cho em được một chút sao! A Sở, cho dù chỉ là mấy ngày thôi cũng tốt..." Từ từ ngẩng đầu lên, Dương Nhược Thi nhìn Mộ Sở vẻ khẩn cầu: "A Sở, hãy nhìn vào sự cố gắng lẫn bỏ ra của em trong suốt nhiều năm như vậy, anh hãy lưu lại, ở cùng với em,. có được hay không..." Dương Nhược Thi nói xong liền nhào qua, ôm lấy cổ Mộ Sở, nhiệt tình hôn môi của anh.
Mộ Sở trợn tròn mắt tỉnh táo nhìn Dương Nhược Thi. Dương Nhược Thi nhắm mắt lại, lông mi của cô có chút run rẩy, cực kỳ dụ dỗ đối với Mộ Sở. Cô cầm tay của anh lên đưa vào trong quần áo của mình trong, thế nhưng mà... trước hết thảy tất cả những điều đó, Mộ Sở cũng vẫn không hề có chút rung động nào. Mộ Sở  vẫn hết sức tỉnh táo mặc cho Dương Nhược Thi khiêu khích, dụ dỗ, trêu chọc, không hề có một chút phản ứng nào! Dương Nhược Thi từ từ tỉnh táo lại. Cánh tay cô rời khỏi thân thể Mộ Sở, từ từ ngã ngồi trở lại.
"Cô muốn tôi lưu lại nơi này chính là vì cái này sao?" Mộ Sở cười lạnh: "Nếu như cô thật sự có cần, thì cứ gọi điện thoại thì sẽ có ngay thôi!" Anh nói xong lau quệt cái miệng của mình một chút, đứng dậy.
"Mộ Sở! Anh đứng lại đó cho em!" Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Dương Nhược Thi kêu gào với theo. Cô để thân người cúi gập xuống, những gì cô làm chỉ đổi lấy được bị làm nhục một lần nữa: "Anh không thương em, làm nhục em. Những thứ này em cũng nhịn, nhưng mà... tại sao anh có thể hoài nghi tình cảm của em đối với anh được chứ! Mộ Sở, anh hãy nói cho em biết, em đối với anh mà nói, rốt cuộc được coi là cái gì vậy?" Dương Nhược Thi ngồi ở trên mặt thảm, tâm tình đã hoàn toàn mất đi sự khống chế của bản thân. Thậm chí ngay cả cổ họng của cô cũng đã khô khốc, giọng nói có chút khàn khàn.
"Coi là cái gì sao?" Mộ Sở cười: "Cô cảm thấy, đối với tôi mà nói thì  có thể coi là cái gì? Là vợ sao" Mộ Sở hỏi vẻ giễu cợt, một bộ dạng giống như phát khóc vậy.
"Mộ Sở, chẳng lẽ cho tới bây giờ anh cũng đều chưa từng bao giờ cảm động hay sao?" Dương Nhược Thi lảo đảo nghiêng ngả đứng lên: "Mộ Sở, tám năm, đã tám năm rồi! Em đã yêu anh suốt tám năm qua, trải qua khổ cực thế nào, phải bỏ ra những gì, hết thảy em đều không hề để ý. Em vẫn cho là cuối cùng sẽ có một ngày anh sẽ cảm động… em cho là anh sẽ nhớ lại chúng ta đã từng có những chuyện tốt đẹp nào! Nhưng mà kết quả thì sao đây? Mộ Sở, coi như anh không tha thứ, không cảm động, chẳng lẽ cũng không đổi được đến ngay một chút sự đồng tình lẫn thương hại em hay sao?" Dương Nhược Thi chất vấn Mộ Sở mà như tố cáo.
"Vậy đối với một người là hung thủ đã hại cô cửa nát nhà tan như thế, cô cũng sẽ nảy sinh sự thương hại và đồng tình hay sao?" Mộ Sở nắm lấy gương mặt của Dương Nhược Thi: "Cũng chính là bởi vì tám năm này, cho nên tôi mới không xuất hiện, nếu không, tôi sợ sẽ khống chế không được mình sẽ ra tay giết ngươi." Mộ Sở lạnh lùng cắn răng nói một câu.
"Như vậy còn không bằng anh hãy giết em đi để anh được thoải mái!" Dương Nhược Thi khóc ròng gần như hỏng mất, nói: "Anh cho rằng lưu lại một mạng này cho em là anh đã cho em một ân huệ hay sao? Mộ Sở, anh biết rõ, đây là một loại trừng phạt vô cùng tàn nhẫn! Anh thật là ác độc, thật sự cực kỳ ác độc!"
Hừ! Mộ Sở cười lạnh. Nâng cái cằm của Dương Nhược Thi lên.
"Dương Nhược Thi, đến tột cùng thì giữa hai người chúng ta ai mới là người hung ác hơn đây?" Mộ Sở hỏi: "Cô đã hại chết anh trai của tôi, hại tôi bị cửa nát nhà tan, thế mà tại sao cô vẫn còn ở nơi này cảm thấy mình bị uất ức vậy, hả?" Mộ Sở cắn răng nghiến lợi hỏi.
"Em đã nói, tất cả đều không phải là em cố ý!" Dương Nhược Thi khóc, dùng sức đẩy Mộ Sở ra. Nhưng bởi vì bình thường mình đã quá mức suy yếu nên bị té xuống: "Anh cho rằng em không hối hận sao?" Cô ngồi dưới đất khóc lớn: "Em đã yêu anh ấy như vậy, thương anh ấy đến mức có thể cũng không cần thiết một cái gì hết!Thế nhưng mà, ở trong lòng của anh ấy lai chỉ có một mình Trình Diệu Tinh mà thôi. Thậm chí, ngay cả khi anh ấy nhìn thấy Trình Diệu Tinh lên giường cùng với người khác như vậy, thế mà anh ấy cũng thờ ơ. Tại sao chứ?" Dương Nhược Thi khóc lớn: "Mộ Thần chết. Em cũng đã thật hối hận, trong lòng em cũng cực kỳ đau, chỉ hận ngì bị chết kia không thể là em."
"Là cô sao?" Mộ Sở cười kéo Dương Nhược Thi sang bên: "Cô cho rằng, cô nói ra những lời như vậy thì đáng giá được tha thứ và đồng tình hay sao? Nếu như cô thật sự hối hận, tại sao cô không chết đi, hả?"
"Mộ Thần chết, em bị ba ba dùng sức mạnh đưa ra nước ngoài. Mỗi ngày trôi qua, khi em ngủ đều nằm mơ thấy cơn ác mộng. Mơ thấy Mộ Thần trên người đầy máu đứng ở trước mặt của em. Em mơ thấy anh ấy hung hăng nhìn em chằm chằm đầy sự thù địch, hỏi em tại sao lại muốn hại chết anh ấy. Mơ thấy anh ấy hung hăng thắt cổ em lại..." Dương Nhược Thi níu thật chặc lấy mái tóc của mình: "Có lúc, thật sự em nghĩ muốn, không bằng liền chết đi cho xong. Nhưng mà... A Sở. Em nhìn thấy anh. Em liền..."
"Nhìn thấy tôi,, cô liền lại có dũng khí tiếp tục sống nữa phải không? Cô dùng trăm phương ngàn kế để đến gần tôi, thậm chí không tiếc việc bày ra trận ám sát kia để đến gần với tôi chứ gì?" Mộ Sở giễu cợt hỏi: "Cô cũng là một người phụ nữ, nhưng thế nào cô lại đáng sợ như vậy chứ? Rõ ràng là mục đích của mình không tinh khiết, rõ ràng là kẻ thù của tôi, thế nhưng mà cô lại vẫn dám công khai xuất hiện ở trong cuộc sống của tôi như vậy! Dương Nhược Thi, cô như vậy mà vẫn không cảm thấy áy náy, vẫn không thấy chột dạ hay sao?"
"Em..."
"Cô có biết hay không, tình yêu của cô, đối với tôi mà nói rất ghê tởm. Nghĩ đến quá khứ tôi cưng chièu cô như vậy, tôi liền buồn nôn muốn chết."
"A Sở,anh không cần nói như vậy có được hay không?" Dương Nhược Thi khóc túm lấy vạt áo của Mộ Sở: "Em thật không phải là cố ý muốn như vậy... Em… em chỉ là bị chọc tức! A Sở, anh không cần hận em, có được hay không?"
"Không hận cô sao!" Mộ Sở đẩy Dương Nhược Thi một cái: "Anh trai tôi đã làm sai điều gì?" Mộ Sở lạnh lùng hỏi: "Bất quá là anh ấy không thương cô mà thôi. Không thương cô, anh ấy đáng chết hay sao? Tôi cũng vậy, tôi không thương cô, thế nào, cô không định ngay cả tôi cũng muốn giết đó chứ!" Mộ Sở hầm hừ, tâm tình cũng bị mất khống chế. Anh nhìn chằm chằm chặt chẽ vào Dương Nhược Thi. Trong đôi mắt của anh tràn đầy màu đỏ kinh người.
"A Sở, không cần nói như vậy! Em yêu anh như vậy, coi như là tự em chết, em cũng không thể làm anh bị thương tổn!"
"Chớ nói ra cái câu cô yêu tôi như vậy nữa đi!" Mộ Sở nổi giậ: "Dương Nhược Thi, mỗi lần cô nói cô yêu tôi, tôi liền sẽ nghĩ tới anh trai của tôi. Mỗi lần nhìn thấy cô tôi liền nhớ lại, ba ba tôi đã không chịu nổi chuyện anh trai của tôi đã qua đời, mẹ tôi cũng không sao chịu nổi hai sự đả kích đồng thời ấy, nên đã cắt cổ tay tự sát."
Dương Nhược Thi thống khổ nhắm mắt lại, đè ép ngực mình thật chặt: "Đừng nói nữa, em cầu xin anh đừng nói nữa." Cô thống khổ kêu gào:  "Em không biết chuyện sẽ biến thành như vậy!"
"Cô nói cô không biết thì cô sẽ vô tội hay sao?" Mộ Sở tức giận túm lấy cổ áo của Dương Nhược Thi: "Dương Nhược Thi, cô đừng có chọc giận tôi nữa! Tôi không muốn giết cô!"
"Hãy nói cho em biết, em phải làm thế nào thì anh mới có thể tha thứ cho em? A Sở, chỉ cần anh nói, bất kể như thế nào thì em cũng sẽ làm tất cả!"
"Tha thứ cho cô sao?" Mộ Sở cười lạnh: "Dương Nhược Thi, cô đừng có nằm mộng, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô."
"Tại sao với Trình Diệu Tinh thì có thể!" Dương Nhược Thi khóc, lớn tiếng hỏi: "Chỉ vì anh muốn trả thù lại, anh nói Trình Diệu Tinh đã hại chết Mộ Thần. Anh luôn mồm luôn miệng nói muốn Trình Diệu Tinh phải trả giá thật lớn, thế nhưng mà, chẳng phải anh lại vẫn còn yêu cô ấy đấy thôi! Mộ Sở, tại sao em lại không thể được như vậy? Tại sao anh đối xử không công bằng với em như vậy. Vì anh, mà hết thảy tôn nghiêm, mặt mũi của mình, em đều không cần. Nhưng ngược lại, em đã đổi được cái gì đây? Tại sao em đã làm nhiều như vậy, đến ngay cả liếc mắt nhìn em lấy một cái thôi, nhưng mà anh cũng không muốn." Dương Nhược Thi khóc lóc nói như tố cáo.
"Vậy sao?" Mộ Sở quay mặt mình qua một bên. "Nếu đúng là như vậy, thì thật sự đúng là đã làm cho cô phải chịu uất ức rồi!"
"Mộ Sở, anh không phải là người!" Dương Nhược Thi kêu gào: "Anh nói ra những lời như vậy, anh thấy mình có lương tâm hay sao?"
"Chính cô cũng không có, tại sao lại đi hỏi tôi vấn đề như vậy? Dương Nhược Thi, cô có biết hay không, cũng là bởi vì cô, nên ngay cả cơ hội được gặp mặt mẹ mình một lần cuối cùng, tôi cũng không có..." Mộ Sở kêu lên, bộ ngực anh phập phồng kịch liệt từ từ bình phục trở lại: "Không cần vì những gì mình bỏ ra mà cảm thấy uất ức nữa! Dương Nhược Thi, đây là những gì mà cô nên nhận được. Nếu như cô thông minh, cô hãy thu hồi tình cảm của mình lại, bởi vì đời này kiếp này, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu kẻ thù của mình đâu!" 
“Kẻ thù ư?" Dương Nhược Thi cười, sau đó ho nhẹ mấy tiếng. Tiếp theo sau đó, cô liền cười to, cười cho đến lúc không thành tiếng được nữa, cô mới từ từ nằm trên mặt đất: "Báo ứng, đây chính là báo ứng của tôi đây!"
Mộ Sở quay mặt qua một bên, không nhìn tới bộ dạng chật vật của Dương Nhược Thi.
"Xin lỗi, tâm tình của tôi có chút kích động, tôi sẽ kêu bác sĩ tới đây, cô hãy nghỉ ngơi đi!" Từ từ buông lỏng quả đấm đang nắm chặc, Mộ Sở hít sâu một hơi, nói.
"A Sở, không cần đi! Dương Nhược Thi khóc lóc cầu xin.
Mộ Sở nhắm mắt lại hít sâu một hơi, vẫn cứ bước nhanh đi ra ngoài.
Rầm! Nghe thấy tiếng đóng cửa, Dương Nhược Thi liền khóc òa lên: "Tại sao? Tại sao rốt cuộc đến một chút thời gian thôi mà anh cũng không nguyện cho em..." Dương Nhược Thi kêu gào, sau đó ho khan kịch liệt.
Ho khan kịch liệt một hồi, sau đó Dương Nhược Thi bịt chặt lấy miệng, rũ người xuống trên mặt đất, lại ho khan thành một tràng, sau đó có một dòng chất lỏng màu đỏ từ từ chảy ra ở giữa kẽ tay của cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.