Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 312.2: Người phụ nữ mắc bệnh điên khùng 2 (2)




 "Đường Nhã Đình, cô còn có phải là người hay không vậy?" Hạ Cẩm Trình lớn tiếng hỏi: "Cô đã làm hại hai đứa con như thế này mà vẫn còn không đủ thảm hay sao?" Anh hỏi: "Tiểu Triết và tiểu Na ở trong vườn trẻ đã phải chịu bao sự ức hiếp. Hiện tại cả hai đứa trẻ đã bị cô làm hại đến mức không thể đi vườn trẻ, bọn chúng cũng không dám giao tiếp cùng với người ngoài. Tất cả những điều này đều là do cô đã ban tặng cho chúng nó! Cô cảm thấy cô đã hại bọn trẻ thành như vậy mà vẫn còn chưa đủ hay sao? Cô còn nghĩ muốn như thế nào nữa!" Nhìn tiểu Na khóc thút thít đã không thành tiếng, Hạ Cẩm Trình có cảm giác trái tim của mình như sắp bị xé nát ra vậy."
"Tiểu Na, đừng sợ, là mẹ đây mà." Đường Nhã Đình khóc.
"Cô không phải là mẹ của tôi. Tôi chán ghét cô. Chán ghét cô!" Cô bé khóc, nắm tay thành quả đấm đánh vào trên người Đường Nhã Đình như mưa
Đường Nhã Đình không hề né tránh, lại không thể nào khống chế được nước mắt của mình.
"Hạ Cẩm Trình, @MeBau*[email protected]@ rốt cuộc anh đã nói cái gì đối với hai đứa con của tôi vậy? Tại sao con bé lại đối xử với tôi như vậy. Tại sao?" Đường Nhã Đình lớn tiếng chất vấn.
"Tại sao ư?" Hạ Cẩm Trình nhìn chằm chằm vào Đường Nhã Đình: "Bọn chúng lớn lên thành ra như vậy, tất cả cũng là do cô hết. Cô có biết hay không, chính bởi vì nguyên nhân từ cô mà ở trong vườn trẻ cả hai đứa trẻ đều bị khinh bỉ, ức hiếp, bị cười nhạo. Hiện tại chúng không muốn đi vườn trẻ nữa. Tiểu Na còn nhỏ tuổi như vậy mà sẽ phải chịu đựng cuộc giải phẫu ghép da… vậy mà cô còn không biết thẹn mà hỏi tôi tại sao ư?"
Đường Nhã Đình lo lắng: "Không, đây không phải là sự thật, không phải như vậy..."
"Buông tôi ra, buông tôi ra. Cô là người xấu, là người xấu!" Tiểu Na khóc lớn: "Tất cả đều là do cô đã hại tôi, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, tôi hận cô!"
Một đứa trẻ mà mới chỉ có bốn tuổi lại nói ra những lời như vậy, thực sự đã làm kinh động đến mọi người. Nghe những lời mà tiểu Na vừa nói, Đường Nhã Đình hoàn toàn cứng đờ cả người. Cô ngã ngồi xuống dưới đất, tiểu Na liền nhân cơ hội này chạy đi. Cô bé vọt tới trong ngực Hạ Cẩm Trình: "Ô ô... Ba ba!" Tiểu Na lớn tiếng khóc.
"Đừng sợ, không sao. Không sao!" Hạ Cẩm Trình mặc lại chiếc áo cho tiểu Na.
"Hạ Cẩm Trình, anh hãy trả lại hai đứa con của tôi cho tôi, trả lại cho tôi!" Đường Nhã Đình khóc xông tới. Hạ Cẩm Trình tiến lên dùng sức đẩy Đường Nhã Đình ra. Đường Nhã Đình nặng nề ngã xuống trên mặt đất: "Cô điên khùng đã đủ chưa?" Hạ Cẩm Trình rống giận, cô còn muốn làm hại hai đứa nhỏ thành ra cái dạng gì thì cô mới hài lòng đây hả?"
"Bọn chúng là những đứa con của tôi, tôi làm sao lại muốn làm hại bọn chúng được kia chứ." Đường Nhã Đình đối với Hạ Cẩm Trình lời của rất là bất mãn."Tiểu Triết, tiểu Na, đến với mẹ đi nào! Hai đứa tới đây đi. Chẳng lẽ các con đã quên người mẹ đã nuôi lớn các con rồi hay sao?"
"Cô không phải là mẹ, cô là người xấu!" Tiểu Triết rống to, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng biến thành màu đỏ: "Cô giết người, chúng tôi mới không cần cô làm mẹ."
"Mẹ không có." Đường Nhã Đình lắc đầu: "Tiểu Triết, tiểu Na! Mẹ rất yêu các con mà!"
"Tôi không muốn. Không muốn." Tiểu Na bịt chặt lấy lỗ tai: "Ba ba bảo cô ấy đi đi! Bảo cô ấy đi đi, tiểu Na không muốn nhìn thấy cô ấy. Không muốn nhìn thấy cô ấy."
Đường Nhã Đình ôm thật chặc lấy ngực mình. Tại sao lại trở thành như vậy, tại sao trở thành như vậy!
"Những thứ này đều là do cô tự tìm." Hạ Cẩm Trình lạnh lùng quát lên: "Đường Nhã Đình, bây giờ cô cũng đã hiểu rõ ràng thân phận của chính cô rồi. Tôi không cần quan tâm làm sao cô lại trốn ra ngoài được, nhưng mà tôi vẫn khuyên cô một câu, trước khi cảnh sát biết được, cô hãy nhanh chóng trở về đi."
"Anh ít làm bộ hảo tâm ở chỗ này đi, hừ!" Đường Nhã Đình cười lạnh một tiếng: "Anh cho rằng, anh làm như vậy là quan tâm tới tôi hay sao? Hạ Cẩm Trình, chuyện đã đến mức độ như thế này rồi, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn anh cảm thấy tôi còn có điều gì sợ hơn nữa sao?" Đường Nhã Đình hừ lạnh một tiếng, nói: "Hãy trả con lại cho tôi. Trả lại con cho tôi!"
"Đường Nhã Đình, việc này không thể nào." Hạ Cẩm Trình nói cự tuyệt: "Cô không có năng lực chăm sóc bọn trẻ, hơn nữa cô cũng không có đủ tư cách để làm mẹ của bọn chúng."
"Vậy thì anh có đủ tư cách để làm cha của bọn trẻ hay sao?" Đường Nhã Đình quát lên: "Nhiều năm như vậy, anh đã trải qua trách nhiệm làm cha được bao nhiêu thời gian? Bất quá anh chỉ có cho bọn chúng sinh mạng mà thôi. Hiện tại, anh dựa vào cái gì mà muốn được bọn trẻ, thì tôi sẽ phải trao lại bọn trẻ cho anh chứ! Nhanh lên một chút, anh hãy trả lại con cho tôi ngay!"
"Ba ba, không muốn, không muốn..." Tiểu Na dùng sức chui vào trong  ngực của Hạ Cẩm Trình trong ngực chui: "Tiểu Na hơi sợ, ô ô..."
"Hạ Cẩm Trình, anh hãy trả hai đứa trẻ lại cho tôi!" Thấy hai đứa bé đều dựa vào ở bên người Hạ Cẩm Trình, Đường Nhã Đình gần như đã nổi điên: "Không phải là anh đang hận tôi sao? Hạ Cẩm Trình, bọn trẻ là con của tôi, làm sao anh có thể nuôi lớn những đứa trẻ là con của kẻ thù kia chứ!" Đường Nhã Đình kích động nói ra một câu, thậm chí cô còn nói ra một câu nói có chút không lựa lời: "Mẹ anh, mẹ của anh là do tôi giết, ngày đó tôi đã cho rằng, anh chính là người đã tung đoạn video kia ra ngoài, cho nên tôi đã trả thù anh, giết mẹ của anh!"
Hạ Cẩm Trình nhắm ánh mắt lại, che lỗ tai của hai đứa trẻ lại. Tuy nhiên thì đã không còn kịp nữa rồi.
"Hạ Cẩm Trình, hai đứa trẻ trong ngực anh chính là con của kẻ thù của anh đó!"
"Cô cho rằng cô nói như vậy, thì tôi sẽ trả con lại cho cô hay sao?" Hạ Cẩm Trình hỏi: "Đường Nhã Đình. Cô chớ uổng phí tâm cơ nữa đi. Tôi sẽ  không giao lại hai đứa con cho cô, mà tôi cũng sẽ tận lực làm cho bọn trẻ quên đi việc chúng có ngươi một người mẹ như vậy."
"Tại sao?" Đường Nhã Đình gào thét. Tại sao Hạ Cẩm Trình lại muốn hai đứa trẻ quên cô đi chứ.
"Chỉ bằng cô đã để cho bọn trẻ nhìn thấy một mặt cô tồi tệ nhất của mình. Cô sẽ làm ảnh hưởng tiêu cực đến tính cách và sự trưởng thành cách của bọn trẻ."
"Quên tôi sao?" Đường Nhã Đình cười ha ha: "Quên tôi, anh sẽ làm cho bọn trẻ nhận người khác làm mẹ hay sao? Anh sẽ hợp tác cùng với bạn của em gái mình sao? Hạ Cẩm Trình, anh đừng có nằm mộng, tôi sẽ không để cho anh thực hiện được đâu. Bọn trẻ là con của tôi, tôi không thể nào chấp nhận việc anh để cho bọn trẻ gọi người khác là mẹ!" Đường Nhã Đình tức giận đến phát run người, ánh mắt cực kỳ hung ác tựa như muốn nói, đồ của bản thân cô, nếu mình không chiếm được, thì cô tình nguyện hủy diệt.
"Tốt nhất là anh hãy thu hồi lại cái ý tưởng kinh khủng đó của mình đi, không phải anh đã nói là anh thương lũ trẻ hay sao?" Hạ Cẩm Trình nhìn người phụ nữ ở trước mắt lúc này như đã phát điên lên rồi, lạnh lùng hừ lên một tiếng: "Tiểu Na, Tiểu Triết đừng khóc, không sao, không sao đâu! Cô ấy sẽ không làm thương tổn các con." Hạ Cẩm Trình nói an ủi, hiện tại phải để cho hai đứa bé rời đi khỏi tầm mắt của Đường Nhã Đình nhanh một chút, nếu không anh thật lo lắng, không biết cái người phụ nữ đã phát điên này sẽ làm ra cái chuyện cực đoan gì đó.
Ô ô... Thật là đau. Tiểu Na vẫn la hét kêu đau. Hạ Cẩm Trình bất đắc dĩ ôm lấy đứa trẻ.
"Không được nhúc nhích." Đường Nhã Đình quát to một tiếng, móc từ trong lòng ngực ra một khẩu súng. Nhìn thấy họng súng đen ngòm, trong nháy mắt Hạ Cẩm Trình chợt cứng đờ: "Để con bé xuống, nhanh lên một chút!" Đường Nhã Đình kêu lên đầy kích động.
"Đường Nhã Đình, cô muốn làm cái gì?" Hạ Cẩm Trình kéo Tiểu Triết ra phía sau. Đường Nhã Đình vậy mà lại có cả súng.
"Nếu như anh không muốn tôi nổ súng thì hãy để con bé xuống, bảo với hai đứa trẻ hãy chạy tới đây! Nhanh lên một chút!" Đường Nhã Đình gào thét, côn tay cầm súng cũng đang run rẩy. Trên đầu Hạ Cẩm Trình tua ra một lớp mồ hôi hột. Anh thật lo lắng tay Đường Nhã Đình mà mất thăng bằng, cô ta thật sự bóp cò...
"Ba ba..." Tiểu Na ôm lấy cổ Hạ Cẩm Trình thật chặc.
"Không sao đâu, đừng sợ! Con hãy đứng cùng với anh trai chung một chỗ đi!" Hạ Cẩm Trình đứng chắn hai đứa con ở phía sau: "Đường Nhã Đình, cô hãy bỏ súng xuống. Chẳng lẽ cô nghĩ muốn về sau khi đứa trẻ nghĩ đến cô, chúng sẽ nhớ lại chuyện kinh khủng ngày hôm nay sao?"
"Tôi không quản được nhiều việc như vậy! Hạ Cẩm Trình, hôm nay tôi nhất định phải mang bọn trẻ đi. Không phải vừa mới rồi anh đã nhắc nhở tôi, thu hồi lại ý tưởng kinh khủng đó ư! Hiện tại tôi nói cho anh biết, bọn chúng là hai đứa con của tôi, tôi sẽ không làm thương tổn đến bọn chúng. Nhưng mà... chỉ nghĩ khi anh chết rồi, bọn chúng cũng sẽ không có cơ hội để nhận người khác làm mẹ!." Ha ha… Đường Nhã Đình cười lớn. Lúc này, Tiểu Triết đột nhiên chạy ra ngoài cửa. Sợ con trai sẽ bị thương tổn, Hạ Cẩm Trình xông tới ôm lấy đứa trẻ.
"Không cho phép anh chạm vào Tiểu Triết!" Đường Nhã Đình rống to. Pằng! Lúc này, có tiếng súng vang lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.