Tiêu Lăng Phong còn đang bàn bạc một số chi tiết trong buổi hôn lễ với Diệu Tinh, thì đột nhiên điện thoại vang lên, khiến cho anh không khỏi cảm thấy một hồi kinh hoảng.
"A lô..." Tiêu Lăng Phong không hề cảm giác thấy giọng nói của mình đã có chút hơi bị run rẩy: "Cái gì?" Tiêu Lăng Phong từ ở trên ghế đứng bật dậy. Cuộc trò chuyện của anh với Hạ Cẩm Trình bất quá cũng chỉ cách có mấy giờ, làm sao sẽ...
"Có chuyện gì vậy?" Cảm nhận được tình hình có điều gì đó không đúng, Diệu Tinh cũng đứng lên.
"Không có chuyện gì." Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái.
"Anh gạt em!" Diệu Tinh cau mày: "Đã đến lúc này rồi, anh còn có cái gì cần phải gạt em nữa sao?"
"Anh không phải là có ý đó." Tiêu Lăng Phong giải thích vẻ đầy lo lắng, chẳng qua là bây giờ có chút chuyện...
"Anh có chịu nói hay không vậy?" Diệu Tinh giậm chân.
"Thôi được rồi, được rồi. Anh sẽ nói!" @MeBau*[email protected]@ Tiêu Lăng Phong an ủi tâm tình bị kích động của Diệu Tinh: "Đường Nhã Đình đã thả thuốc ngủ vào trong cà phê của người cảnh sát trông côi, sau đó cô ta đã trộm súng từ bệnh viện chạy trốn ra ngoài."
"Cái gì?" Diệu Tinh kêu lên.
"Chính vì anh sợ em sẽ lo lắn,g cho nên lúc trước mới không nói gì với em chuyện Đường Nhã Đình bị đánh thương, phải vào nằm điều trị ở trong bệnh viện."
"Vậy bây giờ đã xảy ra chuyện gì vậy?" Diệu Tinh hỏi, hai bàn tay đã lúc này đã có chút phát run. Người phụ nữ này sao lại đáng sợ đến như vậy chứ! Cô ta thế nhưng lại có thể chạy trốn ở ngay dưới mắt của cảnh sát đang canh gác như vậy.
" Đường Nhã Đình đã đi tìm Hạ Cẩm Trình, hiện tại Hạ Cẩm Trình đã bị trúng một phát đạn, hiện tại người đang được cấp cứu. Tiểu Na bị cô ta cướp đi rồi."
"Tiểu Na?" Diệu Tinh cũng hít một hơi.
"Vậy tình hình bây giờ như thế nào rồi? Đã tìm được Đường Nhã Đình chưa?"
"Cảnh sát vẫn còn đang tìm. Cô ta lại còn dẫn theo cả trẻ con như vậy, cho nên cũng không đi xa được, đừng sợ, hả?" Tiêu Lăng Phong nói an ủi rồi hôn nhẹ lên gương mặt Diệu Tinh: "Để anh đưa em đi đến nhà của ông nội, sau đó anh đi đến bệnh viện xem xét một chút."
"Em cũng muốn đi."
"Diệu Tinh ngoan, giờ vẫn còn chưa biết người phụ nữ này hiện nay đang lẩn trốn ở nơi nào. Em có đi đến bệnh viện thì cũng không giúp được việc gì. Ở nhà ông nội thì sẽ tương đối được an toàn hơn một chút."
"Nhưng mà em không yên lòng." Diệu Tinh nắm lấy tay Tiêu Lăng Phong thật chặt: "Em vẫn có thể tự chăm sóc tốt được cho mình, huống chi hiện tại Tiểu Triết cũng cần có người chăm sóc. Mà thằng bé xem ra cũng có quan hệ với em khá thân thiện! Anh phải cho em đi theo!" Diệu Tinh năn nỉ.
Tiêu Lăng Phong suy nghĩ một chút: "Thôi được rồi!" Anh hít sâu một hơi: "Thế nhưng mà em phải bảo đảm, em phải luôn luôn ở bên cạnh anh, chờ khi em đã đón được Tiểu Triết thì phải trở về nhà của ông nội, nghe chưa?"
"Được ạ!" Diệu Tinh gật đầu liên tục không ngừng đồng ý.
Tình hình ở trong bệnh viện còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng. Hạ Cẩm Trình bị trọng thương, mà ở bệnh viện thì, bởi vì từ nơi này đã có một tử tù chạy trốn ra ngoài, nên từ trên xuống dưới đều bất an một mảnh. Diệu Tinh ôm thật chặt Tiểu Triết vẫn còn đang run rẩy vào trong ngực mình. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Trên người thằng bé còn có thể sờ thấy chất lỏng dính dính.
Thế này phải làm sao cho phải đây. Đứa bé còn quá nhỏ tuổi, thế nhưng đã hai lần nhìn thấy mẹ đẻ của mình giết người, còn lần này, thì lại là chính ba ba của bọn chúng...
"Tiểu Triết, con đừng sợ, đã dì ở đây, có dì ở đây rồi!." Diệu Tinh nhẹ giọng, dùng lời nói nhỏ nhẹ an ủi đứa nhỏ. Tiểu Triết cũng không hề đáp lại. Theo người báo án đã nói, đứa trẻ này ngay cả khóc cũng đã không khóc nổi nữa rồi.
"Diệu Tinh! Em trở về đi thôi, nơi này cũng không được an toàn." Tiêu Lăng Phong vỗ vỗ lên bả vai Diệu Tinh.
"Con không muốn đi về, con muốn chờ ba ba, con muốn chờ ba ba!" Nghe nói sẽ phải rời khỏi đây, Tiểu Triết đột nhiên kêu lớn: "Con muốn ba ba, con muốn ba ba..."
"Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ không trở về nhà!" Diệu Tinh gật đầu: "Lăng Phong, sẽ không có chuyện gì đâu! Ở nơi này có nhiều cảnh sát như vậy, tin tưởng rằng Đường Nhã Đình cũng không dám xuất hiện đâu."
"Cô ta đã phát điên lên rồi thì còn có chuyện gì mà không dám làm kia chứ!" Tiêu Lăng Phong hít sâu một hơi. Nếu như không phải là Hạ Cẩm Trình mang tâm lý chủ quan, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện đến mức nghiêm trọng như vậy.
"Anh hãy bình tĩnh một chút!" Diệu Tinh lôi kéo tay của Tiêu Lăng Phong: "Đúng rồi. Bảo bảo (Alice) đã ai đón trở về nhà chưa vậy?" Diệu Tinh hỏi. Đường Nhã Đình hận cô như vậy, nếu như cô ta lại làm tổn thương đến Alice thì bây giờ cô sẽ phải làm thế nào đây!
"Ừm, Hạo Thần đã đi đón con bé về nhà rồi!" Tiêu Lăng Phong nói an ủi Diệu Tinh. Suy nghĩ một chút, chuyện này thật nực cười đến cỡ nào, cả đám người bọn họ lại bị một người phụ nữ đùa bỡn xoay quanh như vậy.
"Cảnh sát bên kia đã có tin tức gì chưa?"
"Bởi vì sự việc được phát hiện ra quá muộn, cho nên khi cảnh sát chạy tới thì không biết là Đường Nhã Đình đã chạy đi nơi nào rồi. Nhưng mà em cũng không cần lo lắng. Phía trên rất coi trọng đối với vụ án này, cũng đã điều động phần lớn cảnh sát ra ngoài truy tìm, rất nhanh sẽ có tin tức thôi!" Đường Nhã Đình ở ngoài lại còn mang theo trẻ con bên cạnh, đối với vụ án này mà nói, cũng sẽ rất dễ dàng tìm được. Nhưng mà, cũng có thể nói, ở thời điểm hiện nay, giữa một đám người đã rối loạn thành một đoàn như vậy, nghĩ muốn trốn đi đâu, hẳn cũng không phải là một việc khó...
Tiêu Lăng Phong xoa xoa hai lòng bàn tay, vừa chờ Hạ Cẩm Trình ra ngoài, vừa nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh thật chặt, giống như chỉ sợ, nếu anh không để ý, lơ là một chút, thì cô sẽ biến mất đi vậy.
"Anh đừng như vậy." Diệu Tinh nắm lấy tay Tiêu Lăng Phong: "Sẽ không có việc gì đâu."
"Cô bé ngốc!" Tiêu Lăng Phong hôn nhẹ lên vầng trán của Diệu Tinh: "Lúc này, thế nào mà em lại an ủi ngược lại anh như vậy chứ!" Tiêu Lăng Phong ôm lấy bả vai Diệu Tinh: "Yên tâm đi, Hạ Cẩm Trình sẽ không có việc gì đâu, tiểu Na... cũng sẽ không sao hết. Bất kể như thế nào, đó cũng là con gái của cô ta. Coi như Đường Nhã Đình có xấu xa thế nào đi nữa, thì cô ta cũng sẽ không làm cái việc làm thương tổn tới bảo bảo của mình."
Diệu Tinh gật đầu một cái, chỉ mong là như vậy.
Cảnh sát ra ra vào vào ở trong bệnh viện, thế nhưng dường như lại không hề có chút đầu mối nào. Một con người như vậy, làm sao có thể bỗng dưng biến mất được chứ?
Vào lúc mọi người còn đang bận rộn thành một đoàn, thì có một chiếc xe con chậm rãi lái đến bãi đậu xe dưới đất. Bởi vì sự kiện phát sinh đột ngột, cho nên cả bãi đậu xe cũng đặc biệt an tĩnh. Một người mặc bộ quần áo màu đen cúi đầu bước từ trong xe ra ngoài.
Trước khi đi, người phụ nữ còn thò người vào liếc mắt nhìn một đứa nhỏ ở chỗ ngồi phía sau xe: "Chờ mẹ ở chỗ này, mẹ đi đón anh trai con, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau rời đi khỏi nơi này. Mẹ sẽ không bao giờ còn rời xa khỏi hai con nữa, không bao giờ như vậy nữa..." Người phụ nữ nói xong nhanh nhanh chóng chóng đi vào trong bệnh viện.
Dương Nhược Thi ở trong xe bước xuống. Người phụ nữ kia, làm sao lại nhìn thấy quen mắt như vậy nhỉ? Bệnh viện trên dưới cũng đã loạn thành một đoàn như vậy, chắc là đã đã có chuyện gì xảy ra rồi sao? Dương Nhược Thi mang theo sự nghi ngờ bước nhanh theo sau. Nhưng khi cô đi vào đến bệnh viện thì rốt cuộc lại không nhìn thấy bóng người kia đâu nữa.
"Chắc là mình đã nhìn lầm rồi, không có lý do gì Đường Nhã Đình có thể từ trong tay cảnh sát chạy đến đây được." Dương Nhược Thi lắc đầu một cái tự trách mình đã quá nhạy cảm. Giống như là thường ngày, xác định không nhìn thấy người quen, cô mới đi vào phòng làm việc của bác sĩ.