Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 314.3: Đại Kết Cục (hai):Đường Nhã Đình đã phát điên (3)




Trong phòng thế lửa đã lan ra tràn ngập. Từ cửa xông ra luồng khói dầy đặc, rốt cục đã làm kích động đến hệ thống báo động của bãi đỗ xe. Theo tiếng chuông báo động vang lên, Tiêu Lăng Phong lựa theo làn khói bốc lên chạy vào. 
"Mộ Sở, anh như thế nào rồi?"
Tiêu Lăng Phong đi ra ngoài rồi lại quay trở vào như vậy, ngược lại thật sự là đã nằm ngoài dự liệu của Mộ Sở.
"Tiêu Lăng Phong! Anh hãy cứu… cứu anh ấy, hãy cứu lấy anh ấy!" Dương Nhược Thi giống như là người cuối cùng đã bắt được cây cỏ cứu mạng vậy, cô và khóc vừa nói.
"Hãy bình tĩnh một chút, sẽ không có chuyện gì đâu!" DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Tiêu Lăng Phong nói an ủi. Nhìn thấy chiếc còng đang khóa lấy tay của Mộ Sở thật chặt, Tiêu Lăng Phong nắm quả đấm thật chặt. Không có chìa khóa còng, phải làm thế nào mới có thể mở còng ra được. Anh bèn đưa tay nhặt hòn đá bên cạnh lên, dùng sức đập vào liên tiếp vào trên ổ khóa của chiếc còng. Góc cạnh của hòn đã đâm rách lòng bàn tay của anh, lửa ngày càng cháy lớn, hơi nóng thiêu đốt thân thể của bọn họ. Tiêu Lăng Phong gần như không ngửi thấy mùi vị thiêu đốt của ngọn lửa...
Thế lửa càng lúc càng lớn. Ở trong tiếng còi báo động rền vang, Đường Nhã Đình từ từ tỉnh lại. Nhìn thấy trong màn khói mù mịt  có hai cái bóng đang bận rộn, khóe miệng của cô ta lộ ra một nụ cười đầy nguy hiểm. Các người cho là làm như vậy thật sự sẽ được không? Những chuyện mà Đường Nhã Đình tôi cần làm, cho tới bây giờ luôn luôn nếu không đạt mục đích thì sẽ không bỏ qua.
"Được rồi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn sẽ nhanh thôi!" Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên nhìn vào cái đầu đầy mồ hôi của Mộ Sở: "Cô hãy đi ra ngoài trước đi. Hiện tại cô có thể yên tâm!" Tiêu Lăng Phong nói xong quay đầu lại liếc mắt nhìn Dương Nhược Thi đang trơ mắt ra nhìn bọn họ.
"Tôi muốn chờ ở này, tôi muốn được thấy A Sở không bị sao, như vậy tôi mới yên tâm." Dương Nhược Thi nói xong liền từ từ quay đầu lại liếc mắt nhìn, trong làn khói mù mịt như ánh trăng mờ, cô thế nhưng nhìn thấy có một họng súng nhắm ngay vào bọn họ bên này.
"Được ròi!" Ở cú đập cuối cùng, chiếc còng tay đã bị gãy ra. Tiêu Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm, anh còn chưa kịp đỡ Mộ Sở dậy, liền bị một sức mạnh đẩy ra.
"Không được!" Dương Nhược Thi quát to một tiếng. Cô dùng sức đẩy mạnh Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong ngã trên mặt đất. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dương Nhược Thi nhào qua ôm lấy Mộ Sở,
"Pằng!" Ở trong không trung của căn phòng, tiếng súng kia vang lên phá lệ chói tai...
Tiêu Lăng Phong ngây người. Mộ Sở càng thêm quên mất phản ứng, anh hoảng hốt cảm thấy có dòng chất lỏng ấm áp thấm ướt quần áo của mình.
"... Này, Dương Nhược Thi..." Giọng nói của Mộ Sở phát ra run rẩy. Anh ôm lấy Dương Nhược Thi, bàn tay chạm vào dấu đạn ở sau lưng Dương Nhược Thi. Máu từ trong vết thương không ngừng tuôn ra, xuyên qua lỗ thủng của vết đạn.
"Dương Nhược Thi!" Mộ Sở kêu to. Anh ôm cô vào trong ngực thật chặt. Không còn bị chiếc còng tay trói buộc, anh đã có thể đứng dậy. Thế nhưng là giờ phút này anh lại không có một chút khí lực nào. Trong lúc nhất thời lại càng không có khí lực để ôm lấy cô.
"Chúng ta phải đi ra ngoài trước đã!" Tiêu Lăng Phong từ dưới đất bò dậy. Anh ôm lấy Dương Nhược Thi bước nhanh đi ra ngoài. Ở vị trí cửa, nào thấy có bóng dáng của Đường Nhã Đình. Còn Đường Nhã Đình, ngay từ lúc sau khi tiếng súng vang lên, cô ta liền bò dậy, vọt chạy ra bên ngoài. Nhìn thấy cảnh sát tiến vào, cô ta liền xông về phía chiếc xe gần nhất. Đường Nhã Đình đã quên mất, đây là chiếc xe của Tiêu Lăng Phong, hơn nữa còn quên mất, trước đây không lâu, cô ta vừa mới động tay chân ở trên chiếc xe này...
Cửa ra vào của bãi đậu xe đã có cảnh sát chuyên dụng đi vào. Tiếng còi báo động báo cháy, tiếng súng, giọng nói tựa như vẫn còn ở bên trong. Đường Nhã Đình nổ máy xe giống như đã bị phát điên lên rồi. Vốn dĩ Đường Nhã Đình đã dự liệu rằng, mấy mẹ con cô ta sẽ rời khỏi bệnh viện, cho nên mới dùng phương thức giải quyết giữa mấy người bọn họ theo cách đơn giản nhất. Thế nhưng mà, cô ta lại nhìn thấy Tiểu Triết cùng với Trình Diệu Tinh, cho nên tạm thời không thể không thay đổi quyết định của mình...
Chiếc xe nhanh chóng tách ra khỏi đám người, suốt dọc theo đường đi chiếc xe không ngừng va va chạm chạm đụng vào các xe khác đậu ở bãi đỗ xe... Cuối cùng Đường Nhã Đình lao ra khỏi bãi đậu xe. Xe cảnh sát cũng vội vã hốt hoảng đuổi theo. Hiện Tại trong tay của Đường Nhã Đình có súng, tuyệt đối không thể để cho cô ta chạy trốn...
Tiêu Lăng Phong ôm Dương Nhược Thi, máu của cô chảy ra vô cùng mau, khiến cho trong lòng Tiêu Lăng Phong cũng mơ hồ cảm thấy bất an.
"Cô hãy kiên trì một lát!"
"Buông tôi xuống!" Cô gái này thân thể suy yếu như vậy, thế nhưng giọng nói của cô lại phá lệ kiên định. “Hãy thả tôi xuống." Dương Nhược Thi nói xong câu này, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm về phía sau lưng Tiêu Lăng Phong.
Tiêu Lăng Phong gật đầu, từ từ để Dương Nhược Thi xuống. Dương Nhược Thi khẽ run run co quắp, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào Mộ Sở. Cho đến lúc Mộ Sở ra đến ngoài, vọt tới bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực. thì trên khóe miệng của Dương Nhược Thi mới lộ ra nụ cười: "A Sở! Thật tốt quá!" Cô cười mãn nguyện.
"Em đừng nói chuyện nữa, Dược Thi, nơi này chính là bệnh viện, em không có việc gì đâu, sẽ không!" Giọng nói của Mộ Sở đã phát run, anh cảm nhận rất rõ ràng thân thể đang run rẩy của Dương Nhược Thi: "Để anh đưa em đi tìm bác sĩ."
Dương Nhược Thi lắc đầu một cái: "Không cần đâu." Dương Nhược Thi ho nhẹ một tiếng: "A Sở, ngày hôm nay là kết quả mà em đã sớm nên có rồi!" Dương Nhược Thi phí sức nắm lấy tay của Mộ Sở: "Em thấy rất vui vẻ! Thật đấy, A Sở! Anh có cười em cũng không sao, mắng em cũng tốt, nhưng mà, đây mới thật là kết quả tốt nhất đối với em. Em đã có thể chết vì anh thế này, em... em thật sự rất vui vẻ: "Vốn dĩ là em cũng sắp chết rồi, tuy nhiên em lại có cơ hội liều lĩnh vì người mình yêu như vậy, không phải là cũng rất hoàn mỹ hay sao...
"Không cho phép em nói bậy!" Mộ Sở hầm hừ: "Dương Nhược Thi, không cho phép em có chuyện, có nghe thấy không?"
"A Sở, em thật sự hối hận, sự kiện kia, em cực kỳ hối hận!" Dương Nhược Thi nói xong, trong đôi mắt nước mắt trào ra: "Tin tưởng em, có được hay không? Em thật sự biết mình sai lầm rồi..."
Mộ Sở cắn môi thật chặt. Trong đôi mắt của anh đã bắt đầu có hơi nước: "Anh không cho phép em có chuyện. Anh không cho phép!"
"Em biết, những việc em đã làm không có biện pháp để vãn hồi. Em cũng không dám hy vọng xa vời được sự tha thứ của anh nữa rồi!" Đối với việc Mộ Sở tránh né không đáp lại đối với lời thỉnh cầu của cô, Dương Nhược Thi có chút đau lòng: "A Sở, đời này, em đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, cũng có quá nhiều sự hối hận. Nhưng mà, việc em yêu anh, em thật sự chưa từng bao giờ phải hối hận. Tin tưởng em!" Dương Nhược Thi nhìn Mộ Sở, trong đôi mắt của cô đều tràn đầy sự không đành lòng. Từ trong khóe mắt, những giọt nước mắt lăn ra rớt xuống trên tay Mộ Sở: "Những chuyện kia… Khụ khụ khụ..." Dương Nhược Thi lại ho khan một hồi, từ trong miệng cô máu lại ói ra: "Những chuyện kia đều là tin tức không đúng sự thật. A Sở, em chưa từng bao giờ phản bội anh!." Cô nói như giải thích: "Em yêu anh như vậy, làm sao em lại chấp nhận việc phản bội anh được!"
"Anh biết, anh biết! Mộ Sở gật đầu: "Em không nên nói nữa, đừng nói thêm gì nữa!" Anh nói xong liền ôm lấy Dương Nhược Thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.