Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 36: Tự tay phá hủy cô




“Diệu Tinh, cô không cần sợ, anh ta làm chuyện gì…”
“Cẩm Trình, thật sự tôi không có việc gì!” Diệu Tinh lắc đầu một cái. Nhìn sự đắc ý trong mắt Tiêu Lăng Phong, cô chỉ muốn tát anh ta một cái thật mạnh.
“Cẩm Trình, nếu là hiểu lầm, vậy bỏ qua nha!” Đường Nhã Đình khẽ nói, Hạ Cẩm Trình như thế này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
“Hừ! Tiêu Lăng Phong, tự giải quyết cho tốt đi!” Anh nói xong, lại gần tai Tiêu Lăng Phong. “Có đôi khi, mắt nhìn thấy, không nhất định đã là sự thật, đừng đợi đến lúc phát hiện đã liên lụy người vô tội, thì mới hối hận!” Anh nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Lăng Phong hơi sửng sốt, nhìn bóng lưng đang rời đi của Hạ Cẩm Trình, câu nói này của anh ta có ý gì? Người vô tội? Trình Diệu Tinh sao? Hừ! Anh hừ lạnh một tiếng. Đúng là nực cười, cô ta hại Nhã Đình thê thảm như vậy, cô ta có gì mà vô tội.
“Em đi xem anh ta!” Đường Nhã Đình nói xong, vội đuổi theo, anh ta vừa nói gì với Tiêu Lăng Phong? Cô cắn cắn môi, bước nhanh hơn.
Phòng nấu nước.
“Cẩm Trình!” Cô ta khẽ gọi. “Có phải anh đang tức giận hay không?”
“Anh tức giận cái gì, tức giận em vứt bỏ anh một lần nữa, đi với Tiêu Lăng Phong?”
“Không đúng!” Đường Nhã Đình vội lắc đẩu.
“Em có chuyện gì sao?” Hạ Cẩm Trình nghiêm mặt hỏi.
“Diệu Tinh, cô ấy… Cô ấy có khỏe không? Cô ấy như thế nào?”
“Nhờ phúc của Tiêu Lăng Phong, cô ấy không chết được.”
“Anh đừng như vậy có được không, em biết Tiêu Lăng Phong có hơi quá đáng.” Đường Nhã Đình vội nói. “Cẩm Trình, anh… Thích, thích Diệu Tinh rồi sao?”
“Sao đột nhiên lại quan tâm tới tình cảm của anh hả?” Hạ Cẩm Trình cười hỏi. “Em không yêu anh, cũng không cho phép anh tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình sao?” Hạ Cẩm Trình chế giễu.
“Không phải!” Đường Nhã Đình vội vàng lắc đầu. “Cẩm Trình, em muốn nói… Thật ra thì Diệu Tinh là cô gái tốt!” Cô nói xong, trong mắt lại đầy vẻ dò xét. Mặc dù tôi không thích, cũng sẽ không để lại cho người khác.
“Em nóng lòng muốn tống cổ anh đi như thế sao?” Hạ Cẩm Trình kích động nắm lấy bả vai Đường Nhã Đình ấn cô lên cửa. “die»n.d”an.l«e.qu»y.d«on” “Tình yêu của anh, làm em chán ghét, ghê tởm như thế sao?” Giọng nói Hạ Cẩm Trình run run, giống như đang rất đau khổ.
“Không có.” Đường Nhã Đình lắc đầu. “Cẩm Trình, anh rất tốt, nhưng… Nhưng em đã có Tiêu Lăng Phong rồi!”
“Còn anh thì sao? Đường Nhã Đình, em nói cho anh biết, anh được xem là gì, vậy lần đó của chúng ta là gì?”
“Đừng nói nữa!” Đường Nhã Đình đột nhiên kích động. “Chúng ta đã nói là sẽ quên chuyện đó mà.” Rõ ràng Đường Nhã Đình rất khẩn trương. “Cẩm Trình, nếu như, anh thật sự yêu em, đừng nói chuyện này nữa, có được không.” Đường Nhã Đình nắm vạt áo của Hạ Cẩm Trình.
“Em chỉ vì hạnh phúc của em, còn anh thì sao? Diệu Tinh và Mộ Thần thì sao đây?”
“Anh là đang vì cô ấy mà trách em?” Mắt Đường Nhã Đình rưng rưng nước. “Còn em thì sao? Hạ Cẩm Trình, anh có biết, em vĩnh viễn không thể sinh được nữa không?”
“Đó là báo ứng!” Hạ Cẩm Trình kề sát tai Đường Nhã Đình, chậm rãi nói, Đường Nhã Đình hình như nhìn thấy sự thù hận và tàn nhẫn xẹt qua khóe mắt anh, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi, thậm chí cô còn hoài nghi, chuyện đó có xảy ra hay không. “Nhã Đình, chúng ta đều sẽ nhận báo ứng.”
“Anh nói gì đấy?” Đường Nhã Đình hỏi, “Cẩm Trình…”
“Không có việc gì.” Hạ Cẩm Trình lắc đầu.
“Cẩm Trình, xem như em cầu xin anh, nể tình chúng ta… Cho nên, chuyện kia nhất định đừng để Lăng Phong biết, xem như em cầu xin anh.” d0d0l0q0đ Đường Nhã Đình nói xong, cẩn thận liếc mắt nhìn ra bên ngoài, sau đó mới đi ra.
Hạ Cẩm Trình từ từ xoay người lại, đến khi nghe được tiếng đóng cửa. Trong nháy mắt, vẻ mặt bi thương trên mặt đã được thay thể bởi sự thù hận.
“Yêu cô? Giữ bí mật? Đường Nhã Đình cô thật buồn cười, tôi hận cô còn không kịp nữa, tại sao phải giúp cô! Tôi muốn tự tay phá hủy cô còn không kịp nữa là…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.