Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 57: Thời khắc nguy cấp




Tiêu Lăng Phong không thể nào đoán được Diệu Tinh laị có thể làm vậy, thậm chí không kịp thu hồi sức mạnh, đế ly đã đâm vào Diệu Tinh.
“Ừm!” Nghe tiếng rên rỉ khổ sở của Diệu Tinh, cảm thấy trên tay có gì đó ấm áp, đầu óc Tiêu Lăng Phong trở nên trống rỗng. “Người đàn bà điên này, cô muốn làm cái gì!” Tiêu Lăng Phong quát to, đẩy Diệu Tinh ra. Nhưng lại quên mất, giờ phút này đây, bọn họ đang đứng trước cửa sổ. Diệu Tinh lui về sau mấy bước. Ngã từ ban công xuống.
Tiêu Lăng Phong hoàn toàn sửng sốt, anh không kịp đưa tay kéo Diệu Tinh. Cô đã biến mất khỏi tầm mắt anh.
Diệu Tinh không dám tin, Tiêu Lăng Phong lại độc ác như thế, đẩy cô xuống lầu. Bùm! Vào lúc cô cho rằng mình sẽ ngã chết, cô lại rơi vào hồ bơi dưới lầu.
Rầm!
Cửa phòng khách VIP đột nhiên bị phá mở toang ra, Hạ Cẩm Trình xông vào. Nhìn mảnh thủy tinh vỡ đầy trên mặt đất. Tim anh đập lỡ một nhịp!
“Diệu Tinh!” Tiếng hô của Hạ Cẩm Trình đã thức tỉnh Tiêu Lăng Phong, anh chạy đến ban công, nhìn vào bể bơi, Diệu Tinh đang dần ngừng giãy giụa, trái tim cũng nặng nề rơi xuống.
“Tránh ra!” Anh đang muốn làm gì đó, nhưng anh đã bị đẩy ra, Hạ Cẩm Trình nhảy từ cửa sổ xuống. Hành động của anh ta làm cho mọi người có mặt ở đây đều kinh sợ, anh ta lại có thể dũng cảm quên mình mà nhảy xuống.
Thân thể Diệu Tinh từ từ chìm xuống, ý thức của cô cũng bắt đầu mơ hồ. Có phải, đã thật sự giải thoát rồi hay không!
Hạ Cẩm Trình nhảy vào trong hồ bơi, kéo cơ thể Diệu Tinh. Lôi cô lên bờ.
“Diệu Tinh!” Hạ Cẩm Trình lo lắng gọi cô. “Diệu Tinh tỉnh lại!” Trái tim Hạ Cẩm Trình dường như sắp nhảy ra. Anh vỗ vỗ gò má Diệu Tinh, nhưng không có một chút phản ứng. “Tiêu Lăng Phong, anh là tên súc sinh!” Hạ Cẩm Trình mắng to. Nắm lấy mũi Diệu Tinh. Giúp Diệu Tinh làm hô hấp nhân tạo.
Tiêu Lăng Phong đi từ trên lầu xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng chướng mắt này. Hạ Cẩm Trình bất chấp tất cả đã làm Tiêu Lăng Phong nổi điên, nhưng… Tại sao mình phải tức giận?... Chỉ là cấp cứu, tại sao trong lòng của anh lại… Quá chua.
“Diệu Tinh, tỉnh lại đi!” Hạ Cẩm Trình gọi, “Các người còn đứng ngẩng ra đó làm cái gì, mau gọi xe cấp cứu đi!” Anh gào thét.
Đường Nhã Đình đứng bên cạnh Tiêu Lăng Phong, vết thương của cô, đã được băng bó cầm máu lại rồi, nhìn dáng vẻ nóng nảy của Hạ Cẩm Trình, cô ta oán hận nắm chặt váy của mình, không cẩn thận lại đụng vào vết thương, máu thấm ướt vải vóc.
Hạ Cẩm Trình, anh lại có thể không quan tâm mọi thứ vì người phụ nữ này ư, tại sao? Trình Diệu Tinh, tôi muốn giết cô, nhất định phải giết chết cô!
Khụ! Diệu Tinh ho một tiếng, khạc ra một ngụm nước, cô chậm rãi mở mắt ra.
“Diệu Tinh!” Hạ Cẩm Trình ôm lấy Diệu Tinh. “Em không có việc gì, thật tốt quá, thật tốt quá!”
Hơi thở Diệu Tinh mong manh, tựa vào ngực Hạ Cẩm Trình, nước mắt từ từ chảy xuống.
“Diệu Tinh, anh sẽ dẫn em rời khỏi đây, đi với anh, có được không!” Thân thể Hạ Cẩm Trình hơi run rẩy.
“Cẩm Trình!” Diệu Tinh nhỏ giọng nghẹn ngào. “Anh thật là ngốc! Tại sao lại nhảy xuống như thế.”
“Anh không muốn em xảy ra chuyện!” Hạ Cẩm Trình nói xong, cánh tay siết chặt hơn. Anh không biết tại sao mình lại nhảy xuống mà không chút do dự. Rõ ràng thời gian quen biết Diệu Tinh không lâu, nhưng cảm giác lại mãnh liệt như thế này…
“Các người đủ chưa!” Tiêu Lăng Phong bước lên. Ở đây nhiều người vây quanh thế này. Bọn họ lại có thể không chút kiên dè ôm ấp như thế. Nếu như, lúc vừa rồi cảm thấy lời nói của Diệu Tinh chỉ là lời nói lúc tức giận, thì giờ đây… Anh không thể không hoài nghi tính chân thật của câu nói kia. Trình Diệu Tinh, cô thật sự là một tiện nhân!
“Tiêu Lăng Phong, anh có còn nhân tính hay không!” Hạ Cẩm Trình rống giận. “Anh lại có thể đẩy cô ấy xuống lầu?”
“Cẩm Trình ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung, cố ý đả thương người khác là phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy!” Anh tiến lên một bước. “Diệu Tinh, cô cần phải làm chứng cho tôi!”
Diệu Tinh cười yếu ớt. “Cẩm Trình, là em tự rơi xuống!”
“Anh nghe thấy chưa?” Tiêu Lăng Phong nhún vai. Nụ cười nhẹ nơi khóe môi Diệu Tinh như một con dao. Đâm vào người anh, vẻ mặt đó như đang nói. Tiêu Lăng Phong, anh chính là một tiểu nhân! Những lời này, làm cho lòng anh tràn đầy mất mác, rất là khó chịu. Lồng ngực anh bị chèn ép, chỉ là vào giờ phút này, anh vẫn còn chưa biết, cảm giác này gọi là… Đau lòng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.