Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 77: Hành hạ vô nhân tính




Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh vào một căn phòng, đẩy mạnh cô xuống giường. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Diệu Tinh, anh ta nở nụ cười sảng khoái.
“Bây giờ mà sợ thì vẫn còn hơi sớm. Trình Diệu Tinh, tôi muốn cô biết cái gì mới thật sự đáng sợ!” Anh cắn răng nghiến lợi nói, nếu như không phải mắt thấy tai nghe, thì dù thế nào anh cũng sẽ không tin cô bé trước mắt mình sẽ làm ra loại chuyện đáng sợ như vậy.
“Anh đừng có tới đây, Tiêu Lăng Phong, anh không được chạm vào tôi!” Diệu Tinh lớn tiếng gào thét. Cô gắng sức giãy giụa, áo đã bị xé rách, bại lộ vùng ngực trắng như tuyết được bao bọc trong chiếc áo lót đen viền ren. Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh, bật cười thành tiếng. Diệu Tinh không ngừng lắc đầu. “Tiêu Lăng Phong xin anh đừng chạm vào tôi, nếu như anh thật sự hận tôi, thì giết chết tôi đi!”
“Tôi đã nói muốn cô phát huy hết khả năng của cô, Trình Diệu Tinh, có lẽ đến một ngày nào đó, tôi sẽ giết cô, nhưng… Không phải hôm nay!” Anh lạnh lùng nói, dùng sức xé rách quần Diệu Tinh.
Roẹt. Quần Diệu Tinh bị rách một lổ lớn, da thịt sáng bóng bị lộ ra ngoài trời lạnh, cô lạnh đến run rẩy…
“Không!” Diệu Tinh gào khóc, lại không thể nào tránh thoát, quần áo đều bị xé rách. “Tiêu Lăng Phong, anh là tên súc sinh, anh sẽ không được chết tốt.” Tiêu Lăng Phong nhìn dáng vẻ gào thét của Diệu Tinh, nụ cười của anh thật tàn nhẫn. Tháo caravat của mình ra, trói chặt cổ tay Diệu Tinh vào đầu giường. Diệu Tinh cố gắng giãy giụa, vì dùng sức quá nhiều mà khung giường cũng hơi rung rinh, cổ tay mịn màng, bị caravat cột chặt làm cho trầy xước, lộ ra da thịt đỏ ửng.
“Trình Diệu Tinh, cô nhớ cho kỹ ngày hôm nay, phải nhớ làm hại Nhã Đình, sẽ có hậu quả gì.” Anh hung ác nói xong, dùng sức xé quần lót Diệu Tinh. “Tôi đã nói rồi, tổn thương Nhã Đình, tôi sẽ làm cho cô phải trả giá gấp mười lần.”
“Đừng…” Diệu Tinh tuyệt vọng gào khóc, giây tiếp theo, Tiêu Lăng Phong đã tiến vào trong cơ thể Diệu Tinh. Trong nháy mắt, cơn đau đớn tê dại quấn lấy toàn thân… “A!!!” Tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết vang lên trong không gian tĩnh lặng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu Tinh vì đau đớn mà trắng bệch, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thậm chí… Ngón tay của cô cũng run rẩy… Hết thật rồi, nước mắt tuyệt vọng của cô trào ra khỏi khóe mắt.
Tiêu Lăng Phong chống tay xuống giường. Đáng chết, anh lại không thể nhúc nhích được… Bị cảm giác ấm áp siết chặt vây lấy, làm cho tất cả các tế bào trong cơ thể anh đều đang kêu gào, “Ừm!!!” Anh nhịn không được, rên một tiếng. Cảm giác rất tuyệt vời, vượt qua mọi tưởng tượng của anh. Anh nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của Diệu Tinh, trong lòng lại đau xót.
“Cô có bản lãnh làm cho nhiều đàn ông chết mê chết mệt như vậy, cũng là vì thân thể đê tiện này của cô quá chặt khít sao!” Anh cười lạnh, nắm lấy hông Diệu Tinh, đẩy mạnh, hoàn toàn tiến vào…
“Á!!!!” Hoàn toàn không có biện pháp để chịu đựng chuyện này, Diệu Tinh gần như ngất đi. Tiếng kêu đau đớn của cô vì không còn sức lực mà run rẩy… Tiêu Lăng Phong cũng sửng sốt, không phải bởi vì Diệu Tinh đau đến mức gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, mà là vì… Tầng cản trở đó, nhìn chất lỏng từ từ chảy ra ngoài, rơi lên khăn trải giường, như những đóa hoa mai đỏ rực. Anh ngây người, chuyện này… Đây là, không thể nào, Tiêu Lăng Phong phủ định ý nghĩ này, phụ nữ đê tiện như thế, sao lại có thể là xử nữ…
“Cô lại có dấu hiệu của xử nữ đấy!” Tay Tiêu Lăng Phong bóp lấy cằm Diệu Tinh, lạnh lùng giễu cợt. “Hạ Cẩm Trình đã vì cô mà bất chấp mọi thứ, cho nên cô cũng ngụy tạo máu trinh để lừa anh ta sao?” Anh hỏi xong, lại như muốn trừng phạt, đẩy mạnh vài lần, người phụ nữ dối trá, độc ác này.
Diệu Tinh khó khăn hít thở. Tiếng kêu đau đớn bật ra khỏi môi. “Buông tôi ra…”
“Tại sao lại phải bày ra bộ dạng này, Trình Diệu Tinh, rõ ràng bản tính cô đê tiện, cũng không cần giả bộ nữa, như vậy chỉ càng làm cho tôi cảm thấy buồn nôn hơn mà thôi. Anh nói xong, dùng sức di chuyển. Chỉ là mỗi một động tác đều tốn rất nhiều sức. “Người phụ nữ đáng chết này, cô thả lỏng một chút cho tôi!” Tiêu Lăng Phong phẫn nộ quát lên.
Diệu Tinh đau đến run rẩy. Ngay cả hơi thở cũng trở nên mong manh. Chưa từng trải qua những chuyện này, làm sao cô có thể chịu được những đối xử không tính người này.
“Tiêu Lăng Phong, đau, đau quá!” Cô yếu ớt cầu xin. “Buông tôi ra, cầu xin anh…”
“Cầu xin anh?” Tiêu Lăng Phong cúi xuống, nhíu mày. “Đây là lần đầu tiên cô cầu xin tôi vì chính bản thân cô, ha ha…” Tiêu Lăng Phong cười to. “Nhưng, Trình Diệu Tinh, tôi tuyệt đối không có ý muốn dừng lại!” Tiêu Lăng Phong nói xong, di chuyển càng nhanh hơn, anh có thể cảm thấy nỗi đau đớn của Diệu Tinh, bởi vì anh cũng đang rất đau. Thế nhưng, cảm giác này lại vô cùng tốt đẹp, anh không muốn dừng lại. Anh vẫn luôn nghĩ mình không phải là người coi trọng chuyện trinh tiết, nhưng khi nhìn thấy những giọt máu đỏ trên khăn trải giường anh lại cảm thấy vui mừng. Hơn nữa, cho tới bây giờ anh mới phát hiện, thì ra, đêm đầu tiên của anh và Đường Nhã Đình, không có dấu vết màu đỏ này, anh thấy mất mác. Mặc dù anh tin tưởng đó là lần đầu tiên của Đường Nhã Đình, nhưng không có lạc hồng, anh vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó…
Diệu Tinh cắn chặt môi, nước mắt thấm ướt tóc mai, rơi trên khăn trải giường. Tí tách! Phát ra âm thanh nặng nề, tuyệt vọng…
Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, tức giận ở trong lòng đã biến mất, giờ phút này, anh không thể tiếp tục phủ nhận được nữa, anh vẫn luôn có khát vọng với Diệu Tinh. Nhìn cô gái yếu đuối dưới thân mình, anh chỉ muốn hung hăng chiếm giữ cô. Để cho cô chỉ thuộc về mình.
Cánh môi Diệu Tinh đã bị cắn đến chảy máu, anh cúi người, hôn mạnh lên môi cô, bất chấp mọi thứ, điên cuồng xé rách môi cô. Trình Diệu Tinh, tại sao cô muốn làm như vậy. Tại sao! Nghĩ tới dáng vẻ của Đường Nhã Đình, lửa giận của Tiêu Lăng Phong lại bùng lên một lần nữa. Động tác càng cuồng dã hơn. Đau lòng vì Đường Nhã Đình và những cảm giác rối ren với Diệu Tinh đan xen vào nhau, tạo nên những dục vọng nguyên thủy nhất, cuồng dã nhất.
“Mộ Thần, cứu em…” "
Tiêu Lăng Phong đang ra sức vận động, lại nghe thấy lời nói của Diệu Tinh, anh nắm chặt cằm Diệu Tinh. “Tiện nhân, cô mở mắt ra cho tôi, nhìn xem là ai đang muốn cô!” Tiêu Lăng Phong cắn răng. Lúc bình thường, cô ấy vẫn luôn nhung nhớ Mộ Thần đã đành. Nhưng vào lúc này, cô lại gọi tên người đàn ông kia.
Diệu Tinh cắn chặt môi, cô nhìn Tiêu Lăng Phong. Không còn sức lực, hất mặt qua một bên. Mộ Thần, lần này Diệu Diệu dơ bẩn thật rồi, bẩn thật rồi…
Nhìn bộ dạng cam chịu số phận của Diệu Tinh, nháy mắt cơn tức giận ở trong lòng đã phun trào, anh dùng sức lật cơ thể Diệu Tinh lại, vì vậy caravat xoắn thêm một vòng, càng siết chặt hơn.
“A!” Cổ tay đau buốt cộng thêm một lần xâm nhập đau đớn, Diệu Tinh run rẩy từng cơn.
“Trình Diệu Tinh, không phải cô muốn kêu ư, hôm nay tôi sẽ cho cô kêu thoải mái!” Tiêu Lăng Phong gấp gáp nắm chặt hông Diệu Tinh, đâm vào hết lần này đến lần khác, dường như chỉ tiếc không thể dùng hết mọi sức lực.
Diệu Tinh đau đến sắp ngất, cắn chặt khăn trải giường, cô cố gắng kiềm nén âm thanh của mình.
“Kêu đi. Không phải cô thích kêu lắm sao. Kêu thành tiếng đi!” Tiêu Lăng Phong tức giận hầm hừ. “A!” Anh điên cuồng rống lên, mọi tức giận hóa thành sức mạnh. Từ đầu tới cuối, đây đều là chà đạp không nhân tính, cuối cùng thì Diệu Tinh cũng đã hôn mê bất tỉnh.
“Trình Diệu Tinh, cô cho rằng như vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào…” Tiêu Lăng Phong hét lên.
Ngoài cửa sổ, trời càng lúc càng tối, nhưng sự hành hạ này vẫn chưa từng dừng lại, Diệu Tinh không biết đã hôn mê mấy lần, tỉnh lại mấy lần, nhưng mỗi lần tỉnh lại, trong lòng cô đều có cảm giác kỳ lạ quẩn quanh, thật sự rất thoải mái… Thậm chí, cô còn muốn nhiều hơn, mơ mơ màng màng, Diệu Tinh bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ. Trình Diệu Tinh, sao cô có thể không biết liêm sĩ như thế. Bên trong thân thể như bị một ngọn lửa thiêu đốt, có một cảm giác xâm chiếm ý thức cô, cảm giác rất kỳ lạ, nóng quá…
“Buông tôi ra!” Diệu Tinh không ngừng lắc đầu. Giờ phút này, âm thanh cự tuyệt của cô nghe cực kỳ giống tiếng ngâm nga quyến rũ.
“Thả cô ra… Hừ!” Tiêu Lăng Phong cười nhạo. “Nhưng cảm giác của tôi nói rằng, cô tuyệt đối không muốn tôi buông ra.” Tiêu Lăng Phong nhìn sắc mặt ửng đỏ của Diệu Tinh, trong mắt càng thêm chán ghét. “Cô có biết vẻ mặt hưởng thụ của cô dâm đãng đến mức nào không…”
Tiêu Lăng Phong nói rõ từng chữ từng chữ, mỗi một chữ đều giống như lưỡi dao sắc bén đâm thật sâu vào trái tim Diệu Tinh. Cô cũng chán ghét bộ dạng này của mình, nhưng… Cô lại không có cách nào khống chế suy nghĩ của mình.
Diệu Tinh đau đến run rẩy, nhưng mà, ngoài cảm giác đau đớn đang cuốn tới, còn có khoái cảm đang cuộn trào, cảm thấy thân thể mình trở nên thật xa lạ, không còn chịu nghe theo khống chế của mình nữa, cơ thể rất nóng, nóng đến mức có thể thiêu cháy tất cả, thậm chí bắt đầu… vô ý thức đáp lại Tiêu Lăng Phong.
“Anh buông tôi ra…” Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên. Trình Diệu Tinh. Thế này là sao, anh ta đang cưỡng bức cô. Mà cô lại đê tiện đến mức có cảm giác sao… Cô ảo não cắn môi. “Buông tôi ra…”
“Cho nên tôi đã nói rồi, Trình Diệu Tinh, cô chính là một kẻ đê tiện bẩm sinh, rõ ràng ngoài miệng thì từ chối, nhưng thân thể thì đáp lại tôi, cô đang muốn thử thách tôi sao?” Anh khom người nhìn Diệu Tinh. Từ đầu đến cuối, áo anh chỉ mở rộng một nửa, nhưng hiện tại, trong thân thể anh lại có cảm giác lạ lẫm đang sôi trào. Không cách nào khống chế được, anh chỉ muốn người đang nằm dưới thân mình, chỉ muốn hung hăng chiếm đoạt cô… “Tiện nhân…” Tiêu Lăng Phong rống giận, dùng sức xé rách quần áo của mình. Anh cũng cảm thấy hành động của mình thật kỳ quái, rõ ràng muốn trừng phạt cô, nhưng tại sao, lúc này đây, mình lại tham luyến cảm giác đó, không phải anh chưa từng chạm vào phụ nữ khác, nhưng… Từ trước đến nay, chưa từng có ai làm anh có cảm giác như vậy. Nhìn người phụ nữ không còn sức lực, hơi thở khó nhọc, nơi nào đó trong trái tim anh trở nên mềm nhũn, đưa tay tháo gỡ caravat ở cổ tay cô. Mất đi trói buộc, tay Diệu Tinh rũ xuống. Hình như… Năm đó, tay của Mộ Thần cũng trượt xuống như vậy
Anh thương tiếc hôn lên môi Diệu Tinh, hôn lên nước mắt cô, còn có… Vết thương trên mí mắt của cô.
“Tiêu Lăng Phong, anh sẽ gặp báo ứng, tôi sẽ trả lại hết những gì mà anh đã ban cho tôi, tôi muốn anh sẽ phải hối hận vì tất cả những gì anh đã làm với tôi!” Diệu Tinh tức giận gào thét, trong mắt là sự thù hận ngút trời mà Tiêu Lăng Phong chưa bao giờ nhìn thấy.
“Được, vậy thì chờ xem, cô có khả năng này hay không.” Tiêu Lăng Phong cười lạnh. “Thật sự hy vọng cô có thể giết tôi, chỉ là… Nếu như ở trên giường, thì tôi sẽ càng thích hơn!” Tiêu Lăng Phong nở nụ cười tàn nhẫn, dục vọng mới vừa lắng xuống một chút lại trổi dậy. Anh cảm thấy phản ứng của mình có chút kỳ lạ, rõ ràng đã mấy tiếng rồi, tại sao mình vẫn không hề thấy mệt mỏi… Nghĩ tới đây, anh đã không thể khống chế mình nữa, dằn xuống mọi tức giận và nghi ngờ, không quan tâm Diệu Tinh đang nằm bên dưới đã bị mình giày vò đến ngất xỉu. Chỉ biết mình còn muốn nhiều hơn nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.