Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 97: Phản ứng quá khích




Thiên Tuấn
Trong phòng làm việc Tổng giám đốc, khói thuốc bay lượn lờ, cứ như là hiện trường một vụ hỏa hoạn.
Tiêu Lăng Phong ngồi trong phòng làm việc, tài liệu đã chất thành núi, nhưng anh lại ngồi ngẩn ngơ nhìn một đoạn video. Trong màn hình, có thể nhìn thấy rõ quá trình Diệu Tinh bị bỏ thuốc, mà trong đám đông có một bóng dáng lướt nhanh qua, quả thật… rất giống Đường Nhã Đình. Nếu như trước đây anh có thể hết lần này đến lần khác có thể trốn tránh, làm như không hiểu lời nói bóng gió của Hạ Cẩm Trình, nhưng lần này thì sao? Anh cho rằng mấy người kia chết rồi thì mọi chuyện cũng mất hết manh mối. Nhưng đột nhiên lại xuất hiện đoạn video này, nó đã phá vỡ tất cả rồi.
Gạt tàn thuốc bên cạnh đã chất đầy tàn thuốc, thậm chí có vài cái đã rơi ra ngoài, nhìn bóng dáng Đường Nhã Đình trong đoạn video, Tiêu Lăng Phong phiền não vo tròn bao thuốc rỗng, ném mạnh ra ngoài.
“Không, không thể nào.” Tiêu Lăng Phong lắc đầu. Làm sao anh có thể chỉ vì một bóng dáng tương tự mà hoài nghi Đường Nhã Đình. Trong chuyện này cô ấy cũng chỉ là người bị hại, huống chi, đoạn video này chỉ có thể chứng minh không phải Diệu Tinh bỏ thuốc anh, hoàn toàn không thể nói lên không phải cô ta hại Nhã Đình, càng không thể chứng minh chuyện này có liên quan đến Nhã Đình… Đúng vậy, chính là như vậy.
Bực bội vò vò tóc.
“Joe, vào đây một lát.” Anh cáu kỉnh nói to. “Tôi muốn anh tìm người kia, đã tìm được chưa.”
“Tổng giám đốc, vẫn chưa được.” Joe thành thật trả lời. “Hơn nữa… Không chỉ chúng ta tìm người này, ngoại trừ người của Tổng giám đốc Hạ, hình như còn có người khác.”
Còn có người khác? Bốn chữ đơn giản đã khơi gợi hứng thú của Tiêu Lăng Phong. “Có biết là ai không?”
“Quá thần bí, hơn nữa… Mỗi một hành động của bọn họ đều nhanh hơn chúng ta, muốn điều tra, một chút manh mối cũng không có. Gần đây nhất chính là ngay cả việc tìm tiệm thuốc cũng không thể tìm được, cho nên… muốn tìm người mua thuốc, sợ rằng chỉ lãng phí thời gian.”
Quả nhiên là có người phá đám. Trong lòng Tiêu Lăng Phong không khỏi cảm thấy căng thẳng. Nhưng… Sẽ là ai đây… Là Alex sao? Hình như, tất cả mọi chuyện đều vì sự xuất hiện của anh ta mà trở nên không tầm thường…
“Tiếp tục tìm cho tôi, bằng mọi giá đều phải tìm được người này.” Tiêu Lăng Phong khẩn trương siết chặt nắm đấm. Người này là nhân chứng duy nhất có thể chứng minh chuyện này không liên quan đến Đường Nhã Đình. Anh lo lắng xoa xoa mi tâm. Nhã Đình, chuyện này nhất định không được liên quan đến em, tuyệt đối không được… “Còn nữa, anh nói ngoại trừ Hạ Cẩm Trình còn một nhóm người khác, cũng phải dốc toàn lực điều tra cho tôi, tôi muốn biết thông tin về bọn họ. Phải thật chi tiết…”
Joe cung kính gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đột hiên trong phòng làm việc rơi vào yên tĩnh, làm cho Tiêu Lăng Phong cảm thấy hơi hoảng sợ. Khẽ đẩy cửa ra, nhìn qua khe hở thấy Diệu Tinh đang ngồi trước bàn làm việc, cô yên lặng giống như không hề tức giận. Nhưng sự yên lặng của cô lại làm anh đau lòng.
Diệu Tinh, tôi phải làm như thế nào đây. Tiêu Lăng Phong bất lực lẩm nhẩm một câu. Nghiêng người dựa vào vách tường, nhìn bóng dáng của Diệu Tinh. Tôi đã làm em bị thương quá sâu, đã không còn cách nào đễ vãn hồi những thương tổn ấy, có phải không… Nhưng mà, tôi thật sự không biết phải làm sao.
Châm một điếu thuốc, lại phiền não phun khói, anh bước tới cửa sổ, kéo tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng ra. Bắt đầu từ khi nào mọi chuyện đã không còn yên ổn nữa rồi…
“Lăng Phong, anh làm sao vậy?” Đường Nhã Đình nhìn dáng vẻ ủ rũ chán nản của Tiêu Lăng Phong, quan tâm hỏi. “Lăng Phong?”
“Sao vậy?” Tiêu Lăng Phong khôi phục lại tinh thần.
“Có phải anh có tâm sự gì không, em đã gọi anh vài lần rồi.” Đường Nhã Đình tủi thân ôm lấy cánh tay Tiêu Lăng Phong. “Từ lúc gặp nhau đến giờ, anh đều không tập trung.”
“Thật xin lỗi, anh chỉ đang nghĩ chút chuyện của công ty, chọn món thôi.” Anh vuốt nhẹ mái tóc của Đường Nhã Đình, thân thiết gọi những món cô thích ăn.
Đường Nhã Đình nở nụ cười nhu thuận, mặt không biến sắc liếc nhìn Tiêu Lăng Phong. Anh ta… có phải đã biết chuyện gì hay không, Hạ Cẩm Trình đã nhiều lần ầm ĩ đến vậy, nếu như không phải trong lòng Tiêu Lăng Phong vẫn luôn tin tưởng cô, chỉ sợ mọi chuyện đã bị vạch trần từ lâu! Không được, cho dù thế nào, cũng phải nhanh chóng tìm được người đã bỏ thuốc Diệu Tinh, chỉ khi anh ta biến mất thì mọi chuyện mới có thể chấm dứt.
“Nhã Đình, hôm nay có người gọi điện cho anh để tìm em.” Tiêu Lăng Phong lơ đãng nói.
Cạch…! Tay Đường Nhã Đình run một cái, nĩa rơi xuống đĩa, phát ra tiếng vang trong trẻo.
“Hả? Ai, ai vậy!” Cô lúng túng cười. Sắc mặt hơi tái nhợt hơn một chút.
Các khớp xương vì siết chặt con dao mà trắng bệch, Tiêu Lăng Phong nhếch môi. “Dương Nhược Thi.” Tiêu Lăng Phong nói xong. “Cô ấy không liên lạc được với em, cho nên gọi điện cho anh.”
Phù… Đường Nhã Đình thở phào nhẹ nhõm.
“Là cô ấy sao…” Đường Nhã Đình như trút được gánh nặng.
“Nếu không thì là ai?” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên. “Cô ấy nói lần trước gặp nhau có hơi vội vã, về sau lại không gặp em, nên muốn hẹn em đi chơi.”
“Lăng Phong?” Đường Nhã Đình nhìn anh. Đột nhiên thái độ của Tiêu Lăng Phong trở nên rất kỳ lạ, là do mình nghĩ nhiều quá sao? Nhưng… Tại sao, trong lòng lại có cảm giác mãnh liệt là anh ta đang thăm dò mình…
“Sao vậy?” Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình.
“Anh… có phải anh nghe được chuyện gì không?” Đường Nhã Đình hỏi. “Thái độ hôm nay của anh rất kỳ quái!”
“Có sao?” Tiêu Lăng Phong mỉm cười. “Có thể gần đây quá mệt mỏi.” Tiêu Lăng Phong cười, đặt thịt bò bít tết đã được cắt cẩn thận đến trước mặt của Đường Nhã Đình.
Đường Nhã Đình gượng cười một tiếng, lại không nói gì. Tiêu Lăng Phong, quả nhiên trong lòng anh đã bắt đầu nghi ngờ. Không phải anh đã nói chỉ cần tôi nói không có thì anh sẽ tin tưởng sao, nhưng… Bây giờ anh lại như thế này, đây được xem là gì hả…
Trong nháy mắt, bầu trời dường như đã tối sầm, nhưng rõ ràng là trời vẫn trong xanh. Lúc này đây, Tiêu Lăng Phong lại cảm thấy mình rất lạnh, như sắp bị đông cứng rồi.
“Xem ra, Tiêu Lăng Phong bị đả kích không nhỏ!” Giọng nói trầm thấp kèm theo một nụ cười hả hê.
“Thiếu chủ, bước kế tiếp chúng ta nên làm gì.”
“Làm gì? Đương nhiên là chờ xem kịch vui!” Người đàn ông khẽ cười. “Thật là đáng thương, người mà mình một lòng tin tưởng thật ra lại là một người phụ nữ tâm địa rắn rết… Chậc chậc… Diệu Tinh đáng thương, cô nhìn xem những người mà cô quen biết đều không ra gì!”
“Vậy sau đó chúng ta phải làm sao ạ?”
“Vậy thì phải chờ xem Đường Nhã Đình làm cái gì. Biết được Tiêu Lăng Phong bắt đầu nghi ngờ, Đường Nhã Đình sẽ không ngồi yên chờ chết, nếu như tôi đoán không sai, bước tiếp theo cô ta sẽ đi chặn miệng Hạ Cẩm Trình, với Tiêu Lăng Phong thì xem ra lực sát thương của chuyện này còn kém xa đứa bé kia.”
“Chúng ta có cần nói chuyện này cho Tiêu Lăng Phong biết hay không?”
“Như thế thì rất không thú vị!” Người đàn ông khinh thường. “Thú vị nhất chính là, vào thời điểm anh ta không hề phòng bị mà biết được, như vậy chơi mới vui…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.