Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 99: Sự thật bị chôn vùi




“Lisa, cô đến phòng làm việc của tôi một lát!” Tiêu Lăng Phong nói xong, xoay người đi vào phòng làm việc trước, anh muốn điều tra rõ chuyện này.
Lisa đợi đến sắp hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng đã đợi được Tiêu Lăng Phong mở miệng nói, đây không phải là tôi muốn nói, mà anh nghe thấy nên muốn hỏi tôi thôi. Lisa cười khẽ. Lần này, chuyện như thế nào thì tôi sẽ nói thế đó, Đường Nhã Đình, tôi xem cô còn có thể giả vờ vô tội, đơn thuần trước mặt Tiêu Lăng Phong nữa không…
Lisa bất an nhìn Tiêu Lăng Phong, mặt của anh ta đen đến dọa người.
“Lăng, Lăng Phong…”
“Cô nghe được từ đâu.” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng hỏi.
“Hả? Anh… Anh hỏi cái gì?” Lisa cười gượng.
“Lisa, chúng ta hợp tác cũng không phải một, hai năm, những lời đó của cô không phải là nói cho tôi nghe sao, hiện tại tôi đã hỏi cô, không phải đúng ý cô rồi ư?” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Lisa.
“…” Không ngờ Tiêu Lăng Phong lại nói thẳng như vậy. Lisa hơi xấu hổ.
“Tôi bảo đảm đó chỉ là vô tình nghe được thôi.” Lisa cam đoan, “Tôi…”
“Ít nói nhảm, nói trọng tâm.” Tiêu Lăng Phong không kiên nhẫn, quát. “Không phải cô đã ghi âm lại sao. Đoạn ghi âm đâu?”
Lisa chớp mắt mấy cái, lấy điện thoại di động trong túi ra.
“Chuyện đã xảy ra, cho dù trả lại sự trong sạch cho cô ta thì cũng không thể cứu vãn được nữa.” Nghe giọng Đường Nhã Đình truyền ra từ điện thoại, Tiêu Lăng Phong từ từ siết chặt nắm đấm, các khớp xương vì dùng nhiều sức mà trắng bệch, trái tim cũng từng chút từng chút bị nứt ra.
“Huống chi, cho dù Tiêu Lăng Phong biết tôi giá họa cho Diệu Tinh, anh ta cũng sẽ không nhẫn tâm làm gì tôi, từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên bên nhau, anh ta thương yêu tôi đến mức nào, dĩ nhiên tôi hiểu rõ hơn ai hết…”
A!!! Không thể nào nghe tiếp được nữa, Tiêu Lăng Phong cầm điện thoại của Lisa lên, ném mạnh vào tường. Bốp! Một âm thanh trong trẻo vang lên. Điện thoại của Lisa vỡ nát. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng… Khi sự thật tàn khốc phơi bày trước mắt anh, anh không còn cách nào tỉnh táo nữa. Đau quá, đau đến không thở được rồi…
“Á!” Lisa khẽ kêu một tiếng, đây là điện thoại cô vừa mới mua mà.
Tiêu Lăng Phong chống tay lên mặt bàn, cố giữ vững cơ thể mình, lời nói Đường Nhã Đình không ngừng vang bên tai anh: cho dù Tiêu Lăng Phong biết tôi giá họa cho Diệu Tinh, anh ta cũng sẽ không…
Nhã Đình, tại sao em lại biến thành như vậy? Tiêu Lăng Phong đau khổ cau mày. Em biết rõ anh cưng chiều em đến vậy. Sao em có thể nhẫn tâm làm tổn thương trái tim anh, sao em có thể lợi dụng tình yêu và sự cưng chiều anh dành cho em…
“Lăng Phong?” Nhìn dáng vẻ đau khổ của Tiêu Lăng Phong, Lisa thử mở miệng thăm dò. “Anh có ổn không?”
“Chuyện này!” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên. “Đến đây chấm dứt.” Anh ta cắn chặt răng.
“Cái gì?” Lisa cho rằng mình đã nghe nhầm.
“Tôi nói, chuyện này đến đây chấm dứt.” Tiêu Lăng Phong lặp lại. “Tôi không muốn, có người nào khác biết chuyện này.”
Lisa chớp chớp mắt. Chẳng lẽ anh ta không định đi tìm Đường Nhã Đình hỏi cho ra nhẽ ư, chuyện hèn hạ như vậy mà cô ta còn có thể làm. Thậm chí, suýt chút nữa đã hại chết Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong… không phải anh ta rất để ý Diệu Tinh sao?
“Nhưng Tổng giám đốc…”
“Lisa, tôi nói một lần cuối cùng.” Anh đến gần Lisa, cô ta lui về sau theo bản năng, cho đến khi cơ thể bị ép sát vào vách tường. “Hôm nay, cô chưa nói cái gì, tôi cũng không nghe thấy gì!”
Bên ngoài phòng làm việc, Diệu Tinh đưa tay lên, cuối cùng đã không còn sức lực, nặng nề rũ xuống, ngực cô phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp, thì ra… Thì ra anh ta đã biết. Nhưng… Anh ta không hề nghĩ tới muốn trả lại công bằng cho cô, mà là muốn giúp Đường Nhã Đình chôn vùi chứng cứ phạm tội.
Két! Cửa phòng làm việc mở ra, lúc Lisa nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Diệu Tinh thì hoàn toàn giật mình.
“Cô…” Cô ta vừa định nổi giận, nghĩ tới đây là phòng làm việc của Tiêu Lăng Phong thì cô ta đèn nén lửa giận trong lòng. “Diệu Tinh, cô làm sao vậy?” Chưa bao giờ giọng của cô ta dịu dàng như thế này.
Nghe Lisa gọi Diệu Tinh, hô hấp của Tiêu Lăng Phong nghẽn lại. Sao Diệu Tinh lại đứng ở cửa, cô ấy có nghe thấy không, tầm mắt của anh đã bị Lisa che khuất, anh không thể nhìn thấy được mặt của Diệu Tinh.
“Cô… Cô tìm Tổng giám đốc có chuyện sao!” Cô ta cười khan một tiếng. “Vậy các người nói chuyện đi.” Cô ta nói xong, vội vội vàng vàng chạy đi.
“Rầm!” Tiếng đóng cửa vang lên, trái tim Tiêu Lăng Phong giống như đã bị kẹp vào trong cửa, anh chậm rãi nhìn Diệu Tinh, lặng lẽ siết chặt các ngón tay.
“Có chuyện gì sao?” Tiêu Lăng Phong cố ý tránh né ánh mắt của Diệu Tinh.
“Anh biết khi nào?” Diệu Tinh hỏi. Tin tức này quá đáng sợ, không thể nào ngờ, sự thật lại là Đường Nhã Đình an bày tất cả mọi chuyện.
“Tôi không biết em đang nói gì, nếu như không có chuyện gì, bây giờ em có thể đi ra ngoài, tôi rất bận.” Tiêu Lăng Phong nói xong, cúi đầu, bày ra dáng vẻ bận rộn.
“Tiêu Lăng Phong, tôi cũng là người.” Giọng nói của Diệu Tinh cũng đã run rẩy.
“Tôi biết rõ em là người.” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên. “Tôi còn biết em là người phụ nữ của tôi.”
“Anh còn có nhân tính không?” Diệu Tinh run run nói. “Anh đã biết tất cả đều không liên quan đến tôi, mà anh còn có thể bình thản ngồi ở đây!” Diệu Tinh hét lên. “Anh hoàn toàn không áy náy sao?”
“Chuyện gì không liên quan đến em?” Tiêu Lăng Phong cố làm ra vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Rõ ràng anh biết Đường Nhã Đình gày bẫy hãm hại tôi, nhưng anh lại làm như không xảy ra chuyện gì, Tiêu Lăng Phong, sao anh có thể làm như vậy.” Diệu Tinh quát lên, đánh vào người Tiêu Lăng Phong.
“Em đủ chưa!” Tiêu Lăng Phong nắm cổ tay Diệu Tinh. “Trình Diệu Tinh, em nổi điên cái gì, em có chứng cứ chứng minh mọi chuyện là do Nhã Đình làm không? Những người liên qua đến chuyện đó, nên chết đều chết cả rồi…” Tiêu Lăng Phong gầm lên.
“Tôi nghe rồi.” Diệu Tinh nghẹn ngào. “Tôi đã nghe hết rồi.”
“Ngoại trừ những gì em nghe thấy, còn có chứng cứ khác sao?” Tiêu Lăng Phong đè chặt Diệu Tinh lên vách tường, “Em nghe thấy thì như thế nào, Trình Diệu Tinh, ai sẽ tin lời em.”
Lời nói của Tiêu Lăng Phong không nặng nhưng lại giống như sấm sét đánh nổ đầu óc của cô, cô không thể nào suy nghĩ được gì. Đúng vậy, ai sẽ tin lời cô…
“Vì vậy, Diệu Tinh, bình tĩnh một chút, quá xúc động, không có lợi với em…” Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói, vừa vén lại tóc Diệu Tinh vừa an ủi. “Chuyện này, đến đây chấm dứt…”
“Tiêu Lăng Phong, vậy tôi thì sao?” Diệu Tinh hỏi. “Cũng bởi vì tôi không có ai yêu thương, cho nên đáng bị ức hiếp có phải không?” Đôi môi Diệu Tinh run lên vì giận.
“Em đã nghĩ như vậy thì tôi cũng không có cách gì!” Trong lòng Tiêu Lăng Phong đau xót, vô thức né tránh ánh mắt của Diệu Tinh.
“Tiêu Lăng Phong, anh còn là người sao?” Diệu Tinh vừa khóc vừa hỏi. “Lúc ban đầu, chỉ cần một câu tố cáo, anh đã làm ra những chuyện như vậy với tôi. Nhưng bây giờ thì sao, đã có đầy đủ chứng cứ, anh lại muốn giúp Đường Nhã Đình che giấu tất cả.”
“Em có tư cách gì mà so sánh với Đường Nhã Đình.” Tiêu Lăng Phong cắn răng. “Trình Diệu Tinh, tố cáo, chứng cứ hay bất cứ cái gì, những gì tôi làm đều vì muốn bảo vệ Nhã Đình, chỉ cần cô ấy không có việc gì, những người khác, đều không quan trọng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.