Đỗ Viễn Chu vừa đi, Phó Dung lập tức từ phía sau tấm bình phong đi ra,
"Cái này, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hắn như thế nào..."
Không có đạo lý a, sao có thể có người không sợ Từ Tấn quyền cao chức trọng, lại nhìn mặt mũi nàng mà nhường cửa hàng?
"Chính nàng tự đoán." Trải qua chen ngang này, bầu không khí mờ ám lúc trước sớm không còn, Từ Tấn chậm rãi dùng trà.
Phó Dung chậm rãi ngồi vào trên ghế, ánh mắt nhìn Từ Tấn, tâm tư nhanh chóng quay vòng.
Đầu tiên, Đỗ Viễn Chu là vì cảm tình với nàng, vậy hắn nhất định không phải bạn cũ của Từ Tấn, không phải Từ Tấn thì chính là nàng.
Nhưng Phó Dung xác định chính mình chưa từng gặp Đỗ Viễn Chu, vậy đối
phương kỳ thật cũng không phải cho nàng mặt mũi, mà là của cha mẹ nàng.
Cha mẹ...
Ông bà...
Trong đầu có cái gì chợt lóe qua, Phó Dung khiếp sợ mà đứng lên, "Hắn, hắn là họ hàng tổ mẫu ta bên kia?"
Nàng có hai tổ mẫu, một người là lão thái thái ngụ ở Cảnh Dương Hầu
phủ, cùng nàng không có nửa điểm quan hệ máu mủ, một người là tổ mẫu
ruột thịt Đỗ thị, khi phụ thân còn nhỏ thì ốm chết,. Đỗ Viễn Chu họ Đỗ,
nhất định là thân thích bên kia của ngoại tổ mẫu. Chỉ là Phó Dung đối
với Đỗ gia không hề hay biết gì, không thể phán đoán cụ thể Đỗ Viễn Chu
thoạt nhìn tuổi gần 30, đến cùng là quan hệ thế nào với nàng.
Từ Tấn tỏ ý bảo nàng ngồi xuống, nhìn nàng, không quá chắc chắn hỏi:
"Đỗ gia sự tình, nhạc phụ nhạc mẫu đều chưa từng nói với nàng?"
Phó Dung đối với thân tổ mẫu chưa từng gặp mặt, không rõ có cảm tình
gì, nhưng giờ phút này, tận mắt nhìn thấy một người Đỗ gia, nàng suy
nghĩ một lúc, trong lòng sinh ra vài phần buồn bã không có lý do, cúi
đầu nhìn bát trà của mình, "Không có, hồi nhỏ ta hỏi nương, nàng không
nói cho ta, cũng không cho phép ta nhắc đến. Ta đi hỏi phụ thân, hắn nói hắn cũng không nhớ được..."
Rõ ràng là nói dối, nhưng phụ thân không muốn nói, nàng cũng không có cách nào.
Nàng thần sắc ảm đạm, Từ Tấn nhìn không nỡ, đi qua đem thê tử ôm tới
trên đùi, hai tay nắm tay nhỏ của nàng, cằm khoác lên đầu vai nàng nói:
"Nhạc phụ nhạc mẫu đã không muốn cho nàng biết, hiện tại ta nói với
nàng, nàng đừnglộ ra trước mặt hai người."
Nàng vừa nhìn đã biết ngay là tò mò, Từ Tấn cũng cảm thấy việc này
không cần giấu diếm. Phó Phẩm Ngôn không muốn nhắc tới là bởi vì bản
thân trải quá khó chịu. Huynh muội Phó Dung bọn họ không có trải qua,
cho dù biết những chuyện cũ năm xưa kia, cũng sẽ không quá để ý.
Phó Dung chờ mong nhìn hắn, tạm thời đè xuống một nghi hoặc khác.
Từ Tấn hôn nhẹ mặt nàng, thấp giọng giải thích.
Đỗ gia là một hộ nhà nông ở Kinh Giao, Đỗ thị trên có hai ca ca, cha
mẹ lần lượt qua đời. Huynh muội ba người lần lượt vì Đỗ gia nghèo rớt
mồng tơi, Đỗ lão đại mượn tiền chung quanh đến năm 20 tuổi mới miễn
cưỡng cưới tức phụ. Đỗ lão nhị trong lòng hâm mộ, cùng huynh trưởng đem
Đỗ thị bán cho người môi giới, định dùng tiền bán muội muội cưới tức
phụ.
Sau này Đỗ thị vào Cảnh Dương Hầu phủ làm nha hoàn, bị lão Hầu gia
nhìn trúng chiếm lấy thân thể, sinh ra Phó Phẩm Ngôn rồi nâng thành di
nương. Đỗ gia bên kia, Đỗ lão Nhị tích cóp đủ tiền cưới tức phụ, tân hôn không lâu, lúc lên núi đốn củi bị rắn độc cắn, ngay cả cái con nối dõi
đều không lưu lại liền ra đi, tức phụ cũng tái giá. Đỗ lão đại cùng thê
tử lo liệu tang sự, trong tay càng khoa khăn, liền nghĩ mọi cách từ đòi
tiền trong tay Đỗ thị. Đỗ thị ốm chếtrồi, bọn họ lại đi tìm Phó Phẩm
Ngôn.
Phó Phẩm Ngôn lúc ấy còn nhỏ, vụng trộm tiếp tế cậu mợ một ít, phát
hiện đối phương lòng tham không đáy, mời lão Hầu gia ra mặt, cuối cùng
cũng dùng một khoản bạc triệt để đoạn tuyệt quan hệ cùng Đỗ gia.
Theo lý, khoản bạc kia đủ cho Đỗ lão đại cả nhà già trẻ cơm áo không
lo cả đời. Đáng tiếc Đỗ lão đại kết bạn sơ suất, bị người dụ dỗ nghiện
cờ bạc, rất nhanh liền đem gia sản thua sạch, thiếu chút nữa cũng đem
nhà ở đều thua mất mới thôi. Không tiền không đất, cũng không có muội
muội để bán, hai vợ chồng liền đem con trai út bán vào cờ xã làm tiểu
nhị.
Đỗ Viễn Chu chính là đứa con trai út kia, cũng là thân biểu đệ của Phó Phẩm Ngôn. Hắn vận khí tốt, bởi vì đầu óc thông minh được đông gia của
cờ xã sắp xếp làm thư đồng bên người con trai mình, sau đó con của vị
đông gia này bệnh nặng một trận rồi mất, lão đông gia cơ khổ không nơi
nương tựa, liền nhận Đỗ Viễn Chu làm nghĩa tử, sau khi chết đem gia sản
đều cho Đỗ Viễn Chu.
Phó Dung hôm nay mới biết chuyện Đỗ gia, lẩm bẩm nói: "Nói như vậy, hắn là... của ta"
"Tam thúc" Từ Tấn tiếp tục giải thích, "Hắn trên có hai huynh trưởng,
lão Đại chết rồi, lão Nhị ở nông thôn trồng trọt, có tìm hắn mấy lần,
hắn đều không nhận. Bên đó tới đây dây dưa, bị hắn đưa vào nhà tù ngồi 3 tháng, ra tù rồi không tới dây dưa nữa."
Phó Dung trố mắt, ngửa đầu nhìn hắn: "Vương gia làm sao mà biết được rõ ràng như vậy?"
Từ Tấn cười cười.
Đời trước hắn phái người điều tra tất cả mọi chuyện của Nhị phòng Phó
gia, đối với Đỗ gia bên kia kỳ thật không quan tâm như thế. Chỉ là danh
sách đưa lên thì tùy tiện quét mắt nhìn. Trong một dãy cái tên quê mùa
hộ Đỗ, nhìn đến Đỗ Viễn Chu thì khó tránh khỏi lưu ý nhiều một chút. Sau khi trùng sinh, hắn lại cho người thu thập tin tức Phó gia Nhị phòng
bên kia một lần nữa, những chuyện này càng rõ ràng hơn.
Nhìn ra nghi hoặc trong mắt Phó Dung, hắn thản nhiên nói: "Ý chỉ tứ
hôn hạ xuống, ta cho người tra rõ thân thích của các nàng, bình thường
sai người theo dõi, miễn cho tương lai xảy ra chuyện liên lụy đến ta.
Nùng Nùng đừng trách ta đa tâm, chỉ là không ít nhà huân quý trong kinh
thành đều bởi vì họ hàng xa gây sự dẫn đến liên lụy. Ta là vương gia,
càng phải cẩn thận làm việc, không cho sơ thất."
Phó Dung im lặng.
Cảm giác bị người nắm hết chi tiết nhà mình khẳng định không tốt. Bất
quá dù sao không biết không có tội, huống chi biết Từ Tấn chu đáo cẩn
thận như thế, Phó Dung ngược lại buông lỏng ít nhiều. Từ Tấn bản thân
lợi hại, tương lai khả năng tránh được tai hoạ sẽ càng lớn. Hắn nếu cả
ngày chỉ muốn ăn nhậu chơi bời, nàng mới nên lo lắng.
"Không nhắc nữa, hiện tại chúng ta nên làm thế nào a?" Phó Dung bất an mà đứng lên, "Hắn, Tam thúc chịu chiếu cố ta, ta cũng không nghĩ làm
khó hắn, kỳ thật cửa hàng của hắn vốn dĩ không cần lấy, trà lâu này thêm cửa hàng bút mực bên cạnh, tu sửa xong cũng không coi là nhỏ."
Từ Tấn biết, nàng đối với nam nhân quay người là có thể quên ngay, đối với người thân trước nay đều thực săn sóc, ai đối với nàng tốt, nàng
khẳng định sẽ đồng dạng tốt lại.
Hắn bình tĩnh nhắc nhở: "Chu chưởng quỹ trung thành đáng khen, nhưng
hắn đã cao tuổi, Nùng Nùng không cảm thấy nên bồi dưỡng tâm phúc của
mình sao? Như Ý trai, nàng và Cố nương tử mỗi người giữ năm phần, một
người thì ở vương phủ không có cách nào tự mình chăm sóc bên này, một
người chỉ biết trốn ở trong phòng làm trang sức, tương lai người Chu
chưởng quỹ tiếp nhận nếu như có lòng xấu xa..."
Phó Dung mắt sáng lên: "Chàng nói, mời Tam thúc giúp ta làm việc?"
Từ Tấn gật đầu, "Hắn muốn kinh doanh cờ xã là xuất phát từ hiếu nghĩa, nhưng nam nhi đại trượng phu, một gian cờ xã nho nhỏ không khỏi làm
nhân tài không được trọng dụng. Hắn có thể ở trong một đám tiểu nhị được lão đông gia nhìn trúng, nhân phẩm tài cán nhất định đều thực xuất
chúng, thiếu khuyết chỉ là tôi luyện. Không bằng mời hắn làm Nhị đông
gia Như Ý trai, cho hắn theo bên người Chu chưởng quỹ học hỏi thêm, như
vậy sau khi Chu chưởng quỹ nghỉ, hắn cũng có thể tiếp quản."
Hắn chu toàn mọi mặt, thời gian ngắn ngủi đã nghĩ lâu dài như vậy, Phó Dung lòng đầy kính nể, lại nhìn tuấn mĩ nam nhân ngồi ngay ngắn trên
ghế, lần đầu tiên ý thức được Từ Tấn kỳ thật rất có bản lĩnh. Như hắn,
võ có thể lên chiến trường giết địch lại có thể bắt được linh hồ. Văn
thải kia muốn dùng không có gì dùng, càng quan trọng là tâm kế, ngày hôm nay vì cửa hàng cho thấy đủ chuyện để chứng minh Từ Tấn cũng không phải đồ hữu kỳ biểu (người chỉ có bề ngoài).
"Vương gia..."
Nàng đi tới trước mặt hắn, cẩn thận ngắm hắn, dường như hôm nay mới chân chính nhận thức.
"Nhìn ta như vậy làm cái gì?" Từ Tấn vừa định lại đem nàng ôm tới trên đùi, đoán chừng Đỗ Viễn Chu sắp quay về rồi, chỉ cầm tay nàng, nhẹ
nhàng nhéo nhéo.
"Vương gia thật lợi hại." Phó Dung tự đáy lòng khen ngợi.
Từ Tấn ngửa đầu nhìn nàng, đột nhiên đứng lên, cắn lỗ tai nàng nói:
"Lời này ta thích, buổi tối nàng lại nói tiếp cho ta nghe."
Phó Dung ngượng và bực mà đấm hắn một chút, mới khen hai câu hắn đã lộ nguyên hình.
Bên ngoài truyền đến hai tiếng bước chân, Từ Tấn tạm thời thu hồi hoa
hoa tâm tư, hỏi nàng: "Mời hắn làm Nhị chưởng quỹ, ta nói hay là nàng tự mình nói với hắn?"
Phó Dung thoáng chần chờ rồi quyết định: "Ta nói đi, vương gia ở bên cạnh nhìn là tốt rồi."
Đó rốt cuộc là thân nhân của nàng, tương lai là đại chưởng quỹ Như Ý trai mà nàng coi trọng, Phó Dung cũng nên gặp.
Vì thế Đỗ Viễn Chu bước vào nhã gian liền thấy bên người Túc vương trong trẻo khôi ngô có thêm một đạo thân ảnh yêu kiều.
Đỗ Viễn Chu có chút không dám tin vào hai mắt của mình, trên đời này, thế nhưng có nữ tử đẹp như vậy?
Hắn cứng đờ ở cửa, ngoài ý muốn có thêm nữ tử trong phòng, cũng kinh diễm tiểu cô nương khuynh thành mĩ mạo.
Từ Tấn khó có thể phát giác mà nhíu nhíu mày.
Bị nam tử xa lạ nhìn chằm chằm như vậy, Phó Dung lại không có bất kỳ
cảm giác khó chịu nào. Một là bởi vì Đỗ Viễn Chu thật sự chỉ là quá mức
giật mình, rất nhanh lại khôi phục trấn định. Thứ hai nàng đã biết đây
là thân biểu đệ của phụ thân nàng, là Tam thúc của nàng rồi a.
Có chút ngượng ngùng, nàng hướng Đỗ Viễn Chu đi hai bước, nhẹ giọng
kêu: "Tam thúc, ta là nữ nhi thứ hai của phụ thân, ngài biết ta sao?"
Một tiếng thân mật kiều nhuyễn "Tam thúc" làm Đỗ Viễn Chu cả người nổi một tầng da gà, sau đó là tự đáy lòng vui mừng, là thụ sủng nhược kinh. Xác định thân phận Phó Dung, nam nhân đối mặt với Từ Tấn luôn bình tĩnh thong dong, lại trở nên câu nệ xoa xoa bàn tay, nói chuyện cũng có chút không mạch lạc, "Cái này, vương phi, ta, thảo dân nghe nói qua, ngài
đừng hiểu lầm, ta không có ý tứ gì khác, là ngày đó ngài cùng vương gia
đại hôn, ta..."
Nói xong một hồi ý thức được chính mình thất thố, Đỗ Viễn Chu khuôn
mặt trắng nõn tuấn tú đỏ như chín, buông mi đứng yên chốc lát, mới khôi
phục vài phần trầm ổn, cúi đầu nói: "Vương phi có thân phận gì, thảo dân thất lễ."
Hắn bị cha mẹ bán đi năm gần 7 tuổi. Nhưng trong lúc ngẫu nhiên cha mẹ cãi nhau hắn cũng biết được mình có người thân là biểu huynh làm Hầu
phủ Nhị thiếu gia, biết được người sinh ra biểu huynh đó cũng là bị nhà
mình bán đi. Sau này mỗi năm trôi qua, hắn hiểu được Phó gia là thân
thích hắn không thể bám víu cũng không mặt mũi nào mà bám víu. Đỗ gia
lại là thân thích hắn không muốn nhận, cứ như vậy một người sống qua
ngày cũng rất tốt.
Đôi khi ngẫu nhiên từ miệng các khách nhân nghe được chút tin tức, hắn cũng không tận lực hỏi thăm chuyện Cảnh Dương Hầu phủ. Đến tháng 8, Túc vương đại hôn, hắn mới biết Túc vương phi là thứ nữ của Phó Phẩm Ngôn,
cũng chính là cháu gái họ của hắn.
Có chút tự hào, cũng có lo lắng, nhưng đều bị hắn giấu ở trong lòng, đối với ai cũng chưa từng nhắc tới.
Không nghĩ hôm nay tiểu cô nương thế nhưng muốn mua cửa hàng của hắn.
Đỗ Viễn Chu không quên dặn dò của nghĩa phụ, chỉ là, hắn nhịn không
được muốn thành toàn cho người cháu gái hắn chưa từng gặp mặt.
Hiện tại thì sao, nàng thế nhưng đứng ở trước mắt hắn, còn gọi hắn Tam thúc.
Đỗ Viễn Chu chỉ cảm thấy hổ thẹn.