Đêm khuya tĩnh lặng.
Trên màn gấm màu tím nhạt, dải tua dần dần đình chỉ đong đưa, trong
màn oanh gáy, cũng qua một trận mưa rào dồn dập, bỗng dưng im bặt mà
ngưng lại.
Phó Dung nhắm mắt, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Từ Tấn môi ở đằng kia lưu luyến chốc lát, chậm rãi chuyển tới khuôn
mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Phó Dung, hôn một lát phát giác nàng lạnh, hắn
kéo cái chăn vừa mới bị bỏ ra, đem đắp cho hai người, nhẹ nhàng hôn trán nàng: "Nùng Nùng khóc thật dễ nghe, thật muốn nghe nàng khóc nữa."
Ban đêm nàng quả thực triệt triệt để để chính là hồ yêu. Một cái nhíu
mày một tiếng kiều kiều cầu xin đều làm cho lòng người sinh thương tiếc
đồng thời lại muốn tận tình mà khi dễ nàng, nghe nàng khóc ra các kiểu,
khóc nức nở nhỏ giọng, khóc thút thít lúc liên tục lúc gián đoạn, khóc
cầu cao giọng khi không chịu nổi...
"Nùng Nùng..." Không biết nên hình dung chính mình thích đến thế nào, Từ Tấn ngậm lấy môi nàng, lại phóng túng.
Phó Dung một chút khí lực cũng không còn, dường như có chuyện gì nên
làm nhưng nàng thật sự quá mệt. Từ Tấn còn chưa từ trên người nàng rời
đi, nàng đã ngủ say, chỉ khi Từ Tấn đi ra ngoài thì kìm lòng không được
hừ hừ, môi son khẽ hé, diêm dúa lẳng lơ quyến rũ.
Từ Tấn nằm nghiêng nhìn nàng, bình tĩnh bình phục một lát, lúc này mới cầm lấy khăn đã sớm chuẩn bị tốt thay hai người chà lau, lau xong trực
tiếp ném ra ngoài màn lụa, tự có nha hoàn tiến vào thu thập, hắn cứ lo
ôm Phó Dung đi ngủ.
Trước ngày mười lăm đều không cần thượng triều, ngày mai cũng không có yến hội phải đi, Từ Tấn ngủ thập phần an tâm.
Phó Dung ngủ được rất sâu, ngủ thẳng giấc tới mặt trời lên quá ba sào, nếu không phải là bị người chung quanh sờ mó lung tung, chỉ sợ còn có
thể ngủ tiếp.
"Vương gia đừng chạm vào ta." Phó Dung tức giận lầm bầm, muốn xoay người.
Từ Tấn một đêm ngủ ngon lành, hiện tại tinh thần vừa vặn, thích nhất
nhìn nàng yếu ớt thế này, ôm người không buông, thành thật một hồi lại
động tay động chân. Phó Dung buồn ngủ dần tan hết, định né tránh bỗng
nhiên phát giác giữa hai chân một mảnh khác thường, nhíu nhíu mày, lặng
lẽ sờ.
Sờ xem tối hôm qua Từ Tấn để lại cho nàng gì đó.
Phó Dung ngơ ngác.
Từ Tấn tay cũng sờ qua, thấy Phó Dung chỉ ngây ngốc, hắn cười cắn lỗ tai nàng: "Đêm nay lại cho nàng ăn no..."
Trước bởi vì chén thuốc kia, cách mấy ngày mới qua một hồi, nghẹn hắn đến khó chịu, hiện tại tốt lắm, có thể tùy tâm sở dục.
Hắn thoả thuê mãn nguyện, Phó Dung lại phát sầu.
Nàng như cũ chưa định sinh con, không muốn lo lắng hãi hùng, nhưng
nàng không dám kiếm cớ tránh thai nữa. Một lần Từ Tấn sẽ tin nàng, nhiều lần tên kia vốn dĩ thích ghen, ngộ nhỡ liên tưởng tới sự tình bên cạnh. Chuyện liên quan đến trung thành của thê tử đối với trượng phu cũng
không phải nói hai câu dễ nghe hay chờ hắn về trễ cùng nhau ăn cơm mà có thể dỗ tốt được.
Chỉ có thể tận lực tự mình tránh thai, có thai hay không là do lão
thiên gia. Lão thiên gia thật muốn nàng sinh, vậy nàng dù sống chết cũng phải bảo vệ con của mình.
Không để ý tới vẻ mặt nam nhân cười xấu xa, Phó Dung mau chóng đi tắm rửa.
Ban đêm Từ Tấn lại muốn, Phó Dung kiên quyết không cho, biết hắn ăn
mềm không ăn cứng, Phó Dung ôm eo hắn nhỏ giọng làm nũng: "Vương gia ta
thật mệt mỏi, chàng xem, ta sáng nay suýt nữa không dậy nổi. Vương gia,
tốt xấu gì cũng để ta nghỉ lấy sức a?" Cho dù không phải là vì tránh
thai, nàng cũng chịu không nổi Từ Tấn liên tục gây sức ép, ít nhất cũng
phải cách một ngày.
Từ Tấn không mấy nguyện ý, cũng may hắn biết tham nhiều không tốt, ôm người hôn một lát liền ngủ.
Ngày kế Phó Dung tỉnh lại hông mỏi khó chịu, buổi trưa thì nguyệt sự tới.
Phó Dung thở phào một hơi dài.
Từ Tấn có hơi thất vọng, nhưng hắn cũng không mong đợi một đêm đã
khiến cho Phó Dung mang thai, huống chi hắn tuy rằng hy vọng nhi tử,
cũng chưa chuẩn bị tốt chuyện Phó Dung lập tức mang thai. Hắn còn chưa
ăn no đâu, tốt nhất cách một hai tháng hẵng có tin tốt.
Nguyệt sự kết thúc, vì Phó Dung kiên trì, hai vợ chồng đồng ý quy luật cách mỗi ngày một lần. Hơn nữa Phó Dung mỗi đêm nhiều nhất dung túng Từ Tấn xằng bậy hai lần, sau đó lấy lý do mệt mỏi mà đi tắm rửa. Nàng
thích sạch sẽ, Từ Tấn theo nàng cùng tắm, ngẫu nhiên ở trong thùng tắm
còn có thể chơi xấu, ăn thêm một lần. Bởi vì được tắm rửa, khi đó Phó
Dung ngược lại dễ nói chuyện.
Nguyên Tiêu qua, Tần Vân Nguyệt cũng sinh cho Phó Định một tiểu tử mập mạp nặng bảy cân.
Phó Dung đi tham gia lễ tắm ba ngày cho đứa nhỏ.
Các khách nhân đi rồi, chỉ còn nữ quyến nhà mình ở buồng sưởi nói chuyện.
Lão thái thái cố ý phái đám tiểu cô nương Phó Bảo đi ra ngoài, tò mò
hỏi Phó Dung: "Nghe nói Thành vương phi truyền ra tin tức tốt?"
Hôm cung yến nguyên tiêu, Lý Hoa Dung thân thể không thoải mái, gọi thái y tới bắt mạch, lại là hỉ mạch.
Nàng cùng Thành vương cuối tháng 10 đại hôn, ngắn ngủi hơn hai tháng
liền có tin tức tốt, Đoan phi đại hỉ, cao hứng rồi không quên uyển
chuyển châm chọc Phó Dung một trận. Phó Dung lúc đó nghe chế nhạo, hiện
tại lão thái thái vừa mở miệng, nàng đã biết lão thái thái đằng sau muốn nói gì, cười nhạt gật gật đầu.
Lão thái thái quả nhiên nói: "Như thế nào Thành vương phi thành thân
sau ngươi lại có động tĩnh trước? Dung nha đầu không phải thân thể có
vấn đề chứ? Nghe nói ngươi vừa qua quý thủy, có phải hay không lúc ấy có bệnh căn? Đừng sợ, tổ mẫu giới thiệu lang trung cho ngươi, hắn am hiểu
nhất trị bệnh cho nữ nhân chúng ta, ở kinh thành có danh tiếng lớn. Nùng Nùng còn nhỏ, hảo hảo dưỡng dưỡng khẳng định có thể dưỡng tốt."
Kiều thị nhìn nữ nhi, cười nói: "Bác thật là, quan tâm sẽ bị loạn, tức phụ Hành Chi không phải cũng thành thân một năm mới có tin tức tốt sao? Nùng Nùng còn nhỏ, không vội, nếu như trước cuối năm nay còn chưa có
tin tức, lúc ấy lại làm phiền ngài đi."
Lão thái thái lười biếng mà tựa vào giường ấm, tiếc hận nói: "Thôi, ta có ý tốt, các ngươi không nguyện ý lĩnh, ta cũng không có cách nào.
Nhưng ta nghe nói vương gia bên người chỉ có một mình Dung nha đầu hầu
hạ đâu, như vậy sao được? Vương gia 21 tuổi còn chưa có con nối dõi,
Dung nha đầu chậm chạp không có mang, vẫn nên mau chóng vì vương gia
chọn hai nha đầu đi, đừng để người ta nói ngươi không có chửa lại đố kỵ. Dung nha đầu bên người có phải là không có người thích hợp? Không có
việc gì, tổ mẫu thay ngươi chuẩn bị xong hết rồi, ngày hôm nay ngươi
liền đưa về đi."
Nói xong tỏ ý bảo Tống ma ma bên cạnh đi đón người.
Kiều thị tươi cười liễm liễm, "Bác, trong cung nương nương cũng không hướng vương phủ đưa thêm người, chúng ta..."
Lão thái thái ánh mắt liếc về phía nàng, thành khẩn nói: "Nương nương
đó là cho Hầu phủ chúng ta mặt mũi, nương nương đối với Dung nha đầu
càng tốt, chúng ta càng nên vì vương gia. Hiện giờ mấy vị gia khác đều
có con nối dõi, chỉ có Túc vương gia không có, Hoàng Thượng nơi đó cũng
mất hứng có phải hay không? Hiện tại chúng ta chủ động tặng người cho
vương gia, nương nương biết sẽ khen ngợi Dung nha đầu rộng lượng."
Kiều thị còm muốn nói tiếp, Phó Dung xen vào: "Nương, tổ mẫu nói rất
đúng, nữ nhi kỳ thật cũng tính toán sắp xếp nha hoàn chải tóc cho vương
gia, để tổ mẫu giúp ta chọn, vậy khẳng định là trăm dặm mới tìm được một người bộ dáng tốt, ta cầu còn không được đâu."
Lão thái thái nghe thế, rất là ngoài ý muốn.
Kiều thị trong lòng biết nữ nhi không ngốc, nghe lời này ngược lại không nóng nảy như vậy nữa.
Lâm thị, Tam phu nhân đều không lên tiếng.
Tống ma ma rất nhanh dẫn đến hai nha hoàn 16-17 tuổi mặc bối tử hồng
đào đi vào trong, một người vóc người tinh tế, bộ dáng thanh lệ, nhìn
như đã rèn luyện qua, rèm mi buông xuống để lộ ra vài phần phong độ của
người trí thức. Một người khác cái đầu nghiêng xuống hơi thấp, trên
người chỗ nên đầy thì đầy, chỗ nên gầy thì gầy, ngũ quan càng xuất
chúng, mắt đào hoa, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, môi son hơi dày nở nang
mê người, tuy rằng cũng buông mi liễm mục đứng ở chỗ đó, lại không che
giấu được một thân câu người nhiệt tình.
Hai người bộ dáng đương nhiên đều không bằng Phó Dung, nhưng lão thái
thái biết, nam nhân dù người đẹp thế nào đều có một ngày ăn ngán, không
bằng mới mẻ chưa mở bao.
"Đây chính là vương phi nương nương, về sau hai người các ngươi phải
hầu hạ vương gia thực tốt, giúp vương phi phân ưu." Lão thái thái cười
tủm tỉm nói.
"Nô tài Cẩm Y bái kiến vương phi."
"Nô tài Cẩm Tụ bái kiến vương phi."
Hai nha hoàn nhất tề hướng Phó Dung quỳ xuống.
Phó Dung gật gật đầu, cho các nàng đứng lên, hai nha hoàn quy củ đứng ra phía sau Lan Hương, Hứa Linh.
Đưa người xong, lão thái thái hài lòng, tỏ ý bảo các nàng mỗi người trở về phòng nghỉ ngơi.
Phó Dung đỡ lấy cánh tay mẫu thân đi ra ngoài, trước vào buồng sưởi bên kia đón Phó Tuyên và Quan ca nhi.
Trong ấm cách, bốn tiểu cô nương Thẩm Tình đang đánh bài giấy, Thẩm
Tình kề bên Phó Mật, Phó Bảo, Phó Tuyên ngồi đối diện. Phó Bảo, Phó
Tuyên đều không thích Thẩm Tình, nhưng ở chung trong Hầu phủ, Thẩm Tình
khuôn mặt tươi tắn thân thiện, các nàng cũng không có cách nào thật sự
không để ý tới nàng ấy, đặc biệt là ở bên Ngũ Phúc đường này, còn phải
cho lão thái thái 3 phần tình cảm.
Quan ca nhi ngồi giữa Phó Bảo Phó Tuyên, mặc kệ tỷ tỷ nào thắng tiền,
hắn đều toét miệng ôm hết vào trong ngực mình. Phó Bảo thua hắn cũng
đòi, Quan ca nhi ôm chặt nàng ấy không tha. Tiểu nam oa trông như 5 tuổi, nhưng tuổi thực chỉ chưa tới 3 tuổi rưỡi, cơ trí khả ái. Thủ lễ như
Phó Tuyên, khuyên mấy lần không được đành kệ hắn, đợi tan cuộc chính
nàng sẽ đem tiền trả cho Phó Bảo.
Ván này Phó Tuyên thắng, Thẩm Tình Phó Bảo đều sảng khoái trả tiền.
Phó Mật ngồi ở cạnh bàn nhìn, một tay chống bàn, một tay giúp tiểu nam oa nhặt tiền cho tỷ tỷ, cố ý không chịu đem bạc đưa qua.
Quan ca nhi đã biết những số đơn giản, phát hiện thiếu một hạt đậu
bạc, mắt to quan sát ba người Thẩm Tình, cuối cùng rơi vào trên người
Phó Mật, giòn giòn mà nói: "Ngũ tỷ tỷ trả ta đậu bạc!"
Phó Mật lúc này mới đem đậu bạc đưa cho hắn.
Quan ca nhi vui mừng nhận lấy, nắm chặt 3 hạt đậu bạc một lần nữa ngồi yên, cùng sô thắng được lúc trược đặt chung một chỗ. Tiểu tử cúi đầu,
một bên đếm một bên tính, đếm tới chín hạt lại tiếp tục đếm từ đầu, sau
đó quay sang Phó Tuyên khoe khoang: "Lục tỷ tỷ, ta có chín với thêm sáu hạt đậu, đều để giành cho cháu ngoại nữ."
Nữ nhi của Phó Uyển để qua đầy tháng mới đặt nhũ danh, Quan ca nhi liền đem "Cháu ngoại nữ" trở thành tên của tiểu nha đầu.
Phó Bảo cố ý đùa hắn: "Ngươi sao không để lại vài hạt cho cháu trai ngươi (con của Phó Định)?"
Quan ca nhi chớp chớp mắt, nằm sấp trên cánh tay Phó Tuyên, một bộ nghiêm trang nhìn bài trong tay tỷ tỷ.
Phó Bảo nhẹ nhàng đánh hắn một chút: "Tiểu quỷ nghịch ngợm!"
Quan ca nhi cười khanh khách.
Phó Mật không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Quan ca nhi, quên cả nhìn
bài, Thẩm Tình đang muốn nhắc nhở nàng, thì thấy Kiều thị cùng Phó Dung
trước sau tiến vào.
Bốn tiểu cô nương liền tan cuộc.
Phó Tuyên đem hạt đậu bạc Quan ca nhi cướp từ chỗ Phó Bảo trả lại, Phó Bảo nhận, quay người đều nhét hết vào trong hà bao nhỏ của Quan ca nhi: "Còn chưa hết tháng giêng đâu, coi như là ta mừng tuổi cho Quan ca nhi
đi."
"A Bảo chính là có tiền a." Phó Dung cười sờ sờ đầu nàng, dắt đệ đệ đi.
Trên đường trở về Đông viện, Phó Tuyên hỏi nàng: "Hai nha hoàn kia là lão thái thái đưa tới?"
Nàng năm nay mười hai tuổi, rất nhiều việc đã hiểu, vừa nhìn thấy diện mạo hai nha hoàn đó là đoán được ý tứ lão thái thái.
Phó Dung khí định thần nhàn nói: "Đúng vậy, muội muội không cần lo lắng, tỷ phu ngươi chướng mắt các nàng."
Từ Tấn nếu có thể coi trọng nha hoàn tư sắc bậc này, trong Túc vương phủ hẳn sẽ không chỉ có một mình nàng.
Phó Tuyên quay đầu lại, tầm mắt lượn một vòng ở trên người hai cô gái, đầu lông mày hơi nhíu. Tuy rằng tỷ tỷ rất điềm tĩnh, nàng vẫn không có
cách nào yên tâm hoàn toàn.
Lúc hoàng hôn Từ Tấn tới đón Phó Dung, Phó Tuyên đi ra theo, muốn tận
mắt xem phản ứng của vương gia tỷ phu khi nhìn thấy hai nha hoàn kia.