Túc vương hai vợ chồng bị ám sát, trong sáu thích khách, 4 người nuốt
thuốc độc tự vẫn, hai người bỏ trốn mất dạng, quan phủ hết sức truy tra
nhưng không hề có tin tức.
Việc này ở kinh thành dẫn tới một cơn sóng to gió lớn.
Dân chúng tầm thường có thêm đề tài nói chuyện lúc trà dư tửu hậu, thế gia huân quý cùng Túc vương phủ có giao tình bất kể nghĩ thế nào, đều
đến nhà dò hỏi một phen, nhưng khi bọn họ tới trước phủ Túc vương lại
được biết Túc vương dưỡng thương không tiếp khách, mọi người đành phải
lưu lại lễ vật, dẹp đường hồi phủ.
Ai cũng không ngoại lệ, Thái Tử Khang vương Thành vương bao gồm Lục hoàng tử đều không thể bước vào Túc vương phủ nửa bước.
Nhà mẹ đẻ Túc vương phi, Cảnh Dương Hầu phủ mọi người cũng để lại lễ vật rồi hậm hực mà đi.
Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ Phan thị đương nhiên cũng không công mà lui về.
"Mẫu thân, Túc vương phủ cổng đóng chặt, ai cũng không cho phép vào
đâu." Trở lại Khánh quốc công phủ, Phan thị trực tiếp đi viện mẹ chồng.
Vĩnh Ninh công chúa thấy nàng đầu đầy mồ hôi, phất tay cắt ngang lời
của nàng, phân phó nha hoàn châm trà, "Cứ bình tĩnh đừng nóng, không sốt ruột."
"Vẫn là mẫu thân đối với ta tốt." Phan thị thân mật cảm ơn, uống xong
một chén trà cả người mát mẻ, trong phòng nha hoàn hầu hạ cũng đều lui
ra, chính là thích hợp nói nhỏ. Phan thị liền buông bát trà xuống, dời
tới sạp giường trước ghế thêu, nói nhỏ: "đám người Thái Tử cũng đều
không thể đi vào, xem ra bị thương không nhẹ, nghe nói là tên độc..."
Vĩnh Ninh công chúa lắc lắc đầu: "Đó là hắn phô trương thanh thế, thật có việc Hoàng Thượng đã sớm sốt ruột."
Phan thị đối với thương thế Túc vương không để ý chút nào, nàng càng
sợ sự tình bại lộ liên lụy nhà mình, nhịn không được oán giận Kỷ Thanh
Đình: "Bên kia cũng thật sự là gan lớn, đã nói trước đối phó với Cố
nương tử, sao cũng dám chạm vào hai vợ chồng Túc vương? Ngộ nhỡ tra ra,
Kỷ gia bọn họ tất cả đều phải chôn cùng."
Vĩnh Ninh công chúa trừng nàng liếc mắt một cái: "Chuyện này ngươi
không cần quản, coi như chưa từng lẫn lộn qua lại. Hiện tại chúng ta
phải làm chính là cùng Kỷ gia phủi sạch quan hệ, chuyện bên kia chúng ta một câu cũng đừng nên dò hỏi, như thế nếu quan phủ thật sự tra ra được
Kỷ gia, cũng sẽ không hoài nghi đến trên đầu chúng ta."
"Cái kia, sau này ta có nên đi Phượng Lai Nghi mua đồ không?" Phan thị chần chờ hỏi.
Nàng cùng Kỷ Thanh Đình tốt xấu làm vợ chồng hờ lâu như vậy, nhiều ít
cũng là có chút tình cảm, nàng khẳng định không dám nói ra miệng chuyện đi Phượng Lai Nghi, nhưng nàng còn nhớ mong gặp gỡ lần sau. Nếu như Kỷ
gia không bị tra ra, nàng muốn cùng Kỷ Thanh Đình tiếp tục duy trì.
Vĩnh Ninh công chúa đã sớm nghĩ sâu tính kỹ, miễn cưỡng nói: "Phượng
Lai Nghi nếu vẫn bình yên vô sự, vậy ngươi vẫn nên đi đi, đột nhiên
không đi mới chọc người khác hoài nghi. Vừa vặn cùng Kỷ gia thông truyền tin, nói với họ có chúng ta âm thầm hỗ trợ quan phủ mới không tra được
đến bọn họ, bảo bọn họ giữ miệng nghiêm chặt chút, một chữ không nên nói đều không cho phép cùng người khác nhắc đến. Ngoài ra, chuyện Như Ý
trai bên kia, ngươi bảo bọn họ đừng có ra tay nữa, có thể có một không
thể có hai, lần này là bọn họ gặp may, thêm lần nữa, ta cũng không bảo
vệ được bọn họ."
Bà hận Như Ý trai ba chữ kia, ngóng trông mượn tay Phượng Lai Nghi trừ bỏ Như Ý trai, không ngờ Phượng Lai Nghi đám người kia quá to gan lớn
mật, dám xuống tay với hai vợ chồng Túc vương. Vĩnh Ninh công chúa vui
vẻ nhìn thấy Túc vương xảy ra chuyện, lại càng sợ tự rước lấy họa, tội
danh mưu hại hoàng tử bà cũng không gánh nổi.
Đường về sau còn dài, đợi tương lai lão Ngũ ngồi lên vị trí kia, Túc vương tính là cái gì?
Vĩnh Ninh công chúa khinh miệt cười.
Phan thị thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn, mẹ chồng không có nghiêm cấm nàng đi Phượng Lai Nghi.
Nhắc tới có tâm muốn đến, sợ Kỷ gia trốn không được một kiếp này, sợ
Kỷ Thanh Đình bị bắt đem sự tình hai người khai ra. Mấy năm nay Phan thị làm việc cẩn thận không có để lại bất kỳ bắt nhược điểm nào, nhưng
thanh danh nữ nhân không thể bị bôi bẩn, mẹ chồng tính cách cao ngạo,
nếu như mất mặt mũi bởi người con dâu này, Phan thị sợ mẹ chồng xuống
tay với nàng, chẳng sợ nàng không có chứng cớ.
Đáng tiếc hối hận vô dụng, chỉ có thể khẩn cầu Kỷ gia tránh thoát kiếp nạn này thôi.
Phan thị ăn chay niệm phật cầu Bồ Tát phù hộ Kỷ Thanh Đình không xảy
ra chuyện thì trước cửa phủ Túc vương dần dần thanh tĩnh lại.
Tới ngày thứ năm, chỉ có ít người đến tặng lễ.
Tương phản với tin tức bên ngoài lưu truyền Túc vương gia trọng thương khó chữa, Từ Tấn mấy ngày nay trải qua thập phần tiêu dao.
Trời nóng, bởi vì không cần ra cửa, thêm vào cánh tay đeo băng, hắn
chỉ mặc một cái áo ngắn không tay ở trong phòng lắc lư, so với sớm tối
lên triều vất vả ra một thân mồ hôi thì thoải mái hơn nhiều. Bên ngoài
có Hứa gia nhìn chằm chằm, hắn cũng không cần quan tâm, mỗi ngày chỉ cần hưởng thụ Phó Dung ôn nhu săn sóc, hai đời đều không có thoải mái thích ý như vậy.
Trừ bỏ Phó Dung không cho hắn đụng chạm.
Buổi trưa Phó Dung đổi dược cho hắn, Từ Tấn dứt khoát hẳn hoi mà ngồi
trên ghế, Phó Dung cúi người giúp hắn, một vòng một vòng gỡ băng gạc
trước.
Từ Tấn tầm mắt chậm rãi từ trên mặt nàng dời xuống.
Phó Dung mùa đông sợ lạnh mùa hè ngại nóng, trước mắt ở trong vương
phủ nhà mình, xiêm y nàng mặc thường ngày đều rất là mát mẻ. Ví như bối
tử trên người, lúc ra ngoài nàng mặc cổ áo đều tương đối cao chỉ lộ cái
cổ, khi khom lưng cũng sẽ không lộ ra bao nhiêu cảnh xuân, nhưng mà ở
trong nhà, cổ áo thấp hơn rất nhiều, đứng cũng có thể lộ ra xương quai
xanh và một mảnh ngực, hiện tại nàng khom người cúi đầu, bên trong cảnh
sắc có thể tưởng tượng được.
Rõ ràng là tuyết cơ da ngọc, Từ Tấn nhìn đến miệng đắng lưỡi khô.
Hai người thành thân hơn nửa năm, có lẽ là được hắn siêng năng chăm
sóc, Phó Dung chỗ đó rõ ràng lớn hơn rất nhiều, tuy rằng so với lúc nàng mười tám tuổi còn kém một chút, nhưng cũng đã chín mọng, làm hắn yêu
thích không muốn rời.
Nam nhân hô hấp nặng lên, phất ở trên mặt nàng.
Phó Dung phát giác, kỳ quái liếc nhìn Từ Tấn một cái, thấy hắn ngơ
ngác, mắt phượng chằm chằm dọc theo cổ nàng, hơn nữa nửa thân trên rời
khỏi lưng ghế, so với vừa ngồi xuống thì nghiêng về phía trước rất
nhiều, như là muốn dán lên nàng. Phó Dung càng thêm buồn bực, buông mi
nhìn lại mình...
"Vương gia!"
Phó Dung đột ngột đứng thẳng, đỏ mặt sẳng giọng.
Từ Tấn xem cánh tay mình đã sớm cầm máu, bắt đầu lên da non, lại nhìn
thê tử kiều mị trước mặt đã vài ngày không chạm vào, trong đầu còn đang
do dự, cỗ nóng rực kia lại đã cháy trong lồng ngực, hắn cái gì cũng đều
không cố kỵ, mau chóng đứng dậy. Lúc Phó Dung định chạy trốn, hắn dùng
tay phải ôm lấy eo nàng, ôm người đem đẩy tới tủ quần áo phía trước, cúi đầu hôn.
Cát Xuyên đã nói tháng này Từ Tấn tốt nhất không nên sinh hoạt vợ
chồng, Phó Dung sợ Từ Tấn hôn 1 lúc thì không khống chế nổi, kiên quyết
không chịu cho hắn, ý đồ từ phía bên phải Từ Tấn chen ra ngoài. Từ Tấn
không dám động tay trái, chỉ đem người gắt gao đè trên tủ quần áo, cũng
không dùng tay ngăn cản, chỉ nhỏ giọng cầu nàng: "Nùng Nùng cho ta hôn
nhẹ, ta thật nhịn không được."
Trên người hắn biến hóa mau chóng rõ ràng, ban ngày ban mặt, Phó Dung trên mặt nóng đến lợi hại, cúi đầu nói: "Vương gia thân thể quan trọng
hơn, hay là chịu đựng một chút, đợi vương gia triệt để khỏi hẳn..."
"Nàng không cho ta, ta sợ ngay cả hôm nay cũng chịu không nổi đi." Từ
Tấn khàn khàn cắt ngang lời nàng, cúi đầu hôn lỗ tai nàng: "Nùng Nùng
ngoan, nàng để ta hảo hảo một hồi, so với ăn linh đan diệu dược gì đều
khôi phục nhanh hơn."
Lỗ tai bị người bừa bãi khi dễ, Phó Dung nỗ lực né tráng sang một bên, muốn đẩy hắn, lại sợ đụng tới cánh tay hắn.
Từ Tấn nhìn ra được, tay trái cố ý vờ đỡ lấy eo nàng, vừa hôn vừa
dỗ: "Nùng Nùng thật lòng thương ta thì đừng động, nàng đụng đến ta liền muốn đè nàng, nhưng ta mà ra sức vết thương liền đau, Nùng Nùng đều
biết có phải hay không? Nùng Nùng ngoan, nàng đừng động, đều giao cho
ta."
Chẳng sợ chỉ tay phải mới có thể động, hắn cởi quần áo tốc độ một chút cũng không chậm.
Mắt thấy một kiện quần lót cuối cùng cũng phải thất thủ, Phó Dung vô
lực nắm lấy cổ tay Từ Tấn, "Vẫn là đừng, đừng như vậy, vương gia..."
"Nùng Nùng không muốn sinh nhi tử sao?"
Từ Tấn dán lên người nàng, nhân lúc nàng ngu ngơ đem quần lót trong
tay ném xuống đất, tay ở bên hông nàng xoay vòng, mắt phượng chăm chú
nhìn nàng mắt ướt mê ly, "Chúng ta cùng nhau ở trước mặt Bồ Tát cầu
nguyện, kết quả cầu nguyện xong lại không nỗ lực, Bồ Tát sẽ nghĩ sao?
Hiện tại ta bị thương còn không quên sinh nhi tử, Bồ Tát nhìn chắc chắn
cảm niệm ta thành tâm, chắc chắn cho chúng ta một đứa nhỏ."
"Chàng, miệng đầy lời nói bậy nói bạ." Nam nhân da mặt càng ngày càng dầy, Phó Dung giơ tay lên chặn miệng hắn.
Từ Tấn hôn lòng bàn tay nàng, thần sắc chuyên chú, dường như đó là mỹ vị khó có được.
Hắn ánh mắt nghiêm túc so với cái kia đụng chạm còn làm cho Phó Dung tim đập nhanh hơn, lập tức rút tay về.
Không bị ngăn cản, Từ Tấn không do dự nữa, hướng môi nàng tiến đến.
Phó Dung nhắm mắt cầu xin lần cuối: "Chỉ lần này, vương gia vết thương chưa lành thì không thể..."
Còn chưa nói dứt câu, bị nam nhân chặn lại.
Phó Dung nhận mệnh mà ôm lấy eo hắn.
Hắn so với trước kia có vẻ càng biết hôn người, hôn đến mức nàng cái gì cũng quên mất, hoàn toàn đi theo tiết tấu hắn.
"Xoay qua chỗ khác."
Hắn cúi đầu nói, thay vì nói là mệnh lệnh, càng như là mê hoặc.
Phó Dung cho rằng hắn muốn hôn gáy nàng, thuận theo hơi xoay người.
Hắn quả thật hôn, rồi lại từng điểm từng điểm dỗ nàng quay nữa. Phó
Dung chậm rãi lui về sau, lui lui mãi chỉ có thể cúi người, đụng vào tủ
quần áo. Nàng muốn kháng nghị, Từ Tấn quá quen thuộc nàng ham thích, môi nhẹ nhàng vừa chạm, Phó Dung liền quên mình muốn nói cái gì, chỉ dựa
vào tủ quần áo.
Đợi nàng phát giác chính mình tiến vào cạm bẫy của Từ Tấn thì đã muộn
rồi, hắn như là đoán được nàng sẽ oán giận, chủ động nhảy vào cạm bẫy
của nàng, nói cái gì cũng đều không chịu lui ra ngoài, nhìn như hướng
nàng bồi tội, kì thực là cưu chiếm thước sào (không phải khó nhọc mà
chiếm được chỗ tốt), bằng không vì sao nàng cầu hắn rời đi hắn đều không nguyện ý đi?
Tủ quần áo nhẹ nhàng lung lay.
Phó Dung không có cách nào ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn xiêm y rải rác ở trên mặt đất.
Nhìn mãi nhìn mãi, nàng nhìn thấy có giọt nước rơi xuống.
Là mồ hôi sao?
Phó Dung nhắm mắt lại, xấu hổ nghĩ đến…
PS: Ta chả hiểu gi J
~
Cuối tháng 5 Vĩnh Ninh công chúa mừng thọ.
Phó Dung hỏi Từ Tấn muốn nàng đi hay không, Từ Tấn hừ lạnh, ôm người
nói: "Không cần, ta vết thương còn chưa lành, nàng ở nhà hầu hạ ta, phái người đưa món lễ lớn đi qua là được."
Phó Dung nhìn hắn đã sớm tháo băng gạc ở cánh tay trái ra, cười hôn
hắn một cái, lệnh cho người đem quà biếu năm ngoái đưa đến Khánh quốc
công phủ lấy tới đây. Hiện tại nàng đã chính thức quan gia, bất quá
ngày qua vẫn thật thoải mái. Ôn ma ma tự mình đưa tới hai vị ma ma kia
trung thực đáng tin, Phó Dung thường xuyên chỉ cần quyết định mà thôi.
Định sẵn quà biếu, sắp xếp các ma ma chuẩn bị, nghĩ tới lập tức sẽ đến tháng 6, Phó Dung bắt đầu khẩn trương.
Nàng thật sự muốn nhanh chút biết đám người Vĩnh Ninh công chúa sẽ rơi vào cái kết cục gì.
Phan thị đồng dạng ngóng trông tháng 6.
Nàng không phái người hỏi thăm Kỷ Thanh Đình, nhưng Phượng Lai Nghi
không có tin tức chính là tin tức tốt, nếu như Phượng Lai Nghi thật sự
đổ, tin tức chắc chắn truyền đến tai các phu nhân thái thái nàng bình
thường vẫn đi lại.
Tới ngày mùng ba, Phan thị hơi trang điểm thêm một chút, sắp xếp trước đi Vĩnh Ninh công chúa bên kia thỉnh an.
Vĩnh Ninh công chúa biết nàng muốn đi Phượng Lai Nghi, lại dặn dò một phen rồi để nàng đi.