Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 174:




Mùng một tháng tư, Phó Hựu sớm đi vào cung tham gia thi đình.
Kiều thị và Tam phu nhân đều đi thượng phòng, bồi Lâm thị nói chuyện.
Các trưởng bối ở trong phòng mặc sức tưởng tượng tiền đồ của Phó Hựu. Trong viện Phó Bảo, Phó Tuyên, Phó Mật, ba tiểu cô nương ngồi dưới bóng cây chơi đùa với Đại lang. Đại lang đi đường lắc lắc lư lư, trong ba cô cô đương nhiên thích nhất cô cô ruột, đi đủ rồi liền chao đảo trở lại phía trước người Phó Bảo, bổ nhào lên trên đùi nàng, còn có thể thở dài một hơi giống như mệt mỏi, đặc biệt khả ái.
Phó Tuyên thực thích đứa cháu này, chỉ là nhìn đại lang và Phó Bảo thân mật nhiệt tình, nàng đột nhiên đặc biệt nghĩ tới hai tỷ tỷ. Viện Viện so với đại lang lớn hơn một tháng, vừa học được gọi dì, chính là thời điểm khiến người ta thương yêu nhất. Thối tiểu tử Trăn ca nhi không thích cho nàng ôm, cố tình trêu mới có thú vị, nương nàng lúc trước không phải là khi dễ nàng như vậy sao?
Phó Mật yên lặng ngồi ở một bên, giống như trước kia không thích nói chuyện.
Cũng không có người nào nói với nàng bởi vì chuyện lúc trước Phó Mật quỳ xuống cầu mẫu thân cho Quan ca nhi làm con thừa tự, Phó Tuyên đã sớm không để ý tới nàng, biểu hiện khách sáo bên ngoài cũng không có. Nhìn thấy Tam phu nhân Phó Tuyên sẽ kêu thím, nhìn thấy Phó Mật liền coi như trong mắt không có người này. Phó Bảo cũng đồng dạng chán ghét Phó Mật. Trước đó chỉ là chán nàng không thú vị, hai người không chơi được một chỗ, sau này chính là đem sự tình ca ca mình phải nhận thừa tự của Tam phòng trách lên trên đầu Phó Mật.
Chỗ ngồi Tam phu nhân vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, thở dài trong lòng.
Nháo ra chuyện làm con thừa tự, nữ nhi nếu miệng ngọt, cùng hai tỷ muội nhận lỗi, Phó Bảo tùy tiện cẩu thả, Phó Tuyên hiểu biết lý lẽ, cho dù trong lòng có khúc mắc, ngoài sáng cũng sẽ tha thứ nàng. Nhưng nữ nhi luôn rất kín tiếng, người ta không để ý tới nàng nàng cũng sẽ không nói câu nào. Vốn dĩ đuối lý, chẳng lẽ còn chờ Phó Bảo, Phó Tuyên chủ động lấy lòng nàng?
Tam phu nhân buốn đến bạc tóc. Nữ nhi tính tình như vậy, gia đình huân quý nào nguyện ý muốn nàng làm con dâu?
Trong lúc xuất thần, có tiểu nha hoàn đi vào trong, ở bên tai Lâm thị thấp giọng nói vài câu. Lâm thị gật gật đầu, cười nói: "Khó được lão thái thái tâm tình tốt, ngươi đi theo các cô nương nói một tiếng, để cho các nàng đi xem náo nhiệt."
Tiểu nha hoàn "Ai" một tiếng, quay người đi.
Kiều thị tò mò hỏi: "Cái gì náo nhiệt a?"
Lâm thị trả lời: "Lúc trước thấy Thiều Đường ở trong vườn vẽ tranh, lão thái thái nghe nói, hôm nay mời Thiều Đường đi qua giúp nàng vẽ một bức."
Kiều thị trong lòng ha hả cười lạnh. Lão thái thái dưỡng một năm mới làm cho mắt miệng méo mó thẳng trở lại, nhưng nhìn vẫn khô cằn, sớm không còn sắc mặt hồng nhuận lúc trước, thế nhưng còn có tâm tình vẽ tranh cho mình? Cũng không biết đến cùng đang nghĩ cái gì.
Trong vườn Phó Bảo nghe nói, lập tức nghĩ tới Thẩm Tình, vụt đứng lên, ôm lấy cháu đi mau vào nhà giao cho Tần Vân Nguyệt, ra ngoài rồi kéo Phó Tuyên đi: "Lục muội muội đi, chúng ta cũng đi xem xem, ta không biết hắn họa kỹ đã tốt đến mức có thể vào mắt lão thái thái!"
Phó Tuyên căn bản không muốn đi, đáng tiếc Phó Bảo khí lực lớn, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Ngươi thả ta ra, ta tự mình đi."
Phó Bảo ý thức được chính mình thất thố, vội vàng buông tay ra, bước chân cũng chậm lại, tức ưng ức cùng Phó Tuyên oán giận: "Hắn còn không vẽ cho ta đâu, hiện tại thế nhưng vẽ cho lão thái thái. Lão thái thái cũng thật là, nàng trước kia đều không thích biểu ca, hôm nay như thế nào nghĩ tới hắn? Thẩm Tình khẳng định cũng ở bên cạnh đâu!"
Thân tỷ tỷ Phó Ninh lúc nàng còn bé đã gả ra ngoài, sau này Nhị phòng vào kinh, Phó Bảo có tâm sự gì đều nói với Phó Dung. Đến lúc Phó Dung cũng xuất giá, Phó Bảo có tâm sự liền bị nín nghẹn. Lúc đi Túc vương phủ gặp Phó Dung thì một lần nói hết, thật sự không nín được. Ví như hiện tại, nàng cũng chỉ có thể theo nữ mọt sách Phó Tuyên oán giận.
Phó Tuyên đối với sự tình Phó Bảo, Lâm Thiều Đường cũng không cảm thấy hứng thú, huống chi loại tin đồn dấm chua thất thiệt này, nàng cũng không biết nên khuyên như thế nào, liền yên lặng nghe.
Phó Bảo tức đến dậm chân, đợi nàng nhìn thấy Thẩm Tình đứng ở bên cạnh Lâm Thiều Đường cười dịu dàng không biết từ lúc nào, lòng đố kị càng lớn, bỏ Phó Tuyên lại, sải bước chạy qua. Phó Tuyên vốn định dừng tại chỗ đợi Phó Bảo hỏi xong người rồi trở về, chỉ là thấy lão thái thái ngồi trong bụi hoa mẫu đơn, nghĩ tới Thẩm Tình từng làm chuyện tốt gì, Phó Tuyên không yên tâm lại đuổi theo.
"Lâm Thiều Đường, ngươi hôm nay còn thực sự nhàn hạ thoải mái a!" Phó Bảo lớn tiếng kêu.
Nghe được âm thanh người trong lòng rõ ràng mang theo lửa giận, Lâm Thiều Đường tâm thoáng nhấc lên, bất chấp buông xuống bút vẽ, cuống quít quay người cùng Phó Bảo giải thích: "A Bảo, lão phu nhân mời ta vẽ tranh cho bà, ta..."
"Vậy nàng vì sao đứng ở bên cạnh ngươi?" Phó Bảo đã sớm không đem lão thái thái trúng gió nhìn ở trong mắt, coi như nơi đó không có lão thái thái, chỉ vào Thẩm Tình chất vấn Lâm Thiều Đường: "Lần trước hai người các ngươi ở bên này gặp gỡ, hôm nay lại tụ ở một chỗ, ngươi đã quên đáp ứng ta cái gì sao?"
Lâm Thiều Đường không quên.
Hắn đáp ứng Phó Bảo, cũng không nói chuyện với Thẩm Tình, nhưng lão thái thái tới mời, hắn đã cự tuyệt lão thái thái một lần, lần này lại cự tuyệt thì thật sự bất kính. Hắn không thể không tới vẽ tranh. Thẩm Tình đi theo đến bên cạnh hắn, nhìn hắn vẽ, cũng không nói chuyện với hắn, vẫn chỉ cười trêu ghẹo lão thái thái, hắn cũng không thể bảo nàng lui ra?
Lão thái thái đang ở phía sau, Lâm Thiều Đường không thể để trước mặt trưởng bối hoặc Thẩm Tình, Phó Tuyên thân thiết cùng Phó Bảo, cầu xin nhìn nàng: "A Bảo đừng làm rộn, quay về ta giải thích với ngươi, được không?"
Phó Bảo còn chưa nói, bên kia Thẩm Tình cau mày nói: "Tứ muội muội có ý gì? Ngày đó ta tới hái mẫu đơn cho ngoại tổ mẫu, nhìn thấy Đường biểu ca ở đây vẽ tranh, sợ quấy rầy hắn, ta một câu đều không nói với hắn đã đi rồi. Quay về cùng ngoại tổ mẫu nhắc một câu, hôm nay mới tới mời. Ta cùng Đường biểu ca khắp nơi thủ lễ, còn mời Tứ muội muội về sau ăn nói cẩn thận. Đây là ở nhà, đều là người trong nhà, đi ra bên ngoài, Tứ muội muội nếu chỉ trích ta như thế, vậy ta chỉ có dùng cái chết chứng minh trong sạch."
Quan hệ tới trong sạch của nữ tử, Phó Bảo chuyện này đã quá phận. Một khi Thẩm Tình cảm thấy ủy khuất cáo trạng cùng Phó Phẩm Xuyên, Phó Bảo khẳng định phải chịu khiển trách. Lâm Thiều Đường vội vã thay Phó Bảo hướng Thẩm Tình bồi tội: "Biểu cô nương, A Bảo không phải có ý này, ngươi đừng hiểu lầm."
Thẩm Tình lùi lại vài bước, chỉ vào giá vẽ bên cạnh thùng cá nói: "Vốn định giúp ngoại tổ mẫu giải sầu, không ngờ chọc Tứ muội muội mất hứng, ta đây liền đưa ngoại tổ mẫu trở về. Đường biểu ca đi thì đừng quên đem thùng cá theo, cáo từ." Nói xong quay người đẩy lão thái thái đi.
Lâm Thiều Đường mau chóng hướng lão thái thái bồi tội.
Phó Bảo nhìn bóng dáng hắn, lại nhìn thùng cá bên kia, cắn cắn môi, quay đầu chạy.
Lâm Thiều Đường dỗ xong lão thái thái, vừa quay đầu thấy người trong lòng chạy đi, bộ dáng kia rõ ràng là đang khóc, đau đầu vô cùng, muốn đuổi theo, lại sợ bị bọn nha hoàn nhìn thấy, hỏng thanh danh Phó Bảo.
Cúi đầu ủ rũ nhìn Phó Bảo chạy mất dạng, Lâm Thiều Đường xoay người, bất tri bất giác phát hiện Phó Tuyên còn chưa đi. Trong lòng hắn vui vẻ, cách vài bước mời Phó Tuyên hỗ trợ: "Lục muội muội, ta cùng biểu cô nương thật sự không có gì, Lục muội muội thay ta giải thích cùng A Bảo một chút có được không?"
Phó Tuyên thản nhiên nói: "Lâm biểu ca có phải cảm thấy lời biểu cô nương khiển trách Tứ tỷ tỷ là có đạo lý hay không, là Tứ tỷ tỷ cố tình gây sự?"
Lâm Thiều Đường ngẩn ra.
Phó Tuyên cười lạnh: "Không biết Lâm biểu ca có đọc qua [ Quân Tử Hành ] của Tào Tử Kiến hay không?"
Lâm Thiều Đường đương nhiên đọc quá, thoáng cái liền hiểu được ý tứ Phó Tuyên, biến sắc, "Nhưng ta..."
Phó Tuyên giơ tay cắt ngang hắn: "Quân tử phòng chuyện chưa xảy ra, không để rơi vào chỗ hiềm nghi. Vừa rồi Lâm biểu ca cùng biểu cô nương một người cầm bút vẽ tranh, một người ở bên cạnh cười nói tự nhiên, không khác gì tình ngay lý gian. Ta một người ngoài thấy còn hoài nghi, càng không cần nói tới Tứ tỷ tỷ. Tâm tư nàng, Lâm biểu ca so với ta càng rõ ràng. Tứ tỷ tỷ xúc động, ngôn ngữ quả thật có mất khống chế, Lâm biểu ca nếu thật lòng không muốn Tứ tỷ tỷ tái phạm loại lỗi sai này, mời tự xét lại mình đi."
Ý vị thâm trường liếc mắt nhìn thùng cá kia một cái, nho nhã mà đi.
Lâm Thiều Đường cứng người tại chỗ.
Thẩm Tình không sai, Phó Bảo cũng không sai, hắn...
"Thiên Lý, ta làm sai ở đâu không?" Hắn trân trân hỏi đầy tớ bên cạnh.
Thiên Lý gãi đầu một cái: "Ta không cảm thấy thiếu gia làm sai a, bất quá, Tứ cô nương đã không thích ngài cùng biểu cô nương ở một nơi, sau này lão thái thái lại mời, thiếu gia nên cự tuyệt, đừng quản bên kia. Lão thái thái cũng thật sự là kỳ quái, sao đột nhiên lại thân cận với thiếu gia?"
Lâm Thiều Đường ngược lại có vài phần lý giải được lão thái thái.
Ba đứa cháu đều lớn, các cháu gái không có ai thích bà, hắn lại thích Phó Bảo, cũng không thể không nói thái độ Phó Bảo đối với lão thái thái...
Nhưng hiện tại đâu phải là thời điểm nghĩ những thứ kia? Phó Bảo lại giận hắn.
Lâm Thiều Đường sợ nhất Phó Bảo tức giận, để Thiên Lý đưa một tờ lại một tờ thư, đều bị từ chối.
Phó Bảo lòng đầy ủy khuất, không muốn nói cùng mẫu thân, lười nói với Phó Tuyên, đi Túc vương phủ tìm Phó Dung.
Phó Dung nghe trong lòng lộp bộp một chút.
Đời trước Thẩm Tình là trong tháng 6 gả cho Lâm Thiều Đường, trước mắt đã tháng 4, có thể nghĩ cũng biết Thẩm Tình đã ra tay, châm ngòi li gián quan hệ Phó Bảo và Lâm Thiều Đường chính là bước đầu tiên.
Kỳ thật Phó Dung có chút chướng mắt Lâm Thiều Đường, hắn nếu thật sự yêu thích Phó Bảo, nên chủ động rời xa nữ nhân bên cạnh. Giống phụ thân, giống Từ Yến, Từ Tấn, thoạt nhìn là ôn hòa nhưng rất lạnh lùng, có nữ nhân hướng đến bọn họ, bọn họ đều không cho đối phương lưu nửa điểm tình cảm. Phó Dung nhớ hồi nhỏ phụ thân dẫn nàng ra cửa, có một quả phụ phong tao cố ý xông tới, còn chưa tới trước mặt đã bị phụ thân cho người đuổi đi.
Nhưng trừ bỏ Lâm Thiều Đường, Phó Bảo còn có thể gả cho ai?
Thanh mai trúc mã tình cảm, Phó Dung không trải qua, không biết có bao nhiêu sâu đậm, nhưng nàng nhớ kết cục đời trước của Phó Bảo. Lâm Thiều Đường cưới người khác, Phó Phẩm Xuyên, Lâm thị không chọn người trong sạch khác cho nữ nhi sao? Phó Bảo đều không muốn, giận dỗi chủ động gả cho Thái Tử. Có lẽ nàng cũng muốn chiếu cố trẻ mồ côi của tỷ tỷ,nhưng hơn cả, vẫn là bị thương quá sâu đi?
Phó Dung hi vọng Phó Bảo vẫn luôn sống hạnh hạnh phúc phúc, Lâm Thiều Đường còn chưa tới tình trạng không thể dạy.
"Nàng đang muốn cướp biểu ca cùng ngươi đâu." Phó Dung chắc chắn đáp.
Phó Bảo khiếp sợ đem phù dung cao đưa tới bên miệng buông xuống.
Phó Dung đơn giản giải thích cùng nàng: "Nếu như Thiều Đường thích nàng ấy, sớm đã thích từ trước. Nhưng bởi vì Thiều Đường đối với ngươi toàn tâm toàn ý, nàng ấy biết quang minh chính đại cướp không được, liền nghĩ xuống tay từ ngươi bên này, cố ý cho ngươi thấy được nàng cùng Thiều Đường thân mật. Ngươi ở chỗ này cùng Thiều Đường phát giận, nàng lại giả trang trấn an Thiều Đường, như thế càng hiển hiện được ngươi không giảng đạo lý, nàng ôn nhu hào phóng. Thời gian dài, ngươi nói Thiều Đường sẽ thích ai?"
Phó Bảo nổi trận lôi đình: "Hắn định thích Thẩm Tình thì làm đi, tốt lắm, ta cũng đi thích người khác!"
"Vậy ngươi định thích ai a?" Phó Dung xoa bóp tay nhỏ nhi tử bên trong giường, cười xem cô nương sắc mặt đỏ lên.
Phó Bảo lắp ba lắp bắp, đột nhiên bĩu bĩu môi, chôn trên đùi Phó Dung khóc lên: "Hắn khẳng định đã thích nàng ấy, bồi nàng vẽ tranh cũng thôi, trước đó còn cùng nhau câu cá, hắn nếu không chột dạ, vì sao không nói cho ta?"
Phó Dung sờ sờ đầu nàng, ôn nhu khuyên giải nói: "Cái kia ta không biết, nhưng A Bảo, ngươi cứ như vậy không tin tưởng Thiều Đường sao? Hai người các ngươi nhiều năm như vậy tình cảm thanh mai trúc mã, chỉ bởi vì nhìn thấy Thẩm Tình đứng ở bên cạnh hắn cười, ngươi đã không tin hắn? Có lẽ Thiều Đường có thể giải thích rõ ràng đâu? A Bảo, sau này mặc kệ thấy cái gì, ngươi đừng vội tức giận, nghe hắn giải thích. Tựa như lần này, hắn giải thích được rõ, ngươi liền tin hắn, lại nói cho hắn biết ngươi không thích hắn cùng với Thẩm Tình chung một chỗ. Hắn sửa rồi, ngươi tiếp tục thích hắn, nếu như hắn biết rõ mà tái phạm, ngươi liền vĩnh viễn đều không để ý tới hắn nữa."
Phó Bảo nằm ở trên đùi tỷ tỷ, không nói chuyện, tiếng khóc lại dần dần ngừng.
Đang cân nhắc đạo lý trong đó, Lan Hương hưng phấn đi vào trong, chúc mừng nói: "Vương phi, Tứ cô nương, Tam thiếu gia trúng Thám Hoa!"
Phó Bảo đại hỉ, thoáng cái nhảy dựng lên.
Phó Dung nhìn tiểu cô nương trong mắt còn mang ánh lệ, quyết định khi Hầu phủ mở tiệc ăn mừng thì nàng sẽ tìm cơ hội nhắc nhở Lâm thị một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.