Từ Tấn bị thương nặng, sau khi hết khiếp sợ Phó Dung tạm thời cũng không
có tâm tư nghĩ nhiều, bảo thị vệ đem Từ Tấn về Phù Cừ viện, thuận tiện
cho nàng chiếu cố hàng ngày.
Hứa gia bẩm: "Vương phi, vương gia trước khi hôn mê nói muốn ở tiền viện dưỡng thương."
Phó Dung ngơ ngác, lập tức nói: "Vậy thì đi tiền viện, phái người mời Trương tiên sinh chưa?"
Trương tiên sinh mới là lang trung chuyên dụng Túc vương phủ sau khi
xây phủ mời tới, bản thân y thuật cao siêu. Cát Xuyên ở đây mấy năm,
Trương tiên sinh cùng hắn biện y tranh luận phi thường cao hứng, y thuật có tinh tiến lớn. Cát Xuyên đi rồi, Túc vương phủ chủ tử lớn nhỏ có cái đau đầu phát sốt, hoàn toàn do Trương tiên sinh chiếu cố, Phó Dung đối
với bản lĩnh hắn cũng rất tín nhiệm.
Hứa gia còn chưa vào cửa trước hết cho người mời Trương tiên sinh đi chính phòng chờ.
Phó Dung thấy hắn chu toàn mọi mặt, tạm thời bình tĩnh lại, đang muốn
theo cùng đi, đằng sau Lan Hương ôm Trăn ca nhi bởi vì bị mẫu thân vứt
bỏ há mồm khóc thét đi tới. Nhìn nhi tử chịu thiên đại oan khuất đáng
thương, Phó Dung bực bội mà thở dài, nhận lấy nhi tử theo tại thị vệ
phía sau, chỉ vào phía trước nằm Từ Tấn nói: "Phụ thân bị đánh, phụ
thân cả người đều đau đâu, Trăn ca nhi không khóc được không?"
Trăn ca nhi có mẫu thân liền nín khóc, vừa dụi mắt vừa mờ mịt nhìn chằm chằm về phía trước.
Trẻ con không hiểu cái gì là máu, cái gì là thương, bởi vì Từ Tấn cúi đầu, hắn thậm chí không nhận ra đó là phụ thân mình.
Phó Dung ôm nhi tử đã an tĩnh lại đi theo sau.
Hứa gia ở ngoài cửa ngăn nàng đi vào phòng trong, áy náy nói: "Vương
gia có lệnh, đợi vương gia xử lý xong chỗ bị thương lại mời vương phi đi vào. Vương phi, vương gia cũng chỉ sợ ngài nhìn thấy lại khó chịu, mời
vương phi thông cảm cho nỗi khổ tâm của vương gia."
Phó Dung im lặng, ôm nhi tử ngồi trên giường tại gian ngoài.
Tiền viện bên này, hầu hạ Từ Tấn đều là tiểu thái giám hắn đưa từ
trong cung ra, Phó Dung nhè nhẹ vỗ nhi tử còn ủy khuất trong ngực, nhìn
đám tiểu thái giám bưng chậu nước sạch đi vào, lại bưng chậu nước bị máu nhuộm đỏ ra, đi đi lại lại, triệt để hiểu được rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì.
Gia Hòa đế hạ chỉ ban trắc phi cho Từ Tấn, Từ Tấn kháng chỉ.
Không phải giáp mặt cự tuyệt Gia Hòa đế hỏi thăm bằng lời nói, mà là kháng chỉ bất tuân.
Hai người này ở chung phía trước là phụ tử, đằng sau chính là quân thần.
Từ Tấn đối với nàng tốt cỡ nào, thành thân ba năm này, Phó Dung sớm đã lĩnh giáo rồi. Từ Tấn cũng là nam nhân khác họ đối với nàng tốt nhất
trong cả hai đời. Từ Tấn ôn nhu hứa đời này chỉ có một mình nàng, Phó
Dung nghe rất thư thái, cũng có thỏa mãn vui mừng, nhưng nàng chưa từng
chân chính tin tưởng, chỉ coi như là lời ngon tiếng ngọt trong chăn gối. Có lẽ Từ Tấn hứa với nàng là thật lòng, nhưng không có nghĩa là sau này hắn sẽ không thay đổi.
Nhưng hôm nay, hắn vì hứa với nàng mà kháng chỉ.
Đây là nhi tử bình thường vi phạm phụ thân sao?
Không phải, đây nhất định là một sự kiện sẽ được ghi trong sử sách Đại Ngụy. Chính Đức năm thứ 22, mùng 1 tháng 9, Gia Hòa đế hạ chỉ ban nữ
nhi nhà Diêu gia ở Hoa Âm làm Túc vương trắc phi, Túc vương kháng chỉ
không chấp nhận. Dù tương lai Từ Tấn tiếp được đại vị, hắn cũng không
thể sửa đổi sử sách.
Phó Dung không biết sử quan có thể đề cập nguyên nhân Từ Tấn kháng chỉ không, nhưng nàng biết, hắn vì nàng.
Đám tiểu thái giám ra vào số lần quá nhiều, gian ngoài cũng tràn ngập
mùi máu tươi nhàn nhạt, Phó Dung ôm lấy Trăn ca nhi ngồi vào trên ghế,
đưa lưng về phía những tiểu thái giám ra vào kia, lặng lẽ lau lệ.
Nàng tự cho là thông minh, trùng sinh liền cố gắng chạy về phía tân đế An vương đời trước, trăm phương ngàn kế tránh né Từ Tấn, né tránh không được thì qua loa có lệ, suýt nữa bỏ lỡ Từ Tấn, người nam nhân nguyện ý
vì nàng kháng chỉ. Quả thật, Từ Tấn đối với nàng cũng có rất nhiều cử
chỉ không chịu nổi, nhưng hắn vì nàng trả giá quá nhiều so với nàng cho
hắn.
Lúc oán hắn, trong đầu chỉ nhớ hắn phá hư, lúc vui hắn, hồi ức tất cả đều là ngọt ngào.
Nhớ tới lúc mang thai, Từ Tấn đối với nàng các loại dốc lòng chiếu cố
và dung thứ, Phó Dung nước mắt càng ngày càng khống chế không được.
Trăn ca nhi nhìn thấy mẫu thân khóc, gấp đến độ cũng muốn khóc.
Phó Dung vội ngừng nước mắt, nhẹ nhàng dỗ hắn, cảm thấy chính mình ở
chỗ này cũng không giúp được gì, Phó Dung ôm Trăn ca nhi trở về Phù Cừ
viện, cho tiểu tử bú sữa một lúc, dỗ hắn ngủ để bọn nha hoàn chiếu cố
rồi nàng đi tiền viện.
Trương tiên sinh đã đi rồi.
Hứa gia thấy nàng tiến vào, thức thời lui ra ngoài.
Phó Dung cho rằng nàng nhìn thấy thương thế của Từ Tấn sẽ đau lòng,
nhưng vô luận thế nào cũng không ngờ được chính mình sẽ bật cười.
Từ Tấn nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng cắn môi nhịn cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn cười một tiếng nữa, lúc ta dưỡng thương nàng đừng
nghĩ tới vào đây."
Phó Dung mau chóng kiềm được, đem ghế để trước giường ngồi xuống, nhìn cái chụp trên người Từ Tấn hỏi: "Đây là ở đâu ra? Vừa làm xong?"
Vì Từ Tấn nằm ở trên giường, nửa thân trên và chân đều lộ ra bên
ngoài, chỉ có dưới lưng trên đùi một đoạn bị một cái chụp che khuất.
Cái chụp nhìn như hai miếng ván gỗ đơn giản dựng lên, bốn phía lụa đen
rũ xuống, che khuất thương thế của Từ Tấn, cũng không để vải che đụng
vào miệng vết thương của hắn.
Nói ngắn gọn, cái chụp này chính là chuyên dùng để cho Túc vương gia
che đậy, tránh cho người khác nhìn thấy thiên kim chi mông (cái mông
ngàn vàng) bên trong. Dù sao loại vết thương này không thể quấn băng,
chỉ có thể hong dưỡng. Đổi lại Phó Dung, suốt ngày lộ chỗ đó cho người
nhìn, nàng cũng ngượng ngùng.
Từ Tấn nhìn chằm chằm vào nàng không nói chuyện.
Phó Dung không trêu ghẹo hắn nữa, sờ sờ mặt hắn, trong lòng chua xót: "Có phải rất đau hay không?"
Trong mắt nàng nổi lên ánh lệ, Từ Tấn trong lòng dễ chịu một chút,
nhìn ván giường trước mặt nói: "Có thể chịu được, chính là nằm mãi nên
khó chịu." Có dạng vết thương nào hắn chưa từng chịu qua, lần trước
khoét thịt trừ độc còn đau hơn gấp trăm lần.. Nhưng lần này là xấu mặt
nhất, thời điểm bị đánh mất mặt, quá trình dưỡng thương cũng mất mặt.
Nhưng vì nữ nhân của mình, thêm một lần nữa hắn cũng nguyện ý.
"Nàng định làm cái gì?" Phát hiện nàng muốn nhấc cái chụp lên, thân
thể Từ Tấn xiết chặt, nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay nàng, vận động này
liên lụy đến vết thương, đau đến mức hắn hít mạnh một cái.
Phó Dung không dám động nữa, vội vã giải thích: "Vương gia đừng động, ta chỉ nhìn một chút, sẽ không chạm vào chàng."
"Không cần." Từ Tấn nắm chặt tay nàng không buông ra, "Máu thịt mơ hồ, nàng nhìn sẽ chán, ngồi bên cạnh bồi ta trò chuyện là được."
Phó Dung biết hắn kỳ thật là thích thể diện, mà nàng quả thật cũng
không dám nhìn, không phải bởi vì chán, mà là sợ nhìn thấy thì mình cũng đau lòng, nên ngoan ngoãn ngồi. Lo lắng Từ Tấn ngửa đầu nhìn nàng mệt,
Phó Dung hai tay đặt lên mép giường, sườn mặt dán lên cánh tay, nghiêng
đầu nhìn hắn: "Vương gia muốn nói cái gì?"
Từ Tấn chăm chú nhìn nàng: "Nàng không có gì muốn nói với ta?"
Hắn bữa nay vì sao chịu đánh, chẳng lẽ nàng không biết, nàng không nên tỏ vẻ?
Phó Dung nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, "Vương gia còn chưa dùng cơm
đâu, vừa vặn ta cũng chưa, ta phân phó bọn họ đi nấu chút cháo, một lát
ta đút cho vương gia ăn." Nói xong thật sự quay ra ngoài kêu một tiếng.
Hứa gia vẫn ở bên ngoài trông giữ.
"Ngươi đi chỗ Trương tiên sinh lấy thực đơn hàng ngày dùng cho vương
gia dưỡng thương, giao cho phòng bếp, buổi trưa làm theo thế."
Hứa gia lĩnh mệnh vừa muốn đi, Từ Tấn nhịn không được nhắc nhở nói:
"Phòng bếp tiền viện làm theo như thế, chỗ vương phi bên kia vẫn nên dựa theo thực đơn trước đây." Phó Dung muốn chiếu cố đứa nhỏ, ăn uống tự
nhiên cũng khác hắn.
Hứa gia đi rồi, Phó Dung lại khôi phục tư thế như trẻ con lúc nãy, dùng ánh mắt miêu tả bộ dáng Từ Tấn tuấn mĩ.
Nàng không nói chuyện, Từ Tấn lại có thể cảm nhận được trong mắt nàng đau lòng cùng ôn nhu, yên lặng nhìn lại nàng.
Phó Dung ánh mắt càng ngày càng xót xa, kéo bàn tay của hắn che khuất
mắt mình: "Vương gia sao chàng lại ngốc đến vậy a, muốn chứng minh chàng đối với ta tốt, cứ lĩnh người về, không chạm vào ta cũng sẽ tin chàng,
cần gì phải cùng phụ hoàng đối nghịch? Khi không chịu khổ như vậy, còn
đâm vào lòng phụ hoàng..."
Từ Tấn cười nhìn nàng dùng tay của hắn gạt lệ, trêu tức châm chọc nói: "Chớ ở trước mặt ta giả trang hiền lành, nàng cho là ta không biết
trong lòng nàng cao hứng cỡ nào? Ta thật đem người mang về, để người mỗi ngày lắc lư ở trước mặt nàng, cho dù bình thường không gặp, lúc tiến
cung cũng phải mang theo, trong lòng nàng sẽ dễ chịu?"
Về phần phụ hoàng bên kia, chỉ liếc sơ phụ hoàng trừng phạt, Từ Tấn
đoán được phụ hoàng cũng không thật sự tức giận. Thật tức giận thì sẽ
như thế nào? Cái vị trí kia hắn muốn, mặc kệ lão già có nguyện ý cho hay không, hắn đều có thể đạt được. Hơn nữa cuối cùng hắn cũng sẽ để lão
già cam tâm tình nguyện cho hắn. Trong mấy vị hoàng tử kia, Từ Tấn không tin phụ hoàng không biết rõ Túc vương hắn mới là người thích hợp nhất
kế thừa sự nghiệp.
Tâm tư bị vạch trần, Phó Dung thẹn quá hoá giận, ôm tay hắn cắn một miếng.
Từ Tấn thích nhất nhìn nàng yếu ớt như vậy, trên người dường như không còn đặc biệt đau.
Phó Dung cắn xong rồi, nhẹ nhàng lau nước miếng của mình đi, lại hôn
một cái nữa, "Ta đang cao hứng, cao hứng không được sao? Vương gia đối
tốt với ta, vì ta cự tuyệt ý chỉ phụ hoàng, thê tử khắp thiên hạ đều
phải hâm mộ ta, ta mất hứng mới là lạ."
Nói lẽ thẳng khí hùng.
Từ Tấn chính là muốn nàng cao hứng, cầm ngược tay nàng nói: "Sau này có thể an tâm thích ta?"
Phó Dung liên tục gật đầu, gật đầu xong, ý thức được chính mình mơ mơ
màng màng bị hắn bắt nói ra, vội vàng bổ sung: "Đã sớm an tâm thích
vương gia, từ lúc vương gia hứa chỉ thích mình ta, tâm ta liền an an ổn
ổn."
Nàng lời ngon tiếng ngọt dễ dàng nói ra, chỉ sợ là nam nhân phong lưu
đều không bằng nàng, Từ Tấn nhịn không được vuốt cái mũi nàng: "Nàng dỗ
ta đi, ngoại trừ nàng, ta cũng không có ai bên cạnh."
Nếu là trước kia Phó Dung chắc chắn đẩy tay hắn ra, sợ cái mũi thật bị hắn bóp thành khó coi, hiện tại nàng lại muốn dung túng hắn một lần:
"Vương gia đối với ta tốt, ta nguyện ý cho vương gia bóp."
Bởi vì cái mũi bị nắm lấy, nói chuyện úng thanh úng khí.
Từ Tấn tinh thần vui vẻ thư thái, cười cười trên người lại đau, buông
nàng ra nói: "Đừng tưởng nói hai câu hay ho sẽ không có việc gì, nói xem ta vì nàng chịu đánh, lần này nàng hồi báo ta như thế nào?"
Phó Dung xoa xoa cái mũi, ánh mắt chuyển tới chỗ hắn bị thương: "Ta tự mình chiếu cố vương gia dưỡng thương..."
"Đổi lại, ta chê nàng ngốc, không cần nàng chiếu cố." Từ Tấn bị ăn hèo thì nghĩ tới chuyện dưỡng thương, quyết định chỉ cho phép Phó Dung đút
hắn ăn cơm, bồi hắn nói chuyện, lại xoa bóp bả vai, đấm bóp chân cho
hắn, thay thuốc đi vệ sinh mới không cần nàng hầu hạ, nàng đứng ở bên
cạnh cũng không được.
Hắn ngại mất mặt.
Hảo tâm bị hắn cự tuyệt, Phó Dung mất hứng, "Vương gia đã chê ta ngốc, ta đây đi ra, miễn cho vương gia ngại mắt."
Nói như vậy, người vẫn ngồi yên, căn bản không có ý tứ muốn đứng lên, sợ hắn tin là thật lại liên lụy đến vết thương.
Từ Tấn biết nàng chỉ là tùy tiện nói một chút, nhìn chằm chằm vào ngực nàng nói: "Ta khát."
Phó Dung cùng hắn ở chung lâu như vậy, sao có thể không rõ hắn ám chỉ
gì? Buông mi sẳng giọng: "Vương gia bị thương thành như vậy, sao còn
nghĩ tới ý xấu?"
Từ Tấn tầm mắt chuyển lên, nhìn mắt nàng nói: "Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, chính là phải chết rồi, ta cũng muốn." Bằng không nàng cho rằng
hắn bị đánh thì dựa vào cái gì gắng gượng qua được? Trừ bỏ cân nhắc
dưỡng thương như thế nào, thời gian còn lại là nghĩ muốn chiếm tiện nghi nàng như thế nào. Bằng không, không thể nhúc nhích nằm sấp trên giường
mười ngày nửa tháng, hắn chịu được sao?
"Mau chút, ta thật khát." Vừa nghĩ tới nàng còn chưa chủ động uy hắn, Từ Tấn cả người hưng phấn.
Phó Dung mắc cỡ đến không chịu được, hắn chủ động giở trò xấu nàng
không có cách nào cự tuyệt, như thế nào đều tùy hắn đi, nhưng bây giờ...
"Vương gia vẫn nên an tâm dưỡng thương trước đi." Phó Dung không dám nhìn hắn, cúi đầu khuyên nhủ.
Từ Tấn tự nói tự nghe: "Trước đem màn che thả xuống."
"Vương gia..."
"Nùng Nùng..."
Nàng cầu xin, Từ Tấn cũng kệ, kéo tay nàng giả vờ đáng thương, "Ta vô
cùng đau đớn, nàng ngoan ngoãn cho ta, ta mới không rảnh nghĩ đến đau."
Phó Dung nhất thời không phản đối, nhăn nhó hồi lâu, đỏ mặt đem màn lụa buông xuống.
Từ Tấn biết nàng thẹn thùng, nhắm mắt lại nói: "Ngươi thoát ra đi, ta sẽ không nhìn."
Phó Dung nhìn chằm chằm vào hắn ngoan ngoãn nhắm mắt phượng lại, một lúc lâu mới nhận mệnh giơ tay lên.
Sa y rơi xuống, nàng một tay chống lên ván giường phía trên đỉnh đầu Từ Tấn, một tay chống bên trong, cúi người qua.
Mùi thơm ngát quen thuộc đập vào mặt, Từ Tấn mở mắt ra, âm thanh khàn khàn: "thấp hơn chút."
Phó Dung cánh tay như nhũn ra, lại dịch chuyển xuống.
Từ Tấn ngẩng đầu lên, thật sự khát, "Nùng Nùng, thấp chút nữa."
Phó Dung cắn môi, cảm nhận hơi thở hắn phun lên người mình, tiếp tục hạ thấp.
Không hề có báo trước, bị người cướp lấy vào trong miệng.
Khí lực dường như đều bị hắn hút đi, Phó Dung cắn chặt môi, chỉ có chóp mũi phát ra tiếng hừ lạnh đè nén không được.
"Vương phi, hiện tại dọn cơm sao?"
Ngoài cửa đột ngột truyền đến âm thanh Mai Hương, Phó Dung khẩn trương, tay chân luống cuống đứng lên.
Có giọt nước rơi vào trên mặt Từ Tấn, hắn thử liếm liếm, chạm không tới.
Nhìn Phó Dung đưa lưng về phía hắn vội vàng thu thập quần áo, đợi nàng sắp xếp rồi, Từ Tấn mới khàn giọng nhắc nhở: "Giúp ta lau mặt."
Lau mặt?
Phó Dung quay đầu, nhìn thấy trên mặt trên cổ Từ Tấn có "giọt nước", mặt lại đột ngột khởi hỏa.