Thôi Oản để Bách Linh đưa tin cho Thành vương.
Nguyệt sự của nàng luôn luôn đúng ngày, lần này bị muộn, hai đại nha
hoàn bên người còn lo lắng thân thể nàng xảy ra vấn đề, muốn mời lang
trung vương phủ đến khám. Các nàng ấy cũng không biết sự tình của nàng
và Thành vương, Thôi Oản tạm thời không muốn để cho các nàng ấy biết,
lấy lí do tưởng niệm Từ Hạo quá mức, nỗi lòng bực bội để có lệ cho qua.
Nhưng Thôi Oản mơ hồ có một cảm giác, nàng khả năng có, có cốt nhục của Thành vương.
Nàng trước hết xác nhận một chút, xác định rồi, nàng mới có tâm tư suy nghĩ về sau nên như thế nào, mà không phải là ngồi lo lắng suông.
Thôi Oản không rõ Bách Linh làm thế nào liên lạc với người của Thành
vương, chỉ biết xong bữa sáng nàng phân phó Bách Linh, sau nửa canh giờ
đã thu được hồi âm, Thành vương bảo nàng đi thôn trang.
Thôi Oản ứng ước, tới thôn trang, lại một mình dẫn Bách Linh đi phòng nhỏ kia.
Thành vương cùng lang trung tâm phúc sớm đã đợi sẵn ở bên trong, có
lang trung ở đây, hắn và Thôi Oản chỉ nhìn nhau một cái, tạm thời không nói chuyện, để lang trung xem mạch cho Thôi Oản trước.
Thôi Oản mặt không chút thay đổi ngồi vào chỗ, đưa tay ra ngoài.
Thành vương quan tâm đứng ở sau lưng nàng, bàn tay to vững vàng ấn bả vai nàng, phảng phất như vậy có thể làm cho nàng an tâm.
Lang trung đối với chuyện này làm như không thấy, ngưng thần xem mạch, một lát sau đứng dậy, nói với Thành vương: "Vương gia, vương phi tuy
rằng còn ít ngày, nhưng quả thật có tin vui."
Thành vương nghe, không rõ trong lòng là tư vị gì, nhìn Thôi Oản cũng mờ mịt như thế, hắn cho lang trung lui xuống trước. Đợi lang trung đi
rồi, Thành vương vẻ mặt vui vẻ ôm Thôi Oản tới trên giường, nâng tay
nàng hôn: "Đã nghe chưa, Oản Oản, nàng có cốt nhục của ta, đây là đứa
con đầu của ta, ta được làm cha!"
Từ Hạo tháng 3 rời kinh, đứa bé này chẳng phải là của hắn?
Thôi Oản trong lòng đau khổ, nhịn không được khóc lên.
Nàng bởi vì muốn đứa nhỏ mới rơi vào trong tay Thành vương, hiện giờ
lại âm kém dương sai có mang đứa nhỏ của Thành vương, vận mệnh trêu
người.
Thành vương cũng không muốn đứa bé này, hắn cũng chưa từng nghĩ tới
xong chuyện rồi sẽ thật sự thu Thôi Oản làm sủng phi. Đến lúc đó chỉ
cần Thôi Oản giúp hắn loại trừ hai huynh đệ Từ Tấn, Thành vương lập tức sẽ muốn mạng của Thôi Oản. Bởi vậy thấy Thôi Oản khóc, Thành vương
cho rằng nàng sợ hãi, giả ý dò hỏi: "Đây là việc vui, Oản Oản khóc
cái gì?"
Thôi Oản khóc lâu lắm mới dừng lại, đỏ khóe mắt hỏi hắn: "Vương gia
ta sợ, bị Lục ca phát hiện thì làm thế nào đây? Hắn sẽ muốn mạng ta!"
Thành vương nơi nào cam lòng để sự tình bại lộ a, đợi chính là câu nói này, cố làm ra vẻ bực bội, ở trong phòng đi qua đi lại vài vòng, một
lần nữa đi tới bên người Thôi Oản, vẻ mặt trầm thống: "Đây là đứa con
đầu của ta, ta hận không thể bây giờ đón nàng về vương phủ, tự mình
chiếu cố nàng, chỉ là... Oản Oản, mang thai việc này khó có thể giấu,
một khi bị lão Lục biết, chúng ta đều xong rồi."
Thôi Oản càng khóc đến lợi hại.
Thành vương thở dài một tiếng, một tay ôm nàng, một tay đặt ở trên
bụng nàng ấn ấn, một lúc lâu mới hạ quyết tâm cuối cùng, "Thôi, đứa nhỏ
này đến không đúng thời điểm, ta, ta đây liền sắp xếp chuẩn bị dược để
hắn đi... Oản Oản đừng khóc, đợi tương lai chúng ta quang minh chính
đại ở cùng một chỗ, nàng muốn bao nhiêu đứa nhỏ ta đều cho nàng!"
Thôi Oản chôn trong ngực hắn, nước mắt còn vương, khóe miệng lại hơi hơi cong lên.
Cười lạnh, trào phúng cười.
Thành vương muốn thân thể nàng, hại nàng có thai, hiện tại lại muốn tự tay xóa bỏ đứa bé này.
Người vô tình nhẫn tâm như vậy, Thôi Oản làm sao tin hắn được việc
rồi sẽ không giết mình? Thành vương muốn giết huynh đệ Từ Tấn phải mượn
tay của nàng, muốn giết nàng, một Bách Linh là đủ rồi. Vì giữ mạng, nàng cũng phải sinh ra đứa bé này. Nếu là nữ nhi, Thôi Oản sẽ lại chờ cơ
hội thích hợp nhất xuống tay, nếu là nhi tử, Thôi Oản tin tưởng Thành
vương sẽ không nhẫn tâm tới mức đến nhi tử đầu tiên cũng không để ý. Khi đó nàng lại mềm mại nhu thuận một chút, Thành vương có lẽ sẽ thực hiện
lời hứa của hắn.
Chỉ cần cho nàng đổi một thân phận giả, nàng lại có thể tiếp tục làm
phi tử của Thành vương. Loại chuyện này, tiền triều đã có.
Hết thảy phải nhìn bụng của nàng không chịu thua kém, không có chí
tiến thủ. Không chịu thua kém, sinh ra chính là bùa bảo mệnh của nàng.
Có quyết định, Thôi Oản ôm chặt lấy Thành vương, khóc lắc đầu: "Không cần, đây là đứa nhỏ của ta và vương gia. Ta thật vất vả mới mang thai
đứa nhỏ, ta không muốn bỏ hắn. Vương gia, đây là con của chúng ta a,
ngươi sao nhẫn tâm như thế?"
Thành vương thân thể cứng đờ một chút, lập tức dỗ: "Ta đây không phải
là không thể làm gì được sao, nàng cho là ta cam lòng bỏ được con của
mình? Đến bây giờ dưới gối ta, một trai nửa gái đều không có, ta so với
nàng càng muốn bảo vệ đứa bé này, nhưng bị người khác phát hiện thì làm
thế nào đây? Nàng không cần mạng nữa?"
Thôi Oản chậm rãi ngừng khóc, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn hắn:
"Ta cần mạng, ta cũng muốn con của ta. Vương gia yên tâm, chỉ cần vương
gia nguyện ý hỗ trợ, ta tự có biện pháp bảo vệ cốt nhục chúng ta, giấu
được thiên y vô phùng."
Thành vương trong lòng chấn động, nhìn đôi mắt mĩ lệ còn ngấn lệ châu, có chút không dám tin tưởng hỏi: "Oản Oản, nàng thật sự không hận ta
khi dễ nàng như vậy, ta cho rằng..."
"Vương gia cho rằng ta sẽ hận ngươi tận xương?" Thôi Oản ánh mắt dịu dàng, khe khẽ thở dài, ôm lấy eo hắn nói: "Ngay từ đầu nhất định là
hận, nhưng vương gia đối với ta tốt, ôn nhu như vậy, ta chậm rãi không
hận nổi, hiện giờ trong bụng ta có đứa nhỏ của vương gia, sẽ càng không
hận, chỉ trông mong sự tình thuận lợi, tương lai có thể cùng vương gia
làm vợ chồng chân chính."
Thành vương cười.
Nữ nhân quả nhiên đều giống nhau, bị nam nhân chiếm thân thể, lại mang thai, liền khăng khăng một mực.
Trách thì chỉ trách Lục đệ hắn vô dụng đi.
Mĩ nhân đối đãi hắn như thế, Thành vương trong lòng cực kỳ hưởng thụ,
nhưng cũng không quên sự tình quan trọng nhất, ngồi xuống bên người Thôi Oản, "Kia Oản Oản tính toán giấu diếm như thế nào? Việc này quan hệ
trọng đại, chúng ta phải lập kế hoạch."
Thôi Oản gật gật đầu, nhỏ giọng nói ra.
~
Ngày kế Từ Tấn rất sớm đã vào cung, hạ triều rồi theo Gia Hòa đế cùng đi Sùng Chính điện.
Thành vương cũng tới.
"Tứ ca." Chào Gia Hòa đế xong, Thành vương mỉm cười chào hỏi cùng Từ Tấn.
Từ Tấn thần sắc vô tình giống thường ngày, nhàn nhạt gật đầu xem như trả lời.
Gia Hòa đế nhìn hai huynh đệ này, thấy bọn họ ở chung với nhau không
khác trước kia, miễn cưỡng cũng tính là an tâm, cầm lấy tấu chương của
Lục vương gia, nói: "Lão Lục lần này công sự làm được không tệ, các
ngươi làm ca ca cũng không thể lười biếng, đừng để Lục đệ vượt qua."
Đang nói, bên ngoài báo Hoài vương tới.
Gia Hòa đế vội cho người tiến vào.
Từ Tấn cũng nhìn ra phía cửa.
Từ Hạo sải bước tiến vào, vóc dáng dường như cao hơn một chút, bởi vì ở bên ngoài bôn ba 3 tháng phơi nắng nên mặt có hơi đen, nhưng con trai
họ Từ đều có một đôi mắt phượng sáng ngời có thần, đắc chí vừa lòng. Tới phía trước Gia Hòa đế, Từ Hạo lưu loát quỳ xuống, ngẩng đầu lên vẻ mặt
tươi cười: "Phụ hoàng, nhi thần trở về, phụ hoàng thân thể có khỏe
không?"
Ái tử trước nay được sủng ái, ở chỗ Gia Hòa đế cũng không ngoại lệ,
hơn nữa trong mấy người quả thật là lão Lục càng giống con trai hắn, sẽ
làm nũng cùng hắn, không giống người khác, phế Thái Tử giả bộ hiếu
thuận, lão Nhị không học vấn không nghề nghiệp, lão Tứ trời sinh một
khuôn mặt lạnh, lão Ngũ câu nệ hướng nội.
Lúc này thấy nhi tử tươi cười rạng rỡ, Gia Hòa đế tâm trạng rất tốt,
đứng lên đỡ người dậy: "Phụ hoàng rất tốt, Vạn Toàn, lệnh cho người bưng bát nước ô mai ướp lạnh lại đây cho Hoài vương giải khát, nhìn mặt hắn
đầy mồ hôi này."
Từ Hạo nhìn Tứ ca bên cạnh, có chút lúng túng nói: "Nhi thần không nóng, phụ hoàng đừng gọi người phiền toái."
Hắn cũng không phải là trẻ con.
Gia Hòa đế cười vang.
Thành vương trêu ghẹo nói: "Lục đệ ngượng ngùng."
Từ Tấn rũ rèm mắt xuống.
Hàn huyên một hồi chính sự, hai huynh đệ Từ Tấn Từ Hạo cùng nhau đi Phượng Nghi cung thăm mẫu thân.
Tới Phượng Nghi cung, Từ Hạo bồi mẫu thân nói chuyện thì đứng ngồi
không yên, Thôi hoàng hậu trong lòng hiểu rõ, cười nói: "Được rồi, mau
về nhà gặp tức phụ ngươi đi thôi, nương ở chỗ này có Tứ ca ngươi bồi ta
nói chuyện."
Từ Hạo như được đại xá, hưng phấn chạy đi.
Thôi hoàng hậu lắc đầu cười, nhìn Từ Tấn, thấy nhi tử buông mi mắt, bộ dáng không quá cao hứng, nghĩ tới Thôi Oản từng làm chuyện gì, trong
lòng ảm đạm, cũng không biết nên nói cái gì. Trưởng tử nhìn vào tình cảm huynh đệ mới không so đo cùng Thôi Oản. Chẳng lẽ nàng còn có thể tiếp
tục khuyên hắn buông lỏng, đừng bởi vì đệ đệ thích Thôi Oản mà không
vội nữa?
"Ngươi cũng trở về đi, Nùng Nùng lúc này có thai, ngươi bồi nàng nhiều chút."
Từ Tấn gật gật đầu, đi ra.
Trở lại vương phủ, lại không đi Phù Cừ viện tìm Phó Dung, Trăn ca nhi, chính mình sầu muộn ở trong thư phòng.
Hoài vương phủ.
Từ Hạo không cho người thông truyền, trực tiếp chạy đến hậu viện, Thôi Oản nghe được động tĩnh ra nghênh đón, không thấy rõ người đã bị Từ
Hạo bế ngang lên, áp lên giường liền hôn, "Oản Oản muốn chết mất, muốn chết mất..."
Nam nhân nhiệt tình như lửa, Thôi Oản trong lòng chua xót không thôi, ôm cổ hắn đáp lại nụ hôn của hắn, chỉ lúc Từ Hạo muốn kéo cạp váy nàng
thì vội vã ngăn lại nói: "Lục ca, ta, ta ở đây không tiện."
Giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, Từ Hạo thở hồng hộc ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn nàng.
Thôi Oản đem vạt áo kéo lên trên nhắc nhắc, đỏ mặt nói: "Hôm qua buổi chiều từ trên thôn trang trở về thì tới..."
Lang trung Thành vương kê thuốc thúc nguyệt sự, Thôi Oản muốn dùng
loại biện pháp này chứng minh chính mình trong sạch trước, 1 tháng sau
lại giả trang có đứa nhỏ của Từ Hạo, ai cũng sẽ không thể hoài nghi, ít
nhất Từ Hạo chắc chắn sẽ không hoài nghi.
Từ Hạo một thân lửa nóng, đột nhiên biết được không thể lập tức thân
cận cùng thê tử tâm tâm niệm niệm, giống như con kiến ở trên người bò lê khắp nơi, đè lên trên người Thôi Oản không chịu rời đi, tay ở giữa hai chân nàng cách váy bồi hồi: "Ta muốn, Oản Oản..."
Thôi Oản kéo tay hắn về, giống như dỗ trẻ con nói: "Lục ca nhẫn nhịn chút, không sai biệt lắm ngày kia liền..."
"Ta nhịn không được!" Từ Hạo vội vàng kéo phía trên xiêm y của nàng ra, tham lam mà thân cận cùng thê tử xa cách đã 3 tháng.
Thôi Oản hết cách, tùy ý hắn làm xằng làm bậy, chỉ chặt chẽ giữ váy, cuối cùng động thủ giúp hắn.
Đợi cho đến buổi tối "nguyệt sự" kết thúc, Thôi Oản tắm rửa trở về,
nhìn nam nhân sớm chuẩn bị tốt, không cự tuyệt nữa, mềm mại cho hắn.
Tiểu biệt thắng tân hôn, Từ Hạo hận không thể đem nàng hủy rồi, Thôi
Oản lo lắng tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng, phát giác hắn muốn điên, nàng đúng lúc ngăn cản, Từ Hạo từ nhỏ cái gì cũng đều nghe nàng, thấy
nàng kiên quyết cự tuyệt, cố nén nôn nóng chậm rãi đến...
Dù nói thế nào, có thì vẫn tốt hơn không có.
Qua trận này nhiệt tình, Thôi Oản không còn bồi hắn đêm đêm, lần đầu
tiên cảm nhận được nôn nghén, Thôi Oản trở về nhà mẹ đẻ.
Việc này phải có mẫu thân hỗ trợ.
Tạ thị biết được chân tướng, như bị sét đánh, hối hận đến xanh ruột,
nhưng cung đã bắn tên không thể quay đầu. Trước mắt tình hình này, hối
hận cũng vô dụng, chỉ có dựa theo kế hoạch của nữ nhi, mẹ con các nàng
mới có kết cục tốt.
Hai mẹ con bàn bạc trước rồi, Thôi Oản rời đi, chưa được hai ngày Tạ
thị đi đường đột nhiên vấp ngã, cái trán đụng phải phiến đá, ốm đau liệt giường. Thôi Oản lo lắng không thôi, thương lượng với Từ Hạo về nhà
phụng dưỡng mẫu thân. Nhạc mẫu cũng là mợ sinh bệnh, Từ Hạo cũng lo
lắng, tuy rằng luyến tiếc tách ra với Thôi Oản, vẫn đáp ứng.
Thôi Oản ở nhà mẹ đẻ gần một tháng mới trở về nhà.
Tức phụ về nhà, Từ Hạo trong lòng ngứa ngày, hồi phủ sớm trước nửa
canh giờ, tới hậu viện phát hiện bọn nha hoàn ai cũng vui sướng dào dạt. Hắn khó hiểu, vào nhà liền thấy một lão giả tuổi chừng năm mươi, ngồi
đối diện thê tử, hai người đang nói gì đó. Lão giả nhìn thấy hắn, vội
vàng đứng dậy, làm một đại lễ với hắn: "Lưu Chính gặp qua vương gia."
Từ Hạo dò hỏi nhìn về phía Thôi Oản.
Thôi Oản gương mặt thanh tú ửng đỏ, quay người đi vào trong phòng,
sắp vào thì nói với Lưu Chính: "Ngươi nói với vương gia đi." Nói xong
thả rèm xuống.
Lưu Chính gật đầu, ung dung nói: "Vương gia, vương phi có tin vui..."
Từ Hạo đại hỉ, kích động muốn đi vào.
"Vương gia chờ chút, " Lưu Chính kịp thời ngăn hắn lại, cúi đầu nói:
"Vương gia, vương phi một tháng này lo lắng mẫu thân, khiến cho thai
tượng bất ổn, chi bằng ở vương phủ an tâm tĩnh dưỡng, không thích hợp xe ngựa mệt nhọc, cũng mời vương gia ở chung cùng vương phi thì lưu tâm
chút..."
"Ta biết, cái kia sau này lại nói, ngươi đi xuống trước đi." Từ Hạo
khẩn trương đi vào trong phòng, nhích gần đến bên người Thôi Oản, ôm
lấy nàng, "Oản Oản, hắn nói thật chứ, ta thật sự được làm cha?"
Thôi Oản ngượng ngùng dựa vào lồng ngực hắn, kéo tay hắn đặt lên bụng mình: "Đúng vậy, Lưu tiên sinh là thần y xem bệnh cho mẫu thân, sáng
nay ta chiếu cố mẫu thân thì đột nhiên ngất đi, tỉnh lại liền... Mẫu
thân vội vàng đem ta đuổi về, lại phái Lưu tiên sinh một lòng chiếu cố
ta, Lục ca, ta thật cao hứng, ta rốt cuộc cũng được làm mẫu thân."
Từ Hạo cũng mừng rỡ như điên, liên tục hôn nàng, "Đúng vậy, ta cũng
muốn làm cha, Oản Oản nàng hảo hảo dưỡng, sự tình vương phủ đều giao
cho hạ nhân làm, sau này cũng đừng có đi ra ngoài, dưỡng cho khỏe thân
mình, sang năm cũng sinh nhi tử cho ta, hoạt bát thông minh giống Trăn
ca nhi vậy!"
Thôi Oản vặn hắn một chút: "Lục ca chỉ thích nhi tử sao? Ngộ nhỡ sinh nữ nhi đâu?"
Từ Hạo vội nói: "Nữ nhi cũng tốt, nữ nhi ta cũng thích, nữ nhi chúng ta khẳng định đẹp giống như nàng!"
Thôi Oản lúc này mới vừa lòng, sau một lát lại nhíu mày, tiếc hận
nói: "Đáng tiếc thân thể ta không tốt, không có cách nào tự mình tiến
cung chúc mừng nương, cũng không biết nương có thể trách ta không hiểu
chuyện hay không, đến có thai cũng không phát giác, còn mệt đến chính
mình." Hiện tại ít tháng, nhìn không ra khác biệt một tháng và hơn hai
tháng, càng về sau bụng càng rõ ràng, bởi vậy phải tận lực giảm bớt ra
ngoài, miễn cho bị người hoài nghi.
"Nương cao hứng còn chưa kịp, sao có thể trách nàng." Mẫu thân của
mình, Từ Hạo thập phần hiểu biết, ôn nhu trấn an nói: "Oản Oản cũng là vì tận hiếu, yên tâm đi, ta sẽ hảo hảo cùng nương giải thích. Nàng chỉ
cần an tâm dưỡng thai."
Thôi Oản nhẹ nhàng gật đầu.
Từ Hạo bồi nàng chán ngấy một lát, lại đi ra bên ngoài hỏi Lưu Chính vài câu, sau đó phái người đi báo hỉ.
Phó Dung nghe nói Thôi Oản thai tượng bất ổn, nhớ tới đời trước Thôi
Oản cũng sinh non, âm thầm thổn thức. Xem ra có một số việc sẽ dựa theo đời trước xảy ra như cũ, cũng may Thôi Oản cuối cùng mẫu tử bình an,
Phó Dung cũng không cần lo lắng cho con nối dõi của Từ Hạo. Trước mắt
nàng thực nhớ thương là biên quan.