Có lẽ nữ nhi quá nhỏ mùi thơm cơ thể không phải rất rõ ràng, lúc này lại bị tã lót bao lấy không phát tán ra. Từ Tấn phát hiện không ngửi thấy
thì cố ý dịch chuyển rời khỏi Phó Dung, xác định cách xa Phó Dung cũng
không ngửi thấy A Tuyền, Từ Tấn trong lòng vui vẻ, không cần lo lắng bại lộ trên đường tiến cung.
Hắn lại cúi đầu, thử thăm dò tới gần tã lót.
Cách khuôn mặt nhỏ nhắn của A Tuyền gần hơn, cảm giác ghê tởm kia lại dâng lên, Từ Tấn vội vàng ngồi thẳng người.
A Tuyền được quấn nghiêm nghiêm thực thực, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn
lộ ra bên ngoài, nhìn phụ thân chậm rãi tới gần lại đột nhiên lui trở
về, A Tuyền cho rằng phụ thân đang bồi mình chơi đâu, vui vẻ giật giật
cẳng chân, tay ú nần giơ lên trước miệng, nhoẻn miệng cười thì phun ra
bong bóng.
"Tuyền muội muội phun bong bóng!" Trăn ca nhi hưng phấn nằm gần vào, nhìn chằm chằm đại muội muội.
A Tuyền mắt to trong veo như nước liền chuyển sang ca ca.
Trăn ca nhi chu cái miệng nhỏ nhắn đi hôn muội muội.
A Tuyền ngoan ngoãn chờ.
Trăn ca nhi sờ sờ gương mặt muội muội cực kỳ xinh đẹp, vô cùng hài lòng khen: "Muội muội lại dễ nhìn hơn."
Từ Tấn không nhịn được phì cười, nghiêng đầu nhìn Phó Dung.
Phó Dung cũng nhìn ba người bọn họ đâu, thấy Từ Tấn nhìn sang, nàng
cười dựa lên bả vai hắn. Các nữ nhi sinh ra đời, khổ sở mang thai trước
đó dường như đều không đáng gì.
Xuống xe ngựa, Từ Tấn Phó Dung mỗi người ôm một nữ nhi, Trăn ca nhi vui vẻ đi ở giữa phụ thân mẫu thân.
Thôi hoàng hậu từ chính điện Phượng Nghi cung ra nghênh đón, nhìn thấy một nhà năm người như vậy, tâm bay lên. Đặc biệt là nhìn thấy nhi tử ôm cháu gái không việc gì, mừng rỡ trong lòng, tìm cơ hội gọi Từ Tấn đến
bên cạnh lặng lẽ hỏi: "Cảnh Hành tốt lắm?" Nàng biết Cát Xuyên ở núi Kỳ
Liên tìm được một loại dược thảo thần kỳ, cũng biết nhi tử gần đây ứng
phó như thế nào, bất đắc dĩ lại đau lòng, so với ai càng ngóng trông nhi tử sớm một chút trải qua cuộc sống bình thường.
Từ Tấn cười khổ: "Không có, trời lạnh quấn thực nghiêm kín nên ngửi không thấy, ôm ở trong phòng, vẫn không được."
Thôi hoàng hậu thất vọng, thấy bên kia con dâu nhìn sang, sợ con dâu sinh nghi, cười đi qua.
Mùng một chúc tết, mùng hai về nhà mẹ đẻ.
Hai nữ nhi trở về, Đông viện Cảnh Dương Hầu phủ càng náo nhiệt.
bên trong buồng sưởi, Viện Viện và Trăn ca nhi xem như là lớn, trưởng
tử A Thần bảy tháng của Phó Uyển, sẽ tự mình ngồi, mày rậm mắt to đặc
biệt có khí thế. Hắc tiểu tử tính tình cũng lớn, thấy tỷ tỷ ghé vào bên
người hai muội muội không để ý tới mình, tức đến a a gọi, lấy cầu vải
bên trong ném tỷ tỷ.
Viện Viện cũng có tính tình, quay đầu trừng mắt với đệ đệ: "Còn ném nữa, ta đánh ngươi!"
Tỷ tỷ ánh mắt càng lớn, A Thần mím mím môi, hướng mẫu thân đưa tay giả khóc.
Phó Dung cười không ngậm miệng được, đi tới ôm cháu trai vào trong
ngực, cúi đầu dỗ hắn: "A Thần sao hư như vậy a, tỷ tỷ mỗi ngày dỗ ngươi, lúc này bồi muội muội ngươi lại mất hứng?"
Lúc A Thần bắt đầu hiểu chuyện, Phó Dung vừa vặn thân thể nặng nề
không có cách nào ra cửa, cho nên A Thần với Phó Tuyên thân hơn. Nhìn
thấy Phó Dung mĩ lệ lại tản ra mùi sữa, tiểu tử cũng không sợ người lạ,
cười cười với dì, cười xong liền chui vào ngực dì, đòi ăn.
Phó Dung có chút xấu hổ.
May mắn trong phòng trừ bỏ Trăn ca nhi, A Thần thì không có nam tử,
Quan ca nhi 9 tuổi ở tiền viện bồi nhóm tỷ phu nói chuyện đâu.
Phó Uyển sợ muội muội không đủ sữa cho hai ngoại sanh nữ ăn, mau chóng ôm nhi tử nhà mình trở về, xoay người sang chỗ khác cho bú.
Kiều thị ở bên cạnh nhìn một nhà trẻ con này, lại nhìn Phó Tuyên dỗ A Tuyền, nghĩ thầm nếu Ngô Bạch Khởi cũng đối tốt với tiểu nữ nhi, nàng
đời này có thể triệt để an tâm. Các nữ nhi xuất giá không ở bên mình,
con rể phải đáng tin mới được, đám con dâu gả đến nhà mình, các con chắc chắn sẽ không chịu thiệt.
Bất quá nghĩ tới Phó Thần 23 tuổi còn cô độc đâu, Kiều thị lại bốc hoả.
Náo nhiệt 1 ngày, cơm chiều xong Phó Dung một nhà 4 người trở về Phù
Cừ viện. Trăn ca nhi tinh nghịch, nghe nói Viện Viện buổi tối muốn ngủ
cùng dì nhỏ, hắn cũng la hét muốn ngủ cùng cậu nhỏ, không biết là so kè
gì. Từ Tấn không quản, Kiều thị dặn dò Quan ca nhi buổi tối ngủ sớm một
chút, không cho phép để ngoại sanh dậy muộn.
Phó Dung lần này về nhà mẹ đẻ chỉ ở hai đêm, không mang nhũ mẫu tới, rửa mặt thì để Từ Tấn dỗ các nữ nhi trước.
Từ Tấn đoán được sẽ như vậy, đứng ở trước giường đùa A Tuyền A Bội,
các nữ nhi thích như vậy, hắn cũng không cảm thấy không thoải mái vì kề
sát quá gần.
Phó Dung trở về, hắn lại đi rửa mặt, thu thập xong, hai cái đứa nhỏ
ngủ trong cùng, Phó Dung dựa sát vào các nàng, Từ Tấn ôm tức phụ ngủ.
Đây cũng là lần đầu tiên một nhà 4 người ngủ chung.
Vào lúc canh ba, hai tỷ muội đồng thời tỉnh, Từ Tấn lập tức đứng lên
đốt đèn, bưng cái bô đặt ở bên cạnh đưa tới phía trước Phó Dung. Suỵt
suỵt xong rồi, Phó Dung muốn cùng lúc cho hai tỷ muội bú, Từ Tấn ở bên
cạnh giúp nàng nâng, trán tựa trán, chóp mũi tràn ngập mùi thơm cơ thể
nàng.
Cho ăn xong rồi, lại dỗ hai khắc, hai tỷ muội một lần nữa ngủ say.
Phó Dung trở người, nhẹ giọng nói chuyện với Từ Tấn: "Vương gia vất vả, nếu không tối mai chàng ngủ sương phòng?"
Từ Tấn đem nàng ôm vào trong ngực, cười nói: "Không việc gì, sáng mai cũng không cần tảo triều."
Phó Dung cười.
Sau đó hai tỷ muội lại tỉnh dậy hai lần, Từ Tấn một lần so một lần
càng không có tinh thần, chờ đến chính mão, bên ngoài vẫn là một màu tối đen hai tỷ muội lại tỉnh dậy thì Từ Tấn mắt căn bản không mở ra được,
suỵt suỵt cũng để Phó Dung dỗ nữ nhi, hắn quay mặt ra ngoài nằm, tiếp
tục ngủ.
Phó Dung bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Vào ban ngày Từ Tấn ở tiền viện, sập tối mới trở về.
Phó Dung trêu ghẹo hắn: "Vương gia đêm nay thật sự muốn ngủ chính phòng?"
Từ Tấn liếc mắt trừng nàng một cái, vì chứng minh chính mình tinh thần tốt, trước khi ngủ còn náo loạn một lần.
Nửa đêm các nữ nhi tỉnh lần thứ hai thì mắt Từ Tấn có chút không chịu
được, Phó Dung biết hắn mệt, trước cho A Bội ăn no để hắn vỗ giấc, như
vậy Từ Tấn nằm cũng dễ chịu hơn chút. Từ Tấn cũng thật sự chống đỡ không nổi, trán chống lên đùi Phó Dung, ngửi hương trên người nàng, tay nhè
nhẹ vỗ nữ nhi nằm giữa hai người.
Vỗ vỗ cả hai đều ngủ rồi.
Phó Dung còn đang cho A Tuyền ăn. A Tuyền mắt to nhanh như chớp chuyển chuyển, đầy tinh thần, bàn chân thỉnh thoảng đá hai cái. Phó Dung hôn
nhẹ nữ nhi, thấy nàng thời gian ngắn sẽ không ngủ ngay, trước tiên buông nàng xuống, ôm A Bội đặt vào bên trong, đắp chăn rồi, lúc này mới tiếp
tục bồi A Tuyền chơi. A Tuyền nhìn thấy phụ thân, nhịn không được quay
sang ra sức kéo. Phó Dung liền ôm lấy nữ nhi, đặt ở giữa hai người, nằm
nghiêng xuống ôn nhu dỗ nói: "A Tuyền nhìn phụ thân, nhìn đủ rồi thì đi
ngủ được không?"
A Tuyền chỉ lo nhìn chằm chằm vào phụ thân.
Phó Dung nhìn nữ nhi, ôn nhu vỗ giấc cho bé.
vị trí như vậy, Từ Tấn cách nữ nhi quá gần, nam nhân ngủ say cái gì
cũng không biết, ban đầu có chút không thoải mái cũng không phát giác.
Chờ hắn phát giác thì đã muộn rồi, mở mắt ra, không kịp nhìn rõ thê tử
nữ nhi, trở mình rời giường, che ngực đi cung phòng đằng sau.
Phó Dung khiếp sợ ngồi dậy.
Nghe thấy âm thanh nam nhân nôn mửa.
Phó Dung hoảng sợ, hai người thành thân tới nay, Từ Tấn chỉ bị thương
ngoài ý muốn, rất ít khi sinh bệnh, chẳng lẽ bởi vì hai đêm này ngủ
không tốt nên bị bệnh?
Nàng vội vàng hấp tấp khoác xiêm y, ôn nhu dỗ nữ nhi đã mệt rã rời,
thay bé đắp kín chăn xong thì vội đi cung phòng, thấy Từ Tấn khom lưng
đứng phun ở chỗ đó, Phó Dung vội vàng đi qua giúp hắn vỗ lưng: "Vương
gia, ta phái người đi mời Trương tiên sinh?"
"Không cần, Nùng Nùng bưng cho ta bát trà lại đây." Từ Tấn đầu cũng không ngẩng đáp.
Phó Dung thấy hắn không nôn nữa, vội đi châm trà.
Từ Tấn ở cửa cung phòng nhận trà, không cho Phó Dung tiến vào, hắn
nhiều lần súc miệng mới đi ra ngoài, lại lau lau mặt, thấy Phó Dung muốn tới, Từ Tấn khoát khoát tay, nhìn về phía giường: "Ta không sao, Nùng
Nùng dỗ A Tuyền ngủ trước, ta tự ngồi một lát."
Nói xong mặc áo khoác, đi ra trước cửa sổ.
Phó Dung nhìn ra được, Từ Tấn có tâm sự.
A Tuyền đã mệt rã rời, Phó Dung rất nhanh dỗ xong nữ nhi, thả màn
xuống liền đi tìm Từ Tấn, lo lắng nói: "Vương gia rốt cuộc làm sao vậy?
Thân thể không thoải mái tuyệt đối đừng chống đỡ, vẫn là mời Trương tiên sinh tới xem một chút đi?"
Từ Tấn ngẩng đầu nhìn nàng.
Còn muốn giấu diếm tiếp sao?
Hắn muốn che giấu, nhưng quá cực khổ, giống như ăn trộm, đó là nữ nhi
hắn, nếu như có biện pháp thanh thản ổn định thích các nàng, hắn vì sao
phải che che giấu giấu? Lại nói tiếp hiện tại hai đứa bé còn nhỏ, mấy
tháng sau đâu? Trời ngày càng ấm, các nàng càng lúc càng lớn, hắn thật
sự có thể giấu diếm tiếp sao?
Từ Tấn trong lòng ủy khuất không hiểu.
Hắn đường đường Túc vương, khi nào chịu nghẹn uất như vậy?
Lại có Phó Dung, cho dù bắt đầu hắn có mục đích không thuần khiết, qua vài năm nay, hắn đối với nàng móc tim móc phổi, thật sự không đổi được
tín nhiệm của nàng sao? Hai người đều là trùng sinh, trái ngược với đời
trước bộ dáng lạnh như băng, hắn bây giờ nhiều lần lời ngon tiếng ngọt
dỗ nàng. Phó Dung trong lòng nhất định là đắc ý. Với hắn, Phó Dung chính là Phó Dung, nàng các loại yếu ớt hắn càng ngày càng thích nàng, thật
tính toán kĩ, cũng là nàng chiếm tiện nghi càng nhiều đi?
Nhìn màn che, Từ Tấn ôm Phó Dung tới trên đùi, nắm chặt tay nàng, chăm chú nhìn mắt nàng nói: "Nùng Nùng, kỳ thật có một chuyện ta vẫn luôn
không nói cho nàng. Ta hồi nhỏ mắc một chứng bệnh lạ, ngửi không được
mùi nữ nhân, tới gần ngửi thấy sẽ ghê tởm muốn nôn, ngay cả nương ta
cũng không được, vừa mới chính là ngửi phải mùi A Tuyền mới nôn."
Phó Dung ngơ ngác.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu là không tin, "Sao có thể có loại này bệnh?"
Từ Tấn cười khổ, vò nẻ chẳng sợ sứt nói: "Nếu như không có, nàng cho
là ta lúc trước vì sao chậm chạp không cưới vợ, lại đem nàng nửa đường
xuất hiện mang về vương phủ làm thiếp thất? Bởi vì ta không phản cảm mùi của nàng, bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất ta có thể tiếp cận."
Chậm chạp không cưới, nạp nàng làm thiếp...
Nhìn Từ Tấn thần sắc nghiêm túc, Phó Dung bỗng nhiên có cảm giác như nằm mơ.
Nàng sững sờ nhìn hắn, trong mắt phượng hắn không chút tránh né, nhìn thấy hai đời bọn họ.
Nàng vào vương phủ của hắn, thành di nương của hắn, hắn chết rồi, nàng cũng rơi xuống nước chết. Gặp lại nhau là ở trên thôn trang nhà mình,
đời này lần đầu gặp, Từ Tấn 18 tuổi như quỷ mị đột nhiên xuất hiện, chưa nói mấy câu liền áp sát nàng ôm nàng, động tác lưu loát như vậy...
"Năm ấy ở Ký Châu..."
"Ta trở về sớm hơn nàng nửa năm, sau khi trở về liền hạ chắc quyết tâm cưới người duy nhất ta có thể chạm vào làm vương phi. Nhớ nàng nói sẽ
bị lên đậu, liền để Cát Xuyên sớm đi trước giúp nàng. Lần kia gặp nhau, ta cũng là nhịn không được muốn đi gặp nàng, cũng không phải đi công
sự. Về sau ta sợ nàng ở Ký Châu xảy ra chuyện, lưu nhân thủ lại ở Ký
Châu, nàng mỗi lần ra ngoài ta đều biết. Về sau ta và nàng gặp gỡ ngẫu
nhiên tất cả đều không phải là chân chính ngẫu nhiên gặp gỡ, đều là ta
tận lực đi tìm nàng."
"Ta cũng biết là nàng trùng sinh, ở Khánh quốc công phủ nàng bị Ngô Bạch Khởi khi dễ lại muốn che chở hắn thì đã đoán được."
Biết nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, Từ Tấn chủ động nói ra, "Nùng
Nùng chỉ sợ nàng không tin, lúc ấy ta đã thật lòng thích nàng, biết được nàng hư tình giả ý đùa giỡn ta lâu như vậy, ta tức đến phun máu. Nàng
đem ngọc bội trả cho ta, ta cũng thật sự muốn cắt đứt với nàng. Ta đem nguời phái ra đi theo nàng đều gọi trở về. Nhưng không có tin tức của
nàng, ta ngược lại càng nhớ nàng, sau đó ta liền sắp xếp cho phụ thân
nàng vào kinh. Ở dịch quán ngẫu nhiên gặp gỡ lần kia, cũng là ta quá
nhớ nàng mới kiếm cớ đi nhìn nàng."
Phó Dung triệt để choáng váng, mạch suy nghĩ hoàn toàn theo lời hắn
nói, căn bản không cách nào làm rõ quan hệ trước sau, thẳng đến khi nghe hắn nói vào kinh, nàng mới bỗng nhiên nhớ tới chuyện nàng sợ hắn biết
nhất kia.
Trong mắt nàng hiện lên kinh hãi.
Từ Tấn phát hiện, hắn cười khổ, "Đúng, ta cũng biết nàng và An vương
lén hẹn hò, đời trước nàng muốn gả chính là An vương đi? Nùng Nùng đừng
sợ, ta không trách nàng tìm hắn, bởi vì đời trước ta đối với nàng không
tốt. Nàng không thích ta, nàng sợ đời này phải thủ tiết, ta đều hiểu. Ta chỉ biết ta thích nàng, cho nên ta vẫn bá đạo cưới nàng về. Nùng Nùng,
nói cho nàng biết tất cả, là ta hi vọng giữa chúng ta không còn ngăn
cách. Ta tin tưởng nàng không phải thật sự thích An vương, nàng cũng tin tưởng ta bây giờ thật lòng đối với nàng, được không? Chúng ta làm vợ
chồng lâu như vậy, trong mắt ta đã sớm không nhìn nổi người khác, cho dù ta hết bệnh rồi, ta cũng sẽ không gặp nữ nhân khác, nàng tin ta được
không?"
Phó Dung thân thể cứng ngắc, bản năng hỏi ra tiếng: "Vương gia, bệnh có thể trị hết?"
Từ Tấn không phủ nhận: "Cát Xuyên tìm được một loại dược thảo, sớm
nhất hè này, muộn nhất cuối năm, ta có thể tốt hơn. Nùng Nùng, ta muốn
chữa bệnh, không phải bởi vì muốn nạp thiếp, nếu như chúng ta không có
nữ nhi, bệnh này ta chữa hay không cũng không sao. Nhưng chúng ta có A
Tuyền A Bội, ta muốn ôm các nàng, Nùng Nùng nàng tin ta?"
Nhắc tới nữ nhi, nghĩ tới hồi nhỏ chịu khổ bởi bệnh này, Từ Tấn giơ tay, ấn Phó Dung vào trong ngực.
Nhưng Phó Dung vẫn nhìn thấy, nhìn thấy trong mắt hắn lấp lánh ánh lệ.
Phó Dung nhắm mắt lại.
Nàng không biết có nên tin hắn hay không, nàng chỉ biết mấy năm này Từ Tấn đối với nàng rất tốt, không phải giả vờ, hắn cũng không cần thiết
phải giả vờ.
"Ta tin ngươi, vương gia, ta tin chàng." Phó Dung ôm chặt lấy hắn, ánh mắt cũng ướt.
Thật sự tin hắn sao?
Phó Dung không xác định, nàng duy nhất có thể xác định là nàng đau
lòng, đau lòng vì hắn trong một tháng này không thể chân chính thân cận
các nữ nhi.