Ngô gia đón dâu, đội ngũ kèn trống cố ý ở ngã tư đường phồn hoa nhất kinh thành đi một vòng, cuối cùng tới Trung Nghĩa hầu phủ.
Kiệu hoa cũng vững vàng dừng lại.
Phó Tuyên được người làm mai đỡ xuống kiệu hoa, tiếp nhận cầu lụa đỏ, được Ngô Bạch Khởi dắt đi sảnh đường hành lễ.
Trong thính đường, Ngô lão Hầu gia mặc bộ đồ mới cả người vui vẻ, đã sớm cười tủm tỉm chờ.
cháu trai nhà mình là cái đức hạnh gì, Ngô lão Hầu gia hiểu rõ ràng.
Bất quá, bằng vào thanh danh hoàn khố thối tiểu tử tự mình làm ra, Ngô
lão Hầu gia cảm thấy cháu trai cũng chỉ có thể chọn được nữ nhân cửa nhỏ làm tức phụ, quý nữ danh môn chân chính nào để ý hỗn cầu không học vấn
không nghề nghiệp này? Có mấy gia đình bạn cũ ngược lại có tiểu cô nương thích hợp, nhưng cháu trai không cố gắng, Ngô lão Hầu gia cũng không có mặt mũi đến nhà cầu hôn.
Hiện tại tốt rồi, thối tiểu tử tự mình tìm được tức phụ tốt. huynh đệ
Phó Phẩm Xuyên, Phó Phẩm Ngôn của Cảnh Dương hầu phủ đều có bản lãnh
thật sự, chỉ đơn thuần nhìn tiền đồ ba người Phó Định Phó Thần Phó Hựu,
là biết Phó gia dạy con có cách, cô nương khẳng định cũng là tốt nhất.
Cháu dâu hắn chưa thấy, đã nghe nói có tài danh, tựa hồ còn có chút bảo
thủ, bảo thủ tốt a, vừa đúng hỗ trợ quản cháu trai.
Mắt thấy một đôi tân nhân mặc đại hồng vui mừng đi tới, Ngô lão Hầu gia hài lòng vuốt chòm râu.
Tổ phụ cao hứng, Ngô Bạch Khởi cũng cao hứng, trong ánh mắt hâm mộ của một đám bằng hữu, bái trưởng bối, bái thiên địa, lại hưng phấn chuyển
sang thê tử.
"Phu thê đối bái!"
Người tiếp tân thuần thục kéo dài thanh âm du dương, càng lộ ra không khí vui mừng.
Phó Tuyên đỉnh đầu phủ khăn, bởi vì trên đầu mang mũ phượng nặng mấy
cân, chỉ hơi hơi hướng phía trước bái bái, Ngô Bạch Khởi trong lòng cao
hứng, ánh mắt nhìn tân nương mặc hỉ bào, hưng phấn cúi đầu rất sâu, so
với tân nương thấp hơn hắn một đoạn.
Có người ồn ào: "Nhìn xem, Trường Đình thích tức phụ hắn nhiều a, còn chưa động phòng đã chủ động cúi đầu xuống trước!"
Ngày đại hỉ, loại vui đùa này cũng không tính là quá phận.
Ngô Bạch Khởi lại có chút lo lắng Phó Tuyên tức giận, liếc mắt trừng
người nọ một cái, quyết định sau này tìm hắn tính nợ, đưa tức phụ đi tân phòng trước.
Mở khăn che thì tay Ngô Bạch Khởi khẩn trương phát run.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Phía dưới Phó Tuyên buông mi mắt, nhìn khăn đỏ từng chút một bị người
nâng lên, một khắc kia triệt để xốc lên, hai mắt nàng nhắm lại.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Nữ quyến Ngô gia bên này không chuyển mắt nhìn chằm chằm tân nương tử, không có ai không kinh diễm vì tân nương tử mĩ lệ, đặc biệt là chưa
từng gặp ba mẹ con Kiều thị Phó Dung Phó Uyển mấy người, lúc này càng
khó tưởng tượng, Ngô Bạch Khởi hỗn tiểu tử này, có thể cưới được tức phụ thiên tiên vậy?
Ngô Bạch Khởi đã gặp ba tỷ muội Phó gia, nhưng lúc này ánh mắt vẫn sững sờ.
Phó gia cô nương, mỗi người đều sinh ra bế nguyệt tu hoa. Phó Uyển đẹp ôn nhu, như cành hải đường ngày xuân sáng lạn, Phó Dung đẹp kiều mỵ,
như mẫu đơn tháng tư ung dung phú quý, Phó Tuyên lại đẹp thanh nhã, tựa
sen trắng trong nước giữa hè.
Cô nương này trước kia hắn vắt hết óc một năm mới có thể gặp 2, 3 lần, từ nay về sau ở trong nhà hắn. Hắn muốn gặp lúc nào thì gặp, cũng không cần lo lắng bị Phó Thần đánh, cũng không cần lo lắng bị nàng trốn
tránh.
Ngô Bạch Khởi ở trong lòng sung sướng hô một tiếng Tuyên Tuyên, uống
rượu giao bôi thì cánh tay hướng lên, mắt không hề nháy nhìn chằm chằm
tức phụ.
Phó Tuyên cũng không liếc mắt nhìn hắn, khẽ nhấp miệng, từ khuỷu tay hắn thu tay về.
Ngô Bạch Khởi rất thất vọng, nghĩ tới nàng kỳ thật là bị hắn chơi xấu
cưới về, kỳ thật hôm nay chỉ có hắn cao hứng vì đại hôn, Phó Tuyên một
chút cũng không thích. Hân hoan kích động trước đó giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống, cũng không biết nên đối mặt với nàng thế nào. Bởi
vậy người làm mai bảo hắn đi phía trước tiếp khách mời rượu, Ngô Bạch
Khởi mang theo tâm tư không buông xuống được, bỏ chạy cũng nghĩ tới rồi.
Phó Tuyên thay quần áo khác, cũng có các nữ quyến bồi tiệc.
Ngô gia tổng cộng có hai phòng, đại phòng chỉ còn Ngô Bạch Khởi độc
đinh một dòng. Nhị phòng bên kia, nhị lão gia ở bên ngoài làm quan, mang theo tiểu thiếp, lưu thê tử Chu thị ở nhà hiếu kính phụ thân, chưởng
quản quỹ trong hầu phủ. Chu thị dưới gối chỉ có một con trai, gọi là Ngô Bạch Cử, hơn Ngô Bạch Khởi ba tuổi, cưới vợ là Tống Sắc, nhi tử Minh ca nhi vừa 2 tuổi.
Trên bàn cơm, Chu thị ngồi đối diện Phó Tuyên, ân cần khuyên nàng dùng cơm: "Tức phụ lão nhị đừng khách khí, sau này chúng ta chính là người
một nhà, ngàn vạn đừng câu thúc." Phụ nhân sắp bốn mươi, da mặt trắng
nõn, nhìn thân thiết hiền hoà, sóng mắt lưu chuyển lại có chút khôn
khéo.
Phó Tuyên cười gật đầu: "Ân, ta biết, nhị thẩm đừng quản ta, ngươi cũng ăn đi."
Hào phóng thong dong, cũng không câu thúc khẩn trương như tức phụ mới đến.
Chu thị đầu mày giật giật, nghĩ rằng cháu dâu này không hổ là thân
muội muội của vương phi, khí độ quả nhiên không tầm thường. Cùng con dâu Tống Sắc liếc nhìn nhau, Chu thị âm thầm rầu rĩ, lão già thương Ngô
Bạch Khởi như vậy, sẽ không vì Phó Tuyên vừa vào cửa đã bảo nàng đem đối bài giao ra đây đi?
Phó Tuyên một lòng dùng cơm, giơ tay nhấc chân đều thanh tú đẹp đẽ,
ngẫu nhiên nâng mắt hướng mọi người cười cười, văn tĩnh lại không thất
lễ, sẽ không khiến người ta có cảm giác hướng nội khó nói.
Tan tiệc, Phó Tuyên cùng mọi người cáo từ, quay về tân phòng.
Nàng mang tới bốn đại nha hoàn, trong đó Thanh Tước hoạt bát thông
minh nhất. Phó Tuyên vừa trở về, Thanh Tước liền ghé qua, thấp giọng hồi bẩm: "Cô nương, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, hiện tại hầu phủ do nhị phu
nhân quản gia, bình thường Thế Tử chi tiêu đều từ chỗ lão thái gia bên
kia... Nhị phu nhân làm người hiền hoà, đối xử tử tế với hạ nhân, hầu
phủ trên dưới cũng khen nàng tốt, đại nãi nãi là cháu gái nhị phu nhân,
được nhị phu nhân rất yêu thích, bình thường cũng hỗ trợ quản gia..."
Phó Tuyên được Thanh Trúc hỗ trợ gỡ tóc, đợi Thanh Tước nói xong
chuyện nghe được, nàng nghĩ ngợi hỏi: "Thế Tử bên này, ngoại trừ rắn,
hắn còn nuôi thứ khác sao?"
Thanh Tước lắc đầu: "Hình như là cũng nuôi một ít loạn thất bát tao
nữa, định thân với cô nương rồi đều ném đi, hai con rắn cũng bỏ rồi.
Trước kia hầu phủ có hạ nhân chuyên môn chiếu cố những thứ kia, năm
trước sai phái đi ra ngoài rồi."
Cô nương sợ rắn, nàng tới đây, hỏi thăm đầu tiên chính là chuyện này.
Phó Tuyên không nói chuyện.
Thanh Trúc nhìn cô nương trong gương, nhẹ giọng trấn an nói: "Cô nương đừng sợ, nhị gia nói, Thế Tử nếu là còn dám nuôi cái thứ kia, chúng ta
liền trở về."
Xem ra cô nương đây là gả thấp, Ngô Bạch Khởi nếu được tiện nghi còn
không quý trọng, cô nương có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, hoàn toàn không cần
cố kỵ Ngô gia.
Phó Tuyên nâng mắt trừng nàng: "Về sau không cho nói lời như vậy nữa,
hôn nhân há là trò trẻ con?" Bởi vì một chút việc nhỏ liền về nhà mẹ đẻ, để mặt mũi lão thái gia vào chỗ nào? Dù sao Phó gia các nàng còn chưa
có nữ nhi ương ngạnh bừa bãi như thế.
Thanh Trúc tự biết lỡ lời, ngượng ngùng cúi đầu.
Phó Tuyên hôm nay trời chưa sáng đã dậy, mệt mỏi một ngày, hiện tại
vừa mệt lại khốn, bảo các nàng đi ra ngoài canh chừng, nàng nằm trên
giường nghỉ trưa.
Chỉ là nằm trên giường lạ, nhìn cái gối đầu khác bên cạnh, nghĩ tới
chuyện sắp xảy ra vào buổi tối, Phó Tuyên lại ngủ không được.
Nàng lấy sách nhỏ mẫu thân lặng lẽ đưa cho nàng ra, lật xem từng trang.
Thành thân phải động phòng, loại chuyện này tránh không thoát, mẫu
thân đại khái cũng nhìn ra nàng không thích Ngô Bạch Khởi, cố ý nhắc nhở nàng buổi tối cẩn thận chút, đừng để bị thương.
Phó Tuyên thích đọc sách, yêu tranh chữ, lúc này nhìn loại sách các cô nương khác tránh không kịp đó, trong lòng nàng cũng không có ý niệm
ngượng ngùng. Ngoại trừ hai trang trước nhìn kỹ một chút rốt cuộc xem là chuyện gì, sau này ánh mắt cũng chỉ dừng trên thần thái phục sức của
những nhân vật đó, còn có đình đài thuỷ tạ chung quanh, nhìn rồi lắc
đầu.
Đây rốt cuộc là người nào vẽ, phu thê ban đêm ngủ trên giường, làm Chu công chi lễ là thuận theo tự nhiên, làm sao có khả năng sẽ pha trộn ở
trong thư phòng, trong hoa viên? Chỉ có nữ tử không đứng đắn mới có thể
dung túng trượng phu hồ nháo như vậy đi? Mẫu thân cũng thật là, chẳng lẽ không có tranh ảnh bình thường một chút?
Đem tập tranh đặt về hòm xiểng, Phó Tuyên lại nằm một lát, liền ngủ.
Ngủ đến hoàng hôn, bị bọn nha hoàn đánh thức.
Trong tháng 5 trời rất nóng, Phó Tuyên ra một thân mồ hôi, đi trắc
thất tắm rửa, sau khi ra ngoài dùng hai khắc phơi khô tóc, một lần nữa
chải đầu lại mất một chút thời gian. Phía trước vô cùng náo nhiệt, có
tiếng ồn ào loáng thoáng truyền tới, Phó Tuyên nghiêng tai nghe một lát, nghe không rõ ràng, đi tới trước bàn luyện chữ.
Buổi tối Ngô Bạch Khởi bồi người uống rượu, chắc chắn sẽ không trở về, Phó Tuyên chính mình dùng cơm, trong sân đi bộ một vòng tiêu thực, phân phó Thanh Trúc: "Trong chốc lát Thế Tử sẽ trở về, ngươi chuẩn bị tốt
canh giải rượu."
Thanh Trúc cười nói: "Cô nương yên tâm, đã sớm chuẩn bị xong."
Phó Tuyên ừ một tiếng, đi vào trong phòng chờ.
Qua canh một quá, Ngô Bạch Khởi mới được người đỡ trở về, say ngất
ngây một thân mùi rượu, túm lấy áo tùy tùng A Chấn muốn so rượu.
Phó Tuyên để A Chấn đỡ người lên tháp ở gian ngoài, A Chấn đi rồi, lại lệnh cho Thanh Trúc đi lấy canh giải rượu, nàng làm ướt khăn, vắt khô
rồi tự mình hầu hạ nam nhân uống đến khuôn mặt phiếm hồng trên tháp.
khăn ấm chuyển động dọc theo trán, là trong mộng mới có thể hưởng ôn
nhu như thế, Ngô Bạch Khởi hồ hồ mở to mắt, liền gặp một tiên nữ cúi
người đứng trước tháp, vẻ mặt bình tĩnh giúp hắn lau mặt. Ánh mắt nhìn
lại, hắn không dám tin tưởng nhìn nàng, nàng thản nhiên dời mắt, động
tác trên tay không ngừng: "Nha hoàn đi lấy canh giải rượu, đợi một lát
Thế Tử uống chút đi."
Nghe được thanh âm nàng thanh tuyền, Ngô Bạch Khởi triệt để tỉnh lại.
Nhớ tới chính mình vừa mới mất mặt, Ngô Bạch Khởi cướp khăn trong
tay nàng, lúng túng ngồi dậy, không dám nhìn nàng, cúi đầu sắc mặt loạn
thay đổi: "Ta, ta tự làm..."
Hắn không cần nàng hỗ trợ, Phó Tuyên cũng không kiên trì, ngồi ở một bên mép giường, mắt nhìn cửa.
Ngô Bạch Khởi lau xong mặt, lặng lẽ liếc nhìn nàng một cái, cảm thụ
khăn ấm, hắn lấy hết dũng khí hỏi: "Nàng, nàng giúp ta lau mặt, có phải
không tức giận hay không?"
Phó Tuyên trên mặt không có biểu cảm gì, hướng ra cửa nói: "Ngươi là
chồng ta, ngươi thân thể không khỏe, ta vốn nên chiếu cố ngươi."
Lạnh lùng xa cách.
Ngô Bạch Khởi hiểu, nàng tuy rằng bởi hắn ngày đó bức bách mới gả tới, trong lòng vẫn không thích hắn.
Vừa muốn nói chuyện, Thanh Trúc bưng canh giải rượu tiến vào, thấy cô
nương không định tự mình động thủ, Thanh Trúc liền trực tiếp đưa bát cho Ngô Bạch Khởi. Ngô Bạch Khởi tiếp nhận, kiểm tra nhiệt độ một chút,
không nóng, hắn một ngụm cạn sạch, đứng dậy nói với Phó Tuyên: "Ta, ta
đi tắm, nàng vào nhà ngủ trước đi."
Phó Tuyên liền phân phó Thanh Trúc: "Ngươi đi hầu hạ Thế Tử."
Thanh Trúc sửng sốt, nha hoàn nên làm loại này việc, nhưng nàng từ nhỏ đi theo bên người cô nương, còn chưa đến gần lưng nam nhân a?
Không đợi nàng hồi thần, Ngô Bạch Khởi vội vàng cự tuyệt, dường như
muốn vội vàng giải thích với thê tử cái gì, "Không cần, ta quen tự mình
tắm rửa, không bao giờ để nha hoàn hầu hạ."
Phó Tuyên nghe, ứng tiếng đáp lại, nói với Thanh Trúc: "Vậy ngươi đi chọn bộ quần áo đưa đến phòng tắm, để Thế Tử thay đổi."
Lần này Thanh Trúc thống khoái đi.
Ngô Bạch Khởi gãi gãi đầu, nâng cánh tay lên ngửi thấy chính mình một
thân mùi rượu, rốt cuộc bất chấp chuyện khác, đi tắm trước.
PS: Chẳng thấy ai vui mừng vì truyện hoàn, toàn kêu buồn quá, buồn quá.
Thế thì ngoại truyện post chậm vậy, không thì ngoại truyện cũng hết nốt
mọi người lại càng buồn.