Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 292: Hậu ký năm




Trung tuần tháng ba, thánh giá khởi hành đi Linh Sơn.
Linh Sơn cách kinh thành không xa, nhưng xe ngựa đội ngũ trùng trùng điệp điệp, ban đêm an doanh dựng trại, cũng phải đi chừng mười ngày.
Phó Dung lo lắng nhất hai nữ nhi chịu không nổi, may mắn xe ngựa Hoàng Hậu rộng rãi lại vững vàng, không cần chịu khổ xóc nảy, vào ban ngày A Bội ngoan ngoãn lưu ở trong xe ngựa chơi cùng nương, A Tuyền tinh nghịch, trong chốc lát muốn đi phía trước tìm phụ hoàng, trong chốc lát lại để cho lục thúc ôm cưỡi ngựa, nháy mắt lại đến trên lưng ngựa nhị cữu cữu, chơi mệt mỏi lại trở về trong xe ngựa ngọt ngào ngủ ngon.
Ngày hôm đó đi ra ngoài lượn một vòng, bị Phó Thần đưa trở về.
Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, gió mát say lòng người, Phó Dung ôm A Tuyền bởi vì vừa trở về đã ngồi trong ngực mẫu thân nũng nịu, cách cửa xe cùng huynh trưởng nói chuyện: "Ca ca, chúng ta còn bao lâu mới đến a?"
Phó Thần biết nàng đang tìm đề tài, còn vài ngày mới đến, hắn không tin Hoàng Đế muội phu không nói cùng nàng, nhưng hắn vẫn tốt tính đáp lại: "Ba ngày." Cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, nói xong nghiêng đầu ghé vào bên trong, đùa ngoại sanh nữ trên tháp thượng không biết đang chơi cái gì, "A Bội muốn cưỡi ngựa không?"
A Bội quay đầu nhìn nhìn, lắc đầu, tiếp tục nằm sấp chơi hai cái tượng đất hoa văn sặc sỡ Lục thúc cho.
Phó Thần không có lý do tiếp tục ở chỗ này, hỏi Phó Dung: "Còn có chuyện gì sao? Không có thì ta đi."
Phó Dung cười gật đầu: "Ca ca đi thôi."
Buông bức màn xuống.
Phó Thần quay đầu, liếc xa giá công chúa theo sau xa giá hoàng hậu, lúc này mới đi lên phía trước.
trước hoàng hôn xe ngựa dừng lại, doanh trướng sớm có người chuẩn bị tốt lắm, Phó Dung dẫn hai nữ nhi trực tiếp đi ngự trướng Từ Tấn. Ngự trướng rộng rãi, phía trước là chỗ Từ Tấn tiếp khách, trung gian là chỗ hắn nghỉ ngơi, sau cùng là chỗ buổi tối đi ngủ, bởi vì trên đường chỉ ở lại một đêm, hai vợ chồng liền để cho nữ nhi ngủ bên người.
Một đêm ngủ ngon.
A Tuyền A Bội đến cùng còn nhỏ, mệt mỏi một đường, ngủ sớm, thức dậy trễ.
"Có muốn ra ngoài đi một chút hay không?" Sau khi rửa mặt, Từ Tấn cúi đầu hỏi thê tử đang giúp hắn thắt đai lưng.
Phó Dung nhìn nhìn hai tỷ muội trên giường ngủ say, "Được a, ở phụ cận dạo một vòng, miễn cho hai người bọn họ tỉnh lại không tìm thấy chúng ta."
"Biết rồi." Từ Tấn nắm tay nàng, dắt nàng đi ra ngoài.
Bên ngoài núi xanh cây ngọc, ánh bình minh sáng lạn.
Hít vài hớp khí tức mới mẻ, hai người đi trở về, nhị công chúa ở lều trại bên cạnh, Phó Dung để Từ Tấn đi trước nhìn nhóm nữ nhi, nàng đi nhìn nhị công chúa. Từ Tấn biết các nàng cảm tình tốt, cũng biết Phó Dung trước giờ rất biết chiếu cố tiểu bối, bất đắc dĩ xoa mặt nàng.
Nhị công chúa đã thức dậy, nghe nói Phó Dung tới, vội vàng từ bên trong ra đón.
"Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?" Phó Dung cười chăm chú nhìn nhị công chúa, có lẽ là thật sự thích ra ngoài chơi, đừng nhìn một đường ngồi xe ngựa vất vả, nhị công chúa khí sắc có vẻ tốt hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rửa trắng như đậu hủ mới ra, non nớt phảng phất có thể chọc ra nước, rất giống Nhu thái phi mắt hạnh mĩ miều thủy nhuận, thanh tuyền trong veo.
Cô nương mĩ lệ nhu thuận ngây thơ, Phó Dung càng nhìn càng vừa lòng, luôn cảm thấy ca ca nên xứng với tức phụ như vậy. Ca ca của nàng, nàng hiểu rõ nhất, đó là một người ở trước mặt người ngoài nghiêm trang, ở trước mặt thân nhân thích nói lời dí dỏm. Nếu cưới người già dặn ổn trọng, ca ca ngại mặt mũi không tốt chơi xấu, cưới người lãnh diễm thanh cao, ca ca khẳng định khinh thường đi nịnh bợ lấy lòng, đổi thành nhị công chúa khờ dại ngây thơ như vậy, chỉ cần nhị công chúa đứng ở nơi đó, không cần nàng làm gì, ca ca sẽ chủ động đi qua đùa.
"Rất tốt, tứ tẩu đâu, sớm như vậy đã dậy?" Nhị công chúa thỉnh Phó Dung ngồi xuống, thân mật tự nhiên.
Phó Dung vẫy tay từ chối, hướng ra ngoài nói: "Ta tới đây nhìn xem, trong chốc lát hai cháu gái ngươi sẽ tỉnh, ta phải canh chừng."
Nhị công chúa liền đi ra ngoài tiễn nàng, cũng không biết sao khéo như vậy, Phó Thần vừa vặn đi tới trước ngự trướng, trong dư quang thoáng nhìn phụ cận có động tĩnh, hắn bản năng nhìn qua, liền gặp muội muội đi ra trước, nhị công chúa theo sát phía sau, mặc bối tử màu hồng cánh sen, từ trong lều đi vào sáng lạn trong nắng...
Nhị công chúa cũng nhìn thấy hắn, trong lòng nhảy dựng, bởi vì có chút khoảng cách, hơn nữa nàng phải tiễn người, liền giả làm như không thấy, thản nhiên cùng Phó Dung tạm biệt, nhìn theo Phó Dung đi ra vài bước, mới không nhanh không chậm vào lều.
Phó Thần thuận thế đưa ánh mắt đến muội muội, cười hỏi nàng: "Nùng Nùng thế nhưng không ngủ nướng?"
Hắn giả vờ, Phó Dung cũng không vạch trần hắn nửa đường mới nhìn thấy nàng thân muội muội này, tò mò hỏi lại: "Ca ca sao lại tới?"
Phó Thần giơ tay lên cho nàng nhìn: "Ta bắt được một con châu chấu to, lấy tới cho A Tuyền xem."
Phó Dung sợ tới mức lui ra phía sau vài bước, gặp huynh trưởng siết chặt nắm tay, nàng ghét bỏ nói: "Nhanh chóng bỏ đi, A Tuyền mới không thích cái này."
Phó Thần cười nhạo, "A Tuyền mới không nhát gan như vậy, còn chưa dậy đi? Ta ở bên ngoài chờ."
Nói xong xoay người, đi ra sau lều.
Phó Dung đuổi theo, chỉ vào lều nhị công chúa nghiêm mặt hỏi hắn: "Ca ca biết nhị công chúa vì sao theo tới sao?"
Phó Thần không có vấn đề nói: "Tới hay không có quan hệ gì với ta."
"Như thế nào không quan hệ?" Phó Dung tức giận trừng hắn, "Ngày ấy ta nói với nàng ngươi muốn định thân, nhị công chúa lúc ấy khóc, trở về buồn ba ngày liền đồng ý tuyển phò mã. Nhu thái phi nhờ chúng ta hỗ trợ chọn người tuấn kiệt, Thái Hậu nghĩ đến lần này không thiếu huân quý đệ tử cũng tới, liền bảo chúng ta đem nhị công chúa cũng mang theo, có người thích hợp, nàng nhân cơ hội này tự mình nhìn, trở về có thể trực tiếp tứ hôn."
Phó Thần trong lòng ngạc nhiên, trên mặt không hiểu "Chuyện này có quan hệ gì với ta?"
Phó Dung nhíu mày: "Ca ca sao không hiểu a? Nhị công chúa đã định hồi tâm, ngươi còn luôn nhìn sang bên này, nàng nhìn thấy ngươi một lần chẳng phải là muốn nhớ tới một lần?"
Phó Thần tức đến mức không biết nên nói cái gì cho phải, "Ta tới nhìn A Tuyền A Bội, không phải là đến tìm nàng, ta làm sao biết nàng sẽ thấy ta? Ý của ngươi là, bởi vì nàng, ta cũng không thể nhìn ngoại sanh nữ? Nùng Nùng, ta là thân ca ca ngươi, nàng tính là muội muội cái gì? Ngươi, cái này tâm cũng rất thiên lệch đi? Khuỷu tay cong ra ngoài, quả nhiên... Được, ta không tới được chưa, bây giờ ta đi!".
Phó Dung vội đuổi theo dỗ, mềm giọng bồi tội: "Ca ca đừng nóng giận a, trong lòng ta khẳng định càng thiên lệch ngươi, chỉ là hôn nhân đại sự, người ta một cô nương, ca ca thông cảm một chút đi, chờ nàng định phò mã, ca ca lúc nào đến cũng được, ta biết ca ca lòng dạ rộng lớn, sẽ không bởi vì cái này tức giận với ta có phải không?"
Phó Thần hừ lạnh.
"ca ca tốt" Phó Dung kề sát vào, thấp giọng nói: "Ca ca chẳng phải cũng hi vọng nàng nhanh gả người sao? Như vậy, ca ca trở về lưu ý chút, nhìn xem bên kia có người thích hợp hay không, nói cho chúng ta biết, ta cùng Hoàng Thượng đỡ phải chọn."
Phó Thần giật mình, rất nhanh đáp: "Đi, cái kia..."
Trong màn bỗng nhiên truyền đến tiếng A Tuyền kêu nương.
Phó Dung cùng huynh trưởng đối mắt, lập tức trở lại, vào phòng liền gặp Từ Tấn giúp nữ nhi mặc quần áo đâu, A Tuyền oai quá đầu nhìn nàng: "Nương đi đâu?"
Phó Dung cười nói: "Đi gặp cô cô, A Tuyền gọi nương, là nhớ nương sao?" Đem A Bội còn trốn trong chăn không chịu dậy lôi ra, giúp nàng mặc đồ.
A Tuyền nhìn nhìn phụ hoàng, hắc hắc cười, không nói, đợi Từ Tấn đi ra ngoài, tiểu nha đầu mới bổ nhào vào trong ngực nương mật báo: "Là phụ hoàng nhớ nương, bảo ta gọi."
Phó Dung bật cười.
Bên kia Phó Thần trở lại Kim Ngô Vệ, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm bọn thuộc hạ. Những thị vệ này, phần lớn đều là con cháu thế gia, nghĩ đến khả năng có người sẽ trở thành phò mã của nàng, đem cô nương từng nói thích hắn, muốn gả cho hắn, cưới về nhà, Phó Thần chẳng biết tại sao ngực phát hỏa, sai người tập hợp, một lần nữa an bài đội ngũ sắp hàng tiến lên.
Người không có điểm nào dễ coi, đều xếp ở phía ngoài, nhóm thứ hai mới xếp gần thánh giá.
Sắp xếp xong xuôi, lại nghĩ tới thị vệ bên kia nói không chừng có người xuất sắc hơn, Phó Thần càng thêm bực mình, vào trướng đi rửa tay.
Vừa mới hắn không cẩn thận bóp chết châu chấu lớn...
Ba ngày sau, mọi người đến hành cung Linh Sơn.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn 1 ngày, Từ Tấn mang Phó Dung cùng bọn nhỏ đi ra ngoài thưởng phong cảnh. Hắn cưỡi ngựa, Phó Dung, nhị công chúa và A Tuyền A Bội ngồi trên xe ngựa. Xe ngựa này không phải loại dùng để đi đường, không có thành xe che giấu tầm mắt, chỉ có trần xe che nắng. Phó Dung ôm A Bội nhu thuận, nhị công chúa đỡ A Tuyền tinh nghịch, muốn nhìn chỗ nào thì nhìn chỗ đấy.
Ngự tiền thị vệ gần xe ngựa, bên ngoài chính là Kim Ngô Vệ.
A Tuyền mắt nhỏ tinh tường, lớn tiếng gọi Phó Thần, nhị cữu cữu, nhị cữu cữu, tiếng trẻ con thanh thúy trên thảo nguyên du dương phiêu đãng.
Từ Tấn bảo người đi gọi Phó Thần tới, nữ nhi thích, hắn trước giờ có cầu tất ứng.
khoái mã Phó Thần chạy tới, vốn định dừng bên cạnh Từ Tấn, bất đắc dĩ ngoại sanh nữ gọi gấp, phải đến gần trước xe ngựa, một đôi ánh mắt sáng ngời chỉ nhìn nhị công chúa che chở ngoại sanh nữ, "A Tuyền tìm nhị cữu cữu làm gì? Muốn cưỡi ngựa sao?"
Từ Tấn cũng nhìn bên này, nghe Phó Thần hỏi như vậy, hắn không khỏi theo dõi nữ nhi. Hắn, phụ hoàng này ở ngay bên cạnh, nữ nhi muốn cưỡi ngựa, vì sao không tìm hắn, nhất định muốn tìm nhị cữu cữu? Chẳng lẽ phụ hoàng ôm không thoải mái bằng nhị cữu cữu ôm?
Càng nghĩ càng chua.
A Tuyền hôm nay không muốn cưỡi ngựa, đỡ thành xe tò mò nhìn Phó Thần, "Châu chấu đâu? Nương nói nhị cữu cữu bắt được châu chấu to."
Từ Tấn tâm buông xuống.
Phó Thần lại tới nói chuyện.
Muội muội không phải không thích hắn đưa châu chấu cho ngoại sanh nữ sao? Tại sao lại nói? Còn biết rõ ngoại sanh nữ sẽ tò mò, nàng bảo vẫn không hi vọng hắn tiến gần tới chỗ nhị công chúa đang ôm ngoại sanh nữ?
Nha đầu hư, rõ ràng là đang đùa hắn!
Phó Thần ngẩng đầu, muốn trừng muội muội, lại thấy nhị công chúa cúi đầu, sườn mặt như thoa yên chi đẹp nhất, môi đỏ mọng chưa cười, nhưng nàng nhẹ nhàng mím, khóe miệng thế nhưng cũng hiện ra lúm đồng tiền nhạt nhạt.
"Nhị cữu cữu lại nhìn cô cô!" A Tuyền vẫn ngóng trông châu chấu đâu, gặp nhị cữu cữu không để ý tới nàng lại nhìn cô cô, mất hứng oán giận.
Tiểu nữ oa thanh âm không nhỏ, Phó Thần nghe, suýt nữa ngã xuống ngựa.
Nhị công chúa trên mặt phát hỏa, trong lòng không biết là ngọt ngào hay là xấu hổ, khẩn trương đến mức không biết làm sao, cắn môi, quay đầu sang bên Phó Dung.
Phó Dung thân là tứ tẩu, gặp nữ nhi "hiểu lầm", còn biến thành lúng túng như vậy, đương nhiên muốn dạy bảo nữ nhi: "A Tuyền nhìn lầm rồi, nhị cữu cữu nhìn nương đâu, ngươi mau hỏi hắn giấu châu chấu ở đâu?"
A Tuyền lực chú ý lập tức trở về châu chấu, chờ mong nhìn nhị cữu cữu, lại thấy nhị cữu cữu khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, giống phụ hoàng say rượu, nhất thời kêu lên, "Nhị cữu cữu uống rượu? sao mặt hồng như vậy?"
Phó Thần trong đầu ông một tiếng, đột nhiên cái gì đều nghe không được, chỉ có nhiệt huyết dâng lên.
Hắn đỏ mặt sao? sao hắn lại không biết?
Hắn không biết, Từ Tấn thấy rõ ràng, lại nhìn nhị công chúa cúi đầu mặt như hải đường, Từ Tấn hung hăng trừng mắt đầu sỏ gây nên, mở miệng thay Phó Thần giải vây: "Nhị cữu cữu không uống rượu, hắn làm mất châu chấu của A Tuyền, ngượng ngùng, A Tuyền đừng nóng giận, chốc lát phụ hoàng bồi ngươi bắt châu chấu."
"Ta muốn con lớn nhất!" A Tuyền cao hứng kêu.
Từ Tấn thống khoái đáp lại, dỗ xong nữ nhi, lúc này mới có tâm tình trêu ghẹo Phó Thần: "Chính Đường đừng ngượng ngùng, châu chấu không thành thật, không phải lỗi của ngươi, nam nhi đại trượng phu, vì chút chuyện nhỏ này đỏ mặt, chẳng phải làm cho người ta chê cười?"
Phó Thần thích nhị công chúa a, trách không được ngày ấy Phó Dung muốn hỏi như vậy, còn kiên trì mang nhị công chúa đi, nguyên lai sớm nhìn ra tâm tư huynh trưởng. Nhìn thân ảnh Phó Thần nhanh chóng chật vật rời đi, Từ Tấn khóe miệng cong lên, tiên đế trên trời có linh, hẳn là cũng sẽ vừa lòng phò mã nhân tuyển này đi?
Tác giả có lời muốn nói: hắc hắc, người trắng trẻo cũng là khuyết điểm a, đổi thành Lương Thông, mặt đỏ người bên ngoài cũng nhìn không ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.