Editor: Campham
Khi Từ Tấn tới thấy phòng Phó Dung vẫn sáng đèn, nên nghĩ
nàng lại ở trên giường giày vò tầm phào, tim không khỏi đập nhanh, đặc
biệt cẩn thận bước vào phòng, ai ngờ trong phòng im ắng, loáng thoáng
thấy dáng người yểu điệu nằm nghiêng sau màn lụa mỏng.
Từ Tấn tiếc nuối vì không thấy được đùi ngọc, một lát nàng tỉnh, hắn
không thể xằng bậy, đại khái đêm nay không chiếm được tiện nghi rồi.
Nàng vừa bị kinh hãi lớn như vậy, hắn lại nghĩ đến cái kia thì cũng không hợp thời.
Thuần thục vén màn lụa lên, Từ Tấn cúi người, định nhân lúc nàng ngủ
trộm ngó nhiều một chút. Từ Tấn đưa tay, định vén những lọn tóc đen
huyền che khuất nửa khuôn mặt ra phía sau.
Phó Dung vẫn chờ hắn tới gần.
Cảm giác tay kia đang dần tới gần mặt mình, Phó Dung đột nhiên mở mắt,
kinh hãi khẽ gọi một tiếng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng không chút
lưu tình cào lên mu bàn tay Từ Tấn để lại ba đạo vết máu vô cùng bắt
mắt!
Từ Tấn đau đến mức hít khí, lại sợ kinh động gia đinh Phó gia nên bất chấp đau đớn che miệng Phó Dung lại: "Là ta!"
Phó Dung kinh hồn chưa định, ngơ ngác nhìn hắn, đợi Từ Tấn thu tay lại,
nàng mới trốn vào chăn khóc nức nở… Một nửa là giả khóc, một nửa là thật sự.
Hắn dựa vào cái gì nhiều lần xâm nhập khuê phòng của nàng? Hắn dựa vào cái gì bóp nàng mạnh như vậy?
Từ Tấn phát hoảng, chân tay luống cuống, biết nàng sợ cái gì nên thấp
giọng giải thích: "Đừng khóc, ta cam đoan không chạm vào nàng. Sáng mai
ta phải xuất phát, qua đêm nay sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa mà lại
muốn nói với nàng mấy câu."
"Ta và vương gia có gì để nói? Đừng nghĩ cứu ta một mạng thì muốn làm gì thì làm. Dầu gì ta cũng là nữ nhi tứ phẩm tri phủ, quan gia tiểu thư,
vương gia muốn đến thì đến muốn đi thì đi, chẳng phải đem nơi này trở
thành nơi phố phường tràn ngập ong đùa bướm lượn sao?"
Phó Dung vừa ủy khuất vừa căm giận lý lẽ.
Nói tới cái này, Từ Tấn liền đuối lý, hắn thông minh lảng sang chuyện
khác: “Phụ mẫu nàng không hoài nghi chứ? Bên Quận vương phủ nàng yên
tâm, nha hoàn kia đã chết, thi thể bị phát hiện cũng sẽ không liên lụy
tới nàng, còn Tề Sách..."
Phó Dung vô thức nắm chặt chăn. Đừng nói hắn sẽ giết Tề Sách chứ? Nha
hoàn chết không ai truy cứu, nhưng Tề Sách, Tề gia không còn trưởng tôn, chắc chắn sẽ tra ra manh mối, ngộ nhỡ liên lụy đến phụ thân?
Nhưng người bên giường lại im lặng, Phó Dung bĩa môi không thèm để ý Từ
Tấn thừa nước đục thả câu. Nếu Tề Sách xảy ra chuyện gì, ngày mai tin
tức sẽ truyền khắp ngõ ngách, cần gì đến lượt hắn nói.
Nàng thông minh không mắc mưu, Từ Tấn bất đắc dĩ thở dài, ôn nhu thương lượng: "Nàng xoay người lại, ta sẽ nói sự tình của Tề Sách."
Phó Dung không lên tiếng.
Từ Tấn thử thăm dò đi đỡ bả vai nàng, mới đụng tới, Phó Dung lại vươn
tay muốn cào hắn. Từ Tấn vội rụt lại, nhìn vết máu trên mu bàn tay, tạm
thời từ bỏ ý định chạm vào nàng: "Thôi thôi, nói cho nàng biết vậy, Từ
Yến đánh Tề Sách một quyền rồi thả." Nói đến đây thì cười lạnh: "Hôn mê
thì luôn miệng gọi tên hắn, thích hắn sao? Nhưng người trong lòng lại
không nghĩ thay nàng báo thù."
Phó Dung cũng không mong Từ Yến giúp mình. Việc này nháo lớn đối với
nàng không tốt, giao tình giữa Từ Yến với Tề Sách, nhiều nhất cũng chỉ
đánh một trận, chẳng lẽ giận dỗi giết Tề Sách? Từ Yến không phải người
dễ xúc động.
Nàng rụt cổ vào ổ chăn nên Từ Tấn không thấy thần sắc của nàng, đem lửa
giận trong lòng phóng tới người Tề Sách: "Nàng yên tâm, Từ Yến làm ngơ
nhưng ta nuốt không trôi, qua một thời gian ta động chút tay chân làm
hắn không còn tâm tư ám toán nàng. Nhưng nàng phải đàng hoàng một chút,
hạn chế ra cửa, miễn lại phát sinh phiền toái."
Phó Dung có chút ý động: "Vương gia tính đối phó hắn thế nào?" Nàng hận
Tề Sách nhưng lại không có biện pháp thu thập, nếu là Từ Tấn, dưới
trướng nhiều cao thủ, nhất định có thể giải quyết mọi việc gọn gàng.
Khóe môi Từ Tấn cong lên: "Nàng xoay người lại, ta mới nói."
Lại chiêu này, Phó Dung cười lạnh: "Trăm công nghìn việc như vương gia, cần gì phí tâm tổn sức với ta?"
Từ Tấn im lặng nhìn chằm chằm nổi mụt trước mắt.
Ban đầu là hắn lấy lý do khó kìm lòng nổi mà cư xử đường đột để tiếp
cận, hứa hẹn sẽ vì nàng phụ trách, sau lại bực nàng tâm cơ nên giả ý rời đi. Chờ hai tháng lại không thấy nàng có bất kỳ dấu hiệu hối hận hay
thương tâm, hắn lại nghĩ biện pháp ngư ông đắc lợi, không động lại ôm
được mỹ nhân.
Nhưng giờ đây, nàng rõ ràng để bụng đối với Từ Yến, hắn lại không thể phát tiết tức giận.
Từ Yến chỉ hơn hắn cái nghe lời, mọi chuyện đều theo nàng, lời ngon
tiếng ngọt dỗ nàng? Được thôi, dù sao những lời này chỉ có nàng với hắn
biết, không sợ người ngoài cười nhạo.
Hạ chắc quyết tâm, Từ Tấn hồi tưởng lại những lý lẽ đã chuẩn bị kỹ lưỡng trên đường, vừa định mở miệng, nhìn ánh mắt nàng lại không nói được
nữa.
Do do dự dự… Từ Tấn đột nhiên kéo chăn, ôm Phó Dung đặt lên đùi. Mặc Phó Dung giãy giụa, hắn một tay ngăn chặn đùi nàng một tay gắt gao ấn nàng
vào trong ngực: "Ta không muốn phí tâm phí sức với nàng, cũng không muốn bị người ta cự tuyệt còn mặt dày dây dưa, nhưng vừa nghe nàng đến Quận
vương phủ, lại nhịn không được muốn gặp mặt, thấy nàng bị khi dễ, ta bị
lửa giận công tâm. Phó cô nương, bản vương thật lòng thích nàng, nàng
đáp ứng đi?"
Lần đầu tiên nói những lời này, chẳng sợ chỉ vì dỗ nàng, gương mặt tuấn tú đỏ bừng.
Phó Dung có chút sững sờ, nghĩ tới chuyện giải độc hoàn mà Hứa gia nói, chẳng lẽ, Từ Tấn thực lòng?
Nhưng có tình ý thì sao? Từ Tấn kẻ thù quá nhiều, sống không lâu, huống
chi hắn ỷ thế hiếp người, một chút cũng không tôn trọng nàng, thích bức
nàng lộ ra cái trán, còn dùng khí lực bóp nàng...
Nhìn thế nào đều không phải lương phối.
"Vương gia ưu ái, dân nữ chịu đựng không nổi, cầu vương gia thả ta xuống. Vương gia như vậy, có khác gì Tề Sách?"
"Nàng ngồi dậy nói chuyện, ta sẽ thả." Từ Tấn nhíu mày nhìn chân ngọc lộ bên ngoài, quần lót mặc nguyên vẹn, buồn cười nhấc chăn lên: "Mặc chỉnh tề như vậy là biết ta sẽ đến?"
Hắn khí lực lớn, một phen giật chăn từ đỉnh đầu Phó Dung xuống, Phó Dung kinh hãi, lập tức dùng tay che khuất cái mũi, giãy giụa muốn xuống đất: "Ngồi thì ngồi, vương gia buông ta ra trước đã!"
Từ Tấn quay người đặt tiểu cô nương lên giường, không cho nàng cơ hội chạy trốn.
"Nàng lấy quạt làm gì?" Mắt thấy Phó Dung phòng bị lui vào trong xó,
không biết từ đâu lấy ra một cái quạt tròn thêu cung nữ đồ che trước
mặt, Từ Tấn nghi hoặc hỏi.
Nhắc tới cái này Phó Dung liền sinh khí, hung hăng nguýt hắn một cái.
Nàng đáng thương tội nghiệp trốn trong góc, tóc dài tán loạn mắt ướt
sáng ngời, nhìn như nam nhân nhà mình làm chuyện có lỗi, nàng không chịu cho hắn tới gần, chủ tâm giáo huấn.
Giáo huấn?
Từ Tấn cúi đầu nhìn tay, lại nhìn quạt tròn, đột nhiên hiểu, nhịn cười: "Để lại đấu sao?"
Lời vừa nói, Phó Dung một đôi mắt đẹp càng thêm rạng rỡ sinh huy.
Cô nương này, gạt người thì thiên y vô phùng, phảng phất giống như bẩm
sinh đã biết đối phó với nam nhân, đồng thời non nớt như trẻ con, vì một việc nhỏ mà nổi giận đùng đùng. Trái tim Từ Tấn lại mềm nhũng: "Cho ta
xem thế nào, lúc ấy chỉ muốn đánh thức nàng, không chú ý khí lực."
"Không cần!" Phó Dung dùng bàn tay rảnh rỗi đẩy tay hắn ra, lạnh giọng
thúc giục: "Ta không nguyện trèo cao, vương gia đừng nhắc đến chuyện
cưới sinh, không còn gì, mời vương gia nhanh chóng rời đi, sau này đừng
làm chuyện hủy hoại danh tiết người khác thế này!"
Nàng rõ ràng đang nổi nóng, Từ Tấn không thể làm gì đành thu tay lại,
nghiêm túc: "Nàng luôn nói không xứng, vậy dạng cô nương nào mới xứng
với ta?"
Phó Dung thuận miệng: "Kinh thành nhiều quý nữ, vương gia cần gì xá cận cầu viễn?" Kệ hắn cưới ai, không phải nàng là tốt.
Từ Tấn chẳng những không tức giận, còn thêm chút hy vọng: "Ta cũng thấy
cưới quý nữ kinh thành tương đối thích hợp, vậy đi, đợi từ Hà Nam hồi
kinh, ta thay phụ thân nàng đi vòng một chút, cuối năm điều hắn hồi
kinh?"
Nếu nàng muốn, hắn thống khoái cho, trước dỗ nàng vui vẻ cưới về phủ, kết hôn xong sẽ dạy quy củ.
Phó Dung không ngờ Từ Tấn như thế... Hào phóng.
Kỳ thật sau khi định hôn sự cho tỷ tỷ, nàng phát sầu nhất là quan lộ của phụ thân. Muốn gả cho người nọ, thì cả nhà nàng phải chuyển vào kinh
mới có cơ hội. Đời này nếu vận làm quan của phụ thân không đổi, dù nàng
kì kèo không lấy chồng, vào kinh thì cũng đã mười tám lỡ thì, sớm ba năm cũng hơn ba năm cơ hội lớn a, nàng cũng muốn xuất giá lúc tuổi tác
thích hợp nhất.
Chỉ là, lúc này nàng tiếp nhận Từ Tấn hỗ trợ, tương đương đáp ứng lời hỏi cưới...
"Thế nào, nguyện ý gả cho ta?"
Phó Dung giật mình phát hiện chẳng biết lúc nào Từ Tấn đã quỳ trước mặt
nàng, hai tay chống hai bên ván giường, khuôn mặt tuấn tú gần như chỉ
cách nàng một cái quạt tròn.
"Ngài..."
"Đáp ứng ta, ta điều phụ thân nàng vào kinh." Từ Tấn nhìn chằm chằm ánh mắt thủy nhuận, dùng ngữ khí ôn nhu nhất dụ dỗ.
Khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ tràn đầy ôn nhu, mắt phượng sáng ngời
thẳng tắp nhìn vào sâu đáy lòng nàng, lặng lẽ cám dỗ nàng. Đầu óc Phó
Dung ngừng chuyển động, miệng giật giật...
Từ Tấn lại không chờ nổi nữa, cụng vào trán nàng, giựt quạt tròn ra khỏi tay nàng. Phó Dung hoàn hồn, cây quạt đã bị lấy mất: "Ngài..."
"Ta không nhìn, ta nhắm mắt lại." Từ Tấn nhẫn nại dỗ dành, khẽ chạm vào
môi nàng, âm thanh nhẹ như nói mớ: "Ta không nhìn, Nùng Nùng, ta tốt với nàng như vậy, nàng cho ta hôn một cái?"
Phó Dung theo bản năng lẫn trốn.
Từ Tấn chấp nhất truy tìm, đụng chạm liên tục gián đoạn, so liên tục thân mật càng tham người.
Phó Dung trong đầu càng ngày càng hỗn độn.
Đây là giao dịch công bằng, tất cả đều phụ thuộc vào một câu của Phó
Dung nhưng thật khó có thể lựa chọn, muốn trốn sự giam cầm của hắn, muốn tranh thủ càng nhiều thời gian suy xét,… Từ Tấn lại nghĩ nàng do dự,
vui sướng nâng lên mặt nàng, hôn nhẹ một đường từ lông mi đến gò má:
"Nùng Nùng, nàng thật thơm, Nùng Nùng..."
Nàng thật thơm, hắn chưa thỏa mãn bao nhiêu đã phải buông tay, bỗng
nhiên tách chân nàng ra, lê gối tiến lên, bàn tay to nâng mông nàng lên, một tay khác ôm chặt eo nàng, hôn thật sâu.
Phó Dung chống cự, một lát nắm chặt, một lát buông ra, kịch liệt giãy giụa. Cuối cùng, nàng lựa chọn thuận theo.
Từ Tấn ra điều kiện, nàng không thể cự tuyệt, Từ Tấn thẹn quá hoá giận, sau khi hồi kinh có thể ngáng chân phụ thân.
Không cự tuyệt, chỉ có thể tiếp nhận.
Đương nhiên nàng không nguyện ý gả cho hắn, nhưng nàng nguyện ý cược một trận, cược tâm nam nhân này. Thắng, nàng là vương phi, thua vẫn là
vương phi.
Nàng không muốn gạt hắn, là chính hắn tự nguyện.