Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 60:




Trời còn chưa sáng hẳn, Phó Dung liền bị Kiều thị từ trong màn lụa xách ra ngoài.
Phó Dung nhìn xem sắc trời bên ngoài u ám, trăm ngàn cái không tình nguyện, nhắm mắt oán giận: "Nương để ta ngủ thêm một lúc, không thấy nóng sao."
Kiều thị ấn nàng xuống ghế, nhận lấy khăn trong tay Lan Hương lau mặt cho nàng, như là đối đãi Quan nhi không yêu rửa mặt, "Là ngươi nói muốn đi Vĩnh Thái tự dâng hương, xa như vậy, chúng ta không đi sớm một chút, gần đến buổi trưa trong xe nóng thành cái dạng gì? Hiện tại ngươi nói thật dễ nghe, thật nóng lên, ngươi khẳng định lại là người đầu tiên oán giận."
Phó Dung nhíu mày nhăn mặt tùy mẫu thân xoa nắn, xoa xoa thanh tỉnh, cướp khăn tự mình làm, âm thầm trút toàn bộ oán khí tới trên người Từ Tấn, chỉ đưa một con vẹt nhất định muốn luẩn quẩn một vòng lớn như vậy, cũng trách mình đối con vẹt kia có vạn phần hiếu kỳ, bằng không dứt khoác không cần không phải được rồi sao?
Nhưng Phó Dung vẫn là phá lệ chờ mong, nghe Từ Tấn miêu tả, con vẹt kia nhất định thực đẹp.
Đơn đơn giản giản dùng bữa sáng, ba mẹ con lên xe ngựa, Phó Thần như cũ cưỡi ngựa.
Đến cổng thành thì Phó Dung hơi nhếch lên rèm cửa. Cổng thành vừa mở không lâu, các dân chúng thô y xếp hàng vào thành, có đẩy rau xanh, không biết là muốn đẩy đi bán hay là đưa tới gia đình giàu có, có đẩy đồ vật làm bánh bao, đó là vội vàng đi bán sớm một chút.
Phó Dung dùng khăn che miệng, ngáp một cái.
Kiều thị buông rèm xuống, nhỏ giọng giáo huấn nữ nhi: "Thấy được chưa? So sánh với bọn họ đi sớm về muộn sinh kế, chúng ta có thể ngồi trong xe ngựa nhàn nhã đi thắp hương, ngày quả thực là trên trời dưới đất, cho nên muốn tiếc phúc, đừng một điểm tiểu khổ đều oán giận."
Phó Dung dựa tới đầu vai mẫu thân, mệt mỏi nói: "Nương nói rất đúng, nữ nhi đều nhớ kỹ, nương cho ta dựa vào một lát, ta ngủ bù một lát."
Kiều thị sờ sờ đầu nữ nhi, nhìn xem Phó Tuyên bên cạnh tinh thần sáng láng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Đến Vĩnh Thái tự thì nắng sớm vừa vặn từ phía Đông nghiêng lại đây, trước Vĩnh Thái tự 108 tầng thềm đá, chỉ có mấy tầng đỉnh cao nhất bị nắng sớm bao phủ, rõ ràng xán xán như có phật quang phổ chiếu, khiến tòa cổ tháp thanh u tăng thêm thần bí linh vận.
"Ca ca không mời kiệu phu sao?" Phó Dung nhìn xem hai phía, nghi hoặc hỏi huynh trưởng.
Phó Thần ghét bỏ nhìn nàng: "Phàm là đến Vĩnh Thái tự bái Phật dâng hương, đều đi qua thềm đá, muội muội lúc này muốn lười biếng, cẩn thận Phật tổ không nghe ngươi, đem lang quân như ý đưa cho khuê tú khác."
"Ta lại không phải là đến cầu nhân duyên!" Phó Dung nguýt hắn một cái, phát sầu mà nhìn về phía thềm đá.
Kiều thị cười vỗ vỗ bả vai nàng: "Đi thôi, tâm thành thì linh, trì hoãn nữa, ánh nắng sẽ càng ngày càng thịnh."
Phó Dung đành phải theo lệnh, cố ý đi kề bên Phó Thần.
Bò hơn 50 tầng thì Phó Dung thở hồng hộc, đỡ lấy cánh tay Phó Thần gọi dừng: "Nương a, chúng ta nghỉ một lát, thật sự đi không nổi nữa."
Kiều thị cũng mỏi chân, nhưng nàng kiên trì nói: "Không được, đi cái này không thể dừng, Nùng Nùng nhẫn nhịn thêm chút, ngươi nhìn Tuyên Tuyên cũng không có la mệt."
Phó Tuyên thở gấp chia sẻ kinh nghiệm: "Tỷ tỷ mỗi đi mười tầng liền bắt đầu đếm lại từ đầu, như vậy sẽ dễ dàng chút."
Phó Dung nhìn về phía muội muội, ba mẹ con các nàng đều mang mũ che, bất quá mũ mỏng, có gió núi thổi qua, muội muội mệt khuôn mặt rõ ràng đỏ bừng.
Nàng không thể bại bởi tiểu muội muội nhỏ hơn nàng 4 tuổi đi?
Cố gắng lấy lại tinh thần, Phó Dung buông ca ca ra, lên tinh thần leo lên trên. Kiều thị lo lắng nữ nhi ngã bảo nàng chậm chút, Phó Dung không nghe, hơn nữa bên cạnh có huynh trưởng so, trong lòng không chịu thua nổi lên, liên tục leo đến hơn 80 tầng.
"Không được không được, thật sự đi không nổi nữa!" Đôi chân Phó Dung phát run, hô hấp dồn dập, chỉ cảm thấy mũ che cản trở nàng hấp khí, liền một phen ném mũ che xuống nhét vào trong ngực Phó Thần, quay người ngồi vào trên thềm đá, thở gấp đủ rồi mới ngẩng đầu: "Nương, lần sau ta..."
Nàng muốn nói lần sau không đến nữa, lại nhìn thềm đá phía dưới một đôi chủ tớ gần như chỉ cách mẫu thân, muội muội 5 - 6 bước, cách nàng mười mấy bước thì khiếp sợ nói không ra lời.
Hắn tới đây khi nào?
Sau khi trùng sinh, Phó Dung ảo tưởng qua trăm ngàn loại tình huống đời này lần đầu gặp An vương, mỗi một loại, nàng nhất định là bộ dáng đẹp nhất, phải tất yếu làm cho nam nhân vừa gặp đã thương. Nhưng giờ đây, bởi vì lúc đi tới chỉ có cả nhà bọn họ, bởi vì cảm thấy phía sau không có người ngoài, nàng không hề có dáng vẻ khuê tú mà ngồi trên mặt đất, nhất định là khó xem nhất, thậm chí búi tóc đều rối loạn...
Phó Dung vụt đứng lên, cướp mũ che đội ở trên đầu, chạy như điên lên trước, đảo mắt liền tới tận cùng thềm đá. Hai bên cửa chùa các có cổ thụ cành lá rậm rạp, Phó Dung che ngực trốn đến sau một gốc cây. Không cần lại bò, tất cả khí lực cũng đều hao hết, lưng Phó Dung tựa thân cây, áo não cắn môi, lại không có dũng khí nhìn trộm An vương.
Nàng cứ như chạy trốn, mọi người đều không có đoán được.
Phó Thần ngó nhìn chỗ muội muội ẩn thân, lại nhìn xem mẫu thân muội muội phía dưới ngu ngơ, bất đắc dĩ thở dài, cũng nhìn công tử ngẩn ngơ phía sau nữa nói: "Xá muội ngoan cố lì lợm, để công tử chê cười."
Từ Bình lúc hắn mở miệng thì đã khôi phục lại bình tĩnh, nghe vậy mỉm cười: "Không có gì, ta có một cháu gái, giống như lệnh muội."
Hắn là con thứ bảy tiên hoàng, các huynh đệ khác đổ máu ra kết quả cuối cùng chính là đương kim Gia Hòa đế đăng cơ thì hắn mới vừa trăng rằm, còn nhỏ hơn cả 2 người con trai Gia Hòa đế. Gia Hòa đế huynh trưởng như phụ, vì thế đặt tên "Bình", ý tứ là hy vọng ấu đệ tương lai quân tử như ngọc, ôn nhuận khiêm tốn, không diệu xấu xí.
Từ Bình lớn lên như huynh trưởng hy vọng, mỗi ngày lấy cầm kỳ thư họa làm bạn, không hỏi dân sự không trộn lẫn triều chính, ngay cả tảo triều đều không đi, khai phủ sau cũng không đi lại cùng bất kỳ quan viên kinh thành nào, chỉ có Hoàng tộc thiết yến, hắn mới lấy thân phận thân thích đến nhà, chân chính làm một vương gia thanh nhàn.
Mọi chuyện xấu xí, chỉ có dung mạo siêu phàm thoát tục. Không cười thì như gió mát lãng nguyệt, so Từ Tấn ấm áp nhiều hơn, không khiến người e ngại, cười rộ lên so Từ Yến ít một phần ôn hòa, mơ hồ uy nghiêm hoàng tộc khiến người không dám dễ dàng tới gần. Trong mắt Phó Dung, Từ Bình cho người cảm giác, xen giữa ấm cùng lạnh, là một loại lạnh mê người. Đời trước, Từ Yến ôn nhu nàng chặt chẽ nắm giữ ở tay, Từ Tấn lạnh lùng nghiêm nghị nàng căn bản không có tâm thân cận, chỉ có Từ Bình vừa vặn, ung dung thanh quý, không phải tốt thu phục như vậy, lại cho người hi vọng, nói không nên lời cào lòng người.
Mắt nhìn Từ Bình cùng thị vệ hắn nhìn như bình thường vào cửa chùa, không chờ Kiều thị triệu hồi, Phó Dung liền ngượng và bực bổ nhào đến trong ngực mẫu thân: "Nương, vừa rồi ta như vậy có phải rất xấu hay không a?"
Xấu sao?
Kiều thị nghĩ ngợi một lúc, nữ nhi khi đó, vẻ mặt đỏ ửng, kiều thở hổn hển, chẳng những không xấu, ngược lại nhìn khiến đáy lòng người sinh ra một loại tà hỏa. Nàng đương nhiên không có châm lửa, chỉ là cảm khái nữ nhi còn nhỏ tuổi làm sao xinh đẹp như thế, rơi vào trong mắt nam nhân, nhất định là quân tử cũng muốn sinh ra tà niệm.
"Là có chút xấu, " Kiều thị cố ý nói nữ nhi, thuận tiện dạy dỗ: "Sau này ra ngoài lại không thể khinh suất như vậy."
Nghe được mẫu thân khẳng định, Phó Dung ý nghĩ muốn khóc đều có, nhịn không được cãi lại: "Ta không biết đằng sau có người a!"
Nữ nhi hình như thực sự muốn khóc, Kiều thị lập tức lại trấn an nói: "Đúng đúng đúng, bọn họ đi đường lặng yên không tiếng động, hơn nửa có ý quấy rối!"
Phó Thần thật sự chịu không nổi nữa, ngó nhìn trong chùa chiền, nhỏ giọng nói: "Người ta khí độ như thế, vừa nhìn đã biết ngay là không giàu cũng quý, nương đừng nói nữa. Xấu không xấu chúng ta cùng hắn lại không có quan hệ, nhanh đi thắp hương đi, một lát người nhiều hơn." Nói xong chỉ chỉ dưới thềm đá.
Nơi đó quả thực nhiều bóng dáng, nữ có nam có, giữa lẫn nhau cách hoặc gần hoặc xa.
Mấy mẹ con mau chóng đi vào trong.
Phó Dung lặng lẽ nhìn quanh một vòng, không có phát hiện bóng dáng chủ tớ Từ Bình, hương đường cũng không có.
Hối hận lại thất lạc, lúc quỳ ở trên đệm cói khẩn cầu thì nhìn kim thân Phật tượng phía trước cao bảy mét, Phó Dung mặc niệm ở trong lòng: Tín nữ Phó Dung, nguyện Phật tổ phù hộ người nhà mọi chuyện như ý trôi chảy, phù hộ An vương điện hạ không có thấy rõ tín nữ chật vật.
Khẩn cầu xong rồi, Phó Dung dễ chịu rất nhiều, ngoan ngoãn đi theo mẫu thân đi nhà khách. Ước định tốt cùng Từ Tấn ngày hôm sau, Phó Dung liền cầu mẫu thân đáp ứng dẫn nàng đến Vĩnh Thái tự, là lấy danh tiếng Cảnh Dương Hầu phủ, các nàng có thể từ sớm định ra một tòa viện một mình nghỉ ngơi.
Nào ngờ mới vào cửa viện, chợt nghe có người gọi to: "Rời giường, rời giường!"
Âm thanh uyển chuyển lại có chút thô, rõ ràng là người nam tử.
Phó Thần giận dữ, mau chóng chắn ở phía trước mẫu thân muội muội, nghiêm giọng chất vấn tiểu tăng dẫn đường: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu tăng hoảng sợ giật nảy người, vừa vặn thanh âm kia lại truyền tới, chẳng qua lần này kêu là "Ăn cơm ăn cơm", tiểu tăng đột nhiên cười, nhìn trong nội viện một cây quế, chắp tay trước ngực nói: "Hồi các vị thí chủ, đầu tháng có khách nhân dừng ở đây, bởi muốn đi xa, mang theo không tiện, cố giao hai vẹt ở lại nơi này cho bản tự chăm sóc, vừa mới chính là một con trong đó nói chuyện, chúng thí chủ nếu ngại ầm ĩ, ta trước đặt chúng nó tới biệt viện."
"Không cần, liền để nơi này đi, ta thích vẹt." Phó Dung mơ hồ phỏng đoán, cố nén tung tăng như chim sẻ, dẫn muội muội đi cây quế kia, chuyển nửa vòng, liền thấy trên nhánh cây song song cúp hai lồng chim. Lồng chim bên trái là đồ mây tre sắc, bên trong vẹt cả người tuyết trắng, thuần khiết không tì vết, đỉnh đầu có dúm lông vũ vàng nhạt, ánh mắt hai bên thế nhưng có vòng cam màu đỏ mao, đặc biệt khả ái.
Nói chuyện lại không phải là con này.
Nhìn đến vẹt bên cạnh lông vũ cả người diễm như Phỉ Thúy, đỉnh đầu trên cổ lại như tiểu cô nương xấu hổ đỏ mặt, Phó Dung tim đều muốn hóa nước, kìm lòng không được cởi mũ che, ngẩng đầu tinh tế nhìn.
Tiểu vẹt cũng cúi đầu nhìn nàng, lúc Phó Dung tới gần cái lồng bay hai vòng, đột nhiên vỗ cánh kêu lên: "Tốt xem, tốt xem!"
Chân mày Phó Thần nhảy lên, vẹt này thành tinh sao? Là con đực đi?
Phó Dung lại cực kỳ vui mừng, biết đây chính là lễ vật của Từ Tấn, hỏi tiểu tăng: "Ta thích con vẹt này, có thể bán cho ta sao?"
Tiểu tăng lắc lắc đầu, lúc Phó Dung tươi cười cứng đờ thì nói: " Chủ nhân vẹt là tiểu thí chủ sáu tuổi, tiểu thí chủ theo cha đi xa, chuyến đi này ngày về bất định, trước khi đi nói rõ, nếu có người thật lòng thích vẹt này, liền mời ta tự tay đưa tiễn, chỉ cầu người có duyên có thể đối xử tử tế chúng nó."
Phó Dung mau chóng cam đoan nói: "Ta từng dưỡng vẹt, ta biết nên dưỡng như thế nào, nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt."
Tiểu tăng nhìn xem hai lồng chim, hỏi: "Vậy nữ thí chủ là muốn hai cái đều đưa về nhà sao?"
Phó Dung ngạc nhiên một chút, ngẩng đầu nhìn một chút, vẹt màu trắng huyền phượng mặc dù tốt nhìn, nàng lại chỉ tính toán dưỡng một cái.
"Muội muội thích sao? Chúng ta một người một cái?" Nhớ tới muội muội, Phó Dung đột nhiên có chút lo lắng, ngộ nhỡ muội muội cũng thích tiểu vẹt xanh lá, nàng nên làm thế nào?
Phó Tuyên lại không muốn: "Quá ồn." Nàng thích đọc sách viết chữ, không nghĩ dưỡng loại sủng vật tranh cãi ầm ĩ chơi.
Phó Dung nhẹ một hơi, nhìn về phía mẫu thân, thấy mẫu thân cũng không tâm tư dưỡng, liền nói: "Hai cái ta đều muốn." Cùng mang về, Phó Bảo có lẽ thích, đưa Phó Bảo, đám người Thẩm Tình, Phó Mật nhìn thấy chỉ nói là Phó Bảo nhất định muốn cướp đi, các nàng cũng không thể nói cái gì.
Dưỡng vẹt cứ như vậy định ra.
Tiểu tăng đi sau, Phó Dung hưng phấn nhắc hai lồng chim tiến gian nhà chính đặt tới trên bàn, hai tay nàng chống má nhìn chằm chằm vào tiểu vẹt xanh lá, nhìn thế nào cũng thích: "Muội muội, ngươi nói ta đặt cho nó tên gì a?"
Phó Tuyên không nghĩ dưỡng, trong lòng vẫn là thích, ngồi tại bên người tỷ tỷ cùng nhìn, "Đồn đãi bên người Tây Vương Mẫu có thần điểu, màu đỏ đặt Hỏa Phượng, màu xanh đặt Thanh Loan..."
"Thanh Loan?" Phó Dung nhẹ giọng lẩm bẩm; gọi vài tiếng, đột nhiên ôm lấy Phó Tuyên: "Vẫn là muội muội thông minh, tên này tốt!"
Khen xong lại nhìn lồng chim kêu Thanh Loan.
Thanh Loan nghiêng đầu ngó nhìn nàng, cúi đầu mổ thóc ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.