Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 71:




Phó Dung không hiểu vì sao Từ Tấn thịnh nộ!
"Hắn chỉ lấy sâu bọ dọa ta, Tuyên Tuyên đã trả thù rồi, cần gì phải lấy mạng?" Từ Tấn không chịu quay lại, Phó Dung đành ôm eo vòng ra trước mặt hắn, đẩy hắn đến chiếc bàn giữa phòng nhưng đẩy không động, Phó Dung khổ não ngẩng đầu, ngơ ngác chống lại ánh mắt lạnh lùng của Từ Tấn.
Lần đầu tiên trong kiếp này, Từ Tấn nhìn nàng bằng ánh mắt đóng băng này.
Phó Dung cũng là lạt mềm buộc chặt, Từ Tấn mặt dày vô sỉ dỗ nàng cầu nàng, nàng đã tin tưởng tha cho hắn, hiện tại Từ Tấn bày mặt lạnh, đầy khí thế vương giả, Phó Dung lại yên lặng.
"Vương gia cho qua đi, ta biết người tốt với ta nhưng không nên so đo với trẻ con?" Phó Dung chủ động dựa vào ngực Từ Tấn, ngẩng đầu cầu hắn, lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu, môi nhẹ vểnh lên, thiên chân vô tà: "Sau ngày người ta biết vương gia vì ta tức sùi bọt mép, chút chuyện nhỏ đã giết người, ta sẽ bị nước miếng diềm chết!"
Từ Tấn cúi đầu nhìn nàng.
Nữ nhân này rất đẹp, đẹp tới mức làm toàn bộ tâm thần người ta bị mê hoặc, rất khó dùng lý trí phán đoán thật giả, chưa kịp phân biệt đã bị sóng mắt như nước bao phủ.
May mắn hắn đủ hiểu nàng, biết nàng giỏi nhất là gạt người.
Hắn khẽ vuốt mặt của nàng, muốn cười lại cười không nổi, thoáng buông nhẹ ngữ khí: "Nàng nói có lý, là ta chuyện bé xé to nhưng vẫn phải phạt một chút."
Phó Dung cầm tay hắn, tận lực làm bộ không quá để ý: "Vương gia định làm gì?"
Từ Tấn nghĩ một lúc: "Chặt một chân, từ nhỏ đã quen làm xằng làm bậy, còn một chân sẽ không thể chung quanh làm ác, coi như là vì dân trừ hại."
Phó Dung không muốn một muội phu què chân!
"Vương gia..."
"Nàng đừng nói nữa, ngủ sớm đi, ta còn việc muốn làm." Lòng Từ Tấn rất loạn, thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với nàng, hắn cần cẩn thận ngẫm lại mỗi một tình cảnh hai người đã chung đụng trong suốt một năm nay.
"Vương gia!" Phó Dung quay người đóng cửa lại, tựa vào ván cửa cầu hắn: "Chúng ta nghĩ biện pháp khác, gãy chân quá tàn nhẫn..."
“Sao nàng cứ che chở hắn?" Từ Tấn bỗng nâng cằm nàng lên: "Hắn có quan hệ gì với nàng, đáng giá để nàng nhiều lần cầu tình?"
Phó Dung có thể nói gì?
Nói Từ Tấn biết mấy năm nữa Ngô Bạch Khởi sẽ thành muội phu của nàng?
Hay nói dối, thừa nhận mình đã gặp Ngô Bạch Khởi, để Từ Tấn hiểu lầm nàng tư tình với Ngô Bạch Khởi?
Việc trước không có khả năng, việc sau, nàng sợ Ngô Bạch Khởi chết càng nhanh.
Tìm không được lý do thích hợp, lại nhìn nam nhân mắc bệnh đa nghi nghiên trọng trước mặt, Phó Dung cũng nổi cáu, đẩy hắn ra, ba hai bước tới trước giường, chỉ ra ngoài cửa sổ khiển trách: "Nói bao nhiêu lần rồi, trước giờ ta chưa từng gặp hắn, chỉ là không muốn chuyện bé xé to! Vương gia, ta chỉ là nữ nhi quan gia bình thường, chưa từng trải qua gió tanh mưa máu, cũng không có quyền thế ngất trời có thể tổn hại mạng người, đêm nay ta chỉ nói một câu, nếu ngươi gây sự với Ngô Bạch Khởi, về sau đừng hòng ta tha thứ, ta thà chết, cũng không gả cho một người có thù tất báo!"
"Có thù tất báo?" Như nghe được lời chê cười, Từ Tấn trầm thấp cười, từng bước đi tới cạnh Phó Dung: "Vậy nàng nói ta biết, thế nào là có thù tất báo?"
Nụ cười sởn gai ó như sau nụ cười sẽ biến thành đao, trực tiếp đoạt mạng.
Tuyệt đối không phải tức giận bình thường.
Lưng Phó Dung ứa mồ hôi lạnh, chân nhũn ra, chạy ra sau bình phòng trốn.
Từ Tấn không đuổi theo.
Hắn sợ đuổi theo, hắn sẽ không nhịn được mà giết nữ nhân vô tình, gian trá, đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay!
Nhắm mắt lại, lồng ngực kịch liệt phập phồng, sát niệm như khốn thú giãy thoát khỏi lồng giam lý trí.
Từ Tấn cực hận.
Nghĩ tới chính mình xấp xỉ khom lưng khuỵu gối lấy lòng nàng, nghĩ tới nhiều lần bị cự tuyệt, trong lòng không khỏi cười nhạo châm chọc, lại hư tình giả ý lợi dụng hắn mưu cầu tiền đồ cho phụ thân, nghĩ tới nàng có nhiều trang sức xinh đẹp lại chưa từng đeo cho mình nhìn, có cơ hội gặp An vương lại dày công ăn mặc, nguyên nhân...
Áp không được khí huyết sôi trào, Từ Tấn bỗng quay người.
Chưa đi tới hai bước, đã dâng lên một ngụm ngai ngái.
Từ Tấn cười tự giễu, như hắn không ngờ đường đường là một Túc vương lại vì một nữ nhân tức giận thành như vậy.
Cũng may sau khi phun máu, trên người không còn khó chịu. Từ Tấn vừa đi ra ngoài vừa lấy khăn lau miệng, lúc cất lại mới phát giác thứ gì đó rớt ra ngoài, rơi xuống đất, phát ra động tĩnh rất nhỏ.
Từ Tấn dừng chân, cúi đầu nhìn.
Là dây Trường Mệnh nàng đan cho hắn, là hắn vừa năn nỉ vừa cưỡng ép nàng đan, còn cầu nàng nói câu cát tường.
Lúc ấy nàng hơi ngây ngẩn?
Là biết hắn "sống không lâu" sao?
Vậy nàng trở về lúc nào?
Liếc mắt nhìn phía sau, Từ Tấn nhặt dây Trường Mệnh lên, bước nhanh ra ngoài.
Gió đêm thổi phất, Từ Tấn độc hành trên phố, ngón tay chậm rãi chuyển động ngũ sắc trân châu trên dây Trường Mệnh, hồi ức càng ngày càng rõ ràng.
Hắn trùng sinh không lâu thì tự mình đến Ký Châu nhìn nàng, thuận tiện lưu lại người theo dõi Phó gia, vì kiếp trước thuộc hạ nghe ngóng được nguyên nhân nàng bị thuỷ đậu là do rơi xuống nước, chính nàng cũng nói vậy, hắn từng do dự có nên giúp nàng tránh thoát kiếp này, cuối cùng vì tư tâm, vì không rõ ngày nào nàng ham chơi chèo thuyền, lại không chú ý sắp xếp người vào Phó gia thiếp thân hầu hạ nàng, nên không quản.
Tháng ba năm ngoái, đứng là nàng rơi xuống nước, bên kia liên tiếp không ngừng dị thường, chính là bắt đầu từ khi nàng rơi xuống nước được cứu lên.
Như vậy, hắn có thể suy đoán, Phó Dung trở về khi đó? Giống như hắn vì xuống ngựa cứu đệ đệ mà bị thương, đều trở về lúc nguy nan?
Nhất định là vậy.
Từ Tấn càng nghĩ càng chắc chắn, dù sao, nếu nàng trở lại lúc đó chắc chắn sẽ tránh được sai lầm "bị thuỷ đậu".
Vậy, nàng trở về trễ hơn hắn gần tới một năm, có thể chứng minh, đời trước nàng sống lâu hơn hắn gần một năm?
Mà sau khi hắn chết, đến cùng kinh thành đã xảy ra chuyện gì, sao nàng lại chết, hiện giờ nàng cố chấp với An vương đơn thuần là tình bạn, hay là...
Trước khi vào vương phủ, Từ Tấn nhìn qua hướng An vương phủ.
So sánh vận mệnh, so sánh quyền thế, nàng cần cái gì?
Hắn không để ý nàng thích ai, nàng có tâm hay không nhưng hắn sẽ không buông tha, sẽ không để nàng gả cho nam nhân nàng nhìn trúng hai đời.
Hắn muốn nàng cũng nếm thử tư vị bị người trêu chọc, muốn nàng...
Đông viện Cảnh Dương Hầu phủ.
Phó Dung trốn không biết bao lâu, nghe bên ngoài không còn tiếng động mới cả gan tới sau rèm, lặng lẽ nhìn bên ngoài.
Trong phòng trống không, không có ai.
Phó Dung vẫn không yên tâm, nắm chặt tiểu đồng lô dùng phóng hương giấu sau lưng, lo lắng đi ra ngoài, sau khi xác định Từ Tấn đã đi mới khẽ thở thườn thượt, ánh mắt Từ Tấn vừa rồi như hai người có thù giết cha.
Lần này là hiểu lầm, nếu dính đến nàng và An vương, theo máu ghen của Từ Tấn, không giết nàng mới lạ? Bên An vương có thị vệ, muốn giết cũng không dễ nhưng nàng là nữ lưu, chỉ cần một tay đã bóp chết nàng.
Phó Dung bắt đầu hối hận, sớm biết thế này nên cự tuyệt Từ Tấn từ đầu, không nên để tới lúc bị chiếm tiện nghi.
Cả người phát lạnh, Phó Dung cố ý để đèn, leo lên giường, dùng chăn gắt gao bao lấy chính mình, trằn trọc trăn trở. Một hồi sợ hãi Từ Tấn giết nàng, một lát do dự có nên thuận theo Từ Tấn để sống thêm mấy năm, lát lại lo lắng Từ Tấn cho thuộc hạ xử Ngô Bạch Khởi...
Cửa thình lình truyền đến bước chân nhè nhẹ, so với tiếng bước chân nặng nề của Từ Tấn, như là cố ý muốn nàng phát giác.
Một giây kia, hồn Phó Dung muốn bay ra ngoài, ôm chăn trốn đến góc giường, ngẩng đầu khóc: "Vương gia đừng giết..."
Lại thấy một hắc y nhân đứng ở cửa, đưa lưng về phía nàng, thấp giọng nói: "Tam cô nương đừng hoảng, Hứa mỗ nhận lệnh chuyển lời cho cô nương."
Không phải đến lấy mạng, Phó Dung nghi hoặc: "Lời gì?"
Hứa gia bình tĩnh: "Vương gia nói, Tam cô nương cảm thấy vương gia hung tàn cuồng sát, hắn cũng không làm khó, mời Tam cô nương trả ngọc bội vương gia đã tặng, những chuyện vương gia đã nói khi tặng ngọc bội cũng mong Tam cô nương quên đi, sau này là người dưng, không hề liên can."
Phó Dung choáng váng, ngốc một lúc mới hỏi: "Vương gia nói vậy?"
Không phải nàng đang nằm mơ?
Giọng nàng run rẩy, làm Hứa gia tưởng nàng thương tâm phát khóc, hơi đau đầu: "Một chữ không kém, từng câu là thật. Hứa mỗ ra cửa chờ, mời Tam cô nương nhanh lấy ngọc bội để Hứa mỗ sớm về phục mệnh." Nghe nói nữ nhân thích khóc, khóc lên đặc biệt phiền toái, trách không được vương gia phái hắn đến.
Hứa gia chưa từng dỗ dành tiểu cô nương, bước đi ra ngoài như chạy trốn.
Người vừa đi, Phó Dung lập tức chôn trong chăn cười rộ lên.
Tâm hoa nộ phóng.
Sau khi biết Từ Tấn khó chơi, nàng luôn băn khoăn làm sao để thoát khỏi hắn, giờ thì tốt rồi, Từ Tấn không cần nàng trước!
Mây đen phảng phất tan hết, Phó Dung mặc xiêm y, lấy ngọc bội và hộp trân châu của Từ Tấn, nàng không hiếm lạ ngọc bội nhưng lại luyến tiếc trân châu. Ngón tay vuốt ve Bát Bảo tinh cảo được khảm trên hộp trang sức một hồi mới buông tha ý niệm trộm giấu vài viên, mang hai thứ ra ngoài.
Nghĩ nếu giả vờ đáng thương, sợ Hứa gia trở về nói lại Từ Tấn lại mềm lòng, Phó Dung cố ý bày ra mặt lạnh: "Ta cũng có câu nhờ ngươi nhắn dùm vương gia. Hắn dây dưa ta trước, ta bất đắc dĩ không thể không thỏa hiệp, nay đã thanh toán xong, hi vọng vương gia giữ lời, ngày sau đừng đổi ý."
Hứa gia chảy ròng ròng mò hôi lạnh, cho hắn một nồi tim gấu mật báo hắn cũng không dám truyền những lời này, cúi đầu: "Cô nương muốn chuyển lời thì viết ra giấy, Hứa mỗ sẽ giao tận tay vương gia."
Phó Dung hơi mím môi, quay đầu: "Thôi, ngươi đi đi." Hứa gia không dám nói, nàng cũng không dám trực tiếp chống lại Từ Tấn.
Hứa gia ám chỉ khen tiểu cô nương thức thời, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Phó Dung ngẩng đầu, nhìn sao trên trời.
Từ Tấn cắt đứt với nàng, có lẽ sẽ không đối phó tiếp với Ngô Bạch Khởi?
Cả người thoải mái, Phó Dung đóng cửa về phòng.
Định tắt đèn, chợt nhớ ra.
Phó Dung phức tạp đi tới giá treo lồng chim, buồn bã nhìn tiểu vẹt ngủ say bên trong.
Hắn quên lấy Đoàn Đoàn?
Nhưng nàng thật không nỡ a, ngũ sắc trân châu dù đẹp cũng đều là vật chết, tương lai có thể thấy lại, nhưng Đoàn Đoàn là vẹt hiếm, chưa hẳn có thể gặp được.
Thôi, nếu Từ Tấn đến đòi, nàng sẽ trả lại, nếu hắn không cần, nàng sẽ dưỡng tiếp.
Trong lòng suy tính, Phó Dung tháo lồng chim đem lên giường, sủng ái nhìn viên cầu xanh lục, bất tri bất giác thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.