Từ mé Tây viện ra, Phó Dung không tiếp tục đi rừng mai.
Chậm trễ lâu như vậy, Phó Dung sợ đi rừng mai trên đường gặp phụ thân, quay về phát hiện thời gian không giống, khẳng định đem long sinh nghi, vừa vặn chính viện trong sảnh đường âm thanh đệ đệ hưng phấn truyền
tới, đoán được đệ đệ nhất định là vì nhìn linh hồ, Phó Dung liền dẫn Lan Hương hướng bên kia đi qua.
Từ Tấn như vậy thông minh, hẳn có thể nghĩ tới nguyên nhân lúc này
nàng không đi rừng mai, không đến mức hiểu lầm nàng có ý đồ khác.
"Nương, Tần nhị ca." Vào phòng, Phó Dung một bên bỏ mũ che, một bên
cùng người trong phòng chào hỏi. Tần gia cùng Phó gia là quan hệ thông
gia, nàng ở trong phòng còn mang mũ che, ngược lại dường như quá làm ra
vẻ.
Tần Anh đang đỡ lấy bả vai Quan ca nhi nhìn linh hồ, tiểu tử tinh
nghịch, luôn muốn đưa tay sờ cái lồng, Tần Anh lo lắng hắn bị linh hồ
làm bị thương. Nghe được có người tiến vào, Tần Anh tò mò quay đầu. Kỳ
thật hắn đã sớm từ muội muội Tần Vân Ngọc nơi đó nghe nói mĩ mạo của Phó Dung, lúc trước ở trên thuyền không bắt được cơ hội nhìn, hiện tại
thấy, ngay lập tức liền sửng sốt trong nháy mắt. Đến khi Quan ca nhi
trong ngực ngẩng đầu kêu tỷ tỷ đụng đến cằm, hắn mới hoàn hồn.
"Tam muội muội." Hắn lúng túng hô, thấy Phó Dung cũng không lưu ý hắn thất thần ngắn ngủi, nhẹ một hơi, thủ lễ mà dời tầm mắt.
Dù đẹp như thế nào, đó là cô nương biểu huynh để ở trong lòng. Tuy
rằng biểu huynh không chịu thừa nhận, nhưng biểu huynh đầu tiên là trên
đường trì hoãn sau đó "trùng hợp" cùng Phó gia đồng thời đến dịch quán,
sáng nay lại kéo hắn ở trong đống tuyết một phen bắt hắn vòng vòng
chuyển chuyển trở về vừa vặn gặp được mẹ con Phó gia, lại liên tưởng
trong mùa hè sem thuyền rồng thì hắn đối Phó gia các huynh đệ đặc biệt
ưu ái, Tần Anh lại không ngốc, liền có thể đoán được biểu huynh coi
trọng Phó gia Tam cô nương. Nếu như thế, Phó Dung có đẹp hắn cũng không
thể nhìn loạn, nhìn động tâm cũng làvô ích, không động tâm còn nhìn,
không phải chính mình tự tìm phiền phức sao?
Hắn xoa bóp tay ú nần của Quan ca nhi, tiếp tục nói chuyện linh hồ.
Nữ nhi đi rồi mà quay lại, Kiều thị khá bất ngờ, nhỏ giọng hỏi Phó Dung: "Không phải đi ngắm hoa sao?"
Phó Dung ngó nhìn giầy nói: "Ta ngại bên kia tuyết nhiều, đi tới nửa
đường lại trở lại, nương, đây chính là linh hồ kia đi?" Nói xong vòng
qua mẫu thân, cúi đầu đi nhìn linh hồ.
"Tỷ tỷ nhìn này, nó có hai cái đuôi!" Quan ca nhi hưng phấn mà chỉ vào cái đuôi linh hồ nói.
Phó Dung nghiêm túc nhìn coi, phát hiện linh hồ bên cạnh cái đuôi quả
thật có thêm một dúm lông nhỏ, phảng phất tùy thời đều có khả năng lại
dài ra thành một cái đuôi nữa. Đáng tiếc nhốt trong lồng mấy ngày, bộ
lông trắng như tuyết của linh hồ có chỗ đã bị bẩn, đặc biệt là ở cằm còn mang một ít vết máu, đại khái Từ Tấn mệnh người trực tiếp cho nó ăn
thịt tươi. Phó Dung hiểu được, tới kinh thành, Từ Tấn đem linh hồ tặng
cho mẫu thân hắn, trước nhất định sẽ cho người đem linh hồ tắm rửa sạch
sẽ, hiện tại trời băng đất tuyết lại là ở trên đường, không tiện rửa
sạch.
Nhưng một cái linh hồ dơ dáy bẩn thỉu, ánh mắt lại đẹp, Phó Dung cũng không có hứng thú nhìn nhiều.
"Quan ca nhi lại đây, chúng ta trở về, linh hồ biết pháp thuật, nhìn
nhiều rồi buổi tối gặp ác mộng." Đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Phó Dung
không nghĩ tiếp tục đi xuống cùng đám người Từ Tấn có càng nhiều liên
lụy, đưa tay triệu hồi đệ đệ.
Quan ca nhi hướng Tần Anh trong ngực co lại, mắt to một lần nữa rơi vào linh hồ trên người, nhỏ giọng nói: "Ta muốn nhìn."
Ngược lại là Tần Anh, liếc mắt nhìn cánh tay ngọc của Phó Dung trắng
nõn mảnh khảnh, không được tự nhiên, bản năng mà đem tiểu nam oa trong
ngực đẩy ra ngoài.
Quan ca nhi phát hiện, thân mình nho nhỏ ra sức hướng trong ngực đại ca ca chui vào, chính là không muốn đi.
Tần Anh bất đắc dĩ, đối Phó Dung cười gượng nói: "Tam muội muội cùng
bá mẫu đi về trước, Quan ca nhi ở lại nơi này chơi, chờ hắn nhìn đủ rồi
ta lại đem hắn đưa trở về."
Quan ca nhi nhu thuận gật đầu.
Phó Dung đứng thẳng người, nhìn về phía mẫu thân.
Kiều thị không yên tâm đem nhi tử giao cho Tần Anh chiếu cố, nàng cũng ngượng ngùng, tự mình lại dỗ Quan ca nhi, khổ nỗi Quan ca nhi thích
linh hồ, lại có người nguyện ý dỗ hắn, thông minh ỷ vào Tần Anh không
chịu đi, Kiều thị cưỡng ép kéo đi, Quan ca nhi liền ngẩng đầu khóc, cực
kỳ vô lại.
Trong lúc giằng co, cửa tối sầm lại, Từ Tấn đi vào trong.
Kiều thị có thể đem Tần Anh trở thành con cháu nhà thân thích, còn Từ
Tấn thì nàng không dám, lúc này bị Từ Tấn nhìn đến hình dạng nhi tử
ngoan cố lì lợm nhà mình, xấu hổ quá mức, hung hăng trừng Quan ca nhi
vài lần.
Quan ca nhi thấy mẫu thân mấy lần liền muốn đánh vào mông hắn, tiểu tử cũng không hiểu được hắn sớm muộn gì đều sẽ rơi vào trong ngực mẫu
thân, chỉ muốn hiện tại không cần bị đánh, càng thêm ôm cổ Tần Anh không chịu buông tay.
Tần Anh nguyên bản ngồi xổm trước cái lồng linh hồ, Từ Tấn tới, hắn
không thể không ôm Quan ca nhi đứng lên, quay đầu cùng Từ Tấn giải thích nguyên nhân.
Phó Dung ngượng đến mặt đỏ rần.
Cha mẹ không biết sự tình nàng cùng Từ Tấn, nàng lại rất rõ ràng, bởi
vì liên quan đến nàng, Từ Tấn nhất định là cực kỳ phiền chán nhà bọn họ, trước đó hoàn toàn là ngại lễ nghĩa khách sáo, hiện giờ nàng vừa chọc
giận hắn, Từ Tấn có thể hay không lấy đệ đệ làm lý do châm chọc bọn họ
một lúc?
Nàng trốn ở phía sau mẫu thân, chỉ trông mong Từ Tấn không nhìn thấy nàng, lửa giận nhỏ đi một chút.
Từ Tấn vào cửa liền đi thẳng tới bên người Tần Anh, cúi đầu nhìn Quan ca nhi.
Quan ca nhi tựa vào đầu vai Tần Anh, mắt to khẩn trương mà nhìn chằm
chằm vào Từ Tấn, trẻ con cũng sẽ nhìn sắc mặt người khác, biết người này mẫu thân cũng phải sợ.
Trong năm anh em Phó Thần, ba tỷ muội Phó Dung dung mạo đều giống Kiều thị, nhìn kỹ mỗi người mỗi vẻ. Phó Uyển, Phó Tuyên trên mặt đều có một
chút bóng dáng Phó Phẩm Ngôn, Phó Dung là giống Kiều thị nhất, so với
Kiều thị càng đẹp. Phó Thần và Quan ca nhi thì Phó Thần càng giống Phó
Phẩm Ngôn, Quan ca nhi một đứa bé trai, dung mạo lại giống Kiều thị, đặc biệt là cặp mắt to, đen bóng sáng như nước trong suốt, trưởng thành
chắc chắn sẽ làm vô số thiếu nữ loạn tâm.
Từ Tấn cùng tiểu nam oa đối diện chốc lát, nghiêng người nói với Kiều
thị: "Phu nhân đi nghỉ trước đi, lát sau ta sẽ phái người đưa tiểu công
tử trở về."
Kiều thị kinh ngạc cực kỳ, khổ sở nói: "Cái này, ấu tử ngoan cố lì lợm, sợ đường đột điện hạ..."
Từ Tấn nghe, nhẹ nhàng cười: "Phu nhân quá khách sáo, nếu như không
phải chúng ta mang linh hồ về, tiểu công tử cũng sẽ không tò mò muốn
nhìn. Phu nhân cứ việc yên tâm, ta cũng có ấu đệ, biết các loại nghịch
ngợm của trẻ con, tiểu công tử nhu thuận hiểu chuyện, sao có thể đường
đột ta? Trừ phi phu nhân cảm thấy ta khí lượng nhỏ hẹp..."
Kiều thị sợ hãi, vội vàng hành lễ nói: "Điện hạ đối xử người khoan
dung, thần phụ không dám. Đã điện hạ không ghét bỏ, vậy ta cáo lui
trước, nếu như ấu tử ngoan cố lì lợm không chịu nổi, điện hạ cứ việc
phân phó nha hoàn ôm hắn đi là được."
Từ Tấn gật đầu.
Kiều thị liền phân phó Xảo Hạnh lưu lại ở bên này chăm sóc, nàng kêu Phó Dung rồi đi.
Phó Dung vụng trộm ngó nhìn đệ đệ, cắn môi rời đi.
Trên đường Kiều thị nghĩ ngợi một lúc, cùng Phó Dung thở dài: "Vừa mới dọa sợ nương, đệ đệ ngươi như vậy không nghe lời, may mắn Túc vương
điện hạ tính tình tốt, không cùng chúng ta so đo, còn chịu dung túng đệ
đệ ngươi. Ừm, nghe nói Túc vương điện hạ cùng Lục điện hạ huynh đệ tình
thâm, nhìn hắn đối Quan ca nhi tốt như vậy, khẳng định cũng là thích trẻ con."
Phó Dung cho tới bây giờ không cảm thấy Từ Tấn tính tình tốt, nhưng
hôm nay, Từ Tấn đối với mẫu thân và đệ đệ quả thật thập phần khách sáo.
Nghe mẫu thân liên miên cằn nhằn, Phó Dung có chút thất thần.
Kỳ thật hai đời cộng lại, nàng cũng không cùng Từ Tấn có bao nhiêu
quan hệ, có lẽ bản thân nàng thể nghiệm Từ Tấn đối với nữ nhân 2 loại
thái độ, nhưng hắn ở bên ngoài là như thế nào làm việc, ngoại trừ tin
đồn, Phó Dung còn thật không lý giải được. Nhưng nhìn qua vài sự kiện,
Phó Dung phải thừa nhận, ngoại trừ đối với nàng, Từ Tấn người này còn
coi như quân tử, như hắn lòng dạ rộng rãi, không có bởi vì quan hệ của
hai người trả thù phụ huynh nàng...
So sánh cùng Thái Tử háo sắc, Khang vương kiêu căng, Từ Tấn xem như là vương gia chính phái khiêm tốn đi?
Là lại như thế nào?
Từ Tấn cho dù tốt mấy, nàng không thích, nàng trốn hắn hỏi lòng không thẹn.
Lúc trước Từ Tấn đối với nàng các loại tốt, chẳng phải chỉ là mánh lới nam nhân dỗ nữ nhân vì muốn động tay động chân. Tựa như Từ Tấn chính
mình nói, hắn không nhỏ mọn tới mức đòi về lễ vật lúc trước đưa "Người
trong lòng", vậy nàng Phó Dung cũng không ngốc đến mức cho rằng mình
chịu cỡ nào ân lớn của Từ Tấn. Nàng không cầu Từ Tấn cái gì, chuyện của
phụ huynh hết thảy là Từ Tấn vì đòi nàng niềm vui chủ động đưa lên, mà
hắn sớm ở mấy buổi tối kia dùng môi lưỡi đòi lại lợi tức.
Nàng chỉ cầu hắn hai việc, một là lại đừng dây dưa nàng, Từ Tấn không nghe.
Lần thứ hai chính là vì Liễu Như Ý.
Từ Tấn đưa dược là cho Từ Diệu Thành mặt mũi hay vẫn là cho nàng, Phó
Dung không xác định, có lẽ, ít nhiều có chút bận tâm tình cũ đi?
Hắn chịu cho dược, mặc dù Liễu Như Ý chết rồi, Phó Dung cảm kích như
cũ, tựa như nàng đồng dạng cảm kích Từ Tấn rộng rãi rộng lượng, chỉ
tiếc...
Người có mệnh, Phó Dung không nghĩ dây dưa vào chuyện hoàng tử tranh
đoạt, cảm kích đối vớiTừ Tấn, cũng không đủ để làm cho nàng đưa chính
mình cùng người một nhà làm tiền đặt cược. Như bây giờ tốt nhất, Từ Tấn
đối với nàng vô tâm, nàng đối với Từ Tấn vô tình, hai người tách ra,
cuối cùng kết quả như thế nào, đều là mệnh của bọn họ.
Gió lạnh thổi tới trước mặt, Phó Dung ngẩng đầu lên, nhìn cành cây trĩu tuyết theo gió bay xuống.
~
Trong thính đường, Từ Tấn tỏ ý bảo đám người Tần Anh, Hứa gia đi
xuống, Xảo Hạnh do Kiều thị lưu lại cũng lệnh cho nàng đi ra ngoài.
Tần Anh, Hứa gia không do dự, Xảo Hạnh nhìn xem Quan ca nhi ngây ngốc
đứng ở chính giữa, kiên trì quỳ xuống: "Điện hạ, nhà ta tiểu thiếu gia
sợ người lạ, nô tài sợ hắn khóc nháo quấy rầy thanh tĩnh của điện hạ,
vẫn là để nô tài làm bạn ở bên cạnh đi."
Từ Tấn không để ý, hướng Quan ca nhi vẫy vẫy tay: "Ta cùng ngươi cùng nhau nhìn linh hồ, ngươi sợ sao?"
Quan ca nhi nhìn hồ ly trắng trong lồng, lắc lắc đầu, chậm rãi hướng Từ Tấn đi đến.
Từ Tấn đem tiểu nam oa ôm tới ngồi trên đầu gối, quét mắt nhìn Xảo Hạnh, âm thanh bình tĩnh: "Đi xuống đi."
Xảo Hạnh loáng thoáng hiểu được, Túc vương đây là thích trẻ con, lại
không muốn cho người nhìn thấy hắn cùng trẻ con chung đụng, tựa như lão
gia nhà mình, đều là đợi các nàng đi mới có thể buông lỏng dáng vẻ dỗ
tiểu thiếu gia, nhất thời không còn băn khoăn, cúi đầu lui ra ngoài.
Mọi người đi rồi, Quan ca nhi ngó nhìn căn phòng trống không, ngửa đầu nhìn đỉnh đầu nam nhân.
Từ Tấn nhìn thấy sợ hãi trong mắt tiểu tử, hắn cười cười, nhẹ giọng hỏi: "Mấy tuổi?"
Quan ca nhi ngoan ngoãn duỗi ra ba đầu ngón tay: "3 tuổi."
Từ Tấn nắm lấy hắn tay ú nần nhéo nhéo, "Qua 1 năm mấy tuổi?"
Quan ca nhi nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, rất là khẳng định mà nói: "5 tuổi!"
Từ Tấn lặng lẽ cười, lồng ngực chấn động, cười cười gặp quan ca nhi
cũng cười, một đôi mắt to ngập nước cực kỳ giống nàng, trong lòng dâng
lên một trận phức tạp.
Đời trước, hắn vẫn luôn nghĩ cùng nàng sinh con, nhưng nàng ở bên cạnh hắn hơn một năm, thẳng đến hắn chết, bụng nàng cũng không có tin tức.
Từ Tấn xuất thần đánh giá Quan ca nhi, nhi tử của hắn cùng nàng, tương lai nhất định sẽ giống Quan ca nhi một dạng thông minh khả ái đi?
Không đúng, nhi tử của hắn cùng nàng so Quan ca nhi sẽ càng xuất sắc.
Sờ sờ đầu Quan ca nhi, Từ Tấn ôm hắn ngồi xổm bên cạnh cái lồng, thấp giọng hỏi: "Biết ta là làm sao bắt được nó không?"
Quan ca nhi còn nhớ được lời nói của Tần Anh, hưng phấn gật đầu: "Lưới lớn!"
Từ Tấn cười không nói, ánh mắt ném về phía cái lồng.
Bên trong chồn bạc cũng nhìn hắn, Từ Tấn lại xuyên thấu qua ánh mắt mĩ lệ của chồn bạc nhìn thấy nàng giảo hoạt tươi cười.
Phó Dung...
Nàng chính là một hồ ly tự cho là rất thông minh, trăm phương ngàn kế
trốn hắn, trốn không thoát liền lừa hắn, âm thầm dày công nghĩ dẫn tới
chú ý của An vương. Nàng đều như vậy, hắn lại chủ động cầu hôn, nàng một là không nguyện ý, thứ hai trong lòng khẳng định sẽ chê cười hắn ngốc,
cho rằng hắn bất luận như thế nào đều thích nàng, đều nhất định muốn
cưới nàng.
Từ Tấn thật muốn cưới Phó Dung, nhưng tuyệt đối không phải vì đối với
nàng si tình, cũng tuyệt đối sẽ không làm cho nàng sung sướng đắc ý.
Hắn muốn cho nàng thả lỏng cảnh giác, sau đó chính mình nhảy vào tấm
lưới hắn vì nàng chuẩn bị. Hắn muốn nàng không có đường lui chỉ có thể
hết cách mà đi làm vương phi của hắn, muốn nàng phản kháng, ngược lại
nghĩ biện pháp tìm niềm vui từ hắn vị phu quân này, tựa như kiếp trước
vậy.
Nàng thức thời như vậy, Từ Tấn tin tưởng chính mình sẽ chờ được ngày đó.