Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 129:




Editor: Vy Vy 1505
Huynh muội là gặp lại sau giờ ngọ, Kỷ Minh Tranh rất có đúng mực, mặc dù cực lưu luyến, tới chạng vạng, hắn vẫn là cáo lui.
Lần này từ biệt không biết khi nào mới có thể lại tụ, Kỷ Uyển Thanh khó chịu vô cùng, cường đánh tinh thần cáo biệt huynh trưởng, vẫn là âm thầm rơi nước mắt.
Trở lại trong phòng, Cao Húc thấy, khó tránh khỏi đau lòng: “Khóc cái gì, đây không phải chuyện tốt sao?”
Hắn đặc biệt dành thời gian bồi dưỡng cảm tình với con trai, nửa buổi chiều, hai cha con đã thân thiết như xưa. An nhi chơi đùa hồi lâu cũng mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trong lòng ngực phụ thân, mơ màng sắp ngủ.
Cao Húc giao con trai cho nhũ mẫu bế về phòng bé ngủ, lại dặn dò hầu hạ cho kỹ.
Bình lui tất cả cung nhân thái giám, hắn tự mình vắt khăn ấm lau mặt cho thê tử, ôm người vào ngực vỗ nhẹ lưng trấn an.
Tuy ôm ấp này cảm giác không giống ca ca, nhưng đồng dạng rộng mở ấm áp, cảm giác an toàn mười phần, Kỷ Uyển Thanh thấp thấp dỗi nói: “Điện hạ, chàng cũng không nói trước cho thiếp.”
Kinh hỉ tới quá lớn, quá đột nhiên, tuy nàng khóc một hồi, lại là vạn phần vui sướng, chóp mũi còn chút hồng, mắt đẹp lại sáng lấp lánh.
Cao Húc khẽ mỉm cười, hắn chính là không hy vọng nàng một mình khóc thút thít.
“A?”
Kỷ Uyển Thanh kỳ thật cũng không rối rắm, nàng ngược lại nhớ tới một vấn đề khác: “Ca ca thiếp hồi kinh, vậy nhị thúc……”
Tước vị Tĩnh Bắc Hầu trời xui đất khiến bị nhị thúc Kỷ Tông Hiền thừa hưởng, tuy Kỷ Minh Tranh lập công lớn, cũng không sợ không có tiền đồ, nhưng tổ mẫu Hà thái phu nhân còn sống, sau khi hắn hồi kinh không thể không về nhà.
Nếu là ở trong cái nhà kia, sợ hắn sẽ nghẹn khuất.
Theo hiểu biết của Kỷ Uyển Thanh đối với một nhà nhị thúc, người nhà này có lẽ năng lực không lớn, nhưng lại gây ra không ít chuyện xấu, con cóc bò lên chân, cho dù nó không cắn người, chỉ sợ cũng làm người quá sức ghê tởm.
“Thanh Nhi yên tâm, cô ban một tòa nhà cho ca ca nàng trước.” Đây là hoàng gia ban ân, có bậc thang, Kỷ Minh Tranh là người thông minh khẳng định liền nhanh nhẹn vào ở.
Nhắc tới đương nhiệm Tĩnh Bắc Hầu, Cao Húc không khỏi nhớ tới Tề gia huynh đệ, đáy mắt hắn lập tức ám ám.
Lúc trước, Kỷ gia chính là thiếu chút nữa kết thông gia với ám điệp Thát Đát.
Không, kỳ thật đã hạ sính, ba thư sáu lễ đã hoàn thành hai thư năm lễ, nếu hà khắc mà nói, Kỷ Uyển Xu đã xem như con dâu Tề gia.
Vốn dĩ Cao Húc đã không có ấn tượng tốt với một nhà Kỷ nhị thúc, việc này qua đi, chẳng những ấn tượng rớt xuống đáy cốc, mà còn tăng thêm chán ghét.
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Việc này cô sẽ xử lý tốt, nhất định không để ca ca nàng bị ủy khuất, Thanh Nhi đừng lo lắng.”
Về công, Kỷ Minh Tranh là công thần lớn, tất yếu ban thưởng thật mạnh để tỏ rõ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn; về tư, đối phương là bào huynh duy nhất của thê tử, hắnyêu ai yêu cả đường đi.
Kỷ Tông Hiền bậc này sâu mọt vận may nhặt tiện nghi lớn, hưởng phúc nhờ vào công lao của phụ huynh, không yên phận mà còn nơi nơi góp gió tạo mưa, thật sự không đáng giá nhắc tới.
“Dạ.”
Kỷ Uyển Thanh hiểu biết phu quân, cũng hết lòng tin theo hắn, nếu Cao Húc nói như vậy, chuyện của nhà kia khẳng định có thể làm thoả đáng, nàng cũng không hỏi kỹ, chỉ ôm trong lòng hắn ứng.
Cao Húc thấp giọng trấn an thật lâu, thấy cảm xúc thê tử dần dần bình phục, mới nắm tay đi dùng bữa tối.
“Điện hạ suất chúng tướng sĩ tiêu diệt hoàn toàn bảy mươi vạn đại quân Thát Đát, thiếp còn chưa chúc mừng điện hạ hôm nay chiến thắng trở về!”
Trong lòng Kỷ Uyển Thanh là có phu quân, chỉ vì gặp lại huynh trưởng kinh hỉ quá lớn, lúc này mới chiếm cứ tâm thần nàng.
Hiện giờ hoãn hoãn lại, nhìn nam nhân trước mắt gầy gò một chút, nàng đau lòng vô cùng, vội thúc giục hắn rửa mặt chải đầu tắm gội, sớm chút nghỉ ngơi.
Cao Húc mỉm cười ứng, phu thê rửa mặt chải đầu thỏa đáng lên giường, hắn cười nói: “Nương nương không khao thưởng ta chút nào sao?”
Kỷ Uyển Thanh chớp chớp mắt, ngước mắt nhìn hắn, thấy đáy mắt hắn ngăm đen ẩn có nóng cháy, lúc này mới hiểu ra.
“Chàng cũng không mệt sao?” Nàng dỗi nói.
An nhi đầy ba tháng, lúc trước thái y kiến nghị điều dưỡng cũng đầy, Cao Húc tố thật lâu, kiều thê trong ngực, đương nhiên ngo ngoe rục rịch.
“Không mệt.” mấy ngày gần đây tuy cường độ công tác của hắn rất lớn, nhưng người trẻ tuổi có lòng có lực, tinh thần sáng láng.
Tâm tình thê tử vui sướng, mặt đẹp phiếm phấn, vẫn luôn cười khanh khách, Cao Húc nhìn trong lòng nóng lên, khi nói chuyện, tay đã chui vào bên trong áo ngủ, một đường hướng về phía trước.
Kỷ Uyển Thanh không bài xích chuyện này, rốt cuộc phu thê hài hòa, không thể thiếu linh và dục phù hợp.
Nàng hậu sản đã ba tháng, dáng người khôi phục cực tốt, cũng nhớ hắn vô cùng, nếu phu quân minh xác tỏ vẻ không mệt, nàng liền nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, mặc hắn xoay người phủ lên.
Nàng khung xương tinh tế, hậu sản ngực mông đẫy đà chút, vòng eo lại nhỏ nhắn, Cao Húc dùng hành động thực tế tỏ vẻ hắn thực thích.
Hắn tố lâu rồi, động tác khó tránh khỏi tàn nhẫn, nhưng rốt cuộc nhớ thương phu thê hồi lâu không đôn luân, sợ là nàng không quá thích ứng, nghĩ từ từ tiến dần mới tốt, hắn lướt qua một hồi liền thôi.
Màn gấm buông xuống, hồi lâu, rên rỉ thô suyễn vội vàng yêu kiều mới bình ổn, Cao Húc nghiêng người ôm thê tử, vừa nhẹ vỗ về lưng nàng, vừa tinh tế hôn thái dương nàng mướt mồ hôi.
Trấn an thật lâu, người trong lòng ngực dần dần bình ổn, hắn xả chăn gấm đắp lên cho hai người mới thấp giọng dặn dò: “Thanh Nhi, ngày mai liền khải hoàn hồi kinh.”
“Nàng và con trai ở Thanh Ninh Cung là được, mọi việc bên ngoài có cô, nàng không cần phí công.”
Kỷ Uyển Thanh vốn mơ màng sắp ngủ, nghe vậy cả kinh, vội trợn mắt dò hỏi: “Vậy, bệ hạ bên kia……”
Đại quân chiến thắng trở về, hoàn toàn đánh tan bảy mươi vạn đại quân Thát Đát, Thát Đát ít nhất trong vòng hai mươi năm lại vô lực xâm nhập phía nam, Hoàng đế nên trở về, hơn nữa ông ta khẳng định lấy tốc độ phi thường mau trở về.
Đại quân làm công tác kết thúc tiêu phí chút thời gian, nói không chừng, loan giá của Xương Bình Đế đang trên đường về kinh thành rồi.
Đông Cung chỉ dựa vào trận chiến này, danh vọng đã hoàn toàn áp Hoàng đế kinh hoảng “Nam thú”, đặc biệt ở bắc địa, nhìn xem giờ phút này dân chúng phát ra từ nội tâm tôn sùng ai?
Đương nhiên là Hoàng Thái tử điện hạ lâm nguy không sợ, động thân mà ra, cũng một lần dẹp yên đại quân Thát Đát, cho bắc địa mấy chục năm thái bình.
Này đã hoàn toàn xâm phạm ích lợi căn bản của Hoàng đế, làm mâu thuẫn giữa hai cha con hoàn toàn trở nên gay gắt.
Đối với Hoàng đế, mặc kệ chính mình làm chuyện gì, sai lầm đều thuộc về đối phương, khi nguy nan giao cho quyền bính, đương nhiên khi an toàn phải bằng mọi cách thu hồi về.
Hơn nữa, có như vậy một Hoàng Thái tử danh vọng, năng lực đều cao hơn mình, ông ta ăn không ngon, ngủ không yên, tiện đà muốn diệt trừ cho sảng khoái.
Tuy Kỷ Uyển Thanh hết lòng tin năng lực của phu quân, nhưng đề cập việc này, trong lòng vẫn lo sợ.
Thê tử lo lắng sốt ruột, Cao Húc vội thấp giọng trấn an: “Thanh Nhi nàng yên tâm, mấy tháng qua, cô lao tâm lao lực, không chỉ riêng là quân vụ, triều vụ.”
Hắn há là người ngồi chờ chết?
Bắt đầu từ một khắc Cao Húc tự xin thay mặt thiên tử thân chinh, hắn sớm có chuẩn bị tâm lý sau đại chiến sẽ gặp phải hoàn cảnh gì, tất cả đều đã chiêng trống rùm beng bố trí thỏa đáng, chỉ đợi gió đông.
Hôm nay hắn trước tiên dặn dò, chính là sợ thê tử không duyên cớ lo lắng.
“Vậy là tốt rồi.”
Kỷ Uyển Thanh an tâm, cũng không hỏi kỹ càng tỉ mỉ bố trí gì, nhưng linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác: “Điện hạ, còn chuyện Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu thì sao?”
Nàng hỏi chính là hiệp nghị thông đồng với địch, đại chiến đã kết thúc, chuyện này nên bắt đầu đếm ngược có phải không?
“Thực nhanh, chờ khao thưởng ba quân, lại luận công ban thưởng cho chư vị công thần, cô lập tức xử lý việc này.”
Đại thắng qua đi, trước tiên đương nhiên là trợ cấp tướng sĩ thương vong và luận công ban thưởng.
Lần này chiến sự hoàn mỹ kết thúc, cũng đẩy tướng sĩ, bá tánh vui sướng thuận lợi đến tối cao, làm thiên hạ quy tâm là chuyện quan trọng nhất trước mắt.
Ngay sau đó, liền có thể vạch trần việc thông đồng với địch bán nước.
Đến lúc đó, thần dân thiên hạ có bao nhiêu vui mừng khôn xiết, liền sẽ có bao nhiêu thống hận với kẻ thông đồng với địch, thời cơ thích hợp nhất, thống hận có thể lên tới cực điểm.
Bọn người này làm ra việc ác thông đồng với địch bán nước, chỉ xứng đáng bị người đời thóa mạ, sau khi chết không được an ổn.
Cao Húc biết thê tử nhớ thương, tinh tế phân tích.
Kỷ Uyển Thanh gật đầu: “Điện hạ nói đúng lắm.”
Lâu như vậy đều có thể chờ, xác thật không kém nhất thời nửa khắc.
Nàng hừ lạnh một tiếng, Hoàng hậu đã chết con trai, mặc dù trước bão táp có bình tĩnh, bà ta cũng tuyệt đối sẽ không tốt bao nhiêu, dày vò nhiều một ít cũng tốt.
Trực tiếp đánh sập ngược lại tiện nghi bà ta.
Ngày hôm sau, Hoàng Thái tử suất đại quân khải hoàn về kinh, Kế Châu cách kinh thành chỉ hơn một trăm dặm, mặc dù không hành quân gấp, như cũ hai ngày liền đến.
Cửa thành mở rộng, người lưu thủ kinh thành xa xa ra nghênh đón.
Hoàng đế nam thú chưa về, Hoàng Thái tử điện hạ là người thống lĩnh đại quân, vì thế, liền do thủ phụ Vương Thụy Hành cầm đầu, suất lĩnh quan viên sáu bộ, cùng ra khỏi thành nghênh đón.
Đại quân đương nhiên không có khả năng hoàn toàn đi vào, Cao Húc hạ lệnh chọn lựa ba ngàn binh sĩ làm đại biểu, do tướng lãnh tham chiến tự mình dẫn, từ cửa thành vào.
Còn lại hạ trại tại chỗ, chờ đợi khao thưởng ba quân.
Cao Húc một thân áo giáp sáng loáng, được thân vệ vây quanh đi đầu phía trước, theo sau là Hoắc Xuyên, Trương Vi Thắng, sau nữa là Kỷ Minh Tranh, còn có các võ tướng khác.
Vừa vào cửa, kinh thành lập tức sôi trào, bá tánh sớm ra đường đón chào, vui mừng ủng hộ, tiếng hoan hô một đợt tiếp một đợt, không nghỉ chút nào.
Có tiểu cô nương tiểu tức phụ gan lớn, sôi nổi ném khăn, túi thơm, hoa tươi trên tay, đưa cho anh hùng của các nàng.
Tuy Hoàng Thái tử tuấn mỹ, nhưng lại không ai dám mạo phạm. Mặt sau tiểu tướng quân tuổi trẻ anh tuấn là khu vực bị tai họa nặng, vị trí của Kỷ Minh Tranh là cấp cao, dáng người cũng cực tốt, tuy có vết sẹo do đao, nhưng tiểu cô nương tiểu tức phụ đều không thèm để ý.
Hành vi này xưa nay bình thường, là được cho phép, Kỷ Minh Tranh tránh trái né phải, như cũ trốn không được bao nhiêu, bị nện thật sự chật vật.
Hoắc Xuyên mới vừa quay đầu lại muốn giễu cợt hắn, không nghĩ tới đại thúc trung niên cũng không thể may mắn thoát khỏi, một cái túi thơm đập tới, tiếp được tập trung nhìn vào, vẫn là thêu uyên ương.
Ông quýnh lên, ngay sau đó khăn, hoa tươi liền đánh tới, được, lúc này đại ca không nói nhị ca, cùng tránh né đi.
Một hàng đến hoàng cung, sắc lệnh khao thưởng ba quân lập tức phát ra, trong cung yến tiệc khánh công cũng đồng thời bắt đầu.
Trong thành ngoài thành một mảnh vui mừng, tiếng cười tiếng hoan hô nơi chốn dào dạt, trong bầu không khí này, lại duy độc một nơi tĩnh mịch một mảnh.
Chính là Khôn Ninh Cung.
Đại quân đắc thắng về triều, tin Ngụy Vương chết trận cũng không giấu nổi nữa, theo đại quân cùng nhau vào hoàng cung.
“Ma ma, bà nói cái gì?”
Tin dữ quá mức đột ngột, Hoàng hậu ngốc, bà ta gắt gao trừng mắt nhìn Hồ ma ma: “Ma ma, bản cung không nghe rõ, bà lặp lại lần nữa.”
Tin tức này ngoại trừ Hồ ma ma, thật đúng là không ai dám bẩm báo, bà run rẩy rơi nước mắt, nức nở nói: “Nương nương, là thật sự, nửa tháng trước Ngụy Vương điện hạ chết trận sa trường, linh cữu để ở Kế Châu, hiện giờ theo đại quân cùng nhau về kinh.”
Đáng tiếc đang là lúc cả nước chúc mừng, mặc dù Ngụy Vương là hoàng tử, chuyện này cũng không gây ra bọt sóng quá lớn.
“Tin tức này là giả! Ma ma, tin tức này là giả!”
Hoàng hậu không thể tin được, lúc này giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng: “Quân Nhi của bản cung là hoàng tử tôn sư, sao có thể quàn ở Kế Châu nửa tháng, bây giờ mới theo đại quân về kinh?”
Này căn bản không phải đãi ngộ của hoàng tử!
“Có phải Đông Cung ra tay hay không, hắn làm Quân Nhi của ta chịu ủy khuất lớn như thế?” cảm xúc Hoàng hậu bùng nổ, nói năng lộn xộn.
Trên thực tế, trong lòng bà ta rõ ràng, không người dám nói dối hoàng tử chết trận, tiềm thức biết là thật sự, nhưng trên thực tế bà không thể tiếp thu.
“A a a!”
Giờ phút này làm sao Hoàng hậu còn có thể duy trì hình tượng mẫu nghi một nước, bà hung hăng đẩy tất cả các món trên bàn xuống đất, lại đứng lên, đập nát mọi thứ trong tầm mắt.
Tay bà ta bị thương, bị mảnh vỡ bình hoa hung hăng cắt một đường, bộ giáp cũng rớt, móng tay tu bổ mượt mà đứt gãy tận gốc, máu lập tức thấm ra.
Nhưng Hoàng hậu như cũ động tác không ngừng, phảng phất không cảm giác được chút nào đau dớn.
Không sai, trong lòng bà ta thống khổ hơn nhiều.
“Nương nương, không phải chủ ý của Đông Cung, lão nô hỏi rõ ràng, là Trần Vương điện hạ đề nghị, vì chính là sợ ngài bi thống mà bên cạnh không ai an ủi, cũng sợ Ngụy Vương phi nương nương bi thống quá độ, cốt nhục trong bụng khó giữ được.”
Người biết tiền căn hậu quả quá nhiều, ngày sau khẳng định có thể biết rõ ràng, nói sớm nói muộn đều giống nhau.
Hồ ma ma bi thống, nhưng lý trí vẫn còn, bà cảm thấy Trần Vương làm cũng đúng, dù sao thai của Ngụy Vương phi thật sự không ổn, lỡ như con mồ côi từ trong bụng mẹ không giữ được, huyết mạch Ngụy Vương liền thật tuyệt.
Người chết cũng đã chết, thoáng ủy khuất một chút, giữ được con trai ruột, cũng thực có thể lý giải.
Hồ ma ma có thể lý giải, Hoàng hậu lại không thể, bà ta thậm chí không nghe rõ nửa câu sau, chỉ nghe “Trần Vương điện hạ đề nghị”.
Bà ta không thể tin tưởng: “Vì sao Diệp Nhi phải ủy khuất ca ca hắn?”
“A!? Hắn dám ủy khuất đồng bào huynh trưởng chính mình như vậy !”
Hoàng hậu vừa gấp vừa giận, con trai ruột đã chết, còn bị ủy khuất lớn, tim bà đau như cắt, tim gan tì phổi thận đều đau, đầu óc “Oanh” một tiếng nổ vang.
Kỳ thật, cũng không thể nói bà ta không yêu thương con trai út, chỉ là con trai lớn mới vừa qua đời, đã vĩnh viễn không có khả năng lại thừa hoan dưới gối, giờ khắc này, cán cân trong lòng là vô hạn nghiêng.
Nhưng lúc này, có tiểu cung nữ nơm nớp lo sợ tới bẩm: “Khởi bẩm nương nương, Trần Vương điện hạ tới.”
“Mẫu hậu.”
Theo lý thuyết, giờ phút này Trần Vương nên tham gia yến tiệc khánh công, nhưng có việc của Ngụy Vương, hắn chờ đến khai tiệc liền rời đi, vội vàng đến Khôn Ninh Cung.
Bình thường hắn đều trực tiếp vào cửa, lần này cũng không ngoại lệ, không nghĩ tới vừa bước vào ngạch cửa, liền đón nhận ánh mắt Hoàng hậu đỏ đậm.
Trần Vương ngừng một chút, lại không để ý, dù sao mẫu hậu thương tâm sớm trong dự đoán của hắn, hắn tiếp tục tiến lên, trong miệng quan tâm nói: “Mẫu hậu, xin ngài nén bi thương.”
“Nhị ca trên trời có linh thiêng, nói vậy……” cũng không hy vọng mẫu hậu quá mức bi thương.
Hắn nói còn chưa dứt, liền bị một cái tát hung hăng đánh gãy, “Bốp” một tiếng thanh thúy, cái tát đổ ập mà đến.
Hoàng hậu giống như bị mở ra cơ quan, đột nhiên bạo nộ, tay năm tay mười đập vào người hắn: “Bản cung đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi đồ con bất hiếu!”
“Ngươi biết hắn là ai không? Hắn là huynh trưởng ruột của ngươi, ngươi dám để hắn ở Kế Châu nửa tháng, làm hắn nhận hết ủy khuất!!”
Mặc dù Hoàng hậu càng nể trọng con trai lớn, cũng không thể nói bà ta chỉ yêu thương Ngụy Vương, trong lòng bà, địa vị hai con trai kỳ thật là giống nhau.
Chỉ tiếc, một người tuổi xuân chết sớm, mới vừa vô cớ chết đi, đương nhiên chiếm cứ toàn bộ tâm thần bà ta.
Hơn nữa, bà ta còn vạn phần bi thống, trái tim như bị thiêu đốt bùng lên quay cuồng lợi hại, cơn giận như lửa cháy lan ra đồng cỏ mang theo đau đớn, đột nhiên tìm được một chỗ phát tiết, tự nhiên là lập tức trào dâng.
Lúc này, nếu con trai thông cảm một chút, cẩn thận an ủi, bà phát tiết xong, là có thể tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là thực đáng tiếc, Trần Vương hoàn toàn không thông cảm.
Hắn chính tay đâm huynh trưởng, còn không phải là cho rằng mẫu thân không công bằng sao?
Từ nhỏ một chút một chút tích lũy, lại được quyền thế địa vị lên men, bắt đầu từ một khắc hắn đâm chủy thủ vào ngực Ngụy Vương, một thứ gì đó đã bỏ hắn mà đi.
Cái tát đổ ập xuống, còn không màng hình tượng bị xé rách, Trần Vương đâu chịu nổi đãi ngộ này? Tuy bộ giáp trên tay Hoàng hậu rớt một cái, nhưng còn có vài cái, hung hăng vung lên, lưu lại trên cổ hắn mấy vết máu không cạn.
Vết thương nóng rát đau, phân không rõ là cái tát trên mặt đau, hay là cổ chảy máu càng khó chịu.
Trần Vương lấy tay ngăn cản, rũ mắt, che lại hận ý chợt lóe rồi biến mất.
“Điện hạ, nương nương là thương tâm quá độ, ngài đi về trước, để lão nô khuyên nhủ.”
Hồ ma ma nhanh xông lên, từ phía sau ôm lấy chủ tử, thét to mấy cung nữ lại đây hỗ trợ.
Chế trụ Hoàng hậu, bà không quên thấp giọng khuyên giải an ủi Trần Vương: “Điện hạ đừng nên trách nương nương, trong lòng nương nương khó chịu vô cùng.”
Trần Vương buông tay, trên mặt đã không thấy khói mù, ngược lại ra vẻ quan tâm: “Bản vương biết, ma ma hầu hạ mẫu hậu thật tốt, bản vương đi về trước.”
Thấp giọng trấn an mẫu hậu vài câu, hắn mới xoay người rời đi.
Hồ ma ma cũng không để ý nhiều, dù sao ngày thường cảm tình mẹ con rất tốt, vừa lúc gặp biến đổi lớn, bà hết lòng tin Trần Vương có thể thông cảm.
Trần Vương thông cảm sao?
Chỉ sợ không dễ dàng, hắn vừa ra Khôn Ninh Cung, sắc mặt lập tức trầm xuống, giơ tay sờ sờ cổ, đáy mắt khói mù đến lợi hại.
Cũng đúng, chiến dịch đại thắng, danh vọng Hoàng Thái tử tăng cao vô cùng, quân quyền, chính quyền đều nắm chặt, đại cục vô cùng bất lợi với một đảng Kỷ hậu, hắn vốn đã cực áp lực.
Sau khi Trần Vương thay thế huynh trưởng, kỳ thật phát triển không tệ, nhưng tất cả đều đã quá muộn, thậm chí hắn không kịp giãy giụa hai lần, đại cục đã định.
Hắn vốn là cực bực bội bất an, lòng nặng trĩu, cường đánh tinh thần tới Khôn Ninh Cung, không nghĩ tới lại tao ngộ việc này.
Khóe môi hắn mân khẩn, áp khí thấp tới cực điểm.
“Điện hạ, Ngụy Vương phủ bên kia……” một tâm phúc của Trần Vương căng da đầu tiến lên.
Trần Vương để linh cữu ở Kế Châu, cái cớ lớn nhất chính là cốt nhục trong bụng Ngụy Vương phi, theo lý trước tiên đi qua chiếu cố.
Lúc hắn tiến cung, xác thật cũng đồng thời lập tức sai người đi làm chuyện này.
Chỉ là một nhiệm vụ, lại có rất nhiều cách làm, có toàn lực ứng phó, cũng có qua loa cho xong, còn có mặt ngoài trịnh trọng kỳ thật có lệ.
Tuy tâm phúc không biết Trần Vương giết huynh, nhưng lại rất rõ ràng tâm tư ngầm của chủ tử, hắn hỏi cái này ý tứ là muốn làm đến trình độ nào?
Trần Vương cười cười, không đạt đáy mắt, chỉ đạm thanh nói: “Các ngươi tận lực là được, Ngụy Vương phủ nhiều người nhiều miệng, mặc dù miễn cưỡng bưng kín, chỉ sợ cũng khó có thể lâu dài.”
Tâm phúc ngầm hiểu, lập tức nhận lời, vội vàng ra cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.