Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 143:




Editor: Vy Vy 1505
Vấn đề này không thể giải quyết.
Đề tài vừa được khơi mào đã rơi vào bế tắc, các trọng thần mặt ủ mày ê, chẳng lẽ thật chỉ có thể bó tay không có biện pháp, chờ đợi Hoàng đế băng hà?
Vương Thụy Hành vài lần há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng đều nuốt vào.
Xương Bình Đế là tiên đế phó thác vào tay ông, nhiều năm qua khổ tâm phụ trợ, có cảm tình có trung tâm, ông thực hy vọng có thể hài hòa giải quyết, đáng tiếc mâu thuẫn thật mạnh, rõ ràng không có khả năng.
Lão thủ phụ nhíu chặt mày, trên mặt nếp nhăn ngang dọc càng sâu vài phần.
Chuyện lâm vào cục diện bế tắc không thể giải.
Cao Húc vẫn luôn an tĩnh bàng quan, thấy thế ánh mắt hơi hơi chợt lóe.
Hắn sớm có chuẩn bị.
Cao Húc tầm mắt vừa động, giống như lơ đãng đảo qua Ngũ Khánh Hòa.
Nên đến lúc ông ta lên sân khấu.
“Vương các lão.”
Ngũ Khánh Hòa, sủng thần hạng nhất của Xương Bình Đế, cùng Tôn Tiến Trung đảo hướng Đông Cung, một bộ phận không thể thiếu trong kế hoạch của Đông Cung, ông ta quan sát tình thế, đang cảm thấy chính mình nên lên sân khấu, liền phát hiện tầm mắt của Cao Húc.
Ông ta lập tức tiến lên một bước, đánh vỡ trầm mặc, vái chào Vương Thụy Hành, ngẩng đầu lấy lòng cười cười: “Vương đại nhân, hay là để hạ quan thử một lần.”
Ngũ Khánh Hòa cười có chút nịnh nọt, nói xong ông ta lại cúi đầu thật sâu thi lễ với Cao Húc, sắc mặt nịnh bợ càng thêm rõ ràng: “Hạ quan nguyện phân ưu vì Hoàng Thái tử điện hạ, nguyện phân ưu vì chư vị đại nhân.”
Xương Bình Đế đại thế đã mất, sủng thần mưu đường ra khác thực bình thường, dù sao Hoàng Thái tử anh minh, một khi hắn bước lên đại vị, mấy quan lớn ngày xưa am hiểu hiến nữ xu nịnh sắp suy sụp.
Mặc dù quan chức khó giữ được, có thể thuận lợi xuống sân khấu, được chết già cũng tốt.
Lúc này không nỗ lực thì đợi đến khi nào, Ngũ Khánh Hòa mới ra mặt, mặt sau vài người liền tiến lên, sôi nổi tự đề cử mình.
Ấn đường nhíu chặt của Vương Thụy Hành hơi thả lỏng, đánh giá Ngũ Khánh Hòa một lát, hỏi: “Không biết, Ngũ đại nhân có thượng sách gì?”
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mấy sủng thần này có thể trổ hết tài năng trong đám đông quan viên, trở thành tâm phúc của Hoàng đế, không thể không nói, bọn họ khẳng định có chỗ hơn người, bình thường chướng mắt, nhưng lúc phi thường chưa chắc không thể làm một kỳ binh.
Vương Thụy Hành biết Thái tử không tốt thảo luận đề tài này, chủ động thay mặt, tuy giọng điệu có chút hồ nghi, nhưng dù sao chịu chính diện thương lượng.
Đây là đặt Ngũ Khánh Hòa ở vị trí có thể tín nhiệm.
Ngũ Khánh Hòa đương nhiên hiểu, mắt lộ ra vui mừng, lại cung kính hành lễ với Cao Húc, mới nói: “Chư vị đại nhân, mọi người có lẽ có chút hiểu lầm bệ hạ.”
“Bệ hạ kỳ thật không khó nói chuyện, chỉ cần nói đúng phương thức, bệ hạ vẫn sẽ thực dễ dàng nghe lời can gián.”
Chư thần nghe được, không biết nói gì, cái Ngũ Khánh Hòa gọi là lời can gián, bọn họ có thể suy đoán một vài, nhưng vấn đề là, lời can gián có thể đánh đồng với nhường ngôi sao?
Không phải chuyện lớn hay chuyện nhỏ, mà một cái là hưởng lạc, một cái lại là cướp đoạt quyền vị, tính chất không giống.
Ngũ Khánh Hòa không phải không phát hiện vẻ mặt của mọi người, ông ta định liệu trước cười cười: “Chư vị đại nhân, chỉ cần phương thức nói chuyện thỏa đáng, hiểu rõ lợi và hại, dùng hết công phu miệng lưỡi cũng không phải không thể thuyết phục.”
Liền giống như, các người có thể đổi phương thức khuyên, nói dưỡng tốt thân mình mới có khả năng khác, nếu tức chết rồi, không phải cái gì cũng không còn sao?
Đến lúc đó, không phải Hoàng Thái tử vẫn thượng vị được sao?
Các trọng thần khác khẳng định không thể nói chuyện như vậy, nhưng Ngũ Khánh Hòa có thể, ông ta là nhân vật thích hợp ra mặt khuyên can.
Chư thần lấy Vương Thụy Hành cầm đầu bỗng thông suốt, đúng vậy, tuy cách nói khác nhau, nhưng kết quả tương đồng.
Kỳ thật không phải bọn họ không thông minh, mà là bị quan niệm ước thúc, làm cho bọn họ căn bản không nghĩ theo hướng này.
Huống hồ, bình thường thần tử ở trước mặt Xương Bình Đế, chẳng những không thể nói thế này, hơn nữa cho dù nói Hoàng đế cũng không nghe vào, mỗi người đều có sở trường riêng, này việc thật đúng là không phải sủng thần của Xương Bình Đế thì không thể làm.
Vương Thụy Hành gật đầu: “Bệ hạ long thể khoẻ mạnh, có ích không hại với các ngươi.”
Ông ấy nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Ngũ Khánh Hòa: “Ngũ đại nhân, nếu biện pháp là ông đưa ra, ông cần tận tâm nhiều hơn, điện hạ và chúng ta đều sẽ không quên công lao của ông.”
Một chuyện không phiền hai người, việc này nhiều người ngược lại không đẹp, liền giao cho dẫn đầu đưa ra Ngũ Khánh Hòa.
“Hạ quan nhất định không nhục sứ mệnh.”
Ngũ Khánh Hòa đại hỉ, vội chắp tay lĩnh mệnh, giây lát ông ta bổ sung: “Nhưng việc này cũng không phải một lần là xong, xin điện hạ và các đại nhân chờ một ít thời gian.”
Điểm này không khó lý giải: “Ngũ đại nhân không cần nôn nóng, cần lấy bệ hạ long thể và đại cục làm trọng.”
Ngũ Khánh Hòa tự tin không phải giả vờ, điều kiện bổ sung hợp tình hợp lý, tiến thêm một bước gia tăng mức độ đáng tin, ông ta đồng ý, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Có thể hài hòa giải quyết, không thể tốt hơn.
Kế tiếp, Ngũ Khánh Hòa liền gánh trọng trách vào Càn Thanh cung.
Trong lúc đó, đám người Vương Thụy Hành không phải không cầu kiến, đáng tiếc Xương Bình Đế lập tức táo bạo rống giận: “Không gặp”.
Vì không kích thích Hoàng đế, các trọng thần chỉ có thể luôn ở bên ngoài chờ tin tức, cùng với cẩn thận chú ý động tĩnh bên trong.
Ngũ Khánh Hòa báo cáo nói tuy rằng khó, nhưng tiến triển còn tính thuận lợi.
Mọi người nghe cũng như thế, vừa mới bắt đầu Hoàng đế sẽ cao giọng nói chuyện, có khi nén giận, tuy giọng mơ hồ nghe không rõ ràng lắm, nhưng thật ra có thể khẳng định tức giận.
Qua ba năm ngày, Xương Bình Đế tức giận nhỏ chút, ngữ điệu bằng phẳng một chút.
Lại qua hai ngày, tình huống lại càng tốt.
Ngũ Khánh Hòa hao phí ước chừng hơn nửa tháng, ông ta xác thật có năng lực, chẳng những làm tâm tình Hoàng đế chuyển biến tốt đẹp, bệnh huống ổn định, cuối cùng, còn cầm ra một thánh chỉ vàng kim.
Ông ta khó nén vui mừng, hiển nhiên, đây là chiếu thư nhường ngôi.
Vương Thụy Hành có chút kích động, Ngũ Khánh Hòa vội khuyên can nói: “Vương đại nhân, bệ hạ uống thuốc ngủ rồi, chúng ta lui ra ngoài rồi hãy tuyên chỉ, vậy thỏa đáng hơn.”
Ông ta đương nhiên không dám tuyên chỉ ở nơi này, bởi vì chiếu thư nhường ngôi căn bản không được Xương Bình Đế đồng ý.
Sao Hoàng đế có thể đồng ý thoái vị?
Nói đến hiểu biết Xương Bình Đế, không người có thể hơn được Ngũ Khánh Hòa, trong mười hai mươi năm nay, mỗi ngày ông ta đều nghiên cứu tính tình Hoàng đế nghiền ngẫm Hoàng đế yêu thích.
Là con giun trong bụng Xương Bình Đế, ông ta đương nhiên không thể tự tìm xúi quẩy.
Nhưng này cũng không sao, ông ta sớm đầu phục Đông Cung, chỉ cần lãnh nhiệm vụ đi vào là có nắm chắc.
Hơn nửa tháng nay, Ngũ Khánh Hòa căn bản không nhắc tới việc nhường ngôi. Mở đầu, ông ta và Hoàng đế cùng nhau thảo luận Đông Cung và đảng bảo hoàng, sau đó, ông ta hiến kế nói Hoàng đế dưỡng tốt thân mình, mới có tư bản đoạt lại quyền bính.
Có Kim ngự y phối hợp, thân thể Xương Bình Đế có dấu hiệu chuyển biến tốt, long tâm đại duyệt, Ngũ Khánh Hòa lại một lần gãi đúng chỗ ngứa xu nịnh, Hoàng đế hy vọng tăng nhiều, lửa giận tự nhiên tạm thời tiêu bớt.
Toàn bộ hành trình có hai người Kim ngự y và Tôn Tiến Trung phối hợp, không hề sơ hở.
Lúc trước Ngũ Khánh Hòa đầu phục Đông Cung đã sớm lãnh nhiệm vụ, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều nghiền ngẫm ngôn hành cử chỉ lúc đó nên như thế nào, cho dù là tự đề cử mình, hay là vào Càn Thanh cung “khuyên can”, biểu diễn thuần thục chuyên nghiệp.
Các sủng thần và trọng thần cũng không giao thoa, mọi người cũng không biết chi tiết, hơn nữa Đông Cung bố trí nghiêm mật, vì thế, tới thời điểm, có thể cầm ra thánh chỉ sớm chuẩn bị tốt.
Ngũ Khánh Hòa vừa nói ra, đám người Vương Thụy Hành liên tục xưng phải, vì thế mọi người vội vàng rời Càn Thanh cung, triệu tập cả triều văn võ, tuyên đọc chiếu thư.
Tất cả tiến triển thuận lợi.
Đại lễ nhường ngôi định ở tháng mười, thời gian có chút gấp, đám người Vương Thụy Hành vội vàng làm việc liên tục.
Đương nhiên, bọn họ vẫn sẽ rút ra thời gian tới Càn Thanh cung, chẳng qua Tôn Tiến Trung vẫn luôn hầu hạ ở bên trong hơi châm ngòi, Xương Bình Đế lập tức bạo nộ cự gặp.
Hoàng đế tức giận chưa tiêu, cự tuyệt triệu kiến, Vương Thụy Hành bất đắc dĩ chỉ phải rời đi. Ông ở địa vị cao, chuyện phải làm cũng nhiều, còn phải bận rộn nhường ngôi, không có phương pháp phân thân, thường xuyên qua lại, thói quen tới cũng ít.
Dưới tình huống Xương Bình Đế không hiểu rõ, ông ta nỗ lực phối hợp trị liệu chờ khang phục, để ngày sau có thể một lần nữa đoạt lại quyền bính, đại điển nhường ngôi đã được chuẩn bị đâu vào đấy.
Cùng ngày tuyên đọc chiếu thư nhường ngôi, mọi chuyện kết thúc, bệnh tình Hoàng đế cũng sớm ổn định, Cao Húc liền trở về Thanh Ninh Cung.
Hắn nhớ thương vợ con vô cùng, vừa vào cửa liền đi thẳng đến hậu điện.
Kỷ Uyển Thanh được tin tức ra ngoại thất nghênh đón, vừa vặn gặp hắn đi vào, tầm mắt phu thê vừa chạm, liền không thể phân.
Nắm tay vào buồng trong, bình lui tất cả cung nhân thái giám, Cao Húc mở cánh tay ôm thê tử.
Hơi thở thơm ngọt quen thuộc, da thịt ấm áp, uất thiếp từ ngoài vào trong, hắn và nàng giao cổ ôm nhau, thật sâu thở hổn hển, than dài một tiếng.
Anh hùng chí ngắn, nhi nữ tình trường, trước đại hôn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ quyến luyến một nữ nhân như thế.
Ở bên cạnh nàng, chính là nơi làm tổ tâm hồn hắn.
“Điện hạ,” Kỷ Uyển Thanh vùi đầu vào cổ hắn, cọ cọ, thấp thấp nói: “Thiếp rất nhớ chàng.”
Chưa thấy được người đã rất nhớ rất nhớ, chờ ôm lấy hắn, mới phát hiện thì ra là càng nhớ.
Hắn cũng vậy.
Tuy không thể về, nhưng trong ngày phải nhiều lần dò hỏi Thanh Ninh Cung, hắn mới có thể thoáng yên lòng.
Cao Húc nội liễm, khi giáp mặt rất ít có thể nói ra lời nói quấn quýt si mê, tuy cảm xúc mênh mông, hoãn nửa ngày, cũng chỉ thấp thấp “Ừ” một tiếng, xem như đáp lại.
Nhưng hắn hôn mãnh liệt có thể kể ra vài phần.
Bọn họ thấp thấp nói vài câu, môi liền dán ở bên nhau, nhẹ nhàng đụng chạm vài cái, khoảnh khắc nhiệt liệt giao triền.
Thật lâu sau, hai người thở hồng hộc tách ra, Cao Húc dựa vào gối thêu chữ phúc, ôm Kỷ Uyển Thanh vào trong ngực, ôm thật lâu, hơi giải tương tư, mới nói chuyện khác.
Hắn xoa xoa tóc đẹp của thê tử: “Thanh Nhi, chuyện này thành, hôm nay chiếu thư đã bố cáo thiên hạ, đại điển nhường ngôi liền ở tháng mười.”
Kỷ Uyển Thanh tính tính: “Còn có hơn bốn tháng.”
Nàng nhẹ nhàng thở ra, tuy biết mặc dù kế hoạch này không thành, còn có kế hoạch hậu bị khác, nhưng có thể bảo trì mặt ngoài hài hòa giải quyết, là tốt nhất.
Nhưng, như thế nào cũng phải tới lúc nhường ngôi thành công mới có thể hoàn toàn an tâm.
Cao Húc mỉm cười: “Chỉ mấy tháng, sẽ không lăn lộn ra chuyện xấu.”
Điểm khó nhất trong kế hoạch đã qua, mặt sau căn bản không có chuyện gì lớn.
Hắn tinh thần sáng láng, hiển nhiên tính sẵn trong lòng, Kỷ Uyển Thanh an tâm rất nhiều, cũng cao hứng, hưng phấn khen thưởng hắn một cái hôn má.
Từ xưa đến nay, Thái tử đều là một chức nghiệp có độ nguy hiểm rất cao, hiện tại rốt cuộc sắp tu thành chính quả, nếu nói lòng nàng không thả lỏng, đó là gạt người.
Cao Húc cho rằng khen thưởng này hơi keo kiệt chút, bản thân đuổi theo muốn một cái lớn hơn, nửa ngày mới tách ra, hắn hỏi: “An Nhi đâu?”
Phu thê thân mật hồi lâu, phụ thân rốt cuộc nhớ tới con trai.
Kỷ Uyển Thanh hơi hất hất cằm, chỉ chỉ hướng xe nôi: “An Nhi cũng sắp thức dậy, đã ngủ vài canh giờ rồi.”
Bảo bảo sắp năm tháng, có thể nhận người dính người, nói về con trai, nàng ý cười thật sâu.
Cao Húc xuống giường, ba bước cũng làm hai bước tới bên cạnh xe nôi, vừa vặn tiểu bảo bảo trắng trẻo bụ bẫm vặn vẹo thân mình, mở to mắt.
Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, An nhi xem xét phụ thân nửa ngày, không quen biết, bé dẩu dẩu cái miệng nhỏ, “Ê a” kêu to một tiếng, nỗ lực nhìn tìm mẫu thân.
“Tiểu tử này, nửa tháng không gặp, cha ruột đều không nhận ra.”
Cao Húc không vui, cúi người bế con trai béo, trong miệng hắn nói như vậy, động tác lại vạn phần mềm nhẹ, cẩn thận bế con trai.
An nhi “A a” duỗi tay với mẫu thân, Kỷ Uyển Thanh cười nói: “Đây là cha con mà, sao lại không nhận ra?”
Bé quay đầu lại nhìn nhìn phụ thân, nhíu mày, cũng không biết có phải đang nhớ lại hay không.
Con trai không nhận ra chính mình, nhưng Cao Húc cũng không phải không có biện pháp, hắn nhẹ vứt vứt con trai, lập tức làm An nhi cao hứng, “Khanh khách” cười, quơ chân múa tay, cũng không vội vã tìm nương.
Cha con thiên tính, chơi đùa một lúc, một lớn một nhỏ thực mau liền thân thiết.
Kỷ Uyển Thanh mỉm cười nhìn, giơ tay béo má con trai, cười trêu nói: “An Nhi có cha liền không cần nương sao?”
An nhi nhìn nương, lại nhìn cha, mặt béo có do dự, nửa ngày bé “Khanh khách” cười, quay đầu vụng về cọ cọ cha, lại cười muốn lẻn vào trong lòng ngực mẫu thân.
“Tiểu tử này, còn nhỏ như vậy đã biết lừa gạt người.”
Cao Húc cười mắng, đưa con trai tung tăng nhảy nhót vào lòng thê tử, lại mở ra hai tay, ôm chặt lấy hai mẹ con, cúi đầu hôn mỗi người một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.