Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 21:




Editor: Vy Vy 1505
Tiếng bước chân từ xa đến gần, lúc đầu có chút phù phiếm, nhưng vừa vào cửa lập tức thong dong bình tĩnh.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm vào nội điện, ngay sau đó, mành tơ vàng thêu như ý cát tường bị nhấc lên, một bóng người cao lớn thon dài xuất hiện.
Kỷ Uyển Thanh ngồi ngay ngắn ở mép giường nghe tiếng nhìn lại, vừa lúc đối diện đôi mắt hắn đen bóng có thần.
Cao Húc không có nửa phần men say, giờ phút này ánh mắt sắc bén mà sâu thẳm, một tia ôn nhuận hiền hòa cũng không thấy, so với lúc trước khác nhau như hai người.
Ngoài ý liệu, nhưng trong tình lý. Kỷ Uyển Thanh lập tức hiểu rõ, đây mới là gương mặt thật của Thái tử, cái gọi là tao nhã hiền hòa chẳng qua chỉ là biểu tượng thôi.
Sau khoảnh khắc hai ánh mắt giao hội, Kỷ Uyển Thanh hơi rũ mắt, đứng dậy lãnh một phòng nha hoàn bà tử tiến lên, nghênh đón vấn an.
“Thiếp gặp qua điện hạ, điện hạ vạn an.”
Cao Húc “Ừ” một tiếng, kêu nàng đứng dậy, tùy tay vẫy lui hạ nhân.
Hà ma ma thấy thế, lập tức lãnh đám người Lê Hoa không một tiếng động lui ra.
Điểm này, trước khi Kỷ Uyển Thanh xuất giá đã thương nghị với đám người nhũ mẫu, chủ tớ nhất trí cho rằng, nếu tình huống không có gì dị thường, Thái tử vẫy lui mọi người, các nàng không cần do dự, ứng lập tức lui ra.
Rốt cuộc, vào Đông Cung, vị này mới là ông chủ lớn.
Giây lát, trong điện chỉ còn sót lại hai người Kỷ Uyển Thanh và Cao Húc, bọn họ không quen thuộc lẫn nhau, nhất thời không lên tiếng, trong nhà đột nhiên an tĩnh lại.
Trong phòng châm rơi có thể nghe, Kỷ Uyển Thanh cảm quan phá lệ nhạy bén, nàng cách Cao Húc rất gần, hơi thở nam tính xa lạ mà thuần hậu lập tức nồng liệt, tim đập hơi hơi nhanh hơn, chợt thấy địa long thiêu có chút nóng.
Yên tĩnh này không thể kéo dài, bằng không khẳng định biến thành xấu hổ, ông chủ lớn không nói gì, Kỷ Uyển Thanh chỉ phải chính mình đánh vỡ cục diện bế tắc, vừa vặn nàng dư quang thoáng nhìn ấm trà trên bàn nhỏ, liền nói: “Điện hạ uống rượu, thiếp rót cho ngài chung trà nhé.”
Nói, nàng đã bước đi về phía bàn nhỏ, nhấc lên ấm trà bằng sứ trắng, đổ một chung, nghiệm nghiệm độ ấm.
Lúc nàng xoay người, Cao Húc đã đi tới ngồi xuống ghế thái sư làm bằng gỗ tử đàn, Kỷ Uyển Thanh chầm chậm tiến lên, dâng trà.
Cao Húc tiếp nhận, lại không uống, chỉ cầm trong tay, dùng ngón tay cái hơi hơi vuốt ve hoa văn ngoài chung trà.
Ở bữa tiệc, hắn uống rượu pha nước, vừa rồi lại uống một chén canh giải rượu mới vào cửa, giờ phút này hoàn toàn không muốn uống trà, đánh giá hoa văn ngoài chung trà một lát, tầm mắt hắn lại lần nữa dừng trên người nữ tử trước mặt.
Kỷ Uyển Thanh cũng không hiểu tình huống, nhưng hành vi này của hắn lại cho nàng một bậc thang, nàng linh cơ vừa động, lập tức hành lễ nói: “Điện hạ, nước trà là cung nhân đưa tới, thực sạch sẽ.”
“Thiếp thân cũng không có ác ý với điện hạ.”
Lời này có hơi khoa trương, Thái tử là trữ quân một nước, ai dám trắng trợn táo bạo hạ dộc trong thức ăn nước uống của hắn? Rốt cuộc thái y viện không phải ăn chay, một khi điều tra ra, chuyện nghiêm trọng xâm phạm uy nghiêm vương triều bậc này, thiên đao vạn quả, tru di chín tộc cũng còn nhẹ.
Này chỉ là một bậc thang để Kỷ Uyển Thanh thẳng thắn cõi lòng.
Ba tháng nay, nàng vẫn luôn lặp lại suy nghĩ ngày sau nên như thế nào, Kỷ Uyển Thanh cho rằng, sau khi vào Đông Cung, nhiệm vụ đầu tiên chính là cho Thái tử thấy chính mình tuyệt không hai lòng.
Nàng là Thái tử phi, muốn đứng vững gót chân ở Đông Cung, không nói hoàn toàn được Thái tử tín nhiệm, ít nhất cũng không thể làm hắn phản cảm.
Việc này càng sớm càng tốt, ở đêm đại hôn Kỷ Uyển Thanh được đến cơ hội, cũng không chậm trễ, lập tức cúi đầu thật sâu, khẩn thiết nói: “Thiếp thân vạn mong điện hạ minh giám.”
Nàng đi thẳng vào vấn đề như vậy, ngược lại làm Cao Húc khó được kinh ngạc, hắn nâng mắt, đối diện với một đôi mắt đẹp vạn phần nghiêm túc.
Đây xác thật là một nữ tử thực thông minh.
Đáy mắt Cao Húc hiện lên một tia thưởng thức, cũng tốt, hắn cũng mượn cơ hội cho thấy thái độ.
“Cô hy vọng nàng nói chính là sự thật.”
Hắn giơ tay, nâng Kỷ Uyển Thanh dậy, làm nàng ngồi xuống ghế bành bên kia, mới nhẹ giọng nói: “Nàng vốn là hậu nhân trung lương, Tĩnh Bắc Hầu Kỷ Tông Khánh thiết cốt tranh tranh, làm người khác khâm phục, cô không muốn khó xử con gái ông ấy, ngày sau, chỉ cần nàng an phận thủ thường, Thanh Ninh Cung cũng không phải không thể dành một vị trí cho nàng.”
“Nếu, nàng phản bội, vậy……” trong mắt Cao Húc sắc bén chợt lóe, dư lại một nửa không cần nói tự hiểu.
Kỷ Uyển Thanh vô cùng hiểu rõ, trong lòng nàng buông xuống một tảng đá lớn, rất may là Thái tử hiểu lý lẽ.
Cao Húc dừng một lát, nàng không chút do dự, lập tức giơ tay trái lên: “Ta Kỷ Uyển Thanh tại đây thề, từ nay về sau không có ác ý với điện hạ và Đông Cung, nếu vi phạm sẽ tan xương nát thịt, không chết tử tế được.”
Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, xưa nay tỏ lòng trung thành cần phải kịp thời đủ lực.Người đương thời kính sợ trời đất, vô cùng xem trọng chuyện thề thốt, Kỷ Uyển Thanh nói năng có khí phách, cường thế nhấn mạnh biểu hiện quyết tâm.
Quả nhiên, ánh mắt Cao Húc có chút biến hóa, sắc bén đã thu liễm không ít, nhiễm thêm ôn hòa, hắn vừa lòng gật đầu: “Như vậy rất tốt, cũng xem như không phụ uy danh của phụ thân nàng.”
Cao Húc cầm nắp gạt gạt lá trà, cúi đầu nhấp một ngụm, tỏ vẻ bước đầu tín nhiệm Kỷ Uyển Thanh.
Tiếp xúc đầu tiên lấy được thành quả làm hai người đều vừa lòng, Kỷ Uyển Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bắt đầu thực không tồi, phía sau ổn định, nàng có thể dồn hết sức chăm chú ứng đối Kỷ Hoàng hậu.
Kỷ Uyển Thanh thoáng phân thần suy tư, Cao Húc đã buông chung trà, đứng lên đi ra hướng cửa điện.
Nàng nháy mắt hoàn hồn, đại kinh thất sắc, hắn đây là không ngủ lại tân phòng?
Này không thể được.
Cổ đại động phòng là muốn nghiệm chứng trinh tiết của tân nương, phương pháp chính là ở trên giường trải một cái khăn lụa trắng sạch sẽ, tân hôn phu thê đôn luân, lạc hồng sẽ lưu trên khăn, khăn lụa này gọi là nguyên khăn, sáng hôm sau nhà chồng sẽ phái người lấy nghiệm chứng.
Nhà tầm thường còn như thế, huống chi hoàng gia?
Trong quá trình Kỷ Uyển Thanh học tập đại hôn lễ nghi, đây là chuyện quan trọng nhất, ma ma lặp đi lặp lại cho nàng, nói khi đôn luân phải nằm trên nguyên khăn, nếu lạc hồng lưu tại nơi khác sẽ thực phiền toái.
Lạc sai chỗ còn phiền toái, huống chi là không có?
Nếu Cao Húc thật đi rồi, chỉ sợ xong việc mặc dù thật có thể chứng minh chính mình trong sạch, nhưng nàng cũng mất hết mặt mũi, trở thành trò cười.
Quy củ thực hà khắc với nữ tử, làm người cực kỳ chán ghét, nhưng tình đời như thế, không phải sức một người có thể thay đổi, nếu không thể chống lại, ẩn nhẫn mới là thượng sách.
Nếu Kỷ Uyển Thanh bị tứ hôn vào Đông Cung, nàng sớm đã có chuẩn bị tâm lý đối với việc phu thê. Không phải chỉ là một tầng màng sao? Thái tử là rồng trong loài người, như vậy tưởng tượng cũng thực dễ dàng.
Nhưng vấn đề là, hình như Thái tử không muốn phối hợp.
Kỷ Uyển Thanh quýnh lên, khẩn trương đuổi theo giữ chặt tay Cao Húc: “Điện hạ, ngài……”
Cao Húc quay đầu lại, đối diện một đôi mắt đẹp tràn đầy khẩn trương, hắn quay đầu liếc liếc mắt rèm cửa nội điện, hiểu ra, hắn nhướng mày: “Cô chỉ đi rửa mặt thôi.”
Ở hướng ghế bành nhìn lại, mành nội điện và cách gian rửa mặt là cùng phương hướng, Kỷ Uyển Thanh hiểu sai, Cao Húc cũng không có ý làm tân nương tử độc thủ hỉ phòng.
Tiếng lòng Kỷ Uyển Thanh căng chặt lập tức buông lỏng, nguy cơ giải quyết, trên mặt nàng nóng rát, cánh tay bản thân đang túm chặt nháy mắt trở nên nóng rực vạn phần, nàng vội vã buông lỏng tay, ấp úng nói: “Ách, thiếp đây là… đây là muốn hầu hạ điện hạ rửa mặt chải đầu.”
Hiểu lầm lớn, nàng hận không thể tìm cái khe đất chui vào, đáng tiếc cũng không có, vì thế nàng chỉ phải ra vẻ trấn định.
Kỷ Uyển Thanh mặt mũi công phu xem như có thể qua cửa, phản ứng lại mau, nghe xác thật rất có ý này, nhưng má phấn ửng đỏ vẫn bán đứng nàng.
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, Cao Húc hơi hơi cong môi: “Không cần, cô tự mình làm là được.”
Hắn xoay người bước nhanh vào cách gian.
Không bao lâu, bên trong vang lên tiếng nước, Kỷ Uyển Thanh suy sụp ngồi trở lại ghế thái sư, dùng tay che mặt đang phát sốt.
Nàng có nên cảm thấy trong cái rủi có cái may hay không, tuy nhạc đệm này xấu hổ, nhưng lại ngoài ý muốn làm không khí nhẹ nhàng, sự xa lạ và căng chặt đã tan biến bớt.
Thời gian phảng phất trôi qua cực chậm, lại như cực nhanh, Kỷ Uyển Thanh miên man suy nghĩ một trận, rèm cửa cách gian được vén lên, Cao Húc rửa mặt thỏa đáng, thay đổi một thân thường phục đỏ sậm trở về phòng.
Kỷ Uyển Thanh “đằng” một tiếng đứng lên, tay áo bãi đụng tới chung trà trên bàn nhỏ, phát ra một tiếng vang.
Trong nhà thực yên tĩnh, tiếng vang này rất đột ngột, Cao Húc nghe tiếng nhìn qua, nàng chớp chớp mắt, khô cằn nói: “Điện hạ, ta hầu hạ ngài cởi áo.”
Sắp sửa cùng một nam nhân xa lạ gì gì kia, kỳ thật Kỷ Uyển Thanh vẫn có chút khẩn trương, trên miệng đáng lẽ phải tự xưng “Thiếp”, nhưng nàng gấp đến mức quên không còn một mảnh.
Cao Húc không để ý, gật đầu nói: “Được.”
Khi nói chuyện, hắn đã đi đến cách tấm bình phong điêu khắc vài bước, đứng yên. Kỷ Uyển Thanh hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, chầm chậm tiến lên.
Cao Húc hơi hơi cúi người, cúi đầu, nàng giơ tay thay hắn gỡ xuống kim quan khảm ngọc bảo vấn tóc trên đỉnh đầu.
Người nam nhân này rất cao, cho dù hắn đã hạ thấp người, nhưng Kỷ Uyển Thanh vẫn cần nhón chân mới có thể tiếp tục động tác trên tay, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, hơi thở thuần hậu cương dương lại lần nữa kín kẽ vây chung quanh nàng.
Kỷ Uyển Thanh dư quang thoáng nhìn mặt mày hắn, nam nhân này ánh mắt phá lệ thâm nùng, cuối mắt đuôi mày hơi xếch, tăng thêm vẻ anh khí bức người cho ngũ quan vốn thanh tuyển của hắn, cởi bỏ ngụy trang, đôi mắt đen nhìn có vẻ phá lệ sắc bén, phảng phất tất cả ở trước mắt hắn đều không chỗ nào che giấu.
Không biết khi nào, đôi mắt đen sâu thẳm đã nhìn chằm chằm nàng, lẳng lặng, thật sâu, ánh nến chiếu rọi trong mắt hắn rực rỡ lấp lánh.
Mới vừa cùng tử kim quan kết thúc đấu tranh, Kỷ Uyển Thanh bị hù nhảy dựng, nàng đột nhiên thu hồi tay, tử kim quan mới vừa gỡ xuống không cầm chắc “bang” một tiếng rơi trên thảm nhung dày thêu hoa khai phú quý.
“Điện hạ, ta……”
Kỷ Uyển Thanh muốn cáo tội, nhưng nói được một nửa liền đột nhiên im bặt, bởi vì đôi cánh tayCao Húc đã khoanh lại nàng.
Thân thể nàng phản ứng nhanh hơn tư duy, đang mềm mại nháy mắt căng chặt, nàng ngửa đầu, bàn tay mềm giơ lên chống trên ngực hắn.
Địa long thiêu đốt, trong phòng ấm áp dễ chịu, Cao Húc chỉ tùy ý khoác kiện áo choàng đơn bạc, cách hai tầng vải dệt hơi mỏng, Kỷ Uyển Thanh có thể rõ ràng cảm giác được cơ bắp rắn chắc trên ngực hắn.
Nàng không rảnh phân thần suy nghĩ, vì sao một người bệnh đã lâu, thân hình sẽ khỏe mạnh rắn chắc như vậy.Giờ phút này tim nàng đập gia tốc, “phanh phanh phanh” tiếng vang phảng phất liền ở bên tai, trừng lớn đôi mắt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.
Cao Húc sớm đã phát hiện, Thái tử phi của hắn có một đôi mắt cực đẹp, chỉ là hắn không biết đôi mắt này còn có thể xúc động lòng người như vậy.
Đôi mắt nàng trắng đen rõ ràng, khi chuyên chú nhìn người, phảng phất chứa đầy ánh sao, con ngươi rõ ràng chiếu ngược bóng hình hắn, giống như trong mắt nàng chỉ có một mình hắn.
Ánh mắt Cao Húc ám ám, hắn chậm rãi buộc chặt cánh tay, hương thơm sâu kín quẩn quanh chóp mũi càng thêm rõ ràng, dưới tay xúc cảm mềm mại làm trong mắt hắn sóng gió bắt đầu mãnh liệt.
Hắn là một nam tử sinh lý bình thường, tuy xưa nay bài xích nữ tử quá mức tiếp cận, nhưng thời gian tứ hôn ba tháng, cũng đủ để hắn điều chỉnh tâm thái, tiếp nhận chuyện Kỷ Uyển Thanh sẽ là thê tử của hắn.
Một khi trong lòng tiếp nhận rồi, chuyện sau đó liền đơn giản hơn nhiều.
Cánh tay Cao Húc vừa động, Kỷ Uyển Thanh liền phục hồi tinh thần, nàng hít thật sâu hai hơi, thả lỏng lực đạo hai tay chống ngực hắn, chậm rãi cúi người, sườn mặt dựa vào bờ vai của hắn.
Cao Húc rũ mắt nhìn nàng, thấy nàng mắt đẹp hơi hơi khép kín, ngoan ngoãn dựa vào vai hắn.
Hắn cúi người mở cánh tay, ôm ngang nàng vài bước đi đến mép giường, đặt giai nhân trong lòng ngực lên chăn gấm uyên ương đỏ thẫm, xoay người đè lên.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, ngọn nến đằng một tiếng bốc cháy lên, cũng hừng hực thiêu đốt, xưa nay Cao Húc thong dong bình tĩnh rốt cuộc xuất hiện cái khe, hắn rũ mắt nhìn chăm chú kiều nhan như ngọc trước mắt, chậm rãi cúi người, hôn lên hai cánh môi anh đào.
Rất thơm thực ngọt, Cao Húc mới thể nghiệm lần đầu, thực mau gia tăng nụ hôn này, mút vào liếm láp, càng ngày càng hung.
Kỷ Uyển Thanh chống đỡ không được, nghiêng đầu tránh né, nhưng thực mau bị tay hắn kiềm chế, không thể động đậy.
Thật lâu sau, hắn rốt cuộc chịu hơi hơi buông ra, hai người thở hổn hển, Kỷ Uyển Thanh nâng lên mi mắt, Cao Húc đang bình tĩnh nhìn nàng chăm chú.
Một đôi mắt đẹp mờ mịt như khói, lông mi nhẹ nhàng rung động, bên trong có chút lệ ý, hắn bị mê hoặc, hôn lên đôi mắt làm rung động lòng người kia.
Đầy miệng ngọt ngào, bạch ngọc không tì vết, sâu kín hương thơm.
Động tác của Cao Húc càng ngày càng gấp, trong lúc mông lung Kỷ Uyển Thanh có thể cảm giác được khi hắn mở đầu động tác mới lạ, tuy thực mau hắn liền có thể thông hiểu đạo lí, cũng sờ soạng được kỹ năng mới.
Nàng thế mà còn có thể phân thần suy nghĩ, sớm nghe nói bên người Hoàng Thái tử không có cơ thiếp thông phòng, nhìn dáng vẻ hình như ngay cả cung nữ hắn cũng chưa từng đụng chạm tới.
Phương diện này có lẽ có nội tình gì đó.
Trên giường cưới to rộng mưa rền gió dữ, thực mau nàng liền không rảnh nghĩ nhiều, Thái tử điện hạ phát hiện nàng nho nhỏ phân thần, lập tức cảm thấy tôn nghiêm nam nhân bị mạo phạm, không hề áp chế, hừ một tiếng hung hăng lăn lộn.
Trong điện độ ấm kế tiếp kéo lên, trên giường sóng gió càng gấp, chờ đến mây mưa qua đi, Kỷ Uyển Thanh đã không thể động đậy, chỉ nhắm mắt vội vàng thở dốc.
Trong lúc vô ý, tay Cao Húc cọ qua phần lưng nàng, Kỷ Uyển Thanh thoải mái hừ nhẹ hai tiếng, hắn nghiêng đầu chăm chú nhìn nàng một lát, chậm rãi kéo nàng vào lòng, bàn tay thon dài khẽ vuốt lưng nàng.
Như vậy trấn an thật lâu, Kỷ Uyển Thanh hô hấp rốt cuộc bình tĩnh trở lại, nhưng mà nàng như cũ mệt rũ rượi, thân mình cũng không quá thoải mái, chỉ lười nhác nhắm hai mắt.
Kỳ thật, dựa theo quy củ, giờ phút này Kỷ Uyển Thanh nên đứng lên hầu hạ Thái tử điện hạ mặc quần áo rửa mặt chải đầu, nhưng Cao Húc rõ ràng không để bụng, nàng cũng không làm khó chính mình.
“Gọi người tiến vào hầu hạ nhé?” Cao Húc cúi đầu, lọt vào trong tầm mắt là tóc đen mềm mại cùng với sườn mặt nàng đỏ ửng.
Giọng hắn hơi khàn sau khi mây mưa, nhưng lại rất ôn hòa, không phải theo kiểu ôn nhuận không thể bắt bẻ ngày thường, mà là chân chính vẻ mặt ôn hoà.
Hai người đã trải qua lần đầu, không thể không nói, loại này cực hạn thân mật thực hữu hiệu kéo gần khoảng cách tân hôn phu thê, mặc dù từ trước chưa từng gặp mặt cũng thế.
Giờ phút này,cảm giác Cao Húc dành cho người trong lòng cùng phía trước có một chút khác biệt.
“Dạ.”
Kỷ Uyển Thanh nhẹ nhàng lên tiếng, hắn dò hỏi, tỏ vẻ tôn trọng, nàng sẽ không ngốc đến phá hư giờ phút này hài hòa, như cũ lẳng lặng ôm lấy hắn.
Hai người nói vài câu, Cao Húc buông nàng ra, xoay người xuống giường, phủ thêm áo ngủ, giương giọng gọi người tiến vào hầu hạ.
Bên ngoài hành lang, Trương Đức Hải, Hà ma ma cầm đầu hai nhóm người, sớm đã mang theo nước ấm khăn mềm vân vân chờ thật lâu, vừa nghe bên trong chủ tử gọi, vội tiến lên nhẹ nhàng đẩy cửa, chuẩn bị vào trong hầu hạ.
“Tay chân nhẹ một chút.”
Trương Đức Hải lớn lên cùng Thái tử, rất hiểu biết thói quen hằng ngày của chủ tử, hắn vừa nghe giọng Cao Húc, liền biết chủ tử chẳng những không chán ghét, mà ngược lại tâm tình không tồi.
Này hiển nhiên là công lao của tân Thái tử phi, vốn dĩ ấn tượng của Trương Đức Hải đối với Kỷ Uyển Thanh đã không tệ, lúc này lại thêm một bút, hắn bước đi, không quên dặn dò tiểu thái giám phía sau, e sợ quấy nhiễu các chủ tử bên trong.
Bên trong Cao Húc nghe tiếng, lại nhăn nhăn mày, hắn nhìn lướt qua trên giường, Kỷ Uyển Thanh mắt đẹp khép hờ nằm, trên người được che bằng chăn gấm đỏ thẫm, vai ngọc nửa lộ.
Hắn biết rõ, dưới chăn gấm là thân thể mềm mại trần như nhộng.
“Trương Đức Hải, ngươi chờ ở bên ngoài, không cần tiến vào.”
Trương Đức Hải nghe vậy mắt choáng váng, nhưng cũng may hắn phản ứng cực nhanh, khó khăn lắm thu trở về chân trái đã bước vào ngạch cửa.
“Đều đứng lại, đều đứng lại hết cho ta.” tuy Trương Đức Hải không rõ nguyên do, nhưng lực chấp hành vẫn rất mạnh, hắn lập tức thấp giọng phân phó các thái giám phía sau, lệnh bọn họ giao nước ấm linh tinh cho đám người Hà ma ma vào hầu hạ.
Hà ma ma không lưu ý quá nhiều, bà nhớ thương tiểu thư nhà mình, vội vàng vào cửa, kiềm chế tính tình hành lễ với Thái tử, liền vội vàng chạy qua giường cưới.
“Ma ma, con không đau.”
Hà ma ma giũ ra một áo ngủ mới tinh, cẩn thận xốc chăn gấm, vội phủ thêm cho Kỷ Uyển Thanh, nháy mắt như vậy, bà liền thấy trên người chủ tử loang lổ dấu vết hoặc sâu hoặc nông.
Cao Húc là người trẻ tuổi huyết khí phương cương, tích góp đã lâu, lần đầu ra trận không khỏi khó có thể khống chế, cuồng phong mưa rào lăn lộn hai lần, mới khó khăn lắm dừng tay. Kỷ Uyển Thanh da thịt trắng nõn non mịn, hắn động tác hơi nặng, không tránh khỏi để lại điểm điểm hồng mai.
Tiểu thư nhà mình được che chở ngàn kiều vạn sủng lớn lên, khi còn bé nghịch ngợm hơi trầy da chút xíu, hầu gia đều đau lòng nửa ngày, tuy Hà ma ma biết chuyện nam nữ khó tránh khỏi sẽ như thế, nhưng nhất thời cũng đau lòng vạn phần.
Bà thậm chí âm thầm trách cứ Cao Húc không biết nặng nhẹ.
Kỷ Uyển Thanh liếc mắt một cái liền biết tâm tư nhũ mẫu, nàng vội thấp giọng an ủi: “Ma ma, con không đau chút nào, thật.”
Nàng nói những lời này, người nên an ủi không an ủi được, nhưng nam nhân vẫn luôn đứng trước giường nghe xong, ánh mắt thâm thâm.
Hắn nhìn về phía nàng, vừa vặn nàng vừa chuyển, cũng đối diện tầm mắt hắn.
Ánh mắt nam nhân có chút thâm ý, Kỷ Uyển Thanh máu nóng dồn lên mặt, má phấn phát sốt, suýt nữa buột miệng thốt ra “kỳ thật ta rất đau”, cũng may cuối cùng lý trí ngăn lại nàng.
Tầm mắt Cao Húc dừng trên má phấn ửng đỏ của nàng, ngay sau đó trượt xuống, dừng lại ở chỗ vạt áo hỗn độn hơi hơi rộng mở.
Kỷ Uyển Thanh thuận thế cúi mắt thoáng nhìn, điểm điểm vệt đỏ hoặc sâu hoặc nông uốn lượn đi xuống, hoàn toàn chui vào dưới vạt áo.
Trong đầu đột nhiên hiện lên mới vừa rồi thân mật triền miên, trên mặt nàng lửa nóng càng sâu, được đám người Hà ma ma nâng, chạy trối chết, vội vàng vào phòng tắm cách gian.
Nơi nào đó vẫn có chút đau đớn, khi xuống đất mày đẹp nhíu lại, động tác dừng một chút, Cao Húc thấy, liền phân phó: “Lấy tráp trong tủ đầu giường vào đi.”
Trong tủ đầu giường có một hộp nhỏ bằng gỗ hoa lê, bên trong có một ít dược vật. Trong hoàng cung có các loại thuốc hay, bao gồm thuốc dành cho chuyện trên giường, các nữ chủ tử nhận mưa móc, nếu thân thể không khoẻ, vừa lúc có thể tiêu sưng giảm đau.
Lê Hoa lên tiếng, vội sai người cầm tráp đi vào, chính mình lưu lại trong phòng, tính toán hầu hạ Cao Húc.
Người hầu của Thái tử điện hạ không vào cửa, Lê Hoa cũng không dám để người khác tiến lên, rốt cuộc Thái tử thân phận tôn quý, nàng e sợ những người khác động tâm tư xấu, bởi vậy cho dù trong lòng sợ hãi, cũng căng da đầu tiến lên.
Nhưng Cao Húc lại cự tuyệt: “Không cần.”
Từ bảy năm trước, hắn đã đổi người hầu hạ bên cạnh thành toàn thái giám, Kỷ Uyển Thanh là hắn cần thiết tiếp thu, nên hắn đốc xúc chính mình điều chỉnh tâm thái, hiện giờ thay đổi người khác, hắn vẫn theo bản năng bài xích.
Hậu duệ quý tộc như Cao Húc, không thích chính là không thích, không cần phải miễn cưỡng chính mình.
Nói xong, hắn xoay người ra nội điện, gọi đám người Trương Đức Hải tiến vào, đến thứ gian bên kia rửa mặt chải đầu.
Lê Hoa ngốc một lát, nhưng thực mau nàng ném ra sau đầu, vội vàng vào cách gian, hầu hạ tiểu thư nhà nàng.
Hà ma ma đang hầu hạ Kỷ Uyển Thanh tắm gội, bà tay chân nhẹ nhàng xối nước, nhịn rồi lại nhịn, chung quy đau lòng nói: “Điện hạ quá không thương hương tiếc ngọc.”
Tuy Cao Húc không vào, nhưng giọng bà như cũ ép tới cực thấp.
Nước ấm bốc hơi, Kỷ Uyển Thanh thân mình mệt mỏi, vốn đã nghiêng đầu mơ màng sắp ngủ, nghe vậy trợn mắt nói: “Ma ma, kỳ thật Thái tử điện hạ đã không tồi.”
Nàng nói chính là lời nói thật, hiện tại tình huống này tốt hơn quá nhiều so với nàng suy đoán trước đại hôn, Thái tử hiểu lý lẽ, thái độ cũng xem như không tệ, Kỷ Uyển Thanh rất vừa lòng.
Rốt cuộc tứ hôn là việc xấu, yêu cầu thật sự không thể quá cao.
Kỷ Uyển Thanh để tay lên ngực tự hỏi, đổi lại là nàng, nàng nhiều nhất cũng chỉ có thể làm được như hắn mà thôi, không có khả năng tốt hơn nữa, rốt cuộc lòng phòng bị không thể vừa đối mặt liền diệt hết.
Nàng vỗ vỗ tay Hà ma ma, cười nói: “Về sau sẽ tốt.” Chỉ cần có thể ứng phó Kỷ Hoàng hậu thỏa đáng, về sau tất nhiên sẽ càng tốt.
Điểm này rất khó, nhưng Kỷ Uyển Thanh rất lạc quan, rốt cuộc tập trung lửa đạn ứng đối một người tốt hơn hai mặt giáp chiến.
Tắm gội xong, Kỷ Uyển Thanh lau khô thân mình, Hà ma ma mở ra tráp bằng gỗ hoa lê, lấy ra một bình sứ bạch ngọc, bên trong là thuốc mỡ màu xanh nhạt nửa trong suốt, tinh tế bôi lên vệt đỏ trên người chủ tử.
Kỳ thật của hồi môn của Kỷ Uyển Thanh cũng có thuốc mỡ loại này, nhưng thuốc của công huân thế gia khẳng định không tốt bằng trong cung, thuốc mỡ lục nhạt vừa được bôi lên, lập tức một trận mát lạnh, chút đau đớn toàn tiêu.
Thuốc này có thể dùng toàn thân, bôi một tầng thật dày vào chỗ tư mật, nàng thở ra một hơi, thân mình rốt cuộc nhẹ nhàng.
Trở lại nội điện, Cao Húc cũng rửa mặt xong mới vừa vào phòng, Kỷ Uyển Thanh liền vẫy lui đám người Hà ma ma.
“Nghỉ ngơi đi.”Cao Húc dẫn đầu bước vào giường.
Kỷ Uyển Thanh vốn dĩ cho rằng chính mình khó có thể ngủ, bởi vì nàng có tật lạ giường, nhưng thực tế, làm chuyện kia xong mệt mỏi, nàng dính gối lập tức ngủ.
Cao Húc lại tạm thời không buồn ngủ, nhẹ nhàng vui vẻ qua đi, tinh thần hắn có chút phấn khởi, hơn nữa xưa nay chỉ ngủ một mình, đột nhiên bên cạnh nhiều thêm một người, hắn rất không thói quen.
Người bên cạnh hô hấp đều đều lâu dài, hắn nghiêng đầu, ánh nến long phượng mờ nhạt xuyên thấu qua màn giường, rải một tầng mông lung trên mặt nàng, mặt mày như vẽ, mỹ nhân như ngọc.
Tầm mắt ngưng ở hai cánh môi đỏ, hắn thu hồi ánh mắt, hy vọng nàng nói là làm.
Nhiều năm qua, Kỷ Uyển Thanh đã nắm giữ thuần thục tất cả kỹ năng quý nữ cổ đại nên có, đi lại, nói năng, cử chỉ, khí chất ưu nhã. Chỉ duy độc còn có một khiếm khuyết không bỏ được.
Đó là tư thế ngủ của nàng.
Cổ đại thế gia ngay cả ngủ cũng có yêu cầu, nằm thẳng trên giường, đôi tay đặt trước bụng, từ lúc bắt đầu ngủ đến lúc thức dậy, tư thế không hề biến hóa. Không cần biết nam nữ, yêu cầu đều giống nhau.
Kỷ Uyển Thanh không làm được, nhưng nàng đánh giá hẳn là rất nhiều người đều như vậy, dù gì khi còn nhỏ nàng dậy sớm chạy vào phòng cha mẹ, có khi sẽ thấy hai người ôm nhau ngủ.
Vốn dĩ điểm này không ảnh hưởng toàn cục, rốt cuộc người ngoài không biết, nhưng hiện tại đại hôn, vấn đề liền tới rồi.
Tư thế ngủ của Cao Húc thực tiêu chuẩn, trời chưa sáng mở mắt ra, hắn lại phát hiện Thái tử phi của hắn cũng không phải như thế.
Kỷ Uyển Thanh cuộn tròn như một con tôm, trong lúc ngủ mơ nàng phát hiện bên phải độ ấm càng cao một ít, nỗ lực tới gần nguồn nhiệt, dịch dịch như vậy, liền ôm Cao Húc ngủ say.
Cao Húc không đẩy nàng ra, hắn lẳng lặng nằm, loại cảm giác này thực xa lạ thực kỳ diệu, trước nay không có, nhất thời không biết nên hình dung ra sao.
Hắn chợt nhớ tới khi còn bé mẫu hậu giải thích ý nghĩa của thê tử, nói đó là người nhà của hắn.
Ý niệm này chợt lóe rồi biến mất, nháy mắt bị Cao Húc xua đi, rốt cuộc Kỷ Uyển Thanh còn phải đối mặt Hoàng hậu, ngày sau phát sinh biến hóa gì cũng chưa biết chừng, không thể dễ dàng dùng từ ‘người nhà’.
Cao Húc thực lý trí, nhưng ý niệm này chợt lóe mà qua, rốt cuộc lưu lại một chút dấu vết khác thường.
Hắn lẳng lặng rũ mắt, chăm chú nhìn Kỷ Uyển Thanh ngủ điềm tĩnh, ánh mắt nhu hòa.
Cửa điện “két” một tiếng vang nhỏ, Trương Đức Hải tay chân nhẹ nhàng đi vào trong: “Điện hạ, điện hạ, ngài nên thức dậy.”
Ngày thường, Trương Đức Hải đều sẽ đi thẳng đến bên giường, nhưng có một chuyện hôm qua, hắn cơ linh không vào trong, chỉ cách màn trướng cúi đầu nhẹ gọi.
Nửa ngày, bên trong truyền đến tiếng Cao Húc trầm thấp: “Cô đã biết.” Hắn nói không nhanh không chậm như thường, hiển nhiên sớm đã thanh tỉnh.
Hai người nói chuyện cũng không đánh thức Kỷ Uyển Thanh, nhưng Cao Húc vừa động, nàng liền tỉnh dậy.Trong mắt một mảnh lửa đỏ, nàng có chút ngốc, chớp chớp mắt hoãn nửa ngày, nàng mới nhớ tới chính mình đã đại hôn, hiện tại đang ở Đông Cung.
Mới vừa nhấc đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt Cao Húc, Kỷ Uyển Thanh chớp chớp mắt đẹp, nhẹ giọng kêu: “Điện hạ.”
Nàng cho rằng, thái độ mềm mại thích hợp một chút, có lợi cho phu thê tân hôn còn xa lạ.
Quả nhiên, thái độ Cao Húc cũng ôn hòa hơn chút, hắn nhẹ “Ừ” một tiếng, nói: “Thời điểm không còn sớm, nên thức dậy.”
Hôm nay là ngày đầu tiên sau đại hôn, chuyện nên làm rất nhiều, sáng sớm phải theo Cao Húc đi bái kiến Đế Hậu, tiếp theo còn phải vào Thái Miếu tế bái, cuối cùng còn phải tiếp nhận quần thần mệnh phụ quỳ lạy.
Chuyện thỏa đáng, nàng mới xem như chính thức nhậm chức Thái tử phi.
Kỷ Uyển Thanh có chút đau đầu, nhưng lại không thể không vực dậy tinh thần, nắm chặt thời gian ăn mặc trang điểm.
Hôm nay nàng phải mặc đại lễ phục, cũng chính là địch y, màu xanh lá đậm, thêu địch văn sinh động như thật, chừng một trăm hoa văn. Lễ phục và hôn phục có một đặc điểm chung, chính là rất phức tạp trầm trọng, trời chưa sáng đã thức dậy lăn lộn hồi lâu, nàng mới tính mặc thỏa đáng.
Hôm nay Kỷ Uyển Thanh phải trang điểm đậm, cố gắng đạt tới mức độ đoan trang uy nghi, cuối cùng mang lên chín rồng bốn phượng, mới tính khó khăn lắm xử lý sẵn sàng.
Đồng dạng một thân trầm trọng, hôm nay Kỷ Uyển Thanh còn mệt hơn hôm qua, một là đã mệt nhọc một ngày, hai là đêm qua mới trải qua chuyện kia, tuy đã thoa thuốc mỡ, nhưng vẫn có chút không khoẻ.
Khi bước qua ngạch cửa cao của phòng ngủ, nàng có chút cố hết sức, Cao Húc dẫn đầu đoàn người dừng lại, xoay người đứng yên chờ nàng.
Ánh mắt hắn bình thản, vẻ mặt hiền hòa, đã khôi phục hình tượng Thái tử tao nhã ngày thường, Kỷ Uyển Thanh cảm thấy đêm qua và sáng nay phảng phất là ảo giác.
Đối với Thái tử săn sóc, Kỷ Uyển Thanh mắt đẹp hiện lên ý mừng, giương mắt thoáng nhìn hắn, hơi ngượng ngùng cúi đầu, bày ra biểu tình một cô dâu mới vào cửa thẹn thùng vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong lòng nàng lại bình tĩnh, không hề gợn sóng.
Cao Húc thu hết biểu hiện của nàng vào đáy mắt, nếu không phải chú ý nàng một đoạn thời gian, lại trải qua đêm qua thâm nhập tiếp xúc, có thể hắn sẽ tin là thật.
Hắn nhìn đỉnh đầu nàng trong nháy mắt, không biểu lộ gì, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Dứt lời, Cao Húc xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu phu thê phân biệt bước lên kiệu, mành kiệu khép kín, ngăn cách tuyết rơi bên ngoài, tiền hô hậu ủng đi tới Giao Thái điện.
Tới Giao Thái điện, Cao Húc và Kỷ Uyển Thanh đi vào, bên trong thành viên tôn thất hoàng gia đã đến đông đủ, thân phận hai người cao nhất, mới vừa nhận lễ, liền nghe thấy thái giám truyền xướng cao giọng nói: “Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Kỷ Uyển Thanh nghe theo ma ma Phủ Nội Vụ dạy dỗ quy củ, cúi đầu rũ mắt, lập tức cúi người hành lễ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tuyệt đối không nhìn loạn.
Một trận tiếng vải vóc sột soạt qua đi, trên đầu truyền đến tiếng nam nhân trung niên hơi khàn: “Chư vị miễn lễ.”
Kỷ Uyển Thanh hơi hơi nhướng mày, giọng của Hoàng đế nghe không tao nhã chút nào.
Trên thực tế nàng suy đoán không sai, chờ triều kiến bái lễ thuộc về nàng kết thúc, thừa dịp Hoàng hậu cười nói: “Bệ hạ, Thái tử phi đoan trang hiền thục, bệ hạ anh minh, chọn một con dâu tốt.”
Kỷ Uyển Thanh dư quang liếc lên trên.
Chỉ thấy Xương Bình Đế một thân minh hoàng long bào, mặt rộng, mắt sâu, cằm vuông râu hơi ngắn, trời sinh hơi trắng trẻo, diện mạo rất có tính xâm lược, eo thô vai rộng, thân hình cao lớn, vốn là hình tượng nam tử trung niên vĩ ngạn, chỉ tiếc hai tròng mắt hơi vẩn đục, vẻ mặt khó nén ngạo nghễ, phá hủy tất cả hầu như không còn.
Kỷ Hoàng hậu ngày xưa cao ngạo, giờ phút này hạ thấp tư thái, cười nói yến yến trêu chọc Xương Bình Đế cười ha ha, hiển nhiên rất hưởng thụ Hoàng hậu khen tặng, ông ta dựa nghiêng trên bảo tọa, vuốt râu ngắn dưới cằm: “Hoàng hậu cũng có công.”
Đây hiển nhiên là một Hoàng đế bảo thủ, nhìn có vẻ do dự, không quyết đoán chút nào.
Kỷ Uyển Thanh nháy mắt hiểu rõ, Thái tử dưới trướng một vị hoàng phụ như vậy rất không dễ, khó trách nhiều năm qua Cao Húc vẫn luôn khoác vẻ ngoài hiền hòa ôn nhuận, tận lực hạ thấp vẻ bề ngoài công kích.
Nàng không dấu vết liếc mắt Cao Húc bên cạnh, hai vị phía trên nói đến đề tài mẫn cảm này, dù hắn không thể hiện ý cười, nhưng vẻ mặt cũng không vui không giận.
Vị này cũng là nhân vật lợi hại, ngụy trang mười mấy năm không lộ sơ hở, khỏe mạnh trưởng thành, hơn nữa thành công phát triển thế lực dưới mắt một vị hoàng phụ như vậy, cho tới bây giờ đã ăn sâu bén rễ.
Nàng tự nhận bản lĩnh không lớn, thái độ ông chủ lớn nhìn không tệ, nàng vẫn nên làm tốt công tác thôi.
Lúc này, Kỷ Uyển Thanh mẫn cảm phát hiện đối diện có người nhìn chằm chằm chính mình, nàng nhìn qua, thấy là một nữ tử tuổi trẻ phục sức thân vương phi.
Nàng nhướng mày, có thể đứng ở vị trí hoàng tử phi, lại là tuổi này, ngoại trừ con dâu Ngụy Vương phi của Kỷ Hoàng hậu, không còn ai khác.
Bởi vì người được chọn làm Thái tử phi chậm chạp không thể định ra, đứng hàng đệ nhị, đệ tam Ngụy Vương Trần Vương đều dược ban hôn trước một bước, Ngụy Vương phi năm ngoái vào cửa, mà hôn kỳ của Trần Vương định ở năm sau.
Ngụy Vương phi là một mỹ nhân mắt hạnh má đào, hiển nhiên không quá để Thái tử phi Kỷ Uyển Thanh trong lòng, đối diện một lát mới làm như không có việc gì dời tầm mắt.
Kỷ Uyển Thanh cũng không cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc trong mắt Kỷ thị đặc biệt là một đảng Kỷ Hoàng hậu, nàng chỉ là một con cờ bị gia tộc vứt bỏ, công dụng chính là chiếm vị trí Thái tử phi, không cho Đông Cung tăng thêm thế lực, sau đó phát triển thành một cái đinh, lúc cần thiết phát huy công dụng mà thôi.
“……,ngày sau con phải chăm sóc cuộc sống hàng ngày, ẩm thực của Thái tử, xử lý nội vụ Thanh Ninh Cung, để Thái tử có thể chuyên tâm triều chính, phụ trợ bệ hạ, không phải phân thần vì nội vụ.”
Cuối cùng Kỷ Hoàng hậu theo lệ dạy bảo vài lời, mặt mang mỉm cười, thái độ thân mật, biểu thị công khai bà rất vừa lòng “con dâu” mới này.
Tất cả ánh mắt dừng trên người Kỷ Uyển Thanh, nàng không thân thiết, cũng không xa cách, chỉ kính cẩn đáp: “Thần thiếp cẩn tuân Hoàng hậu nương nương dạy bảo.”
Dư quang thoáng nhìn Cao Húc, vẻ mặt hắn vẫn như cũ không thay đổi, trong lòng Kỷ Uyển Thanh bình tĩnh, đêm qua bắt đầu không tồi, nàng kiên định cho rằng, nhất thời khốn cảnh, không đại biểu lâu dài.
“Xem ra Hoàng hậu rất vừa lòng Thái tử phi, ngày sau nhất định có thể hòa thuận.” Xương Bình Đế phảng phất như không phát giác sóng ngầm mãnh liệt, vuốt râu cười, còn gật gật đầu, hiển nhiên rất vừa lòng mối hôn nhân này.
“Đây là tự nhiên, ánh mắt bệ hạ sáng như sao, tìm một con dâu tốt.” Kỷ Hoàng hậu là một tay già đời trong việc xu nịnh Hoàng đế, bà lập tức dời tầm mắt, nghiêng đầu phụ họa, liên tục khen vài câu, lại lần nữa thành công làm Xương Bình Đế thoải mái cười to.
Phía dưới thực an tĩnh, trong đại điện chỉ nghe thấy giọng Đế Hậu, lúc này lại có người chen vào nói: “Bệ hạ, Thái tử điện hạ và Thái tử phi nên đi yết kiến Thái Miếu, lầm giờ lành sẽ không thỏa đáng.”
Nói chuyện là một phụ nhân trên dưới bốn mươi tuổi, ngồi trên ghế cao nhất dành cho công chúa, bà đánh gãy Đế hậu nói chuyện, vẻ mặt tự nhiên như cũ.
Kỷ Uyển Thanh hơi suy tư, đối phương hẳn là tiểu muội muội của tiên đế, An Nhạc đại trưởng công chúa.
Khi tiên đế còn là hoàng tử, vì cơ duyên xảo hợp được dưỡng trong cung Hoàng hậu, Hoàng hậu nhiều năm không con, đối đãi tiên đế như con ruột, tình cảm mẹ con rất sâu đậm, mà việc trở thành con nuôi của Hoàng hậu cũng là nguyên nhân quan trọng tiên đế có thể đăng đỉnh.
Hoàng hậu vốn tưởng rằng cuộc đời này không có duyên con cái, không nghĩ tới khi mới vừa bước lên bảo tọa Thái Hậu, thế nhưng phát hiện chính mình trai già đẻ ngọc, hoài con mồ côi từ trong bụng mẹ, bà không màng thân thể, kiên trì muốn sinh cốt nhục trong bụng.
Đó là An Nhạc đại trưởng công chúa, Thái Hậu tuổi không nhỏ, sau khi sinh tổn thương rất lớn, không đến hai năm liền hoăng.
Tiên đế rất yêu thương chính mình tiểu muội muội, An Nhạc đại trưởng công chúa địa vị vững chắc, vẫn luôn kéo dài đến nay.
Cũng chính là bà, nếu không với bản tính ngày thường của Xương Bình Đế, không ai dám chen vào đánh gãy khi ông ta đang cao hứng.
Bởi vì Thái tử đồng dạng tuổi nhỏ mất mẹ, An Nhạc đại trưởng công chúa suy bụng ta ra bụng người, rất thương tiếc hắn, từ nhỏ đến lớn thường thường quan tâm, hiện giờ lại mở miệng giúp đỡ.
Bà thật sự không xem trọng hành vi của Kỷ Hoàng hậu, khi nói chuyện thậm chí xem nhẹ đối phương.
Nhưng đối với đại trưởng công chúa, Kỷ Hoàng hậu bị xem nhẹ cũng chỉ có thể nhận, bởi vì Xương Bình Đế rất cho tiểu cô mẫu mặt mũi, nghe vậy đã thu hồi tươi cười, tán đồng gật đầu: “Xác thực như thế.”
Ông ta lại quát lớn tổng quản thái giám Tôn Tiến Trung bên người: “Ngươi nô tài này, cũng không biết nhắc nhở trẫm.”
Ngày thường Tôn đại tổng quản rất kiêu căng, hiện giờ cúi đầu khom lưng: “Nô tài có tội, xin bệ hạ trách phạt.”
Trên thực tế, làm người hầu hạ bên cạnh, Tôn Tiến Trung càng hiểu biết Hoàng đế, ai dám đánh gãy khi ông ta đang thích thú? Ước chừng ngoại trừ An Nhạc đại trưởng công chúa, cũng không có người thứ hai.
Đương nhiên, Xương Bình Đế khẳng định không phải cố ý lầm giờ lành yết Thái Miếu, tội danh chỉ có thể do Tôn Tiến Trung “sơ sẩy” gánh.
“Được rồi, Húc Nhi nhanh mang Kỷ thị qua đi, chớ có chậm trễ giờ lành.” Xương Bình Đế đứng lên: “Hôm nay tan ở đây.”
Giao Thái điện tan họp, hai người Cao Húc lập tức chạy đến yết Thái Miếu, chờ liên tiếp phức tạp quỳ lạy, tên Kỷ Uyển Thanh cuối cùng được ghi vào hoàng gia ngọc điệp, là vợ cả của Thái tử.
Vội vàng trở về từ Thái Miếu, ngay sau đó lại tiếp nhận quần thần mệnh phụ quỳ lạy.
Lăn lộn cả ngày, tới buổi chiều thật vất vả xong việc, tiểu phu thê rốt cuộc có thể về Thanh Ninh Cung nghỉ một chút.
Cả ngày lao động chân tay không gián đoạn, Cao Húc còn tạm, tuy mặt ngoài “vì mỏi mệt mà cảm thấy không khoẻ”, nhưng thực tế cũng không có gì lo ngại; mà Kỷ Uyển Thanh lại mệt đến rũ rượi, mặt mày xanh xao, tứ chi trầm trọng, xưa nay nàng thích sạch sẽ nhưng ngay cả lớp trang điểm cũng không tẩy, vừa vào cửa liền lệch qua nhuyễn tháp.
Nghỉ ngơi ước chừng mười lăm phút, Kỷ Uyển Thanh mới khỏe hơn chút, Cao Húc nhìn về phía nàng: “Đi rửa mặt chải đầu một phen, rồi dùng bữa thôi.”
Kỷ Uyển Thanh lập tức gật gật đầu, giữa trưa nàng gần như không ăn gì, đã sớm đói đến mức trước ngực dán sau lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.