Con Gái Gian Thần

Chương 62: Cha nàng là gian thần




THẬT MAY.
Cả hai đều không cảm thấy cãi nhau có gì vui, quận chúa Tân Xương chẳng tìm người nữa, về thẳng cung, Trịnh Diễm cũng bỏ dạo phố, đi thẳng về nhà.
Gọi nô bộc dắt ngựa tới, Trịnh Diễm nhanh nhẹn phóng người lên lưng ngựa, vó đạp trên đường, như thể đang gõ từng cái vào lòng Trịnh Diễm, tâm trạng càng lúc nặng trĩu.
Hôm nay nàng có cảm giác mình như kẻ ngốc, bị người khác đùa bỡn, hoàn toàn không còn sức đánh trả. Nàng thật ngốc, diễn kịch giữa phố đông với con bé ngu ngốc quận chúa Tân Xương kia! Biết bao nhiêu quần chúng trên phố được hưởng lợi, chế thêm vài mẩu chuyện, suýt nữa là tự kéo mình vào.
Sau khi cảm giác không vui qua đi, tỉnh táo trở lại, suy nghĩ cẩn thận. Cho tới bây giờ Trịnh Diễm luôn nghĩ rằng, tương lai của nàng, dù thanh danh không tốt, nhưng cùng lắm là do hiệu ứng chính trị của hai chữ ‘gian thần’ mang lại, ít nhất ở những mặt khác, Trịnh gia không cần phải lo gì cả, nàng cũng chỉ không yên tâm về điều này mà thôi.
Nhưng hôm nay đã đánh lên cho nàng một hồi chuông báo động, nguy hiểm ngay trước mặt rồi, trở mặt với Đông cung cũng giống có thanh kiếm ngay trên đầu, sẽ đến lúc chặt xuống. Chẳng sợ cha nàng có thần công hộ thể tẩy trắng bản thân bao nhiêu, trung thần đắc tội với Hoàng đế có thể có kết cục tốt hơn gian thần đắc tội Hoàng đế mấy phần?
Phải diệt Thái tử, nếu không, Trịnh gia sẽ tiêu đời. Ý niệm này chưa bao giờ rõ ràng đến vậy. Bây giờ chỉ mới là Thái tử mà quận chúa Tân Xương đã đối đầu với nàng ngay trên phố không kiêng kị gì vậy rồi, đến khi Thái tử đăng cơ, còn đường sống chăng?
Lật đổ Đông cung, bây giờ cần phải chính thức nghị sự, Trịnh Diễm sẽ chỉnh sửa nửa phương án còn lại để khiến Đông cung thất bại. Sở dĩ nói là ‘chỉnh sửa’ vì có quá nhiều cách lật đổ Thái tử, cần phải liệt kê từng bước một, hai, ba, bốn.
Lúc về nhà trời vẫn còn sớm, mã nghênh (người ra đón) trước cửa chính Trịnh gia kinh ngạc tiến đến: “Thất nương về sớm vậy?” Chữ cuối cùng vừa thốt ra liền nghẹn lại, Thất nương của Trịnh gia bình thường luôn cười ngây thơ đáng yêu, thế mà gương mặt hôm nay lại có vẻ độc địa.
Mã nghênh không dám nói gì nhiều, gọi một gã sai vặt tới dắt ngựa, cúi gập thắt lưng cùng Trịnh Diễm vào trong: “Phu nhân đi gặp Trưởng công chúa, Tướng công chưa về, Tam nương ở nhà, Ngũ lang và Ngũ nương đến phủ của Trưởng công chúa Nghi Hòa…”
Nói suốt đường đi, vào tới phòng khách thì mã nghênh liền lui, đây không phải là nơi gã có thể tùy tiện đi vào. Trịnh Diễm đứng lại, nói một câu: “Anh ra cửa chờ cha ta, cho người hầu đưa A Lượng về phòng huynh ấy nghỉ tạm, người trong nhà chớ chạy lung tung.”
Hôm nay Trương Lượng rất vô tội, hoàn toàn nằm chịu đòn, bị kẹp giữa Quận chúa và Quận quân, đến cha của cậu cũng không có bản lĩnh xử lý, bây giờ đến cậu ở đây chịu trận, nói: “Ta về rồi.” Suy nghĩ một lát rồi bảo tên tùy tùng đi xem chừng, chừng nào Trịnh Tĩnh Nghiệp về thì cậu sẽ đi báo cáo, nói hết chuyện đã gặp hôm nay, xử lý thế nào, thì phải tùy tâm trạng của Trịnh Tĩnh Nghiệp.
Trịnh Diễm đi theo con đường nhỏ ra sau nhà, vừa đi vừa nói: “A Hương đi gặp Tam nương, nói là ta đã về, bên ngoài bụi bặm, mặt mày lấm đất cát thì không hay, đi rửa mặt, thay quần áo trước đã.”
A Hương cúi người: “Nô tì đi làm ngay. Có cần hỏi Tam nương một tiếng, khi nào phu nhân về không?”
“Ừ, cũng được.”
A Hương không nhiều lời nữa, bước nhanh tìm Triệu thị.
A Tuyên A Khánh cúi đầu, khẽ khàng bước tới, không dám thở mảnh, đi theo Trịnh Diễm. Vừa qua khỏi cổng sân, Trịnh Diễm chợt dừng lại, khiến suýt nữa là A Tuyên, A Khánh đâm vào nàng, hai người bị hù đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Trịnh Diễm chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn năm gian nhã trước điện thờ trong sân, nheo mắt, suy nghĩ khoảng nửa nén hương về việc phải nói với cha mình thế nào. Nghĩ kĩ rồi, khóe môi nhếch ra nụ cười lạnh: “Về phòng thôi.”
Về đến phòng, A Tuyên dặn A Thang đi nấu nước nóng, A Khánh nói với A Tiếu: “Thất nương muốn rửa mặt chải đầu, thay quần áo. Chúng ta theo Thất nương ra ngoài, cũng dính bụi bặm, không sạch sẽ, không thể hầu hạ Thất nương thay quần áo, đi xuống phủi bớt đã.”
A Tiếu nói: “Hiểu mà, nhưng ta thấy các cô nên đi thay quần áo luôn đi.” Các tì nữ ra hiệu cho nhau, A Tuyên, A Khánh xin phép Trịnh Diễm lui xuống, Trịnh Diễm cũng đã nghe thấy lời A Khánh: “Các chị cũng nên lui xuống chỉn chu lại đi, ừ, đổi một bộ nào đơn giản ấy,” lại nói với A Tiếu: “Đừng tìm xiêm y có hoa văn tươi tắn gì cho ta, lấy một bộ đồ trắng tới, không cần trang sức.”
A Tuyên A Khánh lui ra, A Thang đã mang nước nóng tới, nghe thấy Trịnh Diễm muốn thay quần áo, không nhịn được lên tiếng khuyên: “Thất nương, trời bắt đầu trở lạnh, thay quần áo coi chừng bị cảm.”
Trịnh Diễm cười lạnh nói: “Bây giờ chút cảm lạnh thì tính là gì? Nếu bây giờ ta không chịu lạnh một chút thì sau này mọi người sẽ cùng chịu đói rét mất. Lấy bộ ở trong đó đi.” A Tiếu vào phòng chứa quần áo, đưa một bộ trắng thuần ra, do dự nói: “Bộ này chăng? Nhưng có trắng quá không?”
“Chính là nó.”
Mọi người đều không dám nói gì nữa, hầu hạ Trịnh Diễm tắm rửa thay quần áo. Trịnh Diễm ngâm mình trong thùng nước, A Hương đã trở lại, đứng sau bình phong báo: “Trước giờ cơm Phu nhân mới về, hôm nay Tướng công không có việc gì lớn, sẽ về sớm.”
“Ta biết rồi, chị cũng đi xuống thu dọn bớt đi, bảo một người đi trông chừng, khi nào cha về thì báo cho ta biết. Nếu cha có khách, thì báo, không có khách, cũng nói một tiếng.”
“Vâng.”
Ngâm nước xong, Trịnh Diễm thay một bộ đồ trắng toàn thân, tì nữ nhìn thấy chớp mắt một hồi. A Tuyên cầm lược: “Thất nương muốn chải kiểu tóc nào?”
“Tết tóc suông là được, không cần dùng lụa màu thêm đâu.”
A Tuyên trượt tay, lược rớt xuống thảm, cả đám tì nữ đều quỳ xuống: “Thất nương, Thất nương đang giận dỗi chuyện gì? Dẫu có tức giận cũng không làm cách này, sẽ phạm vào điều kiêng kị.”
“Ta có cân nhắc, sẽ không liên lụy đến các chị đâu!”
A Tuyên rón rén nhặt lược lên, phủi phủi chút bụi vô hình, chậm rãi chải đầu cho Trịnh Diễm, gom suối tóc dài, tìm một sợi dây màu xanh nhẹ nhàng tết lại.
Trịnh Diễm đã chuẩn bị xong, nhắm mắt dưỡng thần, chỉ chờ Trịnh Tĩnh Nghiệp quay về nữa thôi.
***
Hôm nay coi như tâm trạng của Trịnh Tĩnh Nghiêp không tệ, về tới nhà, nghe mã nghênh thông báo: “Phu nhân đi đến phủ Trưởng công chúa… Thất nương quay về từ sớm, sắc mặt không vui, không biết đã gặp chuyện gì.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp gật đầu: “Biết rồi, gọi những người ra ngoài cùng A Diễm đến đây.” Dù sao con gái vẫn còn nhỏ, cần có cha mẹ quan tâm nhiều hơn một chút.
Người ra ngoài cùng Trịnh Diễm chưa tới, nàng đã có mặt.
Nhìn con gái một bộ đồ trắng, trên mặt còn nhòe nước mắt, chạy đến cửa thư phòng, Trịnh Tĩnh Nghiệp không khỏi cả kinh. Làm Tể tướng đã lâu, công phu không lộ vui giận trên mặt rất cao, Trịnh Tĩnh Nghiệp vẫn bình tĩnh bảo: “Không mau vào mà nói?”
Trịnh Diễm nhấc chân bước vào, nói với A Khánh, A Tuyên: “Các chị ra ngoài chờ đi, ta có lời muốn nói với cha. Cha cũng bảo bọn họ đi xuống hết đi.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp hất cằm, gã sai vặt hầu hạ trong thư phòng cũng cung kính lui về sau, rất biết điều mà cài cửa lại.
Trong phòng chỉ còn hai cha con, Trịnh Diễm òa khóc nức nở: “Cha ơi, cứu con!” Phốc! Bổ nhào vào trong lòng Trịnh Tĩnh Nghiệp.
Lần này Trịnh Tĩnh Nghiệp thật sự giật mình: “Con ăn mặc toàn thân như này, còn khóc đến thế, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Người nhà Trịnh gia rất ít, Trịnh Diễm mặc trang phục tang tóc như vậy, khiến Trịnh Tĩnh Nghiệp run rẩy cả người.
Trịnh Diễm chui ra khỏi lòng Trịnh Tĩnh Nghiệp, quỳ xuống dưới đất: “Mặt mũi của con suýt nữa đã bị người ta hủy mất, thật sự không thể sống được nữa.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nghe xong, không run nữa, lập tức trở lại bình tĩnh: “Nói cho rõ ràng.”
Trịnh Diễm ngẩng đầu: “Hôm nay, con ra ngoài dạo chơi, trên đường gặp phải quận chúa Tân Xương, chị, chị ta, chị ta… Chị ta nhìn thấy A Lượng, rồi nói, rồi nói… ư ư, con không nói được!”
“Vậy ai có thể nói rõ ràng?”
Trịnh Diễm khóc nức nở: “Để con tự nói, để người khác nói, con càng không có mặt mũi. Quận chúa Tân Xương nói, nam nhân bên người con luôn thay đổi…”
Trịnh Tĩnh Nghiệp xanh mặt, phát một tiếng hừ lạnh.
Trịnh Diễm lết đầu gối tới, ôm đùi Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Có thể chết, không thể chịu nhục. Cha, Đông cung thật sự rất vô lễ, hôm nay có thể giữa phố xá sầm uất làm nhục con, ngày mai lên triều sẽ sỉ nhục các anh, các cháu, rồi sau này, sợ là cha cũng không thể thoát khỏi.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp đưa tay lau nước mắt cho con gái: “Con không cần nghĩ nhiều.”
“Là do con nghĩ nhiều? Con luôn ngây thơ, chỉ thấy trước mặt là cảnh xuân, dẫu có lời nào cũng chỉ cười một tiếng cho qua. Nhưng sau chuyện hôm nay, con cũng đã hiểu chút mùi vị. Lời của quận chúa Tân Xương cay độc âm hiểm thế nào chứ? Dù con nhỏ tuổi nhưng cũng biết, những chuyện mờ ám là khó cãi nhất. Trong bao sách sử, mấy ai dễ dàng thoát được? Còn tàn nhẫn hơn việc đâm con một dao nữa. Giết người cùng lắm đầu rơi xuống đất là xong, cần gì phải bức ép đến thế? Nhìn cha suy ra con, đối với Đông cung, nhà ta đã… đã như cái gai trong mắt rồi.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp ngừng tay, chăm chú nhìn Trịnh Diễm: “Con trước giờ vẫn luôn thông minh từ bé, không cần tự chuốc khổ, mọi việc đã có cha.”
Trịnh Diễm lại khóc bù lu bù loa: “Hôm nay con không phải vì chính mình, hôm nay con thấy quận chúa Tân Xương đeo ngọc bội thủy thương (tên loại ngọc); đầu cài chín trâm, đều là trang sức của công chúa (*), không chút kiêng kị như thế, nhưng chẳng có người khuyên ngăn. Nay Đông cung bừa bãi như vậy thì ngày sau sẽ còn thế nào? Tuổi tác Thánh nhân đã cao, để Thái tử đăng cơ thì Trịnh thị ta không còn ai sống sót. Con đã được sống xa hoa, lẽ nào phải chờ khi ngũ mã phanh thây sao? Cha không thể không thương con, bây giờ cứ bóp chết con đi, sau này không phải chịu bị người khác tra tấn.”
(*) Nếu như đọc kĩ chương trước, sẽ thấy quận chúa Tân Xương mang những phục sức như thế trong Đông Cung – cài trâm phượng – trâm dành cho công chúa…. Khi ra ngoài tìm đánh Viên Thủ Thành không kịp thay đổi y phục, nên Trịnh Diễm mới thấy và nói lại.
“Con dám nghĩ thế à!” Giọng nói Trịnh Tĩnh Nghiệp lạnh lẽo, con bé chết tiệt này dám nói dám làm, còn đụng đến chết chóc nữa.
“Con nghĩ cái gì cũng không hỏi, ngây ngốc cả đời, nay bị chị ta nói thẳng vào mặt. Cha, cha, con đau khổ quá…”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhẹ nhàng xoa đầu con: “Con nghĩ xong rồi?”
“Có chết con cũng phải chết không nuối tiếc! Thà bị róc xương, cũng phải kéo Hoàng đế xuống ngựa, mà hắn ta cũng chưa phải Hoàng đế, hắn té ngựa, con cũng được miễn lóc thịt. Cha cho phép con chứ?”
“Con chưa bao giờ làm người ta bớt lo.” Trịnh Tĩnh Nghiệp thở dài, nếu đây là con trai, ông sẽ không phải lo lắng không người nối nghiệp. So với hôm nay, những lời độc địa của nàng trước kia đều là giả ngây giả dại!
Trịnh Tĩnh Nghiệp cảm thấy gánh nặng trong lòng được giải tỏa, lật đổ Đông cung là một việc không thể không làm, nhưng quá khó khăn, cũng không thể nói ra miệng. Bên trong Trịnh đảng có kẻ hiểu, kẻ không. Không biết thì chỉ nghĩ là tranh quyền với Đông cung, người hiểu thì cũng chỉ dám đưa mắt ra hiệu ý, muốn làm suy yếu thế lực của Thái tử.
Bây giờ con gái nói ra, giấy dán cửa bị chọt thủng, trong lòng Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng thoải mái hơn: “Có muốn cũng phải từ từ.”
Trong lòng Trịnh Diễm hiểu chuyện này đã thành. Lật đổ Thái tử, dù cho thật sự có chín mươi chín cách, nhưng cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho dù có kế hoạch cũng phải tùy theo tình hình thực tế mà thực hiện. Ai cũng biết thi cao đẳng vào toàn khoa thì phải có điểm tối đa, có thể tùy ý chọn bất kì trường nào trong cả nước, bạn ngon thì thử đi?!
Trịnh Diễm chỉ là một cô bé, phạm vi hoạt động, những chuyện có thể tự làm rất hữu hạn. Hơn nữa kinh nghiệm chính trị của nàng chỉ là con số không, một chuyện lớn như thế, khó có thể không bại lộ, cũng không thểlàm lại từ đầu. Cha nàng vô cùng đáng tin, hơn nữa lại đã và đang tiến hành, Trịnh Diễm muốn liên kết cùng Trịnh Tĩnh Nghiệp.
“Chúng ta có thể đợi, nhưng Thánh nhân thì không.” Trịnh Diễm bình tĩnh trả lời.
Trịnh Tĩnh Nghiệp không trả lời trực tiếp, dùng giọng điệu như đang hồi tưởng kí ức mờ mịt năm nào: “Khi cha ở tuổi con, tính tình bà nội rất ôn hòa, hai mẹ con bị người trong tộc quản chế, lúc đó ta nghĩ, làm thế nào đểthoát tông. Lúc đó cha đã nghĩ hết hai tháng, tâm tư của con, còn nhanh hơn cha năm đó. Chuyện trước mặt, con thấy thế nào?” Trịnh Tĩnh Nghiệp vừa nói, vừa kéo Trịnh Diễm ngồi lên đùi, ôm con.
Hoàn thành!
“Cơ hội đến mà không nắm lấy, mất đi rồi sẽ bị trời tru. (Thiên dư phất thủ, quản thụ kì cữu), chính Đông cung không thể kiểm soát thì còn trách được ai? Dân chúng du chế thì chỉ chịu khôn kiềm mà thôi; Đông cung du chế, không tránh được cái chết.” (*)
(*) Du chế: vi phạm một quy định nào đó do vua/chủ nhân/cấp ban ra; ví dụ như vua quy định không ai hoàng thất được mặc áo vàng; kẻ nào mặc áo phàm, tức là đã du chế. Ví dụ: Quận chúa Tân Xương ăn mặc, cài trang sức của công chúa.
(*) Khôn kiềm: hình phạt ngày xưa, cạo tóc, đeo gông ở cổ
Những chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương thế này, chức càng trọng quyền càng cao, thì càng phải bị trừng phạt thích đáng, bởi đó đặc trưng thân phận. Nếu có thể trốn tránh nghiêm phạt, vậy thì càng ngầu, đây là tượng trưng cho đặc quyền. Cho nên từ trước đến ngay, luôn có vài gã áo cơm không lo, rảnh rỗi sinh nông nổi thách thức pháp luật để giải sầu.
Từ những cái như quần áo, ngọc bội, trang sức sai quy cách, nhà cửa hơi rộng một chút, trang trí xe ngựa hơi phô trương một chút, dùng đường dành riêng cho Hoàng đế… nhiều không kể xiết, cũng giúp cho không ít quan chức cương trực công chính thêm tiếng tốt. Chuyện quận chúa Tân Xương làm bấy giờ cũng rất bình thường. Đến sư mẫu của Trịnh Diễm là Trưởng công chúa Khánh Lâm, thi thoảng tâm trạng vui vẻ cũng chạy hai ba vòng trong đường dành riêng cho Hoàng thượng nữa là.
Du chế là ‘Vi phạm quy cách’, vốn không phải tội lớn, bạn là dân thường, mặc áo lụa, cùng lắm thì lột ra đánh một trận mà thôi. Nhưng việc gì cũng có mức độ, nếu vi phạm quy tắc nhiều, chẳng hạn như Thái tử mặc long bào, chính là đi quá giới hạn. Một quận chúa như bạn mà dùng phối sức của công chúa (chưa được cho phép), dẫu cha bạn đang là Thái tử, Hoàng đế vẫn còn thì chẳng khác mấy với việc ổng mặc long bào. Nếu Hoàng đế biết Thái tử có lòng dạ toan tính muốn chiếm đoạt, Đông cung có kết cục tốt gì nào?
Thanh danh bại hoại thì có là đếch gì đâu, cha nàng bị bao nhiêu người gọi là gian thần rồi? Trịnh Diễm đoán, trên đời không biết có bao nhiêu kẻ đang nguyền rủa cả nhà nàng kìa, nhưng không phải gia đình nàng vẫn đang sống rất tốt đấy thôi? Càng sống càng thấy thoải mái nữa là.
Đối phó với quận chúa Tân Xương, bạn không thể chấp nhặt với cô ta, như thế là hạ chỉ số thông minh, hạ chỉ số tình cảm của mình, sau cùng sẽ bị cô ta dùng kinh nghiệm của mình đánh bại.
Trịnh Diễm chọn cách đánh thẳng vào giữa, hủy căn cơ. Dám điên cuồng!
“Chưa đủ.”
“Thái tử, không có giúp được gì cho đất nước, người chỉ biết ỷ lại. Nay Hoàng đế đã già, Thái tử tráng niên, lại thêm chư vương đang chờ đợi, cha con đã sinh hiềm khích. Địa vị Đông cung của Thái tử suốt hai mươi năm, sớm coi thiên hạ là của mình. Thánh nhân mới là người đứng đầu thiên hạ, núi không có hai hổ, dân không thờ hai vua. Quận chúa dám du chế, đã thấy Đông cung có lòng không thuần phục. Cha là bề tôi trung thành của bệ hạ, phải tính toán vì bệ hạ.”
“Vẫn chưa đủ.”
“Bây giờ trong cung vẫn còn để trống… Thánh nhân không có đích tử (con trai do vợ cả sinh); sau khi lập hậu, sẽ có.”
“Nếu Thánh nhân muốn dàn xếp cho ổn thỏa, lập mẹ của Thái tử làm Hoàng hậu, thì thế nào?”
“Vậy thì phải xem khi nào nên dâng tấu xin lập hậu.”



Ông bố trung niên đẹp trai dịu dàng anh tuấn ôm bé con đáng yêu xinh xắn như ngọc tựa tuyết vào lòng, một hỏi một đáp, giọng nói nhẹ nhàng, nhìn từ xa như một bức họa xinh đẹp. Ai có thể ngờ đang nội dung cuộc nói chuyện lại sởn tóc gáy đến thế?
Từ thư phòng Trịnh Tĩnh Nghiệp đi ra, Trịnh Diễm nắm chạy hai bàn tay đã đổ mồ hôi. Nàng đã ra một quyết định tệ nhất, xấu nhất là nếu cha nàng là một kẻ trung thành với người trong hoàng thất, đối với tâm tư tranh đoạt của con gái, sẽ vì đại nghĩa diệt thân. Mà tốt chính là cha con cấu kết nhau làm việc xấu, sẽ cùng chờ so găng với Đông cung!
Thật may, cha nàng là gian thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.