HOÀNG ĐẾ LẠI GIÚP CHUỐC THÙ.
Hoàng đế muốn đại phong cho chư vương?
Đây không phải tin xấu, nhưng cũng chẳng có kẻ nào muốn đi truyền bá. Muốn phân đất phong hầu, phải chuẩn bị cho các chư vương từ vương phủ đến quần áo, từ con ấn đến nghi thức… Ý chỉ ban ra, không nói rõ muốn phong vương, nhưng mọi người đều đoán được.
Tin này làm mọi người phấn chấn hẳn! Kẻ trong cuộc thì đương nhiên khỏi cần nói, những người có liên quan cũng nôn nao cả lên. Mang theo tâm tình bị kích động, ngay cả hành trình tới Hi Sơn cũng cảm thấy thật xa xôi, ai cũng trông sớm tới Hi Sơn một chút để nhanh chóng sắp xếp, bắt đầu triển khai các hoạt động xã giao.
“Vừa tới Hi Sơn là đến sinh nhật rồi, Thất nương muốn tổ chức ăn chơi thế nào đây?” Lý Hoàn tò mò hỏi Trịnh Diễm.
Trịnh Diễm thấy phiền. Sinh nhật nàng rất vui, đang đầu tháng năm, nhiều người nhân dịp sinh nhật Thất nương mà biếu tặng Trịnh gia bao nhiêu là quà! Lại thêm Trịnh Tú, Trịnh Kỳ vừa được thăng làm Thứ sử, những người lấy danh nghĩa đó để tặng quà cũng không ít. Biệt thự ở Hi Sơn không giống Trịnh trạch trong kinh, trong kinh nhiều phòng trống, chứ ở Hi Sơn vườn rộng phòng thiếu, mấy ngày gần đây đông người, tuy không phải ai cũng đủ mặt mũi để có thể vào thư phòng uống chén trà, hầu hết đều bị chận lại trước cổng, còn ở phòng khách, dù rủ rỉ rù rì, nhưng người đông thì rất ồn, nghe phải rất khó chịu.
Có lẽ tình hình tại nhà của các Tể tướng còn lại cũng chẳng khác.
Từ Hân nhếch miệng cười hỏi: “Sợ phiền phức sao?” Ở nhà cô cũng nghe chán tai, chức quan của cha cô không thấp, cũng có kẻ chạy tới cửa Từ gia, Đồ thị nói gì, Từ Lương liền thuận miệng đáp ngay, Từ Hân nhớ rất kĩ.
Roi ngựa trong tay Trịnh Diễm rũ xuống giày: “Ra ngoài cho khuây khỏa thôi.”
Lâm Dung bĩu môi: “Bọn họ cứ chạy tới chạy lui như thế rõ là phiền, ai mà chẳng biết… Có một số việc nhìn chung đã được định cả rồi. Nếu trong nhà ta muốn thảo luận gì đó với người ở vương phủ, cần gì chạy thế này? Chạy tới chạy lui, có chạy cũng chưa chắc thành --- Mà thôi, chúng ta nói chuyện này làm gì? Chả có ý nghĩa chi cả, nghe bảo ngày mai các tài tiệp sẽ đến đúng không?”
Trịnh Diễm đáp: “Nói là vậy, nhưng cũng đừng mong đợi nhiều, tài tiệp, nói là tài (còn có nghĩ là mới, vừa mới xảy ra), nhưng nào biết đó là một lão già hay thiếu niên đâu?”
Gò má Lâm Dung ửng đỏ, đẩy đẩy Trịnh Diễm: “Từ lúc định thân, Thất nương càng lúc càng nói chuyện chẳng cố kị gì cả, đáng ra nên gọi Trì lang của cô tới nghe một chút.”
Trịnh Diễm nhăn mũi nhìn Lâm Dung: “Đừng có vội nói ta, như các cô,” tay vẽ một vòng, “Chúng ta đều lớn lên cùng nhau, ta định thân rồi, không phải các cô cũng sắp có chuyện mừng sao?”
Nói xong khiến các thiếu nữ đỏ mặt thẹn thùng, nhăn nhó. Các tiểu cô nương đều xấp xỉ tuổi Trịnh Diễm, khoảng trên dưới mười ba, mười bốn, là lúc bắt đầu yêu sớm, không tránh khỏi tưởng tượng dáng vẻ vị hôn phu tương lai sẽ thế nào? Tuấn tú hay uy vũ? Thanh quý hay giỏi giang? Suy nghĩ hồi lâu, mới nhận ra: Lạc đề lạc đề. Ngẩng đầu lên, Trịnh Diễm cười xấu xa nhìn bọn họ.
Đường Ất Tú đứng dậy cù: “Thất nương lại ghẹo bọn ta nữa rồi!” Sao Trịnh Diễm lại chịu ngồi khoanh tay chờ chết? Đám Lâm Dung không bao vây xử lí Trịnh Diễm, còn Vu Vi, Lý Hoàn thì phản xạ có điều kiện mà che cho nàng. Các tiểu cô nương cười nắc nẻ, tiếng cười thích chí vang vọng khắp núi rừng, đùa giỡn một hồi, tóc tai mọi người cũng rối tung. Trịnh Diễm nghỉ tay: “Ôi thôi thôi, tóc tai bù xù hết cả rồi, mau mau chỉnh lại, không về nhà lại bị càm ràm.”
Chải tóc, chỉnh lại quần áo, kiểm tra cho nhau, rồi lại cười. Trịnh Diễm nói: “Ôi, nói thật này, không đùa với các cô nữa. Bây giờ không nghĩ tới, đến khi có chuyện rồi, cha mẹ các cô bảo phải lập gia đình thì liền nhắm mắt xuất giá à? Ít nhiều gì cũng phải để ý chứ. Vừa ý, không vừa ý, dẫu sao cũng phải có ý kiến riêng.”
Không khí cởi mở, sự ngượng ngùng ban đầu đi qua, các tiểu cô nương cũng dạn dĩ hơn. Mở đầu: “Phải là một chàng thật đẹp trai.” Từ Hân thẳng tính.
Vu Vi tiếp: “Tướng mạo cũng chỉ là phần nhỏ thôi, phải xem có hoàn thành trách nhiệm, làm việc có chừng mực không mới được.” Có lẽ cô bé bị người chú Vu Minh Lãng ảnh hưởng.
Tíu ta tíu tít, rất náo nhiệt.
Lý Hoàn vẫn không lên tiếng, Trịnh Diễm hỏi: “Hoàn nương thì sao?” Lý Hoàn ngây người: “Ta chưa nghĩ ra. Còn Thất nương?”
Lâm Dung phụt một tiếng: “Thất nương còn muốn mẫu người nào nữa chứ?”
Lý Hoàn đỏ mặt: “Hừ, nói lại thì có sao đâu?”
Trịnh Diễm ngẫm nghĩ: “Cứ như Trì lang thôi.”
Lâm Dung đánh mắt ra hiệu nhìn Lý Hoàn: [Xem kìa.]
Bỗng Từ Hân lại bảo: “Ái chà, mà nghe nói bây giờ có nhiều con gái thế gia đến Hi Sơn lắm, không chỉ kinh thành, mà cả các quận ở ngoài cũng định tới Hi Sơn nữa đó.”
Đường Ất Tú tiếp: “Trong nhà bọn họ có bao nhiêu vương phi rồi! Mỗi khi chư vương chọn phi, đều là chọn từ đám bọn họ trước, xì~ có gì hay chứ? Ta thấy bọn họ ấy hả, trong mười người thì đến tám chả dám động đậy gì, ngồi như tượng, làm gì cũng như rối gỗ, chẳng đáng yêu chút nào.”
Lý Hoàn gật đầu: “Tiếc quá nhỉ… so ra thì Thất nương giỏi dắn hơn bọn họ nhiều. Chẳng qua bọn họ được cái dòng họ thế gia thôi, ngoài ra có gì hơn người? Thông gia với đế thất, thành nhất phẩm, người khác gặp phải hành lễ, ghét quá đi mất!” Là fan cuồng của Trịnh Diễm, Lý Hoàn thấy phẩm cấp của thần tượng mình cao, còn tước vị Trì Tu Chi lại không bằng, khá là không vừa lòng.
Cô vừa mở lời, các thiếu nữ liền đổi đề tài trò chuyện. Vương phi, đúng là một danh hiệu hấp dẫn. Cạnh đó là Vương, đại biểu cho quyền thế và giàu sang. Có ai lại không muốn gả cho con vua chứ? Tuy rằng con gái thế gia được gả cho hoàng thất là thói xưa nay, nhưng chẳng lẽ không cho người khác được ảo tưởng chút đỉnh à? Mọi người đều nghĩ giống nhau, thấy tiếc cho Trịnh Diễm, Trì Tu Chi là một mỹ thiếu niên, lại rất dũng mãnh, nhưng nào cao quý bằng hoàng tử thân vương? Tiếc quá tiếc quá, trong đám bọn họ, người có đủ tư cách gả vào hoàng thất nhất chính là Trịnh Diễm. Tiếc là… nàng lại tự loại mình.
Trịnh Diễm thấy buồn cười, các thiếu nữ muốn gả cho con vua, không tự gả được, bèn hi vọng có cô bé Lọ Lem nào đó thành công, để mọi người thêm niềm tin.
Các thiếu nữ trò chuyện với nhau một hồi cũng đến lúc phải tan, bám vào yên trèo lên ngựa, về nhà ăn cơm.
Một hàng ngựa, Trịnh Diễm đi đầu, đang phóng ngựa thỏa thích, bỗng thấy trước mặt có một đám người đang bước qua ngã tư, vội vàng ghìm cương. Vu Vi phóng ngựa tới: “Sao cô cô lại dừng thế?”
Trịnh Diễm hất cằm ra hiệu: “Trên đường đang có người, để bọn họ đi trước.”
Mắt Vu Vi tốt, nhìn thấy đó là một nữ chủ đang dẫn tôi tớ đi dạo theo sau, vốn muốn nói vài câu, nhưng lại thôi. Đám tiểu cô nương vừa tới, đứng nhìn đoàn người, người ở giữa là một phụ nữ có thai, đầu cài thoa ngọc, trên người mặc áo gấm dài chấm đất, ưỡn bụng – vì thế nên Vu Vi mới không nổi cáu. Có chàng thanh niên đang đỡ bên cạnh thai phụ, tuy không cao, nhưng nhìn cũng được lắm, cẩn thận dìu cô ta.
Chàng trai vỗ nhè nhẹ lên lưng thai phụ, cô ta đưa tay sờ lên mặt, hai người cười với nhau vô cùng ấm áp. Trịnh Diễm cảm thấy muốn mù mắt, có ân ái gì thì cũng phải tự trọng chứ!
Khi hai nhóm gần nhau, Trịnh Diễm nghe thai phụ nói: “Ta đi chậm quá rồi.”
Người nam nói: “Đi đường núi, cứ cẩn thận một chút.”
Hả? Không đúng, rõ ràng đây là giọng nữ.
“Các tiểu nương tử đã nhường đường cho chúng ta rồi, đừng kéo dài nữa, để người ta đợi lâu.”
“Ta đi cám ơn, tỷ đừng đi lung tung, đứng chờ ta một chút, A Thanh, tới đỡ phu nhân.”
Đợi người ta tới gần, Trịnh Diễm mới phát hiện thì ra người này là nữ cải nam trang! Thảo nào vóc người không cao.
Cô gái cải nam trang cười tủm tỉm chắp tay, giọng nói vô cùng nhã nhặn: “Tiểu nương tử có lòng.”
Người ta nói cảm ơn, Trịnh Diễm cũng lập tức đáp lại: “Phải vậy chứ, nắng độc, tôn phu nhân đang bất tiện, cứ đi trước, đừng để ý đến chúng ta. Đưa tôn phu nhân về nhà nghỉ ngơi sớm mới là chuyện chính.”
Cô ta gật đầu: “Thất lễ.” Sau đó quay lại giúp thai phụ qua đường, đứng một bên, vẫn còn chắp tay, Trịnh Diễm vút roi ra hiệu.
***
Về đến nhà, Đỗ thị cau có: “Con đi đâu thế?”
“Trong nhà ồn vậy, con ra ngoài cho khuây khỏa, đi dạo với tụi A Vi một lát.”
“Hai ngày này có tụi thư sinh tới, con đừng gây rối, chớ chạy lung tung, hai ngày nữa ổn thỏa cả rồi hẵng đi.”
“Thôi mà, bọn họ còn rủ con đi xem trò vui nữa đó chứ.”
“Vậy thì để tụi Ngũ lang hoặc Lục lang đi với con, đừng đi một mình, con đã là người của người ta rồi.” Gần đây Đỗ thị chỉ càm ràm với mỗi mình Trịnh Diễm.
“Được ạ.” Không biết Tiểu Ngũ lang có biết gì về lý lịch trích ngang của đám tài tử này không.
Hẹn sẵn với Trịnh Đức Khiêm, buổi chiều Trịnh Diễm chạy đến chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm, lúc ở cổng gặp phải Cố Ích Thuần đang định ra ngoài thì bị gọi lại: “Hai ngày nay có nhiều việc, nhưng không được phép lơ là học hành!”
Vẻ mặt Cố Ích Thuần nghiêm túc, không hề có một dấu hiệu lung lay khiến Trịnh Diễm có cảm giác như bị giáo viên chủ nhiệm trung học bắt tội, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn: “Mỗi ngày con đều luyện chữ, đọc sách, tập nhạc, không hề lơ là.” Trả lời nhưng hơi chột dạ, quả hai ngày nay có buông lỏng thật.
Cố Ích Thuần trầm ngâm ‘Ừ’ một tiếng: “Học hành như chèo thuyền ngược dòng, con phải tự cố gắng.”
Trịnh Diễm chắp tay đứng nghiêm, Cố Ích Thuần lại tiếp: “Những tài tiệp đó, cũng chưa có kết luận gì, chớ quá hiếu kì.”
“Dạ.”
“Sư mẫu của con đang ở trong, đi đi. Ta biết bây giờ con tới tìm bà ấy nói chuyện, muốn bàn về đám tài tử ấy chứ gì? Chớ nên để những lời đồn bên ngoài ảnh hưởng.”
“Vâng ạ.” Xem ra những lời giáo huấn bữa nay là vì thầy đã nghe được tin đồn gì rồi đây, tưởng nàng ái mộ đám tài tử đó chắc? Mãi đến khi Cố Ích Thuần lên ngựa đến cung Thúy Vi, Trịnh Diễm vẫn còn suy nghĩ về lý do của việc này mãi.
Gặp Trưởng công chúa Khánh Lâm, Trịnh Diễm nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi ở trước cửa, thầy vừa răn con một trận đó.” Trí nhớ nàng tốt, kể lại đoạn đối thoại ban nãy.
Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng thầm thì: “Đám thư sinh ở Hi Sơn mấy ngày nay, Thánh nhân bảo ông ấy quản thúc bọn họ. Ai lại ngờ kẻ đến lại là Lư Thế Huân, đúng là xúi quẩy.”
Trịnh Diễm từng nghe tiếng tăm Lư Thế Huân, lão này mắng chửi Ngụy Tĩnh Uyên có nghề, chẳng những mắng một mình Ngụy Tĩnh Uyên mà còn lôi cả bạn bè thân hữu của người ta ra thăm hỏi. Đúng là làm người khác chán ghét. Trịnh Diễm nhíu mày nhăn mũi: “Không phải bảo là tổng cộng có hai mươi bảy người, trong đó không có lão sao?”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
“Lão bảo muốn du học, con có cách nào? Vào trong kinh, liền hả họng ra, sao mà ngăn được?” Lão mắng Ngụy Tĩnh Uyên, kết cục Ngụy Tĩnh Uyên bị xem là người xấu, còn Lư Thế Huân được nở mày nở mặt một phen, sức phá hoại của loại người như thế đúng là không thể coi thường.
“Hả, chẳng lẽ không ai đến cùng ngày với lão sao?”
“Hôm nay chỉ có một mình lão thôi.”
“…” Oan chết được, tự dưng bị kéo vào! Trịnh Diễm ghi hận vào Lư Thế Huân.
Mãi đến khi Trì Tu Chi tan làm trở về, Trịnh Diễm than phiền với chàng: “Đều do lão gây ra!”
Trì Tu Chi tốt tính cầm lấy hai bàn tay đang vung vẩy của nàng, giữ trong lòng bàn tay: “Nàng cứ coi như lão là con ruồi, đừng để ý tới là được.”
“Quá ầm ĩ, năm đó lão nói chỗ không tốt của Tể tướng, em sợ nếu giờ mà không đưa lão lên cao, thế nào cũng nói lời khó nghe.”
“Nếu không nàng nghĩ xem tại sao Thánh nhân lại để bọn họ ở chung một nơi?” Để bọn họ cùng có tinh thần cạnh tranh với nhau, dốc lòng làm việc vì Hoàng đế.
Trịnh Diễm rút tay phải mân mê cằm: “Thánh nhân thật giảo hoạt.”
Trì Tu Chi xiết chặt tay trái của Trịnh Diễm: “Nghe nói, ngày mai nàng muốn đi xem Lạc Tễ Tân?”
“Em muốn gì chứ? Tại bọn A Hoàn hẹn thôi. Chàng nói đi, những kẻ này, dù là tuổi trẻ thành danh thì cũng cách đây mười, hai mươi năm rồi, gặp mặt bảo chào chú cũng chẳng quá, có gì hay đâu mà nhìn.” Đưa tay bẹo mặt Trì Tu Chi.
Trì Tu Chi không dễ dụ: “Trong đó có vài người không lớn tuổi hơn nàng bao nhiêu đâu, ta còn tự xưng là huynh nữa đấy.”
Trịnh Diễm đỏ mặt ‘xí’ một tiếng: “Bây giờ muốn tính toán phải không? Hôm đó, trên phố Chu Tước, cũng chả ít người gọi chàng là Trì lang đâu nhé.”
Tay Trì Tu Chi hơi dùng lực, kéo Trịnh Diễm vào lòng: “Hai chúng ta mới đúng là một cặp, kệ người nhìn, cứ mặc cho họ thèm chảy dãi.”
“Được~”
Hai bạn trẻ nói chuyện sến một hồi, Trịnh Diễm lại quan tâm đến công việc của Trì Tu Chi: “Vừa chuyển cung, có nhiều việc không? Chàng có mệt không?”
“Không nhớ nữa, đại khái thì cũng mệt. Nhưng vừa thấy nàng thì không mệt nữa.”
Trịnh Diễm nhăn mũi: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Trì Tu Chi sáp lại gần, thấp giọng: “Ai nói, không trơn chút nào, không tin nàng thử đi…”
***
Mấy ngày này Trì Tu Chi hơi vất vả, chủ yếu vì chàng đang mắc chút việc riêng. Nghĩ đến nhà mẹ đẻ của Trì mợ có một người anh trai đã qua đời, vì lòng nhân đạo, Trì Tu Chi quyết định giúp thân thích một phen, tìm một chức vị cho người anh còn lại của Cốc thị. Vừa hay sao, xảy ra tình trạng lưu dân, có rất nhiều quan viên bị khiển trách, quan to như Thứ sử Quận thủ sẽ được Hoàng đế kiểm tra kĩ, còn Huyện lệnh trở xuống thì khá dễ dàng. Trì Tu Chi muốn để vị thông gia này làm Huyện thừa.
Người quản lý nhân sự là Trịnh Tĩnh Nghiệp, đây mới là chỗ phiền phúc.
Cuối cùng Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng đồng ý, Trì Tu Chi lau mồ hôi, trở về đùa giỡn với con gái rượu của người ta. Lưu luyến tiễn Trịnh Diễm xong, Trì Tu Chi phải viết một bức thư gửi cho Trì bà ngoại ở trong kinh, trước là thông báo tin tức, “… Trăm việc phải làm, đang lúc hứa hẹn… Dễ có thành tích… Chớ phụ thâm ý.” Đương nhiên Trì bà ngoại sẽ mang thư cho con dâu đọc, còn khen Trì Tu Chi hiểu chuyện, tiện đó thêm một câu để lại mặt mũi cho Trịnh Tĩnh Nghiệp.
Chuyện còn lại, Trì Tu Chi mặc kệ, chàng ăn vận gọn gàng bảnh bao đến trước mặt Hoàng đế làm tiêu chuẩn tham khảo.
Một là Hoàng đế muốn khảo sát các tài tử, hai là định tuyển chồng cho con gái, Trì Tu Chi chính là mục tiêu xúi quẩy, vẫn còn ngơ ngác, chịu trách nhiệm đứng đó, để Hoàng đế tiện so sánh, vô duyên vô cớ dính phải biết bao hận thù.