Con Gái Gian Thần

Chương 98: Đi vây xem lại gặp cảnh lạ kỳ




TRONG NHÀ, HỔ CÁI CÓ HAI CON.
Như điều Trưởng công chúa Khánh Lâm đã tiết lộ, người đầu tiên lên núi chính là kẻ mà mọi người không ưa, Lư Thế Huân. Lão đã ngoài năm mươi, miệng mồm chả hay ho gì, các thế gia thấy lão mắng Ngụy Tĩnh Uyên như vậy thì khoái chí, nhưng cũng muốn tránh mặt – các thiếu nữ thiếu phụ muốn đến xem lão cũng ít.
Lư Thế Huân không được chào đón nhiệt tình, điều này khiến lão rất tức giận.
Lúc đầu, khi Hoàng đế hạ lệnh để các châu tiến cử tài tiệp, thế mà Thứ sử ở quê lại không tiến cử lão. Lão thì không dám đụng vào vị Thứ sử này, Hà thứ sử là quan quân xuất ngũ, năm đó theo Hoàng đế nam chinh bắc chiến, xuất thân không cao, tài nghệ không tệ, nhưng tính tình lại khá hung bạo. Chọc giận ông ta, xách đao chém thẳng là chuyện thường, hồi trước cũng có một ‘cuồng sinh’ độc mồm, bị ông ta moi ra lý do từa tựa kiểu không đỡ người già qua đường, bị trói sau đuôi ngựa chạy suốt tám dặm – mặt úp xuống đất, mồm miệng bị cà nát. Hoàng đế chỉ cười trừ. Hoàng đế cũng ngán mấy con ruồi này, nhưng vì thanh danh của mình, tự động tay vào lại không hay.
Nhìn mặt mũi người anh em cùng nghề máu thịt lẫn lộn như vậy, lần đầu tiên Lư Thế Huân cảm thấy bị uy hiếp tính mạng. Lão muốn đến nơi khác để chỉ núi vẽ sông, đương nhiên không so đo với một gã ‘mãnh phu’ (người thô lỗ), vội vàng thu dọn quần áo tự lên kinh. Được nửa đường, lưu dân nổi dậy, đành ôm bọc đồ vòng về, mãi đến khi cuộc nổi loạn của lưu dân từ từ lắng xuống, mới bao gói lên kinh lần nữa.
Vào kinh trải qua những biến cố bất ngờ thế, Lư Thế Huân ôm một bụng tức, nhưng triều đình cũng lịch sự, nghe thấy có lão tới, cũng thêm tên vào danh sách. Dù thế, tâm tình của Lưu Thế Huân vẫn khó mà bình thường trở lại. Đúng là những kẻ có mắt không tròng, không biết đại tài từ nơi khác, không xếp hàng chào đón người kinh thành, làm cho lão cảm thấy rất khó chịu!
Thật ra thân phận của Cố Ích Thuần đủ cao quý để phụ trách công tác tiếp đãi, nhưng Lư Thế Huân vẫn hơi coi thường ông. Loại coi thường này vừa có chút hâm mộ lại có cả sợ hãi. Lời nói của Cố Ích Thuần đáng quý hơn người khác nhiều. Lư Thế Huân nhịn đến nỗi nội thương.
Cố Ích Thuần không phải người mù, ông có thể hiểu rất chính xác biểu cảm trên mặt của Lư Thế Huân, trong lòng lại càng thất vọng: Tài tử này cũng là kẻ có tài. Vẻ mặt giả tạo của ông càng giống thật hơn Lư Thế Huân, điềm đạm nhã nhặn nói: “Lư tiên sinh đường xa tới đây, cả đường vất vả, Thánh nhân đã ra lệnh dọn dẹp cung Dực Du, làm chỗ ở cho các tài tiệp.”
Lư Thế Huân nghe bảo đã đặc biệt quét tước dọn dẹp một cung điện để lão ở, tâm tình âm u là thế trở nên tươi sáng, nháy mắt liền tươi rói: “Phó (một kiểu xưng hô khiêm nhường) xin đội ơn Thánh ân, trong lòng rất cảm kích.”
Cố Ích Thuần cười, đưa tay phải ra trước: “Mời.”
“Mời Phò mã.”
Hai người một trước một sau, thong thả bước vào cung Dực Du, Cố Ích Thuần nói: “Là ở đây, sau là núi trước có hồ, một nơi rất đẹp. Vài ngày nữa các tài tuấn sẽ lần lượt tới đây, nhất định Lư tiên sinh có thể làm thân với bọn họ.”
“?!” Không phải lão được ở một mình sao? Còn có người ở chung nữa sao? Trời đang đẹp lại có nhiều mây.
“Chỗ này có không ít phòng, tới trước được trước, nhưng ở chung với nhau cũng được. Ta phải về phục chỉ với Thánh nhân, vài ngày nữa Thánh nhân sẽ triệu kiến các vị.” Nói xong vẫy tay, sau đó có thái giám bắt đầu giới thiệu về tình hình ở cung Dực Du, còn giải thích các quy củ trong cung – tuyệt đối không được đi lung tung!
Khuôn mặt Lư Thế Huân bình tĩnh, nghe thái giám nói: “Điện ở chính giữa là chỗ Thánh nhân, các phi tử ở, những phòng còn lại, tùy tiên sinh chọn.” Được rồi được rồi, tới cả đây! Lư Thế Huân chọn một phòng lớn, ném hành lý vào nhưng không thu dọn, đầu tiên lên giường nằm. Trong lòng tính toán áng chừng khả năng của từng người ở chung, quyết tâm sẽ trổ tài, áp đảo đối thủ cạnh tranh, để Hoàng đế nhìn mình với con mắt khác, sau đó lên làm Thượng khanh (*), đến lúc đó chỉ bảo non sông, thiệt là khoái chí!
(*) Thượng khanh, tên một chức vị, dành cho những đại thân, quý tộc có công lao, ngang hàng với Tể tướng, lại có thể lấy được vương hầu.
Hoàng đế thấy kẻ sinh sự đã tới thì không vui, tâm trạng đang khó chịu, lấy cớ phải xử lý quốc sự trốn trong cung Thúy Vi không ra. Cố Ích Thuần vào phục chỉ: “Lư Thế Huân đã đến, thần đã đưa ông ta đến cung Dực Du.”
Hoàng đế miễn cưỡng hỏi: “Lão sao rồi?”
“Nếu bệ hạ muốn mở rộng biên giới, có thể sai đi viết chiến thư trước trận.”
Hoàng đế đập bàn cười to: “Đều nói học trò học theo thầy, thế mà hôm nay ngươi lại học theo A Diễm nói đùa thế à.”
Cố Ích Thuần nghiêm mặt nói: “Có câu con gái giống cha, lúc An Dân còn trẻ, là thần trông đệ ấy đọc sách, phải nói cha con bọn họ giống thần mới đúng.”
Hoàng đế chỉ vào Trì Tu Chi bên cạnh: “Còn nó thì sao?”
“Người có vợ, còn dạy dỗ gì nữa? Cứ giao cho vợ dạy, dạy thành dạng gì thì ra dạng đó, trẻ lớn không nghe mẹ, cũng chẳng nghe thầy. Có điều – hai năm qua cũng đã sáng sủa lên nhiều.”
Trì Tu Chi làm ra vẻ không nghe hai lão không đang hoàng nói gì, chăm chú nghiêm túc chỉnh lý văn kiện, xong rồi viết tóm tắt đưa cho Hoàng đế: “Đúc ấn cho chư vương, làm quan đới ước chừng một trăm cân vàng, ngoài ra ấn của các vương phi, mão, trâm, cũng tương đương… nghi thức có ngựa… dinh thự thì…”
Hoàng đế ỉu xìu: “Đúng là học bậy theo A Diễm.” Học được cách bịt mồm kẻ khác.
Cố Ích Thuần nói: “Ngày mai bọn người Lạc Tễ Tân, Chu Nguyên sẽ tới, Lư Thế Huân sẽ không để ý những người khác nữa.”
Lời vừa nói, ba người hai già một trẻ cùng nở nụ cười bỉ ổi.
Biện pháp của Cố Ích Thuần là nuôi thả, sắp xếp hòa hợp bên trong (thật ra là cắn xé nhau rầm rầm, ông ấy ở một bên xem trò vui), còn tung hê bảo đây là dân chủ, không can thiệp. Không can thiệp cái con khỉ khô! Đến lúc không gỡ ra nổi chẳng lẽ vẫn không muốn tìm trọng tài? Đợi đến khi đó mới quang minh chính đại xen vào, lấy lý do rất hợp lý – Tại các người mời ta tới phân xử đúng sai đấy nhé~ dù xử một người có lý một người vô lý, kẻ chịu vô lý không vui thì chửi, nhưng đương nhiên người được lý sẽ bênh ngay.
-***-
Lư Thế Huân đến Hi Sơn không được ai tới vây xem, những người khác thì không thế, dù Trì Tu Chi đã lập lờ thầm bày tỏ sự ghen tuông, Trịnh Diễm vẫn theo mọi người đi vây đón Lạc tài tử đến Hi Sơn – vì lo cho trái tim của Đỗ thị, nàng mang theo Trịnh Đức Khiêm.
Đám Đường Ất Tú cũng đến, có điều không có nam tử trong nhà, chỉ có mấy cô bé cưỡi ngựa chạy tới, thấy Trịnh Diễm ngồi xe thì hơi ngạc nhiên. Lý Hoàn ngơ ngác gọi: “Thất nương?” Sao lại ngồi xe thế?
Tâm hồn hóng chuyện của Trịnh Đức Khiêm đang bị thiêu đốt, cậu đã nói chuyện với ông nội, biết có thể khai thác giá trị từ sở thích của mình nên càng hăng hái nhiệt tình; thề bằng đôi mắt cú vọ, quyết moi bằng hết chuyện trong thiên hạ. Mắt đảo qua, đây là con gái của Lý Ấu Gia, tình tình cô bé này khá là nóng nảy, miệng cũng độc, trong bọn họ, chỉ có mình cô ấy không sợ trời không sợ đất. Là thế này, nghe kể lúc đang ở nhà nghiên cứu nấu cơm, chả biết sao lại đốt cả nhà bếp, sát thủ nhà bếp hàng đầu.
Trịnh Diễm vẫy tay: “Vào đây ngồi đi, ở trước chen lấn đông đúc, thế này thì sẽ không bị chen nữa.” Nàng chiếm được chỗ không tệ, chủ yếu là không ai dám tranh. Nếu là ở chỗ khác, người lấn người, quả thật muốn nhìn cũng khó.
Các tiểu cô nương tụm lại, Trịnh Đức Khiêm ngoan ngoãn lùi ra sau: “Có chuyện gì thì gọi cháu một tiếng.”
Trịnh Diễm khoát tay: “Ta biết rồi.”
Đường Ất Tú tò mò liếc sang Trịnh Đức Khiêm: “Thất nương, đây là?” Ánh mắt rất mờ ám, Trì lang quân không ghen sao?
Từ Hân quen thân với Trịnh gia hơn, trả lời thay: “Đó là Tiểu Ngũ lang Trịnh gia, nếu không mang theo ai, có khi Trì lang quân sẽ tự mình mà tới đấy.”
Các cô gái đều che miệng cười.
Bỗng phía trước xôn xao, Lâm Dung sôi nổi hẳn: “Đến kìa đến rồi kìa… Ồ? Ở sau là ai thế? Nô bộc à? Không nhiều đến vậy chứ?”
Bỗng nhiên Trịnh Diễm muốn chế ống nhòm, có điều không nung được thủy tinh (hoàn toàn không nhớ nổi quy trình công nghệ), cũng chả bỏ nổi tiền mua thạch anh (các tiền bối xuyên không khác đều dùng thạch anh để thay). Nhoài đầu ra từ trong xe, gọi Trịnh Đức Khiêm. Trịnh Đức Khiêm lập tức chạy tới: “Cô cô.”
“Ngoài đó xảy ra chuyện gì vậy? Sao đằng sau đông người thế?”
Trịnh Đức Khiêm ưỡn ngực, tự hào trả lời: “Bọn họ hâm mộ Lạc Tễ Tân nên bám theo, không phải Thánh nhân điều động tới.” Ăn ở tự lo, nếu vi phạm điều lệ trật tự trị an có thể sẽ bị bắt giam.
“Ơ… Kìa? Sao mũ bọn họ lệch hết cả vậy?”
Vẻ mặt của mọi người xung quanh bắt đầu trở nên kì lạ.
Lạc Tễ Tân đã ở kinh thành được một thời gian, là một phần tử của Thiên triều, làm sao có thể lướt qua kinh thành mà không ghé? Đầu tiên dạo một vòng trong kinh, nghỉ ngơi hồi sức mới đến Hi Sơn. Ở trong kinh nửa ngày một đêm, quan sát đầy đủ thói quen ăn mặc trong kinh, lại còn điều chỉnh khá thích hợp.
Gần đây các thanh niên trong kinh đang thịnh hành mốt đội mũ lệch, bảnh trai mà làm thế, càng có hình tượng động lòng người, được xem là không chịu gò bó, phong lưu, điều kiện tiên quyết là áo mũ không được ngay ngắn, ngay ngắn thì nhìn như côn đồ. Theo như tỉ lệ 2:8, trên đường có khá nhiều gã đờ đờ đụt đụt.
Việc này khiến những người bám theo Lạc Tễ Tân đến có vẻ coi thường người trong kinh – toàn loại gì đâu không! Cảm thấy tăng dũng khí – so với những người đó, anh đây bảnh hơn! Càng khinh bỉ, càng đưa tay kéo lệch mũ, phong lưu phóng khoáng tiến thẳng tới Hi Sơn.
Đoàn người tới gần, Trịnh Diễm đưa mắt nhìn, vô cùng thất vọng, hồi trước hi vọng quá mức, cứ tưởng sẽ được gặp một đại soái ca, (mặt mũi cụ tỉ thế nào thì không nghĩ ra, chỉ lòi ra một chữ bảnh vậy thôi), bây giờ thấy mặt, cũng chỉ bình thường. Về tuấn tú, kém Trì Tu Chi, về phong độ, không bằng Cố Ích Thuần, nói tới khí độ, kém Trịnh Tĩnh Nghiệp những tám trăm con phố. Nếu sáng sủa cao ráo, Viên Thủ Thành ngon lành hơn, thậm chí cả về phóng khoáng, so ra chẳng bằng Lý Tuấn.
Trịnh Diễm không thích, không có nghĩa là những người khác chẳng ưa, ba vị ở trên đều là danh hoa có chủ. Tuy rằng khí chất của Lạc Tễ Tân không bằng những người ở trên, nhưng cũng không tệ, không được vẻ văn khí như vậy nhưng cũng có mấy phần được mắt. Các đại cô nương tiểu tức phụ thi nhau ném đồ về phía anh ta. Bộ dạng Lạc Tễ Tân, có vẻ rất bình tĩnh.
Trịnh Diễm nhìn một hồi, nhỏ giọng nói: “Cũng chỉ vậy thôi.” Khoảng chừng ba mươi tuổi, ngũ quan cân đối, không biết có sở thích xấu nào không, cho dù là gái ế quá lứa lỡ thì muốn kết hôn gấp thì cũng phải xét cho kỹ, vẫn chưa thấy có gì tốt đẹp cả.
Từ Hân cười nói: “Cũng không tệ mà, Thất nương ở trong kinh quanh năm, đã gặp những người tốt nhất thiên hạ, chứ thật ra như Lạc Tễ Tân đã coi là không tệ rồi.”
Các chị em gái bình phẩm từ đầu đến chân Lạc Tễ Tân một hồi, hoa quả rau dưa, à nhầm, túi hương mang theo, không biết xấu hổ mà nhiệt tình quăng ném. Chủ yếu cũng vì Lạc Tễ Tân đội mũ lệch, khiến cho các chị em phụ nữ có cảm giác sơn trại hóa,nhất là có đại lý chính hãng ở bên cạnh – càng không thấy ngại.
Không biết Trịnh Diễm có bị ảo tưởng hay không, nhưng vẫn cảm thấy quần chúng đứng xem hai bên đường không náo nhiệt bằng lúc Trì Tu Chi vào kinh. Lạc Tễ Tân phải nhập cung để trình diện, không dám đi quá chậm, chỉ lát sau đoàn người đã qua hết. Các chị em phụ nữ cảm thấy chưa đã nghiền, Lâm Dung bảo: “Nghe nói Chu Nguyên cũng sắp tới thì phải… A! Đằng sau kìa!”
Chu Nguyên nhỏ hơn Lạc Tễ Tân vài tuổi, danh tiếng cả hai ngang nhau, nhưng so ra thì Chu Nguyên kiêu ngạo hơn. Theo suy nghĩ của Chu Nguyên, tuyệt đối sẽ không chịu đi sau, chỉ hận sao sáng hôm nay ăn hai cái bánh bao, thấy khát, uống hai chén trà, thành ra trước khi đi không thể không vào nhà xí, lên đường thì đã chậm mất tiêu.
Chậm thì cũng phải đi, đã báo cho Hoàng đế trước rồi. Hắn đi sau nhóm người Lạc Tễ Tân, trong lòng rất không vui. Cảnh đẹp ở Hi Sơn cũng không thổi tan đi sự khó chịu trong lòng, rõ ràng hắn vốn được các nữ sĩ chào đón hơn cơ mà! Đạp phải hoa quả, túi hương đầy trên đất, trong lòng Chu Nguyên cảm thấy thật chán ngán.
“Người sau anh ta là ai thế?” Trịnh Diễm đành thừa nhận mình là dế nhũi một lần, phía sau Lạc Tễ Tân là tụi tiểu đệ tự vác lương khô, đều cưỡi ngựa, còn đằng sau Chu Nguyên lại là xe kéo, cũng có tiền ghê nhỉ?
Đài tin tức Đức Khiêm giải thích: “Đây là những nử tử hâm mộ đi theo, khụ khụ, Chu Nguyên có năm ba mỹ tì, từ giáo phường các nơi, khụ khụ, ngoài ra, còn có hồng nhan tri kỉ…”
Đm! Tưởng mình là Sở Lưu Hương chắc?! Ấn tượng của Trịnh Diễm về tên Chu Nguyên này đã xuống số âm. Phụ nữ đánh giá độ tồi tệ của đàn ông, điểm cơ bản đầu tiên là có lạm tình hay không. Nghĩ đến có kẻ tệ hại thế này ở quanh, tâm trạng của Trịnh Diễm trở nên tồi tệ: “Chả có gì hay mà nhìn, về đi, không thì lát nữa người ta tan ra là không dễ đi đâu.”
Các tiểu cô nương đang ha ha nói cười, bàn tán về Chu Nguyên, nào là có nhiều người đẹp bầu bạn, thế mà lại rất tự tại. Được Trịnh Diễm nhắc, Lý Hoàn là người đầu tiên nhảy xuống xe: “Đúng đó, đến khi khắp núi toàn là người, thì phải giành đường, phải tránh va chạm đến Thất nương.” Các tiểu cô nương đều lên ngựa, đi bên cạnh xe ngựa, bỏ cuộc chơi.
Những quần chúng tới xem bắt đầu giải tán, bên này Trịnh Diễm gặp một nhóm cũng đang trên đường về. Một giọng nữ trong trẻo thẳng thắn từ trong đoàn người đối diện vang lên: “Ra khỏi nhà mà còn muốn dụ dỗ nhiều đàn bà con gái như vậy, tên Chu Nguyên này đúng là không biết xấu hổ!” Một giọng nữ khác cũng chán nản nói: “Thánh nhân chiêu mộ tài học đưa vào cung, không nói có thể đưa đám nô tì giáo phường vào cùng, thật là to gan! Mà đám phụ nữ bị hố tài tử đó cũng đáng thương! Không biết nếu trong cung không nhận, xung quanh không có nhà trọ, nữ tử yếu đuối phải màn trời chiếu đất thì biết làm sao.” Giọng nữ trong trẻo lại thêm: “Heo chó như vậy, chỉ biết cho sướng cái thân mình, nào quan tâm phụ nữ sống chết thế nào?”
Chị một lời, em một câu, đám người Trịnh Diễm nghe được cũng cảm thấy thú vị, vén mành lên xem, là một chiếc xe, cạnh xe là một nam tử cao lớn, có lẽ cô gái nói chuyện ngồi bên trong. Giọng nữ trong lại vang lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Sao chưa về nhà đi?!”
Nam tử trầm giọng đáp, một bộ bị bắt nạt, bám vào yên trèo lên ngựa, khiến Trịnh Đức Khiêm bị hốt hoảng. Trịnh Diễm hỏi: “Sao thế?” Đám con gái nhìn theo ánh mắt của Trịnh Đức Khiêm, cũng rất ngạc nhiên. Nam tử nọ mặc áo gấm, thắt lưng đeo ngọc bội, dáng người không tệ, nhưng khuôn mặt… thì không ổn, má trái còn in bốn đường móng tay, mắt phải bị bầm đen, rất khó để nhận ra diện mạo thật.
Chồng bị bạo hành là chuyện thường, nhưng mặt mũi bị đánh thảm vậy mà còn bị ép ra khỏi nhà thì rất ít, không biết hắn đã làm gì. Xuất phát từ đồng tình, Trịnh Diễm cho đội mình dừng lại, nhường cho bọn họ qua trước. Xe bên kia cũng vén mành, sau đó ngừng xe, một cô gái búi tóc kiểu thiếu phụ bước xuống. Váy của cô ta không chấm đất, mặc dù trên đầu cài thoa ngọc, kiểu dáng không quá phức tạp – nhưng chất liệu rất tốt.
Trịnh Diễm cảm thấy cô ta khá quen, chỉ là không nhớ được là ai.
Cô gái nọ phóng khoáng đi tới cúi chào: “Lại là các tiểu nương tử, lần trước đi vội, chưa kịp cảm ơn các vị đã nhường đường cho.” Nói xong, một gương mặt dịu dàng mẫu mực ló ra từ trong xe, mỉm cười chào hỏi. Trịnh Diễm sực nhớ, đây là hai người đã gặp hôm trước, trước mặt là người đã mặc nam trang, còn trong xe chính là thai phụ khi ấy.
Trịnh Diễm vẫy khăn với xe đối diện, sau đó quay sang cô nàng thẳng thắn này rồi nói: “Tiện cho người, cũng là tiện cho mình, cần gì cảm ơn? Tiểu nương tử nên về nhà cho sóm, chậm trễ nữa, người đông hơn, đường không dễ đi đâu.”
“Nợ tiểu nương tử một lần nữa rồi.” Sau đó đối phương cũng vui vẻ cáo từ.
Chờ đoàn người đi qua, nhóm Trịnh Diễm mới đánh ngựa lên đường, Trịnh Diễm hỏi Trịnh Đức Khiêm: “Vừa rồi là ai thế?”
Trịnh Đức Khiêm nhăn nhỏ: “Đó là con trai độc nhất của em họ Vệ vương, anh em thân thiết của Thánh nhân, cũng là họ hàng với hoàng thất. Dù chưa được phong tước, nhưng có công lao. Còn… trong xe chắc phu nhân của hắn, người ra ngoài nói chuyện có lẽ là Như phu nhân.”
“Hả?” Trịnh Diễm đánh mắt giục Trịnh Đức Khiêm nói tiếp.
Trịnh Đức Khiêm có vẻ rất không tự nhiên: “Nhà bọn họ, thê thiếp rất hòa thuận.”
Xí!” Đây là Trịnh Diễm.
“Sao thế được?” Đây là các tiểu cô nương. Nói đùa chắc? Tâm tình phụ nữ, phụ nữ biết, ai lại bằng lòng chia sẻ chồng mình với người khác? Cũng do đàn ông ngu ngốc, ngu ngốc khờ dại cho rằng mọi cô gái mình dụ dỗ được đều là thánh mẫu Bạch Liên Hoa, ghen tuông chút đỉnh chỉ là tình thú thôi, chứ thật ra chị chị em em thân thiết một nhà. Đệch bố! Nằm mơ đi! Ngươi là phụ nữ hay ta là phụ nữ? Phụ nữ với nhau nên nói cho nghe nhé, dù ngoài miệng có nói thế nào, chẳng ai bằng lòng chia sẻ tài nguyên cả! Đâm dao sau lưng là nhẹ, không tạt axit, ngâm lồng heo là chưa xong đâu. Chớ nói gì mà thẹn thùng nhu thuận với độ lượng, đều là tự mơ tưởng viển vông!
Trịnh Đức Khiêm hấp tấp: “Thật mà, có lý do cả đấy!”
“Nói mau!” Đây là đồng thanh.
Trịnh Đức Khiêm nhăn nhăn nhó nhó trình bày ---
Cậu con một của người em họ này cũng một tay hiếm có, những chuyện hắn làm cũng tương tự với Vu Minh Lãng, khác ở chỗ, cha mẹ mất sớm, không ai quản, mang thiếp về nhà. Vị thiếp kia là gái nhà lành, đồng thời là một cô em hung hãn của bổn triều.
Cô em hung hãn này dù làm thiếp, vẫn rất hung hãn. Nếu không phải Vệ vương không thể chỉ đứng nhìn, không chừng đã lên làm vợ cả. Vệ vương vẫn rất xứng là chú họ của người ta, nói cho cháu họ tiêu chuẩn thục nữ kinh thành – con gái thế gia cưới về không phải phường hay mơ mộng – đương nhiên, cũng chẳng vừa.
Sự tình thay đổi đột ngột.
Không có trạch đấu,thê thiếp thành bạn thân, hai người phụ nữ quyết định cùng đối ngoại, chỉnh đứa cháu đến chết. Dám uống rượu bên ngoài, chửi! Chửi xong mặc kệ có phải là ngày đông giá rét hay không, xối nguyên một xô nước lạnh. Dám tò te tú tí với nữ nhân khác, đánh! Vừa đánh vừa chửi.
Đầu tiên vợ mắng: “Tên khốn khiếp đáng chết.”
Thiếp chửi theo: “Tên đáng ghét không có lương tâm.”
Nghe kể, tối thê thiếp ngủ chung trên giường với nhau, hắn nằm ra đất, quá đáng thương~
Trong nhà có hai con hổ, cháu họ vừa sợ thê vừa hãi thiếp.
Mọi người: … “Đáng làm thân đó!”
Trịnh Đức Khiêm: “{{{(>_<)}}}” Thế giới này thật quá đáng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.