Theo ta quay về vương thành đi
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Cuối cùng Liễu Huyền An vẫn lấy điểm tâm của mình về được, đương nhiên trong đó cũng có phần do Lương Thú thả ra cho, hắn nhẹ nhàng đỡ lấy eo đối phương, đỡ y đứng vững sang một bên, rồi sau đó mới ngẩng đầu lạnh lùng nhìn sang bên còn lại.
Bấy giờ Lưu Hằng Sướng vẫn đang đục lỗ ngắm trộm, ngắm tới nỗi vui vẻ, bóng ma tâm lý về lời đồn 'giết người như ma' trên đường tới đây dần tiêu tán, hắn ta nghĩ chẳng phải người kia trông rất hiền lành đó sao? Kết quả ngay lập tức bị hiện thực dạy cho một bài học, được trải nghiệm thực tế thế nào là 'sợ hãi ngay từ cái nhìn đầu tiên', lông tơ khắp người hắn ta dựng ngược hết cả lên dưới cái nhìn của Lương Thú, đáy lòng trào lên nỗi sợ hãi, lập tức cúi đầu hành lễ lần nữa, vô cùng ảo não bởi sự lỗ mãng lớn mật của mình.
Có thể là bởi vì cảm thấy giọng nói của Lưu Hằng Sướng lúc hành lễ hơi run rẩy, Liễu Huyền An mới tò mò nhìn ngắm hắn ta một hồi, trước kia y từng nghe mẫu thân nhắc đến A Sướng vài lần trong bữa cơm, đến bây giờ mới chính thức được gặp người thật. Hắn ta mặc một bộ y phục ngắn bằng vải thô, da trắng, trông giống như một người đọc sách văn nhã.
Lương Thú không vui: "Ngươi lại định chạy đi đâu?"
Liễu Huyền An bưng đĩa điểm tâm đứng lên, giải thích, ta không hứng thú với chuyện Vương gia sắp nói, chỗ này nắng quá, ta ăn xong về phòng nằm một lát.
Lương Thú nói: "Không được đi, ngồi xuống nghe."
Theo lý mà nói, một ánh mắt của Kiêu Vương điện hạ là đã có thể khiến vạn dân im phăng phắc như ve sầu mùa đông, mệnh lệnh do chính miệng hắn nói ra lại càng có sức ảnh hưởng hơn, nhưng cố tình ngay cả bản thân Lưu Hằng Sướng đang lo lắng cảnh giác cũng không nghe được một tia cảm xúc khiến người ta sợ hãi từ trong câu nói ấy, huống chi đến kẻ có tai như điếc là Liễu Huyền An, nếu không phải y bị túm chặt dây cột tóc kéo lại, có lẽ y đã sớm chui về phòng ngủ.
"Ơ kìa?"
"Ngồi xuống."
Liễu Huyền An đành phải khuất phục, chủ yếu là bởi y không muốn bị hắn kéo xù tóc, tối nay còn phải ăn cơm cùng cha mẹ, chải lại mất nửa ngày trời, cực kỳ phiền phức, vậy thì ngồi xuống một lát cũng không sao.
Lưu Hằng Sướng vẫn luôn cúi đầu, chỉ dùng khoé mắt thoáng lướt qua vạt áo lay động của nhị công tử, hình như y đang ngồi trên ghế đá, mà Vương gia cũng đang khẽ cười, chính là điệu cười thư thái như ban nãy.
Hắn ta cẩn thận suy ngẫm, Kiêu Vương điện hạ đối xử với nhị công tử quả thực rất đặc biệt.
Lương Thú nhìn Liễu Huyền An ăn hết nửa cái bánh, sau đó mới dịch chuyển tầm mắt sang người Lưu Hằng Sướng. Liễu Huyền An thấy hắn ta trông giống người đọc sách văn nhã, Lương Thú lại cảm thấy ngay từ lúc người này bước vào cửa, tận sâu trong xương cốt hắn ta toát ra một loại hơi thở mà chỉ có ở quân doanh mới rèn luyện ra được. Khi hỏi đến, quả nhiên Lưu Hằng Sướng đáp rằng: "Bẩm Vương gia, cha mẹ ta hồi trẻ từng là quân y trong doanh trại Đông Bắc sương gió khắc nghiệt."
Biên cảnh Đông Bắc lạnh khủng khiếp, gió gào tuyết thét còn nặng nề hơn cả hoàn cảnh ở Tây Bắc. Lưu Hằng Sướng vô ưu vô lo lớn lên trong quân doanh tới năm chín tuổi, ngay giữa mùa đông rét đậm năm ấy, cha mẹ Lưu gia trong quá trình tuần tra theo quân đã gặp phải một trận tuyết lở khổng lồ xưa nay chưa từng có.
"Trâu tướng quân thấy ta còn nhỏ, lo lắng nếu để ta ở quân doanh sẽ không có ai chăm sóc, cho nên phái thân tín đưa ta tới Bạch Hạc sơn trang, sau khi Liễu trang chủ nghe được cha mẹ ta đã gặp chuyện không may, ngài ấy cũng đối xử với ta rất tốt, thường xuyên đích thân dạy y thuật cho ta."
"Ra là vậy." Lương Thú gật đầu, "Bây giờ bổn vương có một việc cần ngươi làm, nhưng rất nguy hiểm, sẽ bị người thân hay bạn bè của người phỉ báng, sẽ bị dân chúng mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, sẽ có một thời gian dài không được đứng dưới nắng mặt trời, chỉ có thể chiến đấu một mình, lúc nào cũng đeo mặt nạ, lúc nào cũng phải dối trá hai mặt, nếu hơi vô ý có lẽ còn mất mạng, ngươi có bằng lòng hay không?"
Lưu Hằng Sướng đáp lại: "Thảo dân sẵn lòng."
Tốc độ trả lời của hắn ta rất nhanh, không cần nghĩ ngợi gì nhiều, khiến Liễu Huyền An cũng hơi sửng sốt. Ấy thế nhưng Lưu Hằng Sướng lại vô cùng kích động, hai tay nắm chặt ôm quyền, ánh mắt cũng phủ lên một tầng hơi nước lấp lánh. Hắn ta được sinh ra từ quân doanh, sở trường chính là quân doanh, tuy chưa bao giờ lên chiến trường, nhưng hắn ta cũng đã sớm tự coi bản thân mình là một nửa quân nhân, rất có khí thế ý chí to lớn phải bảo vệ nhân dân. Mà Lương Thú đối với Đại Diễm, đối với hàng ngàn hàng vạn thanh niên khắp Đại Diễm này khao khát muốn bảo vệ đất nước quả thực có sức ảnh hưởng phi phàm, hắn giống như một ngôi sao đơn độc treo cao giữa màn đêm lạnh giá, tuy Lưu Hằng Sướng không biết nhiệm vụ của mình là gì, nhưng hắn ta muốn nắm lấy cơ hội lần này, thả nhiệt huyết của mình vào dòng nước lũ cuồn cuộn không thể ngăn cản của thời đại.
"Một khi đã bước lên con đường này, sẽ không thể quay đầu." Lương Thú nói, "Ngắn thì mấy tháng, lâu thì vài năm, tốt nhất ngươi nên cân nhắc rõ ràng."
"Chỉ cần có ích với Đại Diễm, có ích cho dân chúng." Lưu Hằng Sướng đáp lại, "Thảo dân dù chết cũng không chối từ!"
Lương Thú nhìn hắn ta, một lát sau mới khẽ gật đầu: "Được, đa tạ Lưu đại phu."
Cao Lâm dẫn Lưu Hằng Sướng đi, đích thân dạy cho hắn ta một vài thứ cần chú ý. Còn Liễu Huyền An vẫn ngồi cạnh bàn đá, gian thuỷ tạ này của y trước giờ vẫn luôn là nơi y lười nhác ăn không ngồi rồi, ngày qua ngày nhàn rỗi ngắm hoa rơi, ngoại trừ người cha ruột cầm gậy tức tối răn dạy y thì ngay cả một tiếng động lớn cũng không có, nhưng lúc này đây đột nhiên bị một câu nói hào hùng "Ta nguyện hi sinh vì đất nước" leng keng leng keng chen vào, quả thực tựa như ném vào một khối kim thạch, chấn động khiến trong đầu y cũng vang lên từng cơn ù ù.
Lương Thú hỏi: "Lại ngẩn người à?"
Liễu Huyền An hoàn hồn: "À không."
Lương Thú chọc chọc huyệt thái dương của y, dường như không tin tưởng lắm, cuối cùng đám lão già râu bạc ấy cũng lần lượt rảo bước như bay, chạy trốn còn nhanh hơn phường trộm cắp.
Liễu Huyền An nghiêng đầu tránh đi: "Bước tiếp theo Vương gia có sắp xếp gì chưa, định âm thầm theo dõi A Sướng, sau khi đám người Phượng Tiểu Kim ngoi đầu ra sẽ lập tức tróc nã bọn chúng rồi quy án sao?"
"Có lẽ sẽ có kế hoạch tốt hơn." Lương Thú nói, "Để hắn ta một mạch đi theo tới hang ổ của Bạch Phúc giáo. Sớm muộn gì cũng phải diệt trừ tà giáo, đất rừng Tây Nam hiểm trở chướng khí dày đặc, không dễ bị công phá, nếu có thể có người tiếp ứng bên trong, đến lúc công phá sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."
Liễu Huyền An lại hỏi: "Cho nên Vương gia cũng không định phái người bảo vệ A Sướng ư?"
"Võ công của Phượng Tiểu Kim rất cao, cùng lắm ta chỉ có thể phái A Nguyệt theo đuôi quan sát từ xa, không thể quá gần người, càng khỏi phải bàn đến việc bảo vệ hắn ta." Lương Thú trả lời, "Tất cả chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn."
"Võ công của Phượng Tiểu Kim rất cao, vậy nếu so sánh với Vương gia thì thế nào?"
"Không phân cao thấp."
Không phân cao thấp? Liễu Huyền An phán định: "Vậy thì Vương gia chắc chắn cao hơn một chút." Dù sao thì tuổi tác hai người bọn họ cũng có chênh lệch, hơn nữa rõ ràng đối phương còn đi cửa hông, luyện tới nỗi dở sống dở chết nửa người nửa quỷ, không tính là bản lĩnh thật.
Lương Thú cười: "Còn có một việc nữa, ngươi là người duy nhất từng dò mạch cho Phượng Tiểu Kim, cho nên ngươi phải nói lại cho A Sướng, làm như thế nào mới có thể tiếp tục giữ lại cái mạng của gã đó."
"Vì bản án cũ của Đàm phủ sao?"
"Đúng vậy." Lương Thú nói, "Hôm đó ở trong núi, gã từng nói Đàm phủ bị diệt môn không phải do gã làm, việc này ta sẽ mau chóng điều tra rõ, nhưng trước mắt gã là người gần với chân tướng nhất, phải giữ được mạng gã."
"Ta có thể cố gắng thử một lần." Liễu Huyền An nói, "Nhưng bệnh của Phượng Tiểu Kim quả thực rất quỷ dị, không thể bảo đảm chắc chắn có thể sống nổi hay không, hơn nữa trung gian còn có một A Sướng...... Hay là Vương gia thương lượng với cha ta một chút, đuổi cả ta lẫn A Sướng ra khỏi sơn trang, như vậy có lẽ sẽ ổn hơn."
Lương Thú nhíu mày: "Ban nãy ngươi còn nói nếu đổi lại là ngươi, chắc chắn sẽ không đồng ý cơ mà?"
"Ban nãy đâu có nói muốn giữ mạng cho Phượng Tiểu Kim, ta đương nhiên không chung hướng rồi, một mình A Sướng làm mồi nhử là đủ." Liễu Huyền An cãi lại, "Nhưng bây giờ Vương gia nói như thế, ta cũng không chắc liệu A Sướng có thể làm được hay không, cho nên ta đành phải đích thân đi." Vấn đề này chẳng phải rất đơn giản sao?
Lương Thú tức tối bật cười: "Hai kẻ kia muốn giết ngươi, với lại đường núi Tây Nam quanh co dốc đứng như hang quỷ, làm gián điệp cực kỳ vất vả, có nói là cửu tử nhất sinh cũng không hề quá, mà ngươi đi hai bước trên đất bằng đã phải ôm cây, tay trói gà không chặt, chưa chắc đã sống nổi tới lúc đến được Tây Nam."
Liễu Huyền An nghĩ thầm, ồ, nghe sao vất vả thế nhỉ, nhưng thôi cũng không còn cách nào khác, đành nói: "Ta biết rồi, cũng được mà."
"......"
Lương Thú cảm thấy lâu lắm rồi mình chưa bị người nào lẳng lặng chọc cho tức nổ phổi như vậy, mà người chọc thậm chí còn không biết là mình đang chọc, vẫn đang nhíu mày một cách chân thành, y hệt một con mèo đang kêu meo meo cào cào ngươi đòi ăn —— hoặc nói đúng ra là còn không bằng con mèo, ít nhất mèo khi biết mối nguy hiểm sắp tới nó sẽ chạy, không bao giờ giữ lấy thái độ ngủ say như quỷ không quan tâm sống chết là gì tựa hẳn vào lưỡi kiếm như thế. Thậm chí hắn còn hoài nghi nếu mình mặc kệ y, chắc có lẽ lần tới khi gặp lại, người này sẽ thực sự thành tiên.
Liễu Huyền An ngáp dài, y mệt rồi.
Lương Thú nói: "Ngươi không cần tới Tây Nam, theo ta quay về vương thành đi."
Liễu Huyền An hỏi: "Vì sao?"
"Chữa khỏi hoàn toàn bệnh đau đầu cho ngươi."
Lý do này nghe có vẻ rất hợp lý. Mấy ngày hôm nay sở dĩ Liễu nhị công tử không bị đau đầu nữa, hoàn toàn là bởi Kiêu Vương điện hạ lúc nào cũng đưa cho y vài thứ mới mẻ khác nhau, bận rộn không ngừng, không cần ngẫm nghĩ tự hỏi, cho nên y cũng không cần mở thế giới bị phong ấn trong đầu ra, vậy nếu sau khi gian thuỷ tạ này yên tĩnh trở lại thì thế nào?
Đương nhiên, nếu Liễu Huyền An muốn bận rộn cũng có thể tiếp tục làm gì đó, ví dụ như nghe lời phụ thân, đi chép sách, xem bệnh, hoặc là sắp xếp dược liệu, muốn bận rộn chân không chạm đất thực ra vẫn rất đơn giản. Nhưng nói như vậy, trong thời gian ngắn có lẽ y sẽ không gặp được Kiêu Vương điện hạ, dù sao thì ngoài việc là bạn của y, hắn còn là vương hầu thống soái, còn rất nhiều việc phải làm.
Lương Thú hỏi: "Không muốn đi à?"
Liễu Huyền An đáp: "Ta suy nghĩ chút đã."
Lương Thú xỉa lại: "Lúc tranh nhau đi chịu chết thì sao sảng khoái thế."
Liễu Huyền An lầu bầu, hai việc này không giống nhau, nhưng ta lười giải thích với ngài.
Lương Thú nói tiếp: "Tìm cho ngươi một cái xe ngựa lớn, muốn nằm thế nào thì nằm, nằm xong lại dậy ăn, ăn xong lại nằm tiếp."
Liễu Huyền An gật đầu: "Được."
Đối diện với một chữ "Được" không cần nghĩ ngợi gì như thế, trong lòng Kiêu Vương điện hạ không thể nói là không khó chịu, nhưng hắn không có ý định cân nhắc rằng lời mình mời hay một cỗ xe ngựa cho tiên ngủ, cái nào nặng cái nào nhẹ, hắn không muốn tự rước lấy nhục, mặc kệ y đã, cứ lôi người ra khỏi thành đã rồi nói tiếp, đến lúc đó trên đường đi hắn chậm rãi tính sổ cũng chưa muộn.
Chiều đến, Lưu Hằng Sướng lại được dẫn tới gian thuỷ tạ, Liễu Huyền An vừa mới viết xong một chồng giấy dày cồm cộp, y cử động cổ tay mỏi nhừ, nói: "Hôm đó ta từng xem mạch cho Phượng Tiểu Kim một lần, tuy chưa dò ra được nguyên do gì mà hắn bị bệnh, nhưng cũng đã phân tích ra một vài nguyên nhân và phương thuốc tương ứng, nếu kể lại thực sự rất rườm rà, cho nên ta viết ra toàn bộ, ngươi đọc trước đi, có chỗ nào không hiểu, ta lại giải thích."
Lưu Hằng Sướng nghe y nói như thể đang nghe chuyện lạ trên cõi thiên đường, trong nháy mắt hắn ta còn nghĩ liệu có phải nhị công tử bị đại công tử bám vào người hay không. Hắn ta đưa tay ra cầm lấy tờ giấy chẩn bệnh trên bàn, đọc từng tờ một, càng đọc càng hãi hùng, trong đó là những kiến thức y lý phức tạp, có rất nhiều thứ mà trước giờ hắn ta chưa từng gặp qua, đây......
Lương Thú ở bên cạnh hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Lưu Hằng Sướng lắp bắp: "Có...... Có nhiều lắm ạ."
Liễu Huyền An ra hiệu bảo hắn ta lấy cái ghế dựa đến đây ngồi.
Lưu Hằng Sướng lúc này vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, bước chân không vững, mãi cho đến khi Liễu Huyền An giảng cho hắn ta hiểu ba bốn vấn đề, hắn ta mới dần hoàn hồn, hoặc đúng mà nói thì chính là dần hồi hồn. Hắn ta lén lút nhìn Lương Thú một cái, thấy biểu cảm của đối phương rất thản nhiên, không hề ngạc nhiên chút nào, hắn mới vô thức ngẫm nghĩ, thì ra nhị công tử lợi hại đến vậy, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng (*)?
(*) Chân nhân bất lộ tướng: nguyên nghĩa là để chỉ những người đắc đạo không dùng thân phận thật của mình để thể hiện ra trước mặt người khác, ý nghĩa sâu xa là cao thủ chân chính không bào giờ khoe khoang mà có thể sẽ ẩn giấu tài năng của mình, không tuỳ tiện thể hiện bản lĩnh của mình.
Nhưng nghĩ lại cũng hơi hổ thẹn, không vì điều gì cả, chỉ là sáng nay lúc rời khỏi gian thuỷ tạ, hắn ta cũng thoáng nghĩ ngợi rằng vì sao Kiêu Vương điện hạ lại có quan hệ thân mật với nhị công tử như thế, nghĩ tới nghĩ lui, trong đó cũng khó tránh khỏi vài chuyện phong nguyệt linh tinh xen vào. Suy cho cùng, cả thiên hạ này ai chả biết Liễu nhị công tử trời sinh có dung mạo tuyệt thế, tuy là nam tử, nhưng trong lịch sử đâu phải chưa từng có chuyện như thế này? Không quá hiếm lạ.
Mà lúc này, hắn ta mới nhận thức được bản lĩnh thực sự của nhị công tử nhà mình, y thuật của y ấy thế mà không hề kém cạnh đại công tử, thậm chí có lẽ còn ngang bằng với trang chủ, y có tài năng xuất chúng, nhưng không hề nóng lòng thể hiện ra bên ngoài, cũng không bận tâm tới hư danh ở thế giới bên ngoài, như thế này thì ngu dại điên khùng chỗ nào, rõ ràng chính là cao nhân thế ngoại.
Chẳng trách lại được Kiêu Vương điện hạ tán thưởng kết giao, ấy thế mà chính hắn ta lại chỉ nông cạn đánh giá con người qua túi da. Lưu Hằng Sướng cực kỳ xấu hổ, giơ tay thấm mồ hôi.
Liễu Huyền An đặt bút chậm rãi viết trên giấy, tay áo rộng được vắt ra sau, lộ ra một đoạn cẳng tay.
Lương Thú hơi nhướn mày.
Cổ tay mảnh mai thuôn dài, như tuyết sương ngưng kết.
_____
Tác giả có điều muốn nói:
A Sướng: Kiêu Vương điện hạ thật thâm sâu.
Bản thân Kiêu Vương điện hạ: Tay trắng thật.
+++++++
09/09/2023
Truyện chỉ đăng tại https://www.wattpad.com/user/hoacuc_dualeo_555