Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 411: Hành động không theo lẽ thường




Sau tiếng nổ lớn đó, thân hình Sở Hưu bất động nhưng Minh Thành lại không nhịn nổi lui lại một bước, ánh mắt đầy kinh hãi.
Bắc Phật tông Đại Quang Minh Tự luyện thể, Minh 'Thành tự ngạo về lực lượng bản thân, không ngờ giờ lại phát hiện lực lượng của Sở Hưu còn lớn hơn hắn!
Sở Hưu thần sắc không đổi, vẫn niết Đại Kim Cương Luân Ấn đánh ra lần nữa.
Trong số tất cả công pháp của Sở Hưu, Đại Kim Cương Thần Lực tuyệt đối không phải mạnh nhất nhưng lại có trợ giúp lớn nhất đối với Sở Hưu trong giai đoạn này.
Võ công Sở Hưu tu luyện vô cùng hỗn tạp, trước khi có Đại Kim Cương Thần Lực, chân khí và tinh thần lực của Sở Hưu đều không kém, điểm yếu duy nhất là lực lượng cơ thể của y.
Đây cũng là hiệu ứng thùng gỗ, một thùng chứa được bao nhiêu nước quyết định bởi tấm ván gỗ ngắn nhất trong thùng.
Khi Sở Hưu đền bù được tấm ván ngắn nhất của mình, y mới thật sự không còn kế hở, ở bất cứ phương diện nào cũng không hề có khuyết điểm.
Hơn nữa khi bế quan tu luyện Đại Kim Cương Thš Lực, Sở Hưu còn luyện hóa nửa quả tim hung thú, khiến cho lực lượng của y lại càng tăng cường. Cho dù giao đấu lực lượng với võ giả Đại Quang Minh Tự, y vẫn chiếm cứ thượng phong.
Đòn Đại Kim Cương Luân Ấn thứ hai đánh ra, Minh Thành cần răng, hư ảnh Kim Cương bùng lên sau lưng, Phật quang cường đại ngưng tụ thành ấn quyết chữ 'vạn' đấu cứng với Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu. Lại một tiếng nổ lớn vang lên, Minh Thành lại lùi lại một bước.
Sở Hưu như chỉ biết chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn, bất luận Minh Thành xuất chiêu ra sao y đều đánh một đòn Đại Kim Cương Luân Ấn ra, đều vừa vặn đẩy lui Minh Thành một bước.
Chin đòn Đại Kim Cương Luân Ấn liên tiếp đánh ra, Minh Thành đã bị ép tới rìa lôi đài. Chuyện này khiến mọi người đều căng thẳng, không biết Sở Hưu có thể triệt để áp đảo đánh bại Minh Thành không.
Hàn Đình Nhất đứng trên đài cao khẽ gật đầu. Lúc này hắn cũng đã nhìn ra thực lực Sở Hưu thật sự xứng đáng với thứ hạng trên Long Hổ Bảng, bất luận lực lượng bản thân hay khả năng khống chế võ thuật đều đã lên tới đỉnh phong trong cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, thậm chí cho dù là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, một số phương diện còn không bằng y.
Lực lượng cơ sở, chân khí cùng tinh thần lực đều có thể dùng ngoại vật để đạt được. Bất luận bế quan, được danh sư dạy bảo hay dùng các loại thiên tài địa bảo, dù sao muốn một võ giả nhanh chóng gia tăng cảnh giới là một chuyện rất dễ dàng.
Nhưng ngược lại sức chiến đấu lại phải thông qua chém giết nhất định mới tăng cường được, điểm này là khó khăn nhất.
Ngay lúc mọi người xung quanh kể cả Hàn Đình Nhất đều cho rằng Sở Hưu sẽ lại xuất một đòn Đại Kim Cương Luân Ấn đánh bay Minh Thành xuống khỏi lôi đài, ấn quyết của Sở Hưu lại đột nhiên thay đổi.
Loại biến đổi này rất nhỏ, những người khác đều không chú ý tới, nhưng Hàn Đình Nhất thân là tông sư võ đạo lập tức cảm giác được không đúng. Đáng tiếc đã
Trong tay Sở Hưu nắm một luồng sáng đầu đuôi nối liền luân chuyển không thôi, chuyển động như Đại Nhật Luân Bàn, ầm ầm đánh ra. Lực lượng ngũ hành tương sinh tương khắc bộc phát ra uy lực không gì sánh nổi.
Nhật Luân Ấn!
Tất cả mọi người không ai ngờ Sở Hưu lại đột nhiên thay đổi thủ ấn, cho dù đối thủ của y là Minh Thành cũng không ngờ.
Minh Thành đón liền chín đòn Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, đã thành phản ứng có điều kiện với biến hóa lực lượng của Đại Kim Cương Luân Ấn, cho nên lúc này cũng vận dụng võ thuật mình am hiểu để ngăn cản, cũng chuẩn bị để ấn pháp của Sở Hưu đánh bay khỏi lôi đài, không định dùng sát chiêu liều mạng.
Nào ngờ Sở Hưu lại hành động không theo lẽ thường, Nhật Luân Ấn đánh ra, Minh Thành phun ra một ngụm máu tươi, nội phủ chấn động, trực tiếp bị đánh xa hơn mười trượng, nện xuống đất hôn mê bất tỉnh. Ai cũng nhìn được sau đòn này Minh Thành không chết cũng phải trọng thương.
Hàn Đình Nhất biến sắc, phãn nộ quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi làm gì vậy? Trước đó ta đã nói rồi, lôi đài Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội là để các ngươi giao lưu luận bàn, không phải để các ngươi hạ sát người khác!”
Sở Hưu nhún vai vô tội: “Hàn tiền bối minh giám, nhiều người quan sát như vậy, ta đâu có hạ thủ giết người. Minh Thành đã chết đâu.
Chỉ có điều thực lực võ giả Đại Quang Minh Tự quá mạnh mẽ, ta cũng phải vận dụng hết tất cả lực lượng bản thân để xuất thủ.
Đao kiếm không mắt, quyền cước vô tâm. Cho dù tỷ thí luận bàn cẩn thận nhưng thụ thương chẳng phải chuyện bình thường à? Nếu lại hạn chế hơn nữa thì mọi người còn ra tay làm gì, cứ ngồi xuống bàn binh trên giấy là được.”
Hàn Đình Nhất hừ lạnh một tiếng, thân là tông sư võ đạo đương nhiên hắn không đi tính toán chỉ lợi ích với tiểu bối như Sở Hưu. Mặc dù ai cũng nhìn ra Sở Hưu đang giảo biện nhưng về mặt quy củ, Sở Hưu quả thật không làm sai.
Hàn Đình Nhất nhức nhối xoa xoa đầu, Sở Hưu làm bị thương nặng Minh Thành thì không sao, nhưng bên Đại Quang Minh Tự lại muốn bùng nổ rồi.
'Thấy Minh Thành trọng thương, bên Đại Quang Minh Tự ai nấy phãn nộ, đám đệ tử như mất đi lý trí, lại có một võ giả nhảy ra lạnh lùng nói: “Minh Nghĩa của Kim Cương Viện Đại Quang Minh Tự, khiêu chiến Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường!”
Hàn Đình Nhất nhíu mày nói với Sở Hưu: “Ngươi vừa thắng một ván, theo quy củ có thể tạm dừng một ván nghỉ ngơi, giờ có định dùng không?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần, ta cũng không sợ xa luân chiến.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Hàn Đình Nhất không nhiều lời nữa, trực tiếp để hai người động thủ.
Dù sao có trận đầu sẽ có trận thứ hai, cứ để họ đánh tiếp là được.
Minh Nghĩa đi lên lôi đài, tuổi tác hắn còn lớn hơn Minh Thành một chút, có điều ra tay lại càng độc ác.
Sau khi lên đài, Minh Nghĩa không nói hai lời, cầm một thanh giới đao lên chém về phía Sở Hưu.
Thanh giới đao bùng lên Phật quang nhưng thế đao lại vô cùng tàn nhẫn, tru tà trảm ma, Từ Bi Phá Giới Đao!
Lòng mang từ bi, thế đao lại ẩn hàm sát cơ vô hạn!
Sở Hưu híp mắt, Thiên Ma Vũ đã xuất hiện trong tay, trường đao giương lên, ma khí cùng huyết sát khí xen lẫn, ngưng tụ thành một luồng chấn động lực lượng vô cùng quỷ dị.
Một đao chém ra, thế đao A Tỳ Đạo Tam Đao ngưng tụ thành một thể, uy thế cường đại tới kinh người.
Người của Đại Quang Minh Tự muốn tìm Sở Hưu báo thù, còn Sở Hưu lại mượn bọn họ tôi luyện lực lượng tự thân.
Khi còn ở Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực, lại luyện hóa một nửa trái tim hung thú, cảnh giới bản thân tăng cương nhưng lại khiến căn cơ Sở Hưu giao động một chút.
Mặc dù chỉ là một chút nhưng Sở Hưu cũng muốn tôi luyện lại cho tới hoàn mỹ.
Gặp phải tình huống này, phần lớn võ giả bình thường sẽ làm theo hai cách, một là tiếp tục bế quan, thẳng tới khi hoàn toàn khống chế được lực lượng này mới thôi.
Còn một loại chính là tôi luyện căn cơ bản thân trong chiến đấu sát phạt. Hiển nhiên Sở Hưu chọn cách thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.