Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 420: Thiên Tử Vọng Khí rèn nhân quả




Còn Sở Hưu đối mặt với một kiếm này của Phương Thất Thiếu, ánh mắt lại mơ hồ lóe lên vẻ hưng phấn.
Biết không địch lại nhưng Sở Hưu vẫn khăng khăng muốn giao thủ với Phương Thất Thiếu, lý do chính là vì chiêu kiếm này của Phương Thất Thiếu!
Tỉnh thần lực của Sở Hưu thăng hoa tới cực hạn, thậm chí hai mắt trở nên trống rỗng, nếu nhìn kỹ vào. thậm chí có thể thấy nhật nguyệt tinh thần luân chuyển qua lại trong mắt Sở Hưu.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, người bình thường chỉ thấy Phương Thất Thiếu đâm hời hợt một kiếm, còn Sở Hưu lại thấy lực lượng nhân quả cường đại!
Kiếm đạo của Phương Thất Thiếu là trước có quả sau mới có nhân, đây là chiêu kiếm tất trúng, ngoại trừ cứng rắn chống đỡ ra, không ai có thể phá vỡ. Cho dù là các tông sư võ đạo tới xem kiếm cũng chưa từng nghe tới kiếm đạo quỷ dị như vậy, có trời mới biết rốt cuộc Phương Thất Thiếu lĩnh ngộ thế nào mới ra.
Nhưng Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu lại vừa vặn tương phản với kiếm đạo của Phương Thất Thiếu, y nhìn thấy là nhân, ảnh hưởng mới là quả.
Cho dù là một kiếm tất trúng, Sở Hưu cũng vẫn thấy được quỹ tích trong đó, sau đó tiến hành dự phán trốn tránh hoặc phản kích. Có thể nói Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu thấy được tương lai, cũng coi là một loại nhân quả.
Cho nên ngay khi Phương Thất Thiếu đâm kiếm tới, Sở Hưu lại đột nhiên bước sang một bướng, chỉ một bước này lại khiến thân hình Phương Thất Thiếu ngưng bặt, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Nhân quả của hắn bị ngắt đứt? Một kiếm này hắn đâm không trúng Sở Hưu!
'Từ khi Phương Thất Thiếu lĩnh ngộ thành công Nhân Quả Kiếm Đạo, cho dù là tông sư kiếm đạo trong Kiếm Vương Thành cũng phải tán thưởng không thôi. Thậm chí đổi lại bọn họ, ngoại trừ mạnh mẽ ngăn cản, bọn họ cũng không biết nên dùng phương thức nào phá giải.
Còn giờ Phương Thất Thiếu cũng không biết Nhân Quả Kiếm Đạo của mình có tính là bị Sở Hưu phá giải không, dù sao giờ nó cũng đã bị ngắt đứt. Nếu cố gắng xuất thủ nữa, vậy một kiếm này sẽ thật sự thất bại.
Gương mặt Phương Thất Thiếu lộ vẻ nghiêm nghị, vốn hắn cho rằng mình chỉ dùng một kiếm là giải quyết được Sở Hưu, nào ngờ lại gặp chuyện kỳ quái nhưu vậy.
Trường kiếm trong tay thay đổi quỹ tích, nhân quả biến ảo, bên kia Sở Hưu lại bước ra một bước, thay đổi nhân quả.
Hai người tay đổi quỹ tích qua lại, cảnh tượng này vào mắt mọi người lại như Phương Thất Thiếu cùng Sở Hưu đang chơi đùa. Một người thế đao đong đưa thong thả, đâm tới nửa lại ngừng, người còn lại rõ ràng là đang đi loạn trên lôi đài.
Nhưng họ thật sự không biết Sở Hưu cùng Phương Thất Thiếu đều đã vận dụng tinh thần lực căng thẳng tới mức cực hạn. Nhân quả thay đổi, giao đấu chính là lý giải của họ đối với võ đạo, cũng là giao đấu về tinh thần lực.
Sở Hưu khăng khăng đòi đánh với Phương Thất Thiếu chính là vì cảnh tượng lúc này. Từ lúc Phương Thất Thiếu thi triển Nhân Quả Kiếm Đạo đánh bại Nhan Phi Yên, Sở Hưu đã có kế hoạch.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật của y rất khó tu luyện, thậm chí căn bản không thể bế quan tiến bộ, chỉ có thể tôi luyện trong giết chóc.
Nhưng cho dù như vậy tiến cảnh của Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng cực kỳ chậm chạp, mãi tới khi Sở Hưu thấy được Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu. Không ngờ nguyên lý của nó lại hết sức tương tự với Thiên Tử Vọng Khí Thuật, đều có liên quan tới nhân quả. Cho nên Sở Hưu mới muốn lợi dụng Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu để tôi luyện lực lượng bản thân.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của Sở Hưu không sai.
Mỗi lân Phương Thất Thiếu thay đổi quỹ tích chiêu kiếm của mình, Sở Hưu lại tận lực dùng tinh thần lực bản thân thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Dưới áp lực như vậy mặc dù tinh thần lực của y căng cứng tới cực hạn nhưng tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật dưới áp lực nặng nề đó lại tiến bộ với tốc độ mắt thường thấy được.
Mà lúc này trong mắt những tông sư võ đạo lại lộ vẻ khiếp sợ.
Bọn họ đều biết Phương Thất Thiếu có thiên phú kinh thiên, cho nên giờ hắn bộc lộ tu vi như vậy cũng không khiến ai ngạc nhiên.
Nhưng không ngờ Sở Hưu cũng am hiểu võ đạo loại nhân quả, còn có thể giằng co với Phương Thất Thiếu tới mức như vậy. Mặc dù bọn họ đều biết giờ Sở Hưu tuyệt đối không phải đối thủ của Phương Thất Thiếu, nhưng rõ ràng Sở Hưu đã có tiềm lực đuổi theo Phương Thất Thiếu.
'Trên đài cao, Tàng Kiếm Sơn Trang Trình Đình Sơn chua xót nói: “Quan Trung Hình Đường đúng là may mắn, trong mấy đời nay anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
'Trước có Sở Cuồng Ca danh chấn giang hồ, sau có Quan Tư Vũ ngăn cơn sóng dữ, thế hệ này lại nhặt không được một Sở Hưu. Quan Trung Hình Đường này đúng là may mắn.”
Trong Ngũ Đại Kiếm Phái, thật ra chỉ có Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Việt Nữ Cung tiềm lực phát triển năm trong thế yếu.
Thế yếu của Việt Nữ Cung là do các nàng chỉ thu nữ đệ tử, còn giang hồ này vốn do nam nhân làm chúa tể. Cho nên có thể nói Việt Nữ Cung từ đầu đã loại bỏ tám thành người trong giang hồ ra ngoài, hơn nữa bản thân Việt Nữ Kiếm
Điển cũng là một nhân tố không ổn định.
Về phần Tàng Kiếm Sơn Trang, nguyên nhân còn đơn giản hơn. Toàn bộ Tàng Kiếm Sơn Trang mặc dù có người ngoài nhưng thực tế Tàng Kiếm Sơn Trang vẫn luôn do nhánh của họ Trình làm chủ, gần tương đương với thế gia.
Cho nên công pháp bí truyền cùng những bảo kiếm cường đại trân tàng của Tàng Kiếm Sơn Trang đều chỉ cho người trong nhánh họ Trình bọn họ sử dụng. Người ngoài cho dù thực lực có mạnh đến đâu, nhà họ trình cũng không yên tâm giao công pháp với binh khí cho họ.
'Tông sư võ đạo bên phía Kiếm Vương Thành cố nén kinh ngạc trong lòng, lạnh nhạt nói: “May mắn thì thế nào? Tiềm lực chứ không phải thực lực. Ván này. Phương Thất Thiếu thắng chắc, hơn nữa sau này Phương Thất Thiếu sẽ luôn thắng. Tên Sở Hưu này mặc. dù có tiềm lực nhưng không uy hiếp được Phương Thất Thiếu của Kiếm Vương Thành chúng ta.”
Trình Đình Sơn cười lạnh một tiếng, không nói tiếp. Mặc dù hắn ngứa mắt với Kiếm Vương Thành nhưng sẽ không lắm miệng trong tình huống như hiện tại.
Phương Thất Thiếu dù sao cũng là người của Ngữ Đại Kiếm Phái, còn Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường. Cho dù giữa Ngũ Đại Kiếm Phái có mâu thuãn nhưng khi đối mặt với người ngoài, bọn họ vẫn đồng tâm nhất trí.
Lúc này giữa trận, Phương Thất Thiếu đã biến hóa liên tục chín kiếm, nhưng chín kiếm này cuối cùng không. đâm ra, đều bị Sở Hưu dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật rốt cuộc phải ủy khuất thu lại.
Còn tỉnh thần lực của Sở Hưu lúc này cũng đã sắp. tới cực hạn, thấy Phương Thất Thiếu còn muốn biến ảo thế đao, Sở Hưu nói thẳng: “Không cần đánh nữa, ta nhận thua.”
Mọi người ở đây đều sửng sốt, thế đã xong rồi? Hai người lượn qua lượn lại vài bước khó hiểu, không xuất tới một chiêu Sở Hưu đã nhận thua? Vừa rồi ai còn nói mình không quen nhận thua, sao giờ nói ra thành thục điêu luyện như vậy?
Có điều, vô luận thế nào, những võ giả dưới đài đều chỉ ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu gì.
Phương Thất Thiếu cõng lại thanh trường kiếm về lưng, hung hăng trừng mắt với Sở Hưu nói: “Hóa ra ngươi lợi dụng ta làm đá mài đao cho ta! Uổng cho ta còn muốn mời ngươi đi ăn, giờ nên là ngươi mời ta mới đúng!”
Phương Thất Thiếu mặc dù không đứng đắn nhưng. không phải ngu ngốc, ngược lại hắn rất thông minh.
Vừa rồi khi giao chiến hắn chỉ một lòng đặt trên kiếm đạo cho nên còn không chú ý. Giờ Sở Hưu đầu đầy mồ hôi lạnh nhận thua, Phương Thất Thiếu mới phản ứng lại. Mặc dù hắn thắng ván này nhưng cũng đã bị Sở Hưu tính kế, giúp đối phương rèn luyện võ đạo.
Từ đầu Sở Hưu đã chẳng quan tâm tới thắng thua, cho nên hắn mi ên trì không biết điều”, kiên quyết muốn giao chiến với Phương Thất Thiếu. Chẳng qua là muốn mượn tay Phương Thất Thiếu tôi luyện tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật của y mà thôi.
Lúc này nghe vậy, Sở Hưu cười cười nói: “Ăn một bữa thì không vấn đề. Có điều ta đoán trưởng bối Kiếm Vương Thành chắc không thích ngươi với ta đi chung với nhau đâu. Hơn nữa sau khi trở lại Kiếm Vương Thành ngươi có đi ra được nữa không cũng là vấn đề. Cái vị không biết là sư huynh hay sư thúc kia của ngươi chắc chắn sẽ mách tội ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.