Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 863: Không gượng dậy nổi




Cơm trưa rất ngon, phòng ăn cũng rất xa hoa, Trần Thương lấy điện thoại ra quay đồ ăn gửi video cho Tần Duyệt.
Hôm nay, vừa khéo Tân Duyệt đang trực ban, giữa trưa tùy tiện ăn một chút, sau khi xem tin nhắn của Trần Thương thì lập tức thẹn quá hoá giận, chụp một túi nước muối sinh lí cùng một túi dịch glucose cho Trần Thương:
- Đây là khẩu phần lương thực tuần này của anh! Mặt hung ác.jpg!
Trần Thương lập tức bị chọc cười, nhưng dục. vọng muốn sống của Trần Thương rất mạnh, sau khi cơm nước xong xuôi, mua ly trà sữa hoa quả mà Tần Duyệt thích uống nhất mang qua đó.
Hiện tại đã hơn hai giờ trưa, nhưng bận rộn cả buổi trưa, Tần Duyệt căn bản không kịp nghỉ ngơi, trở lại phòng trực ban, vừa bước vào, còn chưa kịp thở, đã bị một người trực tiếp ôm lấy!
Tần Duyệt lập tức giật mình thất sắc!
Một loạt thao tác mạnh như hổ, nháy mắt sử dụng các kỹ thuật phòng sói, Trần Thương bị chế phục trong chớp mắt.
Được rồi, Trần Thương thừa nhận bản thân không dám động, sợ tổn thương bạn học Tần liếm chó.
Mà lúc này, Tân Duyệt đã giơ tay muốn chặt bên dưới eo của Trần Thương.
Trần Thương bị dọa đến biến sắc:
- Nghĩ lại đi! Vợ à....
Lúc này, Tân Duyệt mới phản ứng lại, thì ra là Trần Thương!
Trong nhất thời cũng vừa mừng vừa sợ!
Nhưng tay đã sắp đến chỗ quan trọng, nghĩ nghĩ, đây là đồ của mình, lỡ bị hỏng..Đối với mình không có chỗ tốt, nghĩ lại vẫn là thôi đi, sau đó thu tay!
Trần Thương lòng còn sợ hãi,cảm giác từng cơn ớn lạnh truyền từ dưới lên đầu.
Trong lòng nói thầm một tiếng, con gái bây giờ. sao ai cũng bạo lực như vậy?
Con gái không chịu học âm nhạc, thể dục, mỹ thuật, suốt ngày học mấy chiêu phòng thân gì chứ..."
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được lo lắng cho tương lai của mình.
Nhưng mà.. Ôm thật là dễ chịu.. Vẫn chưa thỏa mãn!
Nghĩ tới đây, Trần Thương quyết định giả chết, lại ôm thêm một lúc!
- Còn không buông ra?
Tần Duyệt bị Trần Thương ôm, hừ lạnh một tiếng Trần Thương biến sắc, nhanh chóng buông tay, vội vàng ngồi dậy.
Tần Duyệt sững sờ, nhịn không được thầm mắng một câu: Đồ ngốc, bảo anh buông thì anh buông à? Đồ đần!
Nhưng nhìn Trần Thương lòng vẫn còn sợ hãi ngồi ở trên giường, bỗng nhiên Tân Duyệt thấy lo lắng kì lạ...
Dù sao, Tân Duyệt nhớ lúc ở khoa sinh sản tiết niệu, có một người bệnh bị doa hỏng...
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Duyệt lộp bộp một tiếng, tên này sẽ không bị mình dọa đến không gượng dậy nối..chứ?
Nghĩ tới đây, Tần Duyệt khụ khụ một tiếng, nhìn phía dưới Trần Thương, ám chỉ nói:
- Này! Không có chuyện gì chứ?
Trần Thương thở dài, nhìn Tân Duyệt, vô cùng đáng thương nói:
- Để anh ôm một cái sẽ không có chuyện gì.
Tần Duyệt thấy Trần Thương vẫn là dáng vẻ vô lại, lập tức liếc mắt:
- Thôi đi, muốn mông không?
Ánh mắt Trần Thương lập tức sáng lên, có thể được một tấc lại muốn tiến một thước? cho nên vội vàng gật đầu:
- Có thể chứ?
Tần Duyệt nhìn dáng vẻ đê tiện của Trần Thương, hận không thể một cước đá chết anh ta, quá dâm...
Tần Duyệt xem như nhìn thấu, Trần Thương quả thực là một loại mặt người dạ thú, lúc không mặc áo blouse trằng, vô cùng dê xồm!
Tần Duyệt cởi áo blouse trắng, ngồi trên ghế, thở. dài một hơi, gương mặt ghét bỏ nhìn Trần Thương:
- Anh ra ngoài ăn đồ ngon, cũng không mang chút gì về cho em!
Trần Thương cười nói:
- Buổi trưa ăn ít một chút, tối dẫn em đi ăn lẩu! Phía bên Đông Đại mới mở một quán lầu dê, anh thấy trang trí rất được, tối chúng ta đi thử xem!
Vừa nghe ăn lầu, Tăn Duyệt lập tức cảm thấy mình đã được hồi đầy máu, nếu như lúc này lại có thêm ly trà sữa, tuyệt đối thể lực cũng đầy, lập tức vui rạo rực nói:
- Được!
Ngay lúc này, Trần Thương vội vàng từ phía sau lưng lấy ra ly trà sữa:
- Tèn tén ten! Đây là cái gì?
Lúc Tần Duyệt nhìn thấy trà sữa, mắt cũng sắp bản ra ngôi sao!
Chớp chớp mắt, trong đôi mắt to tràn đây mừng rỡ!
- Cám ơn!
Tần Duyệt nháy mắt dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhẹ nhàng hôn lên mặt Trần Thương một cái!
Sau đó cướp trà sữa đi!
Trần Thương nhất thời sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy một làn gió thơm ập đến, sau đó trà sữa đã không còn.
Trong lòng Trần Thương vui mừng, thế nhưng..biến sắc:
- Hay cho kẻ háo sắc xấu xa, lại dám cợt nhả anh! Còn cướp trà sữa của anh nữa
Sau khi nói xong, Trần Thương còn uất ức xoa mặt, tràn đầy đáng thương, mắt rưng rưng nhìn Tần Duyệt.
Tân Duyệt lập tức trợn tròn mắt, cô làm sao cũng không ngờ...Trần Thương lại vô sỉ như vậy.
- Mặt mũi đâu?
Trần Thương lập tức khôi phục bình thường, cười hì hì, xoay mặt bên phải qua! Nói:
- Ở đây này! Lại thêm một cái!?
Tần Duyệt tươi cười, thân mật nói câu:
- Cút!
Trần Thương nhịn không được hừ một tiếng, sau đó vỗ vỗ đệm giường, cười hì hì nói
- Nào, ngồi chỗ này, gần một chút.
Tân Duyệt nghe xong, lần này không từ chối, ngoan ngoãn đứng dậy, ngồi bên cạnh Trần Thương, nghiêng đầu một cái, vừa vặn có thể dựa trên bả vai Trần Thương.
Trong lòng Tần Duyệt vui mừng, trên mạng nói, chiều cao này mới là chiều cao tình nhân hoàn hảo nhất và thích hợp nhất, chính là cô gái vừa vặn có thể tựa lên bả vai của chàng trai.
Ừm..Quả nhiên cực kỳ dễ chịu!
Tân Duyệt hai mươi bảy hai mươi tám tuổi vẫn có trái tìm thiếu nữ, từng ấy năm chưa từng yêu đương, vẫn luôn ở trong tháp ngà đợi tốt nghiệp, sau đó đến bệnh viện tỉnh số hai.
Bệnh viện tỉnh số hai vẫn năm trong “phạm vi thế lực" của cha cô, bởi vậy cuộc sống cũng khá an nhàn
Nhưng mà, bất kế thế nào, Trần Thương cũng là bạn trai chân chính đầu tiên của cô trong hơn hai mươi năm nay.
Lúc đi học, cô cũng thăm mến chàng trai khác, nhưng dần trưởng thành, cô đần phát hiện, chính mình chỉ là thích họ ở khi nào đó mà thôi, thời gian trôi qua, những cái tên này đều sẽ bị quên lãng.
Tình yêu, đối với Tân Duyệt mà nói, thuần khiết cô đối với tình yêu tràn đầy ảo tưởng mà thiếu nữ nào cũng có.
Dựa vào bả vai Trần Thương, Tần Duyệt miệng ngậm ống hút, ngẫu nhiên hút một hớp trà sữa, bỗng nhiên cảm thấy, đây có lẽ là hạnh phúc!
Nếu thời gian cứ chậm rãi trôi qua như vậy, họ cứ như thế dần già đi, cũng là một chuyện hạnh phúc.
Đương nhiên, tất cả phải được xây dựng dưới tình. huống không có ai mở cửa.
Lúc Tần Duyệt đại khái nghĩ đến con mình nên đi nhà nào...
Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, một bóng người liền chạy vào trong.
Tần Duyệt giống như chú thỏ bị giật mình, vội vàng đứng lên, cầm trà sữa rón rén ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, đàng hoàng, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì.
Chỉ thấy Vương Khiêm đi đến, sửng sốt một chút:
- Ơ? Hai ngươi đều ở đây à? Sao lại không lên tiếng?
Tần Duyệt trợn mắt:
- Tôi trực ban! Tôi không ở chỗ này thì đi đâu?
Trần Thương thở dài:
- Ăn bữa cơm đến hai tiếng đồng hồ, không có chỗ đi, đến phòng trực ban nằm một chút.
Vương Khiêm ồ một tiếng:
- Sao anh không ngủ một chút?
Trần Thương yếu ớt thở dài:
- Chỗ này có con gái, tôi sợ, lỡ như xảy ra chuyện gì đó, người ta cũng không cấu thành phạm tội!
Vương Khiêm suýt nữa bị nghẹn, mà Tân Duyệt suýt sặc trà sữa, hung tợn trừng mắt liếc Trần Thương: Anh muốn chết hả?
Trần Thương vội vàng dùng ánh mắt đáp lại: Bớt giận, bớt giận, kế hoãn binh, kế hoãn binh!
Vương Khiêm liếc Trần Thương:.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
- Thương nhỉ à, tôi nói anh thật không biết xấu hổ! Nếu tôi là Tân Duyệt người ta, nhiều nhất là cắt thận của anh thôi!
Tần Duyệt nghe xong, lập tức phụ họa nói:
- Đúng đấy, anh phải cẩn thận một chút!
Vương Khiêm dạo một vòng rồi rời đi, nhưng Tần Duyệt cũng không dám qua đó ngồi, dù sao..Cô còn chưa muốn bị người ta phát hiện...
Trần Thương bỗng nhiên tò mò hỏi:
- Tại sao em lại thích uống trà sữa?
Tần Duyệt lập tức sững sờ, dường như cũng không có lý do gì:
- Anh đoán xem?
Trần Thương nghĩ nghĩ, bỗng nhiên linh cơ khẽ động:
- Thiếu cái gì bù cái đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.