Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 886: Vị thịt gà 2




Có điều lúc này đang trước mặt Sở Hưu, hắn nào dám nói không muốn ăn đồ Sở Hưu nướng, thậm chí còn phải ra vẻ cảm động tới rơi nước mắt nhận lấy nói: “Đa tạ Sở đại nhân”
Sở Hưu xua tay, lạnh nhạt nói: “Không cần khách khí, Sở Hưu ta xưa nay không bạc đãi người mình, chỉ có điều giờ ta có thể tin tưởng ngươi là người một nhà không?”
Nói xong, Sở Hưu chăm chú nhìn vào hai mắt Viên Cát đại sư, áp lực đó khiến Viên Cát đại sư run lên lấy bẩy.
Cười khổ một tiếng, Viên Cát đại sư nói: “Sở đại nhân yên tâm, lão đạo ta không còn đường lui nữa rồi. Ngài cũng thấy đấy, ta đắc tội với Thiên Sư Phủ và Bái Nguyệt Giáo, Chính đạo Ma đạo đều không có chỗ cho ta dung thân, không đi cùng Sở đại nhân ngài, ta còn đi cũng ai được nữa?”
Sở Hưu không cảm thấy có gì không đúng trong lời của Viên Cát đại sư, hắn suy nghĩ một hồi rồi trăm giọng nói: “Chuyện tiếp theo ta muốn nói với ngươi rất bí mật, bí mật tới mức trừ ngươi ra ta chưa từng nói với bất cứ ai. Thế nhưng, ta mong rằng ngươi có thể giữ bí mật, là một người sống giữ bí mật, chứ không phải người chết ”
Nói xong lời này, Sở Hưu còn dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cảm ứng mọi biến đổi dù nhỏ nhất trên người Viên Cát đại sư, đồng thời y thi triển tinh thần lực tới cực hạn, như một cái lưới lớn bao phủ lấy người Viên Cát đại sư.
Một khi Viên Cát đại sư có dị động gì, vậy Sở Hưu sẽ trực tiếp giết chết hãn, đổi một người khác.
May là Viên Cát đại sư không có dị động gì, ngược lại hẳn nghiêm túc nói: “Sở đại nhân, mặc dù lão đạo ta không phải người tốt lành gì, nhưng ta vẫn luôn tuân thủ quy củ của thầy bói, đây là chuyện duy nhất mà sư phụ ta căn dặn tới chết cũng phải tuân thủ.
Bao năm như vậy, lão đạo ta bói toán đoán mệnh cho người khác nhưng đã bao giờ để lộ một chữ nào đâu. Nếu không, Sở đại nhân nghĩ ta còn sống tới hiện giờ, còn thanh danh nữa sao?”
Lời này của Viên Cát đại sư không phải nói khoác, giới thầy bói vốn làm chuyện tiết lộ thiên cơ, nếu hân còn tiết lộ tin tức về người khác nữa, vậy là thiên tai nhân họa đều đủ, muốn không chết cũng khó.
Sở Hưu gật nhẹ đầu, cũng cau mày tự hỏi, rốt cuộc mình nên nói thế nào để Viên Cát đại sư hiểu rõ tình huống bản thân, lại không thể đem chuyện kinh thế hãi tục chuyển sinh từ thế giới khác này nói ra.
Thấy Sở Hưu đang tự hỏi, Viên Cát đại sư cũng lén lút đặt con gà nướng sang một bên, ra vẻ lắng nghe.
Nửa ngày sau, Sở Hưu trầm giọng nói: “Viên Cát đại sư, ngươi từng nghe tới chuyện chuyển thế chưa?”
Viên Cát đại sư sửng sốt nói: “Đương nhiên từng nghe rồi, đặc biệt là nhánh Mật tông trong giới Phật môn, bọn họ cực kỳ tin tưởng thuyết chuyển thế.
Hơn nữa trong số công pháp Mật tông thật sự có công pháp phong ấn nguyên thần bản thân trước lúc chết sau đó truyền vào cơ thể một đứa bé.
Tới khi đứa bé đó trưởng thành lại dùng bí thuật quán đỉnh thức tỉnh, đây cũng là chuyển thế.
Chỉ có điều bí pháp đó có thiếu hụt quá lớn, một khi trong quá trình này xảy ra bất cứ sai lầm gì, nguyên thần sẽ bị hao tổn, từ đó thành ra ý thức tiêu tán, chuyển thế sẽ biến thành truyền thừa.
Nghe nói trong Mật tông thật sự có người dùng bí pháp này sống hai đời, có điều thiên địa này không cho phép có người trường sinh. Những người đó không
sống được tới đời thứ ba đã chết oan chết uổng.
Hơn nữa cho dù không cố tình chuyển thế, đạo về nguyên thần cũng cực kỷ thần bí, có xuất hiện chuyện như vậy cũng không phải là lạ”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn thẳng và Viên Cát đại sư nói: “Ngươi đã chuẩn bị tâm lý rồi thì tốt. Nếu ta nói ta là người khác chuyển thế thì sao?”
Viên Cát đại sư nghe Sở Hưu nói vậy, gương mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Có điều hắn cũng không sửng sốt bao lâu, chỉ lộ vẻ hiểu ra: "Hóa ra đại nhân là một vị cường giả chuyển thế, chẳng trách có thực lực như vậy, thất kính thất kính. Chẳng hay kiếp trước đại nhân là vị cường giả nào? Không chừng lão đạo ta còn từng nghe nói”
Chuyện chuyển thế đối với người khác có vẻ phá hủy thế giới quan, nhưng đối với Viên Cát đại sư, hắn coi như người kiến thức rộng rãi, không mấy ngạc nhiên, chỉ thấy hiếu kỳ.
Sở Hưu lắc đầu nói: "Ta không phải cường giả gì chuyển thế, nói chính xác hơn ta hắn chỉ là người sống hai đời mà thôi.
Đời trước ta không phải cường giả gì, sau khi bất hạnh bỏ mình, ta lại trở thành chủ nhân của thân thể này, Sở Hưu.
Ban đầu ta cho rằng đây chỉ là chuyện tình cờ, nhưng sau này lại phát hiện, cuộc đời mới này của ta có vẻ không đơn giản.
Ký ức kiếp trước của ta đang từ từ trở nên mơ hồ, thậm chí đã có rất nhiều thứ không thể nhớ rõ được nữa.
Hơn nữa ngươi còn nói có một bàn tay xóa đi mọi thứ liên quan tới ta, biến ta thành một 'người không tồn tại'. Như vậy còn tính là chuyển thế hay không?”
Sở Hưu không nói mình chuyển sinh từ thế giới khác hay chuyện mình phát hiện bản thân có liên hệ nhất định với Độc Cô Duy Ngã.
Chuyện chuyển sinh từ thế giới khác có lẽ Viên Cát đại sư không thế lý giải nổi. Còn vẽ Độc Cô Duy Ngã, những thứ liên lụy quá nhiều, y càng không tiện nói ra.
Cho nên Sở Hưu chỉ nói với Viên Cát đại sư chuyện chuyển thế, dù sao bản chất là hẳn từ một thân thể khác đối sang thân thể này, chuyển sinh từ thế giới khác hay chuyển thế thực chất cũng giống nhau.
Gương mặt Viên Cát đại sư lộ vẻ suy tư, hẳn suy nghĩ rồi nói: “Sở đại nhân, sao ngài biết ngài chuyểnthế?”
Sở Hưu bị câu hỏi này của Viên Cát đại sư làm cho sửng sốt, y cau mày nói: “Kiếp trước ta bất hạnh bỏ mình, sống lại xong liền biến thành người khác, chuyện này chẳng lẽ ta không tự biết hay sao?”
Viên Cát đại sư suy nghĩ câu từ một hồi rồi nói: “Đại nhân, ngài nghĩ lại xem, thứ thật sự chứng minh sự tồn tại của một người rốt cuộc là ký ức, thân thể hay bản thân nguyên thần?”
Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là ký ức, chuyện đoạt xá trước nay không hiếm thấy. Một khi bị người khác đoạt xá, ký ức nguyên bản sẽ bị thanh trừ, đương nhiên thành người khác rồi."
Viên Cát đại sư vỗ tay một cái nói: "Sở đại nhân nói không sai, ký ức mới là quan trọng nhất, cho nên đại nhân vẫn luôn cho rằng mình là người chuyển thế. Theo lý mà nói, khi ta thôi diễn về ngài, ta có thể tính toán ra mọi thứ trong kiếp trước của ngài, vì đây mới thật sự là ngài.
Thế nhưng kết quả lại khác, khi ta thật sự thôi diễn, tất cả mọi thứ về ngài đều bị người ta cưỡng ép xóa bỏ. Chuyện này cực kỳ không hợp lý, vì nó đã liên quan tới chuyện thay đối thiên cơ.
Cho nên chỉ có hai loại kết quả mà thôi. Một là người ra tay che giấu thiên cơ kia có thực lực cao như trời biển, cho nên có thể làm sạch sẽ không một kẽ hở như vậy.
Nhưng lão đạo ta không phải nói khoác, trong đạo về bói toán, trình độ của ta không so được với Hư Tĩnh của Nhân Quả Thiện Đường, nhưng cũng không mấy người sánh được với lão đạo ta.
Thế nhưng ngay cả ta cũng không nhìn ra một chút dấu vết nào, ta không tin trên giang hồ giờ còn ai làm được như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.