Hơn nữa tính cách điên cuồng của Sở Hưu cũng thấm sâu vào lòng người, ngay cả Bái Nguyệt Giáo cũng cho là vậy.
Kẻ này một khi điên lên ngay người mình cũng giết, khiến người ta không cách nào đoán được.
Ngay lúc Sở Hưu kín tiếng rút lui khỏi chiến. trường, bên ngoài Bái Nguyệt Giáo cũng có không ít võ giả đứng đó quan sát trận chiến bên trong.
Trong số đó có người của Phong Mãn Lâu, nhưng cũng có người của một số thế lực nhỏ lén lút tới xem trò hay.
Đương nhiên cũng có người quang minh chính đại tới xem trò, tỷ như Trần Thanh Đế.
Thiên Hạ Minh ở Tây Sở, theo lời hãn nói chuyện này mình không xen vào thì cũng thôi, nhưng nếu không tới xem trò hay, vậy thật quá đáng tiếc.
Cho nên Trần Thanh Đế trực tiếp mang theo Tạ Tiểu Lâu ngồi trên một gốc đại thụ cao khoảng trăm trượng, quan sát trận chiến cách đó không xa.
Thậm chí Trần Thanh Đế còn mang theo một vò rượu, thi thoảng uống một ngụm, thật chẳng khác nào xem kịch, khiến những võ giả Phong Mãn Lâu xung quanh không còn gì để nói.
Lúc này Tạ Tiểu Lâu thấy Sở Hưu thong thả rút lui khỏi chiến trường, hẳn không khỏi thở dài nói: “Sở huynh quả nhiên là Sở huynh, mạnh mẽ đánh một hồi biến cả trận chiến giữa Bái Nguyệt Giáo cùng tông môn chính đạo mình thành sân nhà.
Có điều hân liều mạng thế làm gì? Chẳng lẽ Bái Nguyệt Giáo có giao dịch bí mật gì với hắn?”
Tạ Tiểu Lâu chỉ nghỉ hoặc vì sao Sở Hưu lại bỏ công sức ra giết đám tông môn Chính đạo kia, không nghỉ ngờ vì sao Sở Hưu lại giết Hình Tư Đồ.
Hắn hiểu rất rõ tính cách Sở Hưu. Bất kể tên kia có phải người trong nhánh Ẩn Ma hay không, chỉ cần chọc phải Sở Hưu, vậy chỉ có một chữ 'giết', đơn giản trực tiếp.
Trần Thanh Đế thản nhiên đáp: “Giết sớm giết muộn gì cũng là giết, tiểu tử Sở Hưu này quả thật vượt ngoài tưởng tượng của ta. Nếu để hắn tiếp tục trưởng thành, có lẽ nhân vật chính trong lần Đại chiến chính ma tiếp theo sẽ biến thành hắn.
Có điều thế hệ trẻ hiện nay đều không yếu, nếu ta không nhìn sai, tên tiểu tử Tông Huyền kia cũng sắp đột phá rồi.”
Lần Đại chiến chính ma này, Tông Huyền đương nhiên cũng ra tay.
Ngay trong lúc Sở Hưu giao chiến kịch liệt với võ giả Chính đạo, Tông Huyền cũng đang giết vào giết ra giữa đám võ giả Bái Nguyệt Giáo.
Quanh người hắn bừng bừng phật quang, Minh Vương Ấn cương mãnh hùng hồn. Những nơi hẳn đi qua vô số võ giả Bái Nguyệt Giáo không phải xương cốt vỡ vụn thì bị hẳn trực tiếp đánh chết tại chỗ, cũng khiến rất nhiều người chú ý tới.
Cho nên bên phía Tông Huyền lập tức bị thánh nữ Bái Nguyệt Giáo để ý tới, nàng trực tiếp dùng cổ trùng bao vây lại.
Có điều Bảo Nguyệt Quang Vương Lưu Ly Luyện Kim Thân của Tông Huyền thật sự quá mạnh, mạnh tới mức đám cổ trùng kia thậm chí không thể làm rách da hắn.
Thấy cảnh này Diệp Thiên Tà cũng theo đó xuất thủ, nhưng chỉ vài chiêu đã bị Minh Vương Ấn của Tông Huyền đánh cho hộc máu bay ngược lại
Thấy Tông Huyền lớn lối như vậy, Sơn Quỷ trong Cửu Đại Thần Vu Tế cũng xuất thủ, phối hợp với thánh nữ Bái Nguyệt Giáo vây giết Tông Huyền.
Thế nhưng lấy hai địch một, thậm chí cảnh giới đã cao hơn đối phương, Sơn Quỷ vẫn không thắng được Tông Huyền.
Hơn nữa càng đánh Sơn Quỷ càng cảm thấy không đúng, nhưng không đợi hẳn phản ứng lại, quanh người Tông Huyền đã lấp loáng phật quang lưu ly. Một 'thức Minh Vương Ấn đơn giản nhất hạ xuống nhưng lại như mang theo lực lượng đẩy nghiêng núi đồi, đánh cho Sơn Quỷ hộc máu trọng thương.
Sau khi ấn quyết này đánh ra, khí thế quanh người Tông Huyền không ngừng dâng lên, cuối cùng đến một điểm giới hạn, đột phá, trở thành tông sư võ đạo!
Ba người đứng đầu Long Hổ Bảng ngày trước, giờ đều đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.
Có thể nói lần này nếu không có Sở Hưu, biểu hiện của Tông Huyền là chói mắt nhất.
Trần Thanh Đế ở một bên tặc lưỡi cảm thán: “Thế hệ trẻ hiện giờ thật sự không tệ. Sở Hưu, Trương Thừa "Trình cùng Tông Huyền có lẽ là những võ giả trẻ tuổi thăng cấp lên tông sư võ đạo nhanh nhất trong mấy đời gần đây.
Phương Thất Thiếu cùng Doanh Bạch Lộc phía sau cũng chẳng kém, thật hiếm có. Quả nhiên là thế tranh đoạt thiên hạ, tuấn kiệt trẻ tuổi lần lượt ngóc đầu lên, đều cùng tiến bộ”
Theo ánh mắt của Trần Thanh Đế, bất luận Sở Hưu hay Trương Thừa Trinh đều có thực lực áp đảo võ giả cùng thời đại, thế nhưng giờ lại xuất hiện cả đống, không biết đây là may mân hay là bất hạnh.
Nghĩ tới đây Trần Thanh Đế bỗng nhìn thoáng qua Tạ Tiểu Lâu bên cạnh, giơ tay cốc thẳng vào đầu, đánh cho Tạ Tiểu Lâu lảo đảo suýt ngã.
“Nhìn những người khác rồi nhìn lại ngươi xem, bao giờ ngươi mới có thể trở thành hạng nhất Long Hổ Bảng? Có phải đợi những người trước ngươi đều bước. vào cảnh giới tông sư võ đạo hết rồi mới tới phiên ngươi không?"
Tạ Tiểu Lâu ôm đầu ủy khuất, người ta đột phá, sao mình lại phải chịu xui?
Lúc này trên chiến trường, tình thế lại đảo ngược.
Trước đó rõ ràng là tông môn Chính đạo chiếm cứ ưu thế, dù sao nhân số bọn họ cũng đông đúc hơn.
Sau đó nhánh Ẩn Ma gia nhập, cho dù người của nhánh Ẩn Ma không có ý định xuất thủ toàn lực, hai bên cũng tạo thành cục diện giao đấu ngang tài.
Còn người phá vỡ cục diện này lại vừa vặn là Sở Hưu vừa rồi còn định giả bộ.
Trận đại chiến này của hai bên, cho dù số cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đã vượt qua con số mười nhưng người thật sự gây ra tác dụng mấu chốt lại là các tông sư võ đạo.
Thế nhưng bên phía Sở Hưu đầu tiên phế bỏ ba người của Thuần Dương Đạo Môn, tiếp đó lại dẫn tám người vây công, mặc dù cuối cùng tám người không chết nhưng cũng bị Sở Hưu kéo đi một thời gian, khiến cho chiến cuộc nghiêng sang một bên.
Áp lực của các tông môn Chính đạo tăng lên, lúc này một lão đạo sĩ Chân Hỏa Luyện Thần của Thuần Dương Đạo Môn chợt thấy Trần Thanh Đế ở xa xa quan chiến.
Lão đạo sĩ này tên là Kính Nguyên Tử, là võ giả già đời nhất trong Thuần Dương Đạo Môn, thậm chí còn từng tham gia trận chiến tiêu diệt Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, coi như cùng bối phận tông sư võ đạo Ngụy Thư Nhai.
Đám người đứng ngoài xem trò hay như Trần Thanh Đế không tính là Ma đạo nhưng cũng không phải Chính đạo. Khi hai bên đều không có uy hiếp đến mình, bọn họ bo bo giữ mình, đây mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng lúc này bên phía tông môn Chính đạo lại lâm vào thế yếu, sao các ngươi còn tâm trạng ở đây xem trò, có còn quan tâm tới đại cục hay không? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn giang hồ biến thành giang hồ phủ đầy ma diễm ngày trước hay sao?
Đây là suy nghĩ của Kính Nguyên Tử, Sở Hưu nói đám người Thuần Dương Đạo Môn căn bản không cách nào giao tiếp chính vì lý do này.
Bọn họ chịu nói lý, có điều là cái lý của chính họ.
Kính Nguyên Tử thoát ly chiến trường, nhanh chóng đi tới trước đám người Trần Thanh Đế, trầm giọng nói: "Chư vị, giờ thế cục võ lâm Chính đạo chúng ta đang bất lợi sao các ngươi còn không ra tay, chẳng lẽ muốn chính tà trong giang hồ này điên đảo hay sao?"
Các võ giả đứng quan chiến lập tức nhíu mày.
Bọn họ chỉ tới quan chiến, sao lại liên lụy tới mình?
Trần Thanh Đế nhíu mày nói: "Nực cười, Đại chiến chính ma là chuyện của các ngươi, liên quan gì tới ta?”
Kính Nguyên Tử hừ lạnh nói: “Trần minh chủ không muốn hỗ trợ ngồi nhìn võ lâm Chính đạo chúng ta chiến bại, chẳng lẽ các ngươi đã sớm cấu kết với Bái Nguyệt Giáo?”