Nhìn Sở Hư, ánh mắt Mai Khinh Liên vô cùng kỳ quái nói: “Ta nói này, lần này ngươi định chơi lớn thật đấy à?"
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không phải ta định mà là tên đã trên dây, không thể không bắn.
Nếu ta không chuẩn bị, e rằng có bị lão già Hạng Long lừa chết cũng không biết chết thế nào.”
Mai Khinh Liên khoát tay áo nói: “Được rồi, ta không nhiều lời nữa, tự ngươi có chuẩn bị là được Theo như lời Ngụy lão ngươi là người am hiểu mấy chiêu âm mưu quỷ kế này nhất”
Sở Hưu vẻ mặt chân thành nói: "Ta giỏi nhất thực ra là dùng lý lẽ thuyết phục người khác, khổ cái là giờ rất nhiều người không chịu nói lý, cho nên ta chỉ có thể móc đao ra nói chuyện với họ”
“Vậy sao lúc đối mặt với Hạng Long ngươi không móc đao ra?"
Vẻ mặt Mai Khinh Liên như muốn nói, ta tin ngươi mới là lạ.
“Giờ mà ta dám móc đao với Hạng Long, khéo còn chẳng ra được khỏi hoàng cung
Chính vì có những người thậm chí có lôi đao ra cũng vô dụng cho nên mới cần sử dụng mưu kế”
Mai Khinh Liên hừ khẽ một tiếng rồi nói: “Mấy lời ngụy biện của ngươi ta nghe phát chán ra rồi. Ngụy lão đã đi sắp xép người, ngươi định làm sao để nhét người vào triều đình Bắc Yên?
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta không có căn cơ nào trong triều định Bắc Yên, trừ nhét người vào Trấn Võ Đường, những chỗ khác ta không làm được. Cho nên chuyện này phải giao cho người khác xử lý”
"Ai?"
“Hạng Võ cùng một vị hoàng tử”
Sở Hưu không hề nghĩ ngợi nói ngay, hiển nhiên y đã có kế sách từ trước.
Mai Khinh Liên cau mày nói: “Hạng Võ? Cái tên thích ăn chuối tiêu kia? Ta nhớ hắn cũng là người trong hoàng tộc Bắc Yên cơ mà, có đáng tin cậy không?
Mà ngươi nói hoàng tử rốt cuộc là ai? Ngươi dám khẳng định mấy tên hoàng tử kia sẽ nghe lời ngươi?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Nếu Hạng Võ không đáng tin cậy, hành động dã chẳng lên tới vị trí đại tướng quân Tây Lăng Quân.
Còn là vị hoàng tử nào thì ta phải thăm dò một lượt đã. Có điều ta tin hầu hết các hoàng tử đều muốn ngồi lên ngai vàng kia.
Hơn nữa trong số những hoàng tử này cũng không ít người trong lòng ôm thù hận với Hạng Long. Dù sao chỉ cần thăm dò lần lượt từng người là tìm được lựa chọn thích hợp”
Sau khi báo lại với Mai Khinh Liên, Sở Hưu định tới chỗ Hạng Võ trước.
Hạng Võ và Sở Hưu hợp tác đã lâu, ban đầu chính Hạng Võ giúp Sở Hưu ngăn cản lão tổ Hoàng Phủ thị.
Còn sau đó Sở Hưu cũng hợp tác với Hạng Võ, giúp Hạng Võ nhận được con đường buôn bán của Cự Linh Bang, giúp hẳn nuôi sống tướng sĩ thủ hạ.
Đại đa số mọi người sau khi thấy Hạng Võ đều có cảm giác người này không đáng tin cậy, tỷ như Mai Khinh Liên.
Nhưng thực tế Hạng Võ hiểu chuyện hơn bất cứ ai, làm việc lại hết sức trầm ổn.
Một đại tướng quân không đáng tin cậy không có đã tâm đã không hay tranh thủ lợi ích cho tướng sĩ thủ hạ dưới trướng mình như hắn.
Khi Sở Hưu chạy tới chỗ Hạng Võ còn cố ý mua một rổ chuối tiêu coi như quà tặng, y biết Hạng Võ thích ăn món này.
Có điều ở Bắc Yên thứ này rất khó kiếm, Sở Hưu phải phái người tìm gần nửa Yên Kinh Thành mới ra.
Kết quả sau khi tới phủ đệ của Hạng Võ, Sở Hưu lại võ hụt, hạ nhân nói hẳn tới binh doanh ngoài thành.
Sau khi Sở Hưu tới binh doanh, Hạng Võ lại như đã biết tin từ sớm, chờ trước ngoài cửa doanh. Thấy Sở Hưu mang chuối tiêu tới, hẳn trực tiếp nhận lấy, ngoài miệng còn ra vẻ trách cứ: “Đến chơi thì cứ đến thôi còn mang quà làm gì, Sở đại nhân ngươi khách khí quá."
Hạng Võ đón tiếp Sở Hưu vào quân doanh, vẻ mặt kiêu hãnh chỉ những binh lính thao luyện trong quân doanh nói: “Sở đại nhân, đây Tây Lăng Quân của ta có lịch sử ngắn nhất trong Trấn Quốc Ngũ Quân. Qua tay ta bồi dưỡng hơn mười năm mới phát triển thành bộ dáng như ngày hôm nay, ngươi thấy sao?”
“Binh cường mã tráng!”
Sở Hưu chỉ nói bốn chữ, Hạng Võ đã vui vẻ ra mặt.
Đối với hắn mà nói, bốn chữ này đã là lời khen tốt nhất.
Hơn nữa Sở Hưu không phải cố tình tang bốc Hạng Võ mà là Tây Lăng Quân dưới trướng Hạng Võ quả thật không yếu.
Người giang hồ với võ giả quân đội mặc dù đều tu luyện võ đạo, có điều con đường của hai bên hoàn toàn khác biệt, đặc biệt là giai đoạn trước.
Giai đoạn trước người trong giang hồ đều tu luyện võ đạo dùng để giao thủ một đối một cho nên phát triển tương đối toàn diện. Cái gì mà áp sát cận chiến, binh khí ám khí, thân pháp tốc độ, không cần ngươi tình thông toàn bộ nhưng ít ra cái gì ngươi cũng phải biết một chút.
Nhưng võ giả quân đội lại khác.
Quân đội bồi dưỡng võ giả không có thời gian cho ngươi phát triển toàn diện, cho nên võ giả quân đội chỉ tu luyện hai thứ, một là rèn luyện gân cốt thân thể, hai là tu luyện những kỹ thuật giết người đơn giản nhất nhưng uy lực lớn nhất.
Trên chiến trường vạn người đối chiến, học mấy võ thuật lung tung kia cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ căn kỹ thuật giết người tốt là đủ.
Tây Lăng Quân dưới trướng Hạng Long tập trung lại một chỗ, khí huyết dâng cao, sát ý ngập trời, có thế xưng là tỉnh nhuệ.
Sau khi dẫn Sở Hưu vào doanh trướng, trong đó còn có một võ giả trung niên tướng mạo trắng trẻo, dáng vẻ như một nho sinh.
Sở Hưu khẽ truyền âm: “Ta có chuyện bí mật cần trao đổi với Hầu gia ngài”
Hạng Võ xua tay nói: “Có chuyện gì Sở đại nhân cứ nói thẳng là được. Vị này là Ân La Hoa, thủ hạ tâm phúc của ta, bí mật có lớn hơn nữa cũng không cần giấu diếm hắn.
Nói lại thì lão Ân và Sở đại nhân ngày trước cũng coi như quen biết. Ngày xưa Sở đại nhân vừa thành danh trên đất Yến Đông, lão Ân đang đóng quân tại đó, đảm nhiệm chức vụ thượng tượng."
Ân La Hoa cười ha hả chắp tay với Sở Hưu nói: “Tại hạ nghe danh Sở đại nhân đã lâu.
Ban đầu tại hạ đã cảm thấy Sở đại nhân quả thật bất phàm giờ xem ra ánh mắt ta đúng là không sai.”
“Ân đại nhân khách khí rồi”
Sở Hưu khẽ nhíu mày, chắp tay với Ân La Hoa nói.
Chuyện y muốn nói quá mẫn cảm, thật ra không muốn để người khác nghe.
Có điều nếu Hạng Võ đã giữ Ân La Hoa lại tại đây, Sở Hưu cũng không thể đuổi người đi được.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp nói với Hạng Võ: "Hầu gia, chuyện hôm nay ta muốn nói với ngươi thật sự đại nghịch bất đạo, chỉ được vài tai hai người các ngươi nhưng không thể ra đẳng miệng được.
Đương nhiên cho dù hai người có tiết lộ tin tức này ra, ta cũng không thừa nhận.”
Nghe Sở Hưu cực kỳ nghiêm trọng như vậy, Hạng Võ cùng Ân La Hoa đều hơi biến sắc.
Đại nghịch bất đạo? Sở Hưu này rốt cuộc muốn làm gì?
Nhìn hai người, Sở Hưu trầm giọng nói: “Trước đây không lâu, bệ hạ ép Trấn Võ Đường của ta làm tiên phong tới vùng Cực Bắc đóng quân. Các ngươi cũng biết kết quả của hành động này là gì rồi đấy, đây rõ ràng là khiêu khích Đại Quang Minh Tự”
Hạng Võ cùng Ân La Hoa liếc nhau, bọn họ không phải kẻ ngu, đương nhiên nhận ra có điểm không đúng.
Hạng Võ xoa cằm nói: “Sở đại nhân, ngươi định đắc tội với bệ hạ đấy à?
Ngươi yên tâm, chờ có cơ hội ta sẽ giúp ngươi cầu xin bệ hạ cho”