Lương Tiêu đi đến trước miếu, chỉ thấy miếu thờ một pho tượng thổ địa, ở chính giữa miếu có một đống lửa đang cháy to. Ba gã nông dân cởi trần, cười nói râm ran, một con chó thui lớn đang được quay trên cành củi khô, lửa hồng liếm lên từng thớ thịt, mỡ chảy tong tỏng, xèo xèo thành tiếng. Mùi thơm ngào ngạt bay vào tận mũi khiến hắn nuốt nước bọt ừng ực, lập tức sải bước tiến vào miếu, lên giọng nói:
- Chà, chà! Ba đứa chúng bay thật to gan, lại dám trộm chó của tiểu gia để ăn à, còn không mau theo ta lên quan phủ?
Hắn lúc còn nhỏ đã phiêu bạt giang hồ, cũng đầy kinh nghiệm trộm gà bắt chó, vì vậy nhìn bộ dạng ba gã kia liền biết ngay con chó này lai lịch bất chính nên cố ý lên giọng dọa chúng chạy để còn chiếm lấy thịt chó.
Ba gã thanh niên kinh hãi đều đứng cả dậy, nhưng thấy Lương Tiêu chẳng qua chỉ cô độc một mình thì mới yên tâm. Gã đứng đầu chau mày trừng mắt, cười nói: Truyện "Côn Luân "
- Nhóc con doạ người à, đây rõ ràng là chó hoang mà ông mày bắt được.
Ánh mắt hắn lướt tới sau lưng Lương Tiêu, hai mắt lại sáng lên nói:
- Hóa ra còn đem theo cả đàn bà.
Rồi đưa mắt nhìn hai người kia, cười nói:
- Thì ra thằng tiểu tử này là một tên trộm hoa đấy!
Một gã khác cười nham hiểm nói:
- Đã gặp đây rồi, mọi người cũng nên có phần chơi nhỉ!
Còn đang khua môi múa mép thì bỗng nhiên gáy bị túm lấy, đầu nặng chân nhẹ rồi cùng hai tên kia văng ra khỏi miếu, ngã toác đầu chảy máu, đều hôn mê bất tỉnh.
Lương Tiêu dùng biện pháp mạnh đánh ngất ba người, vừa định hạ Liễu Oanh Oanh xuống thì bỗng nghe xa xa nổi lên tiếng vó ngựa, bụi cát bốc lên, không dưới mười người. Lương Tiêu chau mày, bước ra khỏi miếu, chỉ thấy đằng xa hơn chục bóng đen đang phi như gió giật điện chớp về phía này. Lương Tiêu vỗ con Yên Chi, con ngựa Yên Chi hiểu ý liền lặng lẽ đi vào rừng cây sau miếu. Lương Tiêu cõng Liễu Oanh Oanh lách mình nấp vào sau pho tượng thổ địa.
Chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa dừng lại trước cửa miếu, tiếng bước chân đi dần vào trong miếu, trong đó một giọng nói ồm ồm vang lên:
- Thằng tiểu tặc đó thật là xảo quyệt, không biết đã mang con tiện nhân kia chạy đi đâu rồi? Ồ, trong miếu hình như có người?
Nghe ra đó chính là Lôi Đại Lang. Lại có giọng sang sảng nói:
- Có điều không ngờ rằng con tiện nhân ấy lại có một kẻ cứng đầu như vậy giúp đỡ, thật là ngoài sự dự đoán.
Chính là Sở lão đại kia. Lôi Đại Lang cười nhạt nói:
- Giúp đỡ cái gì, ta thấy hắn là sáng mắt vì gái, hừ bây giờ hai đứa nó không biết chừng lại đang vui vẻ với nhau ở xó nào rồi.
Một người khác cười nói:
- Nghe giọng điệu của Lôi huynh hình như đã bị con nữ tặc ấy làm động lòng rồi thì phải?
Lương Tiêu nghe rất quen tai, nghĩ một chút liền chấn động trong lòng:
- À, là Hà Tung Dương.
Hồi nhỏ hắn đã từng gặp Hà Tung Dương nên vừa nghe đã biết ngay.
Lôi Chấn giận dữ hừ một tiếng, còn chưa đáp lời thì một người khác đã cười nói:
- Ai mà chẳng động lòng? Con nữ tặc ấy tuy tay chân không sạch sẽ nhưng dáng vẻ cũng không tồi đâu.
Hà Tung Dương cười:
- Chúng ta đều có thể động lòng, nhưng Lôi huynh nếu cũng động lòng, chỉ sợ Sở nhị nương làm sư tử Hà Đông gầm lên dọa cho huynh bốn vó chổng ngược, lật cũng không lật lại được ấy chứ.
Mọi người cười ầm cả lên, có người nói:
- Thế chẳng phải là con rùa đen sao? Nói người khác còn giống chứ nói Lôi huynh là rùa đen thì nhất định không giống rồi.
Lôi Chấn không thể nhịn nổi nữa, ngoác mồm ra chửi:
- Hà Tung Dương, cái con bà ngươi đấy, lời này mà Nhị Nương nghe được thì bà ấy còn không lột da ngươi ra ấy chứ!
Có người cười nói:
- Lột da Hà thần bộ thì có gì hay, chi bằng bảo Sở nhị nương lột da con nữ tặc kia đi để mọi người cùng ngắm cho nó đã.
Cả bọn đều là đàn ông, vì vậy lúc nói năng cười đùa lẫn nhau càng lúc càng bỉ ổi.
Đang cười nói, bỗng nghe Lôi Chấn í lên một tiếng, cao giọng nói:
- Ba người này sao thế nhỉ?
Lương Tiêu trong lòng chấn động, đột nhiên nghĩ tới một chỗ sơ hở, bất giác trán toát mồ hôi, sống lưng cũng ướt đẫm. Chợt trong miếu trở nên yên tĩnh rồi nghe một tên trộm cho rên lên một tiếng, chắc là được mọi người cứu tỉnh lại. Chỉ nghe Lôi Chấn hỏi:
- Ai đánh các ngươi nên nông nỗi này?
Gã đó rên rỉ nói:
- Chúng tôi đang… đang nướng thịt chó… bỗng nhiên có một tên vô lại tới, không một tên trộm hoa, hắn cõng một nữ nhân…
Tiếng nói chưa dứt, mọi người đã ồn ào cả lên. Lôi Chấn tức giận nói:
- Chắc là thằng nhỏ đó rồi! – Rồi lại hỏi - Nó đi đâu rồi?
Chắc là hắn đã nóng ruột mà ra tay. Gã kia đau đớn kêu lên:
- Không biết, ối, mắt tôi hoa lên đã bị hắn đánh văng ra rồi… Truyện "Côn Luân "
Chỉ nghe Sở lão đại quát lên:
- Lên ngựa! Chúng nó nhất định chưa chạy xa đâu.
Lương Tiêu vừa thở phào một hơi thì bỗng nghe Hà Tung Dương cười hì hì nói:
- Chậm đã! Thịt chó hình như nướng chín rồi đấy.
Lương Tiêu trong lòng run lên, sống lưng lại toát mồ hôi.
Lôi Chấn không hiểu, nói:
- Hà Tung Dương, việc quan trọng trước mắt mà ngươi còn lo thịt chó cái gì?
Hà Tung Dương cười khẩy nói:
- Con chó này bị nướng cháy đều là vì ba người này ngất đi nên không ai trông coi lửa. Nhưng nhìn chỗ nướng cháy khô kia thì hiển nhiên là chưa được bao lâu, trong khoảng thời gian ngắn đó tiểu tử kia muốn im hơi lặng tiếng bỏ chạy chỉ sợ cũng không dễ đâu.
Lôi Chấn chợt tỉnh ngộ, ha ha cười nói:
- Hà Tung Dương, ai cũng nói ngươi đầu óc quỷ quyệt, quả nhiên không sai. Gừng càng già càng cay, tiểu tặc gặp phải lão tặc, vẫn là lão tặc lợi hại hơn!
Hà Tung Dương nghe thấy trong lời của hắn có ý châm chọc, biết hắn hận bản thân mình vừa rồi đã chế nhạo hắn, lập tức trong lòng hơi bực bội. Nhưng hắn bản tính âm trầm, không tiện trở mặt với Lôi Chấn nên cười ha ha mấy tiếng rồi nói:
- Nếu mà đổi là ta, đã chạy không xa thì dứt khoát…
Bỗng tung người nhảy về phía tượng thổ địa. Rầm một tiếng, tượng thổ địa đổ xuốngép tới Hà Tung Dương. Hà Tung Dương rít lên một tiếng, lách người tránh qua.
Lương Tiêu cõng Liễu Oanh Oanh nhảy ra, chỉ thấy mọi người sớm đã đứng thành một vòng, đang tiến dần vào. Lôi Chấn nhìn thấy Liễu Oanh Oanh, mắt đỏ ngầu ngầu quát lớn:
- Chạy đâu?
Chuỳ sắt của hắn để trên lưng ngựa chưa kịp lấy xuống, bèn song quyền hợp lại, kình phong phát ra, chính là “Bôn Lôi quyền pháp” của Lôi Công Bảo. Lương Tiêu thấy quyền phong của hắn mãnh liệt liền chân không chấm đất, lăng không đá ra, hất thịt chó nhẫy mỡ văng về phía hắn. Thịt chó rất nóng, Lôi Chấn không dám chạm vào nên né người tránh qua, vung tay áo hất khối thịt chó lớn đó bay ra ngoài miếu. Lương Tiêu thấy chỗ sơ hở, vừa định nhảy ra ngoài miếu thì chợt thấy trước mắt bóng người vụt lên, một người tuốt kim kiếm, đầu mũi kiếm chia thành chín đóa kiếm hoa hư hư thật thật đâm về phía Lương Tiêu. Lương Tiêu biết đó chính là ông lão râu dài giương cung bắn ngựa liền lách người tránh qua, chỉ hơi chậm trễ thì đã bị mọi người vây chặt lại. Lôi Chấn tán thưởng nói: Truyện "Côn Luân "
- Sở Cung, chặn hay lắm.
Lương Tiêu thân bị trùng vây thì ngược lại trở nên bình tĩnh, rút kiếm cầm tay, hét dài một tiếng, lấy kiếm thay đao sử ra một chiêu “Sơn Băng Hải Khiếu” trong “Tu La Diệt Thế đao”, tiếng hét hoà lẫn tiếng đao, uy thế kinh người. Sở Cung thấy thế sắc mặt nghiêm trọng nhưng không hề lùi bước, biến thành chiêu “Thất Tâm Hải Đường”, kim kiếm kết thành bảy vòng tròn. Chỉ nghe loảng xoảng, sắt vàng va chạm, Lương Tiêu một mạch phá vỡ sáu vòng kiếm thì thế đã cạn kiệt, cuối cùng bị vòng kiếm thứ bảy ngăn lại. Đường “Tu La Diệt Thế đao” này của hắn nếu do Tiêu Lãnh dùng ra tất uy chấn quần hùng, nhưng trong tay Lương Tiêu thì uy lực đã giảm đi quá nửa.
Lôi Chấn rất hận Liễu Oanh Oanh nên chẳng kể thân phận, phi thân xuất quyền, kình phong tràn ngập, còn ẩn hiện tiếng sấm rền. Lương Tiêu vội vã vung kiếm chém nghiêng, tay Lôi Chấn liền trầm xuống quét lên sống kiếm. Thanh kiếm “Ảo Nguyên” kêu lên leng keng rồi bay vọt ra khỏi cửa miếu. Lôi Chấn hét lên:
- Nếm thêm ba quyền của ông đây!
Song quyền như gió như sấm liên tục đánh ra. Sở Cung cũng múa kiếm soạt soạt đâm vào các đại huyệt trước ngực Lương Tiêu. Lương Tiêu hai mặt có địch, trong lúc nguy kịch dùng ra chiêu “Huyền lương thích cổ”, lộn nhào một cái trên không, miễn cưỡng tránh được đòn hiểm của hai người, bỗng nghe vù một tiếng, một sợi dây sắt to như miệng bát quét tới, trên dây còn có bảy quả chuỳ gang, chính là “Thất Tinh Đoạt Mệnh sách”. Năm đó, sợi dây sắt này bị Tần Bá Phù phá huỷ, sau đó Hà Tung Dương đúc lại sợi nữa, nhưng hắn sợ Tần Bá Phù báo thù nên trốn tránh một mạch năm năm, may mà Tần Bá Phù không để tâm chuyện này. Đến tận nửa năm trước, Hà Tung Dương mới dám ra mặt, chẳng được bao lâu thì tiếp vụ án của Liễu Oanh Oanh. Hắn bỏ chốn quan phủ lâu năm, một lòng muốn lập công nên đã dốc hết sức truy đuổi.
Hà Tung Dương là người xảo trá, trước sau luôn đứng một bên nhìn, chỉ đến lúc Lương Tiêu thế nguy lực kiệt thì mới ra tay. Lương Tiêu thấy sợi dây quét tới bèn ra chiêu “Cửu Tiêu Thừa Long” trong “Lăng Hư Tam Biến”, nhào lộn trên không, mạo hiểm lướt qua phía trên sợi dây sắt. Hà Tung Dương trầm giọng quát lên, tóm lấy đoạn giữa của sợi Thất Tinh tác, sợi dây sắt dài một trượng tám liền vút gió ngóc lên, một chia làm hai như song long rời biển cuốn tới Lương Tiêu. Lương Tiêu thấy vậy vội sử ra “Niệp tự quyết” trong “Như Ý Ảo Ma thủ”, đưa tay đẩy thẳng vào bóng dây sắt, chỉ nghe choang một tiếng, hai đầu dây sắt đã bị hắn làm rối lại thành một cục. Tay phải Lương Tiêu vung nghiêng ra, dây sắt chịu lực xoay ngược rồi quét ngang ngược lại. Chiêu “Thuỷ Hoàng huy tiên” này vốn là từ “Đế Vương cảnh” trong Thiên Cơ thạch trận, khi đã xuất chiêu thì có cái khí thế của “Tần vương diệt sáu nước, uy nghiêm không ai sánh bằng”. Hà Tung Dương không khỏi trong lòng trầm xuống, năm xưa ở Kỳ Ao hắn nếm khổ từ Cửu Như đã thành bệnh trong lòng, rất sợ bị dây trói lại, liền hoang mang vứt bỏ dây sắt, chơi trò lừa lười lăn lộn, lăn xuống đất bỏ chạy.
Lương Tiêu còn chưa kịp rơi xuống đất đã thấy Lôi Chấn, Sở Cung đang xông lên. Trong lúc nguy cấp liền điểm mũi chân xuống đất, tay nắm lấy sợi Thất Tinh tác trên cao, mượn thế xoay chuyển để sử ra chiêu “Thiên Toàn Địa Chuyển”. Sợi thất tinh vốn đã hết lực, bị hắn quay như thế lập tức sống động trở lại, quét khắp bốn phía.
Hà Tung Dương thấy sợi thất tinh vào tay Lương Tiêu lại được sử ra thần diệu như vậy, bất giác vừa kinh sợ vừa khâm phục. Mọi người không cách nào tới gần, tức giận kêu la ầm ĩ. Lương Tiêu nhờ vào lợi thế của binh khí, liền từ từ lùi tới cửa miếu. Sở Cung nhíu mày, kêu lên:
- Lôi Chấn.
Lôi Chấn giật mình, chỉ thấy Sở Cung nhảy ngược lại, nâng pho tượng đất hơn hai trăm cân lên, chợt hiểu ý cũng nhảy theo tóm lấy một đầu, hét lên một tiếng:
- Đi.
Hai người đồng thời dùng lực, tượng thổ địa liền thiên thạch từ trên trời rơi xuống, lao về phía Lương Tiêu. Lương Tiêu vung dây một vòng, định quấn giữ bức tượng lại, nhưng hai đại cao thủ liên thủ cùng ném, lực mạnh biết bao, sợi Thất Tinh không những không giữ được bức tượng mà ngược lại còn bị bức tượng kéo đi, quét về phía hắn.
Lương Tiêu không còn cách nào né tránh, rầm một tiếng bức tượng đã trúng tường đất, xuyên thủng một lỗ to. Bị chặn như vậy, sợi Thất Tinh đã bị tán loạn, Lôi Chấn rảo bước tiến lên, chụp lấy một đầu sợi dây sắt. Lương Tiêu không địch nổi thần lực của hắn, chỉ đành buông sợi dây ra rồi nhảy sang bên phải. Chợt thấy bên phải ánh kiếm loang loáng, trường kiếm của Sở Cung đâm đã tới. Lương Tiêu hai bên gặp địch đành phải lùi lại, nào ngờ phía sau nổi lên tiếng gió, liếc mắt nhìn lại thì thấy Hà Tung Dương hai tay như vuốt chim, một trước một sau chụp về phía Liễu Oanh Oanh. Đấu đến lúc này, Lương Tiêu ngoài cách lo lắng trong lòng cũng chẳng còn cách nào khác.
Cũng vào lúc này, bỗng nghe Hà Tung Dương lớn tiếng kêu “ối”, ngay sau đó sau lưng kêu bịch một tiếng như có người ngã xuống đất. Lương Tiêu cảm thấy trảo phong sau lưng biến mất, nhất thời cũng không kịp nghĩ nhiều, liếc thấy cái lỗ mà bức tượng thổ địa làm thủng trên tường chẳng có ai cản trở bèn thừa cơ chui ra ngoài chạy vào rừng cây sau miếu. Đám người Sở Cung vội đuổi theo phía sau
Lương Tiêu tận dụng bóng đêm, chạy được vài trăm bước trong rừng, bỗng toàn thân chấn động, dừng lại cao giọng quát:
- Xuống cho ta.
Trong rừng im ắng, chẳng thấy ai trả lời. Lương Tiêu tức giận nói:
- Cô còn không xuống thì đừng trách ta đánh người.
Yên lặng một chút, chợt nghe sau lưng có tiếng Liễu Oanh Oanh lười nhác thở phào một tiếng như là ngáp ngủ, cười khẽ nói:
- Ngựa ngoan chạy nhanh lên, lũ ngốc kia vẫn đuổi theo đấy.
Lương Tiêu phì một tiếng, nói:
- Quả nhiên là cô đã tỉnh rồi. Hà Tùng Dương là do cô đả thương đúng phải không? Mau lăn xuống đi.
Liễu Oanh Oanh hai tay ôm lấy cổ của hắn, cười khanh khách nói:
- Tiểu quỷ tức tối kia, chẳng phải anh rất thích được cõng tôi sao? Con nha đầu họ Sở đó dùng hết cả cứng lẫn mềm mà anh đều không chịu bỏ tôi xuống, khiến tôi cũng vui vẻ trong lòng.
Lương Tiêu đờ người ra rồi nhảy cẫng lên:
Được lắm, cô sớm đã tỉnh rồi?
Liễu Oanh Oanh cười khúc khích nói:
- Chạy mau, đằng sau có người kìa!
Lương Tiêu giật mình, co cẳng bỏ chạy, trong chốc lát lại trở về đến ngoài miếu thổ địa. Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Cuối cùng vẫn là ngựa ngoan, chạy còn nhanh hơn cả con Yên Chi.
Lương Tiêu tức giận nói:
- Cô vốn giả say để lừa ta phải không?
Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Tôi đâu có xấu đến thế?
Lương Tiêu tức giận hừ một tiếng, lại nghe Liễu Oanh Oanh thở dài nói:
- Tiểu sắc quỷ, lần này thì tôi không lừa anh, tôi thực sự say thật. Chỉ khi đến khách san mới tỉnh lại một chút, vận công ép rượu ra mất gần nửa tiếng, trong lúc ấy…
Nói đến đây, cô cười một cách thần bí, đưa tay sờ vành tai rồi ghé môi anh đào vào gần tai Lương Tiêu. Lương Tiêu trong lòng chợt sinh ra cảm giác kỳ lạ, chỉ nghe cô nói:
- Những việc anh làm, những lời anh nói lúc trên đường tôi đều nghe thấy hết rồi, hừ, thì ra đồ háo sắc nhà anh cũng không đến nỗi tồi lắm.
Lương Tiêu mặt đỏ bừng bừng, vội nói:
- Ta… ta chỉ muốn đợi cô tỉnh lại để đấu một trận công bằng. Nhân lúc người khác gặp nguy hiểm thì không đáng là hảo hán.
Liễu Oanh Oanh từ trên lưng hắn xuống nhảy xuống, chắp hai tay ra sau, cười nói:
- Thế bây giờ anh muốn gì? Dìm tôi xuống nước à? Được thôi, lại đây.
Nói xong nhắm chặt hai mắt, bộ dạng như mặc cho người ta tùy ý giết mổ. Lương Tiêu thấy vậy ngược lại sinh chần chừ, đành nói:
- Thế cũng được, cứ cho là cô say thật, nhưng đã tỉnh lại sao vẫn còn lừa ta!
Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Nếu như mà tỉnh sớm quá thì sao mà nghe được lời nói từ đáy lòng của anh!
Lương Tiêu hung dữ trợn mắt nhìn cô, bỗng thấy xung quanh bóng người trùng trùng, Sở Cung, Lôi Chấn mang theo gần mười cao thủ mặt lạnh như thép, từ bốn phía vây chặt vào. Hà Tung Dương cũng ở trong số đó, chỉ có điều mặt trắng bệch như tờ giấy, hiển nhiên đã bị nội thương.
Lương Tiêu nhíu mày, khẽ giọng nói:
- Tặc nha đầu, ta không thèm quan tâm đến cô nữa, chúng ta tự lo giữ mạng đi.
Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Làm người tốt thì làm đến cùng, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Phương. Tiểu sắc quỷ, anh làm người tốt thì làm đến cùng đi, tôi còn muốn anh cõng tôi, anh có cõng không hả?
Lương Tiêu tức giận nói:
- Cõng cái đồ quỷ sứ cô ấy! Cô tưởng tôi là thằng ngốc à?.
Liễu Oanh Oanh vỗ tay cười nói:
- Đúng rồi, anh chính là đồ đại ngốc!.
Tiếng cô vừa dứt thì liền nghe có người ha ha cười nói:
- Không sai, không sai! Đừng nói ngươi ngốc, hoà thượng chạy đông chạy tây cũng ngốc một lần như ngươi.
Mọi người nghe thấy tiếng giật mình, thi nhau quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cửu Như ngồi xếp bằng dưới gốc cây, bên cạnh đặt quả chuông đồng lúc trước, tay trái cầm xiên thịt chó nướng đó, tay phải cầm kiếm Ảo Nguyên của Lương Tiêu, cười hì hì xẻo thịt ăn. Liễu Oanh Oanh ngạc nhiên nói:
- Lão hoà thượng, lẽ nào từ đầu đến giờ ông luôn theo sát bọn tôi sao? Truyện "Côn Luân "
Cửu Như cười nói:
- Không phải là từ đầu đến giờ, hai ngươi đi ngựa chạy nhanh, hoà thượng còn phải vác theo chuông làm sao mà nhanh cho được, hà hà, nếu không phải tiểu tử này cùng con bé họ Sở kia mải cười nói đưa tình thì lão hoà thượng có đuổi thế nào cũng không kịp!
Lương Tiêu tím mặt, hoảng hốt nói:
- Ai cười nói đưa tình chứ!
Liễu Oanh Oanh nhìn hắn cười tủm tỉm. Lương Tiêu đã biết cô ta lúc đó đã tỉnh, lại càng quẫn bách.
Cửu Như cười nói:
- Hoà thượng ta đã làm cho người ta say thì tất nhiên cũng phải chịu chút trách nhiệm, có điều…
Lão nhìn Lương Tiêu, gật đầu nói:
- Thằng bé này không chịu lợi dụng lúc người ta nguy khốn! Hay lắm, hay lắm!
Lão nhìn Lương, Liễu hai người bốn mắt nhìn nhau vẻ mặt phức tạp, liền bỏ một miếng thịt chó vào miệng, cười nói:
- Các ngươi không cần phải chú ý đến hòa thượng, cứ tiếp tục ôm ôm ấp ấp, chàng chàng thiếp thiếp đi. Mấy kẻ này cứ giao cho hòa thượng là được!
Rồi liếc bọn Sở Cung, cười nói:
- Các ngươi muốn đi về hay là bò về?
Sở Cung biết thân phận của Cửu Như, mặt trắng nhợt nhưng vẫn không muốn dễ dàng rút lui, cứng giọng nói:
- Võ lâm có chia thành thứ bậc, đại sư địa vị tôn kính sao có thể ra tay với hạng vãn bối chúng tôi được. Gia thúc lát nữa sẽ đến, đại sư lo gì không có đối thủ?
Cửu Như cười đáp:
- Nếu nói như thế hẳn các ngươi muốn bò mà về rồi! Nói hay lắm, hay lắm, hòa thượng sẽ một lòng giúp cho.
Sở Cung biến sắc, thất thanh nói:
- Đại sư chẳng lẽ không giữ quy củ võ lâm?
Cửu Như cười nói:
- Quy củ võ lâm nửa điểm hòa thượng cũng không hiểu, chẳng hay bao nhiêu tiền một cân? Ngươi thử mua hai cân cho hoà thượng này nếm thử xem mùi vị thế nào?
Nói đoạn vứt thịt chó trong tay cho Lương Tiêu rồi nói:
- Thịt chó này chưa đủ lửa, chín chưa kỹ, ăn chẳng có mùi vị gì cả, hai đứa các ngươi nếu không tình tự với nhau thì nướng lại chỗ này, hoà thượng xong việc sẽ lại đến thưởng thức.
Nói xong tay phải chợt đưa lên, quả chuông khổng lồ bên cạnh bay vút lên trời hướng về một cao thủ đối phương úp xuống. Cái chụp này nhanh vô cùng, người kia chỉ thấy hai mắt tối sầm rồi lọt thỏm trong chuông. Cửu Như rảo bước tiến tới, giáng một quyền lên chuông, quả chuông vang rên nhưng hầu hết âm thanh lại bị giữ trong chuông, ngưng đọng chứ không hướng ra ngoài, dội qua dội lại, người trong chuông chỉ thấy ù tai hoa mắt, sùi cả bọt mép rồi ngất xỉu đi.
Một chụp một gõ đó như tiếng chuông lấy mạng, quần hào đồng thời hét lên, dạt ra bốn phía. Cửu Như cười nói:
- Lúc sớm không trốn, giờ thì đã muộn rồi.
Liền nhấc quả chuông khổng lồ lên, lại chụp lấy một người rồi dùng cách cũ đánh cho bất tỉnh. Cứ như vậy, chạy đông đuổi tây, trong chốc lát đã thấy bảy, tám người nằm sõng soài trên đất, chỉ còn lại ba người đang đứng. Cửu Như cười khà khà, nhấc chuông đồng lên rồi chụp về phía Hà Tung Dương. Hà Tung Dương trúng một chưởng của Liễu Oanh Oanh, thương thế không nhẹ nên không có sức mà tránh né. Cửu Như thấy hắn cử động khó khăn thì nhíu mày, cười nói:
- Ngươi bị thương rồi à? Hoà thượng không thèm đánh chó rớt xuống nước!
Nói rồi đẩy quả chuông bay sượt qua Hà Tung Dương, lại hướng về phía Sở Cung chụp tới. Quả chuông chuyển hướng trên không, bị trì hoãn không ít, Sở Cung lại đã phòng bị liền trợn mắt hét lớn, đưa kiếm đánh thẳng vào chuông. Chỉ nghe choang một tiếng, chuông kiếm va chạm, kim kiếm bị gãy làm hai đoạn. Sở Cung hổ khẩu chảy máu, nửa người tê liệt nhưng vẫn tính là thoát được một mạng.
Cửu Như chụp không trúng liền cười khà khà rồi không để ý tới Sở Cung nữa, lại phi đến phía sau Lôi Chấn. Lôi Chấn thấy thế địch quá mạnh, đang muốn bỏ chạy, không ngờ chuông như từ trên trời rơi xuống, ầm một tiếng đã bị chụp lại. Cửu Như vung quyền đánh chuông rồi nhấc chuông lên, không ngờ Lôi Chấn bỗng nhiên lăn ra, song quyền đưa lên đánh vào bụng dưới của Cửu Như. Cửu Như thấy hắn vẫn chưa bất tỉnh thì í lên một tiếng, buột miệng khen ngợi nói:
- Tiểu tử nội lực không tồi.
Trong lúc nói cũng không hề động đậy. Lôi Chấn đánh trúng bụng dưới Cửu Như nhưng lại cảm giác chỗ tay đánh vào mềm mại như dòng nước, trong lúc kinh ngạc liền cố đẩy vào bốn đạo kình lực nhưng chỉ như kiến lay cột, Cửu Như chẳng chuyển động chút nào. Lôi Chấn vô cùng sợ hãi, đang định thu thế thì chợt nghe Cửu Như cười dài rồi cơ bụng đột nhiên đẩy bật ra. Lần này bao nhiêu lực đạo Lôi Chấn đánh vào ông ta trả lại bằng hết. Điều khác biệt là bụng Cửu Như như là hồ lớn chứa nước, đem bốn đạo nội kình của Lôi Chấn toàn bộ tích trữ lại rồi sau đó đột nhiên phát ra như nước vỡ đê, đẩy về phía ngược lại. Lôi Chấn kêu thảm một tiếng, bay văng ra hơn một trượng. Sở Cung tiến lên, vừa giữ vừa đẩy vào sau lưng hắn nhưng vẫn không hóa giải được thần thông của Cửu Như. Hai người cùng lùi lại ba bước rồi ngồi phịch xuống, sắc mặt đều trắng bệch như tờ giấy
Lúc này những người khác lần lượt tỉnh lại, ai cũng ôm đầu rên xiết. Cửu Như xua tay, cười khà khà nói:
- Thôi được rồi, tất cả cút đi cho ta.
Sở Cung đỡ Lôi Chấn đứng dậy, trừng trừng nhìn Cửu Như hậm hực nói:
- Đại sư nếu có gan thì hãy chờ ở đây một lúc.
Cửu Như hơi nhướng đôi lông mày trắng, cười nói:
- Hoà thượng cái khác chẳng to, chỉ có lá gan là không nhỏ.
Sở Cung mặt mũi xanh xám, cùng cả bọn dìu dắt nhau tập tễnh rút khỏi rừng bỏ đi.
Cửu Như thấy cả bọn đã đi xa liền quay vào miếu, thấy Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh mới chất xong củi khô, còn chưa châm lửa. Liễu Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn lão, cười:
- Làm khổ hoà thượng rồi!
Cửu Như lắc đầu nói:
- Tiểu cô nương ngươi tửu lượng không tồi nhưng làm việc lại không thoải mái.
Nói đoạn xé hai mảnh vải hồng dùng để tế thần đốt cháy, rồi cầm hai thanh củi khô để lên, lại lấy ra một cái hồ lô lớn, uống một hớp rồi phun vào lửa, ngọn lửa bùng lên rồi lập tức cháy đượm. Thì ra trong hồ lô đựng một loại rượu cực mạnh. Lương Tiêu không nhịn được, nói:
- Đại hoà thượng, ông khinh nhờn thần linh, uống rượu ăn thịt như vậy, vẫn không sợ Phật Tổ trách tội phạt xuống địa ngục à?
Cửu Như uống một ngụm rượu, cười nói:
- Ngươi thì biết gì? Thế giới này không có Tổ mà cũng chẳng có Phật. Cái gọi là tam thế chư Phật đều đã bị hoà thượng một hơi nuốt chửng rồi! Đã không có Phật Tổ thì còn tin gì nữa hả?
Lương Tiêu nhíu mày không hiểu. Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Tôi biết rồi, ông đã nuốt Phật Tổ giam vào trong bụng nên ông ăn uống no say họ cũng không nhìn thấy phải không?
Cửu Như lắc đầu:
- Sai rồi sai rồi, cái mà ngươi nói chính là cảnh giới của hoà thượng ta ba mươi năm trước.
Liễu Oanh Oanh ngạc nhiên:
- Thế là thế nào?
Cửu Như cười:
- Điều đó còn không đơn giản sao? Có cái gọi là ăn uống bài tiết, Phật Tổ đã ăn được lẽ nào không bài tiết ra được? Tam thế chư Phật sớm đã hoá thành phân rồi!
Lão nhìn thấy bộ dạng há mồm trợn mắt của hai người thì mỉm cười nói:
- Trong bụng hoà thượng ta vốn đã chẳng còn gì, chỉ có hư không rộng lớn mà thôi!
Liễu Oanh Oanh nghe thế thì nhíu mày, bĩu môi nói:
- Hoà thượng nói buồn nôn chết đi được!
Lương Tiêu thì thiên tính nhanh nhạy, cảm thấy lời Cửu Như nói tuy thô tục nhưng ẩn chứa đạo lý rất sâu sắc. Trong lúc suy nghĩ, hắn nhớ đến cha đã giảng cho mình câu chuyện truyền kì về Thiền Môn Lục Tổ là Tuệ Tăng đắc đạo, trong đầu chợt loé lên ánh sáng, buột miệng đọc:
- Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài, nguyên bản vô nhất vật, hà xứ nhạ trần ai (Tạm dịch: Cây Bồ đề vốn không thật sự có thân cây, gương sáng vốn không thật sự có giá đỡ, khởi nguồn vốn chẳng có vật gì, vậy thì nơi nào mới thật sự là cõi trần). Truyện "Côn Luân "
Bài kệ nổi tiếng nghìn xưa này chính là do Lục Tổ Tuệ Năng làm khi đắc đạo, từ đó truyền vào tư tưởng của Ngũ Tổ Hoằng Nhẫn khai sáng ra phái Đốn Ngộ (người dịch: đốn ngộ = chợt hiểu ra chân lý).
Cửu Như nghe vậy, không nhịn được lộ vẻ vui mừng, vỗ đùi nói:
- Nói hay lắm, khởi nguồn vốn chẳng có vật gì, vậy thì nơi nào mới thật sự là cõi trần! Ha ha, nói hay lắm, nói tuyệt lắm!
Liễu Oanh Oanh ngạc nhiên hỏi:
- Hoà thượng ông bị điên à?
Cửu Như cười:
- Nếu như trên thế giới này đều là người điên, đột nhiên xuất hiện một người không điên, ngươi nói xem sẽ ra sao?
Lương Tiêu cười nói:
- Thế thì thật là thảm, bọn điên kia đều sẽ cho rằng người đó là kẻ điên.
Cửu Như vỗ tay cười nói:
- Giỏi lắm, giỏi lắm.
Liễu Oanh Oanh cầm một cành củi khô lên đập đèn đẹt xuống đất, tức giận nói:
- Hai người các ngươi vào hùa với nhau từ lúc nào mà lại quay sang mắng tôi thế!
Cô nhìn cái hồ lô trong tay Cửu Như nói:
- Lão hoà thượng, ông chỉ biết uống một mình mà không mời tôi à?
Cửu Như cười:
- Hoà thượng quên mất.
Nói đoạn ném hồ lô qua, Liễu Oanh Oanh uống một ngụm, chỉ cảm thấy trong cổ họng như bị dao cắt, bất giác nhíu mày nói:
- Quả là rượu mạnh.
Cửu Như cười:
- Đó là bảo bối của hoà thượng, không dễ cho người ngoài uống đâu.
Lương Tiêu cười nhạt nói:
- Tặc nha đầu, cô còn dám uống à?
Liễu Oanh Oanh liếm cặp môi đỏ hồng, cười hì hì nói:
- Tôi cứ thích uống đấy, uống say rồi còn muốn anh cõng nữa!
Lương Tiêu giằng lấy hồ lô, nói:
- Không được uống nữa!
Liễu Oanh Oanh trầm mặt nói:
- Anh là cái gì của tôi chứ, tôi uống rượu anh cũng quản hả?
Liền giơ tay định giật lại, Lương Tiêu lùi về một bên rồi ngửi ngửi, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, không thể chịu được cũng uống một ngụm, lập tức nhăn mặt thở ra một hơi dài, nói:
- Như là nuốt lửa ấy!
Liễu Oanh Oanh thừa cơ cướp lại hồ lô, uống một ngụm to rồi hé miệng cười, xinh đẹp không gì sánh được. Cô cũng chẳng thèm để ý đến bộ dạng của thục nữ gì gì, cứ tay bốc thịt chó, miệng uống rượu nặng, ăn uống no say như Cửu Như. Lương Tiêu đứng một bên nhìn chỉ cảm thấy bó tay chẳng biết làm thế nào.
Cửu Như lắc đầu cười nói:
- Nói về tự nhiên, cởi mở thì tiểu tử nhà ngươi còn xa mới bằng con bé này.
Lương Tiêu hừ một tiếng, nói:
- Ai không tự nhiên chứ!
Rồi ngồi bệt xuống, cắt một miếng thịt chó nhai ngấu nghiến. Cửu Như lắc đầu nói:
- Ngươi là giả vờ tự nhiên chứ không phải là tự nhiên thật.
Lương Tiêu ngẩn người, lại nghe Cửu Như nói:
- Ngươi có thể tự kiêm sở trưởng ba nhà, gặp những điều kỳ diệu, tính giác ngộ cao, võ công uyên bác, trừ Thích Thiên Phong của Đông Hải thì e là đời nay chẳng ai bằng được. Truyện "Côn Luân "
Lương Tiêu trong lòng thầm ngạc nhiên “Lão hòa thượng lại nhìn ra nguồn gốc của ta ư?” liền thuận miệng hỏi:
- Thích Thiên Phong là ai?
Cửu Như khẽ cười, nói:
- Đáng tiếc, ngươi cũng giống như hắn làm người bị nhiều trói buộc nên đời này kiếp này cũng không thể đạt tới cảnh giới cao nhất.
Lương Tiêu nghe đến buồn bực, cười nhạt nói:
- Có quỷ mới tin ông.
Cửu Như nhướng lông mày trắng, bỗng ha ha cười lớn rồi ném hồ lô lớn trong tay cho Liễu Oanh Oanh, giơ chiếc gậy gỗ mun lên điểm tới ngực Lương Tiêu. Lương Tiêu giật mình, hai tay chống đất lộn một cái về phía sau.
- Hay lắm!
Cửu Như tiếng như chuông đồng, vươn người đứng dậy, giơ tay ra là chiếc gậy gỗ mun đã đến trên đầu Lương Tiêu. Ông ta xuất chiêu không hoa mỹ, nhưng gậy đánh ra liền như trời sập, uy thế không gì chống nổi. Chỉ nghe bộp một tiếng, đầu Lương Tiêu đã trúng một gậy. Cửu Như ra tay tuy nhẹ nhưng vẫn đánh cho hắn đầu óc choáng váng. Lương Tiêu cả kinh, định giơ tay lên thì lại bị một gậy vào tay, định giơ chân lên thì cũng ăn một gậy vào bắp chân. Cây gậy đó cứ như bóng theo hình, bất kể Lương Tiêu né tránh thế nào cũng đều vô ích. Trong tiếng quát tháo, chỉ thấy hai người một gậy nhanh như điện chớp, bay nhảy trong miếu đổ khiến người ta nhìn không chớp mắt. Liễu Oanh Oanh nhìn mà bội phục, thầm nghĩ: “Tiểu sắc quỷ võ công luyện đến mức này dĩ nhiên không tồi, nhưng lão hoà thượng thì thật như thần tiên rồi.” Liền tay chống cằm ngơ ngẩn nhìn tới mức xuất thần. Truyện "Côn Luân "
Hai người lấy nhanh đánh nhanh, đánh tới một trăm chiêu, Lương Tiêu cũng vừa vặn trúng đủ một trăm gậy, không hơn không kém. Cho dù Cửu Như nương tay đánh không đau nhưng trong mắt Liễu Oanh Oanh thì hắn cũng đã mất mặt, nửa điểm thể diện cũng không còn. Đến khi lại bị một gậy nữa thì chợt đứng lại, tức giận thở hồng hộc nói:
- Không đánh nữa!
Cửu Như thu gậy lại, cười nói:
- Đã phục chưa? Võ công ngươi học được cả một bồ mà chẳng dùng được vào đâu.
Nói đoạn lại ngồi bên đống lửa, uống một ngụm rượu rồi vẫy tay nói:
- Lại đây, lại đây, ngươi ngồi xuống đi!
Lương Tiêu vẫn đứng yên bất động.
Liễu Oanh Oanh trong lòng biết rõ Cửu Như muốn chỉ bảo cho Lương Tiêu, nhưng Lương Tiêu bị đánh một trận không còn mặt mũi nào, liền nửa giận nửa cười kéo hắn nói:
- Tiểu sắc quỷ, qua đây ngồi.
Lương Tiêu vùng vẫy một chút rồi hậm hực ngồi xuống. Cửu Như cười khành khạch nói:
- Vẫn là mỹ nhân kế có tác dụng.
Rồi ném hồ lô cho Lương Tiêu, cười nói:
- Còn dám uống nữa không?
Lương Tiêu nói:
- Có con ông mới không dám!
Liền bưng lên uống một ngụm, rượu mạnh vào bụng vô cùng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn không chịu tỏ ra yếu kém, bèn ra sức nhẫn nhịn uống thêm hai ngụm nữa.
Cửu Như cười:
- Tính giác ngộ của ngươi thật ra cũng không tồi, chỉ tiếc là tham nhiều nên chẳng được, một mực học lại người khác, luyện đi luyện lại cuối cùng thì vẫn là công phu của người khác chứ chẳng phải bản lĩnh của ngươi!
Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- Tại sao là công phu của người khác?
Cửu Như cười:
- Câu này hỏi đúng vào điểm chủ chốt. Học công phu của người khác thì nói chung cũng chỉ hạn chế trong đạo lý của người khác, chỉ biết bắt chước chứ không biết nâng cao, vì vậy cứ có đường lối là đi theo, luyện đi luyện lại cũng chỉ là cảnh giới “Võ Kỹ”. Nếu gặp kẻ lợi hại thì trong vài chiêu là nhìn ra được thực lực của ngươi.
Liễu Oanh Oanh nghe thấy thú vị, liền chen vào nói:
- Hoà thượng, thế công phu của bản thân là gì?
Cửu Như cười đáp:
- Công phu của bản thân chính là đạo lý của chính mình, chỉ có mình hiểu rõ mà người khác không ai biết được, vì thế vận dụng ảo diệu thế nào đều do lòng mình, không bị bó buộc, biến hoá không hạn chế, đó là cảnh giới “Đạo”. Võ kỹ có hạn nhưng võ đạo thì vô bờ.
Lão nhìn Lương Tiêu cười hề hề nói:
- Võ công của ngươi cũng không kém, nhưng có một cái vòng không to không nhỏ trói buộc ngươi, nếu ngươi hiểu được nó là cái gì thì có thể cưỡi sét lên trời, tuỳ ý biến hoá, còn nếu không hiểu ra thì có luyện cả đời cũng khó mà từ võ kỹ đạt đến võ đạo, chung quy cũng chỉ chạy trong cái vòng đó mà thôi.
Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- Thế cái vòng đó là cái gì?
Cửu Như đáp:
- Hoà thượng không nói được. Nếu như nói ra thì đó là công phu của hoà thượng chứ chẳng phải là công phu của ngươi rồi. Cảnh giới của võ đạo như trăng sáng trên trời, thuỷ ngân dưới đất chẳng đâu không có, thuận theo tự nhiên. Những lời hoà thượng nói hôm nay chẳng qua chỉ là trồng xuống một hạt bồ đề, còn nở ra vạn đoá hoa bát nhã, hà hà, lại chẳng phải là việc của hoà thượng nữa!
Cửu Như chính là người lỗi lạc trong thiền lâm, mọi lời nói hành động đều ẩn chứa thiền cơ, nghiên cứu đạo thiền không chú trọng đường lối xưa cũ. Cho dù là đạo lý của Phật Tổ ở Tây Thiên thì cũng những thứ đã lỗi thời chẳng đủ dùng, chỉ có vượt trên cả Phật Tổ mới thực sự là có bản lĩnh. Vì vậy trong võ công cũng ra sức mong màu xanh sinh ra từ màu lam, tự sáng tạo ra cảnh giới mới. Đây thực sự là đại trí tuệ rung chuyển trời đất, Lương Tiêu trong lúc ngắn ngủi sao có thể hiểu rõ được, nhất thời cứ chống cằm suy nghĩ. Liễu Oanh Oanh uống hết ngụm rượu, cười khanh khách nói:
- Hoà thượng à, ông nói cảnh giới thế này, cảnh giới thế nọ, vậy tôi hỏi ông, ông là cái cảnh giới gì?
Cửu Như cười mỉm, nói:
- Cảnh giới của lão hoà thượng à?
Lão cầm hồ lô rượu, uống một ngụm lớn rồi bỗng nhiên gõ gậy xuống đất, sang sảng nói:
- Gậy đánh khắp mười phương thế giới, há miệng thổi vỡ cổng trời, đưa tay khuấy động cả biển Đông, chà! một cước đá đổ núi Tu Di!
Liễu Oanh Oanh lúc này cũng đã có mấy phần say, nghe thấy những lời đó thì che miệng cười nói:
- Nhìn lão quỷ đầu to nhà ông, tôi thấy là ông nói khoác thì có.
Cửu Như vỗ tay cười nói:
- Hay cho câu nói khoác.
Lão còn chưa dứt lời thì ngoài cửa cũng có người nói:
- Hay cho câu nói khoác.
Cửu Như ha ha cười nói:
- Con sâu nói leo, ngươi đã đến rồi!
Người kia nói:
- Lão già nghiện rượu, ta đã đến đây!
Cửu Như phì một tiếng, gõ xuống đất hát:
- Hồ ly hoang học sư tử gầm, Hoàng Hà chín khúc sông ngừng chảy, trên trời dưới đất tuyết ngập tràn, Nhị Lang chết cóng gọi Thiên Cẩu.
Người kia cười đắc ý, cũng hát:
- Trời đất mênh mang như tất cả, quay đầu nhìn lại biến thành không, bốn chân giẫm nát ngói lưu ly, hồ ly nhảy vào trong hang sư tử.
Tiếng hát chưa dứt, một ông lão áo đen mũ cao phất tay áo, mặt trắng như ngọc, râu đen như mực, mắt phượng mày dài, hình dáng khác người.. Liễu Oanh Oanh nhìn cũng động lòng, thầm nghĩ: “Người này hồi trẻ chắc chắn là một nhân vật rất anh tuấn”. Rồi liếc Lương Tiêu, bất giác mỉm cười: “So với tiểu sắc quỷ này thì đẹp trai hơn nhiều. Nhưng không hiểu sao mình vẫn cảm thấy tiểu sắc quỷ dễ coi hơn, toàn làm cho người ta vui vẻ.” Lương Tiêu thấy cô chằm chằm nhìn mình, vẻ mặt cổ quái thì chợt thấy toàn thân rung động, trong lòng suy đoán loạn xạ: “Cô ta nhìn ta như thế, là trên mặt ta có vết bẩn hay là có việc gì đó không ổn?”
Lại nghe Cửu Như nhổ nước bọt, nói:
- Sao lại không phải là “Sư tử nhảy vào hang hồ ly” chứ? Lão sắc quỷ, ngươi quen làm hồ ly rồi, sửa cũng không được ư?
Ba chữ “Lão sắc quỷ” nói ra đột ngột khiến Lương, Liễu hai người đều cảm thấy kinh ngạc. Ông lão mũ cao kia chỉ cười khẽ nói:
- Gầm thét bốn phía, chém giết mười phướng là cảnh giới của hoà thượng ngươi, Sở mỗ đây thân mình còn lo chẳng xong, sao làm nổi sư tử chứ.
Cửu Như phì ra nói:
- Nói như đánh rắm.
Ông lão mũ cao nói:
- Thối thật, thối thật!
Cửu Như hừ một tiếng, nói:
- Chưa giao đấu đã tự làm mất khí thế, chả trách lão sắc quỷ ngươi chỉ làm được thiên hạ đệ nhị kiếm, không sao làm nổi thiên hạ đệ nhất.
Lương Tiêu nghe thấy hơi ngạc nhiên, ngắm nghía ông lão mũ cao thầm nghĩ: “ Lão sắc quỷ này là thiên hạ đệ nhị kiếm, nhưng không biết thiên hạ đệ nhất kiếm là ai?” Lại thấy ông lão mũ cao khẽ cười nói:
- Lời này của lão hoà thượng ngươi thật là vô vị. Làm người tối kị quá tham, việc gì mà cứ phải làm đệ nhất chứ? Đã là đứng ở đỉnh cao, tiến thì vách cao nghìn thước, lùi thì đất xa trời cao, đại thành nhược khuyết (thành công lớn vẫn có chỗ khuyết thiếu), cũng chẳng có gì hay.
Cửu Như cười:
- Ha ha, đại thành nhược khuyết cái con mẹ nó, hoà thượng thích nhất là lên trời xuống đất, mình ta độc tôn.
Ông lão mũ cao thản nhiên nói:
- Nhặt nhạnh chút trí khôn của phật Thích Ca thì có gì là bản lĩnh chứ?
Cửu Như cười khẩy nói:
- Thích Ca Mâu Ni mà dám nói như thế thì cứ để hoà thượng một gậy đánh chết vứt cho chó ăn.
Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh nghe mà phải quay lại nhìn nhau, đều nghĩ: “Lão hoà thượng này đến Thích Ca Mâu Ni còn không coi ra gì, chẳng phải quá cuồng vọng sao.”
Thì ra theo kinh Phật truyền lại, Thích Ca Mâu Ni sơ sinh là Xá Lợi vương gia, đưa ánh mắt đại trí nhìn khắp mười phương thế giới, mặt đất dâng lên hoa sen vàng dưới chân. Sau đó Ngài đi bảy bước về bốn phía đông tây nam bắc, tay chỉ trời tay chỉ đất dùng sư tử hống: “Trên dưới cho tới bốn phương không kẻ nào hơn được ta.” tạo thành phong cách một phái. Đệ tử Thiền Tông đời sau đều lấy vượt qua Phật Tổ làm nhiệm vụ, độc lập đi con đường riêng không khuất phục bởi bất cứ thần tượng nào. Đức Sơn thiền sư từng viết kinh “Thóa Phật” (phỉ nhổ Phật), Đơn Hà thiền sư cũng có hành động “Thiêu Phật” (đốt Phật), đều là vì muốn phá bỏ chướng ngại trong lòng, cầu được viên mãn, vượt lên trên chư Phật. “Đại thành nhược khuyết” lại là lời Lão Trang bàn về việc trốn đời cầu toàn. Cửu Như nghe thấy đương nhiên không vui.
Hai ông lão này nói năng đều mang hàm ý sâu sắc. Lương, Liễu hai người tuổi trẻ hiểu biết ít, đương nhiên nghe mà mơ mơ hồ hồ. Bỗng thấy Cửu Như quay người lại chỉ vào ông lão mũ cao, cười hì hì nói:
- Lão này họ Sở, tên là Tiên Lưu. Chữ Tiên trong thần tiên, chữ Lưu trong hạ lưu, ý là dáng vẻ như thần tiên nhưng tính vốn hạ lưu. Đừng nhìn lão dễ coi, thật ra chính là một lão sắc quỷ có danh tiếng, chuyên dụ dỗ con gái nhà lành, chia rẽ vợ chồng nhà người khác. Trên đến phi tử của Phiên vương, dưới tới viên ngọc trong nhà, nếu lọt vào mắt lão thì chưa từng có ai chạy thoát. Con bé con, ngươi vốn xinh đẹp, nghìn vạn lần phải cẩn thận, đừng để lão ta lừa đấy nhé…
Sở Tiên Lưu mặt hơi trầm xuống, nhướng mày nói:
- Lão lừa trọc đầu nhà ngươi lúc nào mọc ra cái lưỡi dài thế, toàn là nói năng vớ vẩn?
Cửu Như lườm lão một cái, cười đắc ý nói:
- Hoà thượng biết rồi, lão sắc quỷ ngươi ngoài mặt thì giả vờ tức giận, trong lòng lại chẳng nở ra từng khúc, đắc ý không ai bằng ấy chứ.
Liễu Oanh Oanh khổ sở nhịn cười, đẩy đẩy Lương Tiêu khẽ nói:
- Lão ta là lão sắc quỷ, anh là tiểu sắc quỷ, một già một trẻ, chẳng lẽ anh và lão ta cùng giuộc?”
Lương Tiêu tức giận, trợn mắt nhìn cô, Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Tức giận cái gì? Tôi trêu anh cho vui thôi! Anh tuy là tiểu sắc quỷ nhưng không vô lễ với tôi, cho nên tiểu sắc quỷ nhà anh tuy là sắc quỷ nhưng vẫn còn chưa lớn.”
Lương Tiêu nhìn thấy vẻ cười như hoa, giọng như châu ngọc của cô thì trong phút chốc, mọi sự tức giận trong đầu đều tan biến hết, bất giác thầm mắng bản thân không biết tranh giành, chưa hết sức đã rút lui. Llại thấy Sở Tiên Lưu như là có tâm sự, ngơ ngẩn nhìn nóc nhà, hồi lâu mới thở dài nói:
- Tuổi trẻ phóng đãng, chẳng thể quay đầu.
Cửu Như cười nhạt nói:
- Ngươi chỉ một câu tuổi trẻ phóng đãng là xong việc, còn đám con gái bị ngươi làm khổ thì nói sao hả? Truyện "Côn Luân "
Sở Tiên Lưu mặt lộ chút khổ sở, thở dài nói:
- Những chuyện phong lưu tội lỗi đó đừng nhắc tới nữa.
Cửu Như í lên một tiếng, cười nói:
- Lạ quá, lão già ngươi sao lại thay đổi tính nết thế này, năm xưa oai phong lẫm liệt, bừa bãi biết bao. Hiện giờ lại nói những lời nhụt chí vậy? Hay là…
Sở Tiên Lưu chợt ngắt lời lão, nói:
- Lão hoà thượng, ông không cần lôi đông kéo tây làm phân tán ta. Ta đến đây vì việc gì, hẳn ông cũng rõ.
Cửu Như cười: Truyện "Côn Luân "
- Hoà thượng hiểu gì chứ? Hòa thượng mơ hồ quá đi chứ.
Sở Tiên Lưu không nhịn được, mắng:
- Hoà thượng nhà ngươi thật là đồ lười nhác vô lại đệ nhất trong thiên hạ.
Cửu Như liên tục xua tay nói:
- Sai rồi, sai rồi, nói đến lười nhác vô lại thì hoà thượng chỉ đứng thứ hai thôi.
Sở Tiên Lưu trong lòng thầm ngạc nhiên, nghĩ tới hoà thượng này cô độc cao ngạo, điên cuồng khinh đời, trước nay chưa từng cúi đầu với ai, hôm nay sao lại tự nhận đứng thứ hai? Bất giác cười nói:
- Hoà thượng ông tự nhận là thứ hai thì ai dám xưng thứ nhất chứ?
Cửu Như uống từ từ một ngụm rượu, thản nhiên nói:
- Kẻ đệ nhất lười nhác vô lại trong thiên hạ ấy à, chính là thằng đồ đệ không biết tự vươn lên của hoà thượng.
Sở Tiên Lưu cười:
- Người cô độc như ông cũng có đồ đệ sao?
Cửu Như nói:
- Có gì đáng cười chứ? Hòa thượng có cha có mẹ, sao lại không thể có đồ đệ?
Sở Tiên Lưu sững người, nói:
- Nói cũng phải, đúng là Sở mỗ thiển cận rồi. Nhưng mà nói đồ đệ lười nhác vô lại hơn cả lão hoà thượng ông thì ta vạn lần không tin.
Cửu Như tay vuốt chòm râu trắng, lộ vẻ khổ sở buồn bực, nói:
- Đấy gọi là mỗi vật lại có một vật hàng phục được, đậu phụ thêm nước kho. Hòa thượng mạng nhỏ phúc bạc, vốn muốn thu một đệ tử phòng tuổi già, nào ngờ thằng đó tham ăn lười làm, không kính trọng sư phụ, ngược lại còn ép ta ăn xin dọc đường để cho nó tiêu phá. Thử nghĩ hòa thượng hoành hành nửa đời, có bao giờ yếu thế đâu? Cuối cùng lại bị một thằng tiểu tặc cưỡi lên đầu ỉa đái vung vãi, giết thì không được, bỏ cũng không được, chả khác nào củ khoai nóng bỏng trên tay. Hừ, lão sắc quỷ ngươi nói xem, đó chẳng phải là kẻ đệ nhất lười nhác vô lại trong thiên hạ thì là cái gì?
Sở Tiên Lưu nửa tin nửa ngờ, nghĩ bụng: “Lão hoà thượng này nói nửa giả nửa thật, giương đông kích tây. Ngươi nói như thế ta nửa câu cũng không tin.” Lập tức cười cười nói:
- Hoà thượng ngươi hà tất phải nói những lời vớ vẩn chả liên quan gì như thế. Cho dù kéo dài thời gian thế nào, cái gì nên tới rồi cũng sẽ tới.
Rồi chuyển ánh mắt nhìn qua Liễu Oanh Oanh, chậm rãi nói:
- Ngươi chính là Liễu Oanh Oanh?
Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Đúng vậy! Ông tìm tôi có việc gì sao?
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Thuần Dương Thiết Hạp là do ngươi ăn trộm?
Liễu Oanh Oanh lắc đầu nói:
- Tôi chẳng biết Xuẩn Dương Thiết Hạp (hộp sắt dê ngu), Bổn Ngưu Kim Hạp (hộp vàng trâu ngốc) gì cả.
Sở Tiên Lưu trầm mặt, cao giọng nói:
- Vậy ta lại hỏi ngươi, có phải ngươi đã giết chết thợ trồng hoa của lão phu, đốt hết ruộng hoa của lão phu không?
Liễu Oanh Oanh lộ vẻ mặt kỳ quái, lắc đầu nói:
- Tuyệt không có việc đó.
Sở Tiên Lưu sắc mặt càng trầm xuống, từ từ nói:
- Cô bé con, ngươi đã lưu huyết thư lên tường ở Thiên Hương sơn trang của ta, bây giờ sao lại không dám thừa nhận ư?
Liễu Oanh Oanh lắc đầu nói:
- Lão già ông toàn nói năng cổ quái, tôi còn không hiểu ông nói gì cả?
Sở Tiên Lưu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thế thì ngươi ăn trộm nhà giàu ở Giang Nam, lén vào đại nội cũng là giả sao?
Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Cái đó lại không sai.
Sở Tiên Lưu gật đầu nói:
- Được lắm, nói thế thì nói ngươi dâm đãng độc ác cũng không sai chứ?
Liễu Oanh Oanh vốn nghiêm mặt trả lời, nghe những lời này bất giác lông mày dựng đứng, lớn tiếng nói:
- Lão họ Sở kia, ông không được ngậm máu phun người.
Cửu Như gật đầu lia lịa nói:
- Không sai, không sai, bốn chữ dâm đãng độc ác người khác nói đều được, duy lão sắc quỷ nhà ngươi nói thì chả ai phục cả.
Sở Tiên Lưu mặt như phủ một làn sương lạnh, xua tay nói:
- Lão hoà thượng ông chớ có xen vào! Con ranh kia, ta hỏi ngươi, Lôi Tinh có phải là do ngươi đả thương không?
Liễu Oanh Oanh nhíu mày nói:
- Điều này thì không sai.
Sở Tiên Lưu lạnh nhạt nói:
- Vậy thì đúng rồi, tuổi còn nhỏ mà đã dâm tà ác độc như thế, kẻ xuất thân từ Tuyết Sơn quả nhiên đều là một loại.
Liễu Oanh Oanh thấy sư môn bị sỉ nhục thì tức đến run cả người, cao giọng nói:
- Ngươi chỉ hỏi ta mà sao không hỏi xem gã họ Lôi kia đã làm những gì?
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Nha đầu ngươi dáng vẻ hồ ly, tính tình rắn rết. Bây giờ ngươi nói gì ta cũng không tin. Hừ, nể tình lão hoà thượng ta cho ngươi hai lối thoát. Thứ nhất là đưa tang vật ra, tự phế võ công. Thứ hai thì để lão phu quyết định cho ngươi luôn.
Liễu Oanh Oanh nói:
- Vẫn còn một đường lối nữa là đánh ngã ông rồi lại đi tiếp
Sở Tiên Lưu nhìn cô rồi cười nói: Truyện "Côn Luân "
- Hay lắm, ngươi cứ thử xem sao!
Rồi dang rộng hai tay để lộ phần trống trước ngực. Liễu Oanh Oanh vừa định đứng dậy thì Lương Tiêu chợt nắm lấy cổ tay trắng như tuyết của cô, khẽ nói:
- Lão già này e là đã trách nhầm cô rồi.
Sở Tiên Lưu liếc mắt nhìn gã, cười nhạt nói:
- Được lắm, tiểu tử ngươi thử nói xem, ta nhìn nhầm cô ta chỗ nào?
Lương Tiêu cao giọng nói:
- Nói đến giết người phóng hoả, lừa bịp giả dối thì tôi không rõ. Nhưng nói cô ấy quyến rũ Lôi Tinh thì tôi lại không tin.
Liễu Oanh Oanh nghe vậy thì sững người, chăm chú nhìn hắn.
Sở Tiên Lưu lạnh nhạt nói:
- Có gì làm chứng?
Lương Tiêu nhìn Liễu Oanh Oanh, nói:
- Tôi đã gặp gã họ Lôi đó, hắn hèn nhát trơ tráo, làm hổ thẹn tổ tông, tặc nha đầu này cho dù quyến rũ chó mèo cũng không thèm quyến rũ hắn. Truyện "Côn Luân "
Liễu Oanh Oanh vô cùng tức giận, hung dữ đánh một chưởng vào lưng Lương Tiêu, mắng:
- Có anh mới đi quyến rũ chó mèo ấy!
Lương Tiêu đau quá rụt tay lại, nhíu mày nói:
- Tôi chỉ ví dụ thôi, sao cô lại đánh người?
Liễu Oanh Oanh tức giận nói:
- Sao không so với cái khác, còn cố nói càn?
Nhưng trong lòng lại nghĩ: “Tiểu sặc quỷ này năng vớ vẩn nhưng kiến thức cũng cao đấy, hừ, Lôi Tinh là cái thá gì chứ, xách dép cho bản cô nương đây cũng không xứng.”
Sở Tiên Lưu lạnh nhạt nhìn hai người một chút rồi thản nhiên nói:
- Hai đứa bay vào hùa làm bậy, rắn chuột một ổ, đương nhiên là nói tốt cho nhau rồi. Tiểu nha đầu, đừng có lằng nhằng nữa, hai con đường đó rốt cục ngươi chọn đường nào?
Liễu Oanh Oanh có Lương Tiêu ủng hộ, trong lòng đã bình tĩnh hơn nhiều, liền cười nói:
- Chẳng phải là đã nói rồi sao, tôi chọn con đường thứ ba.
Sở Tiên Lưu mày dài nhướng lên, sắc mặt chuyển sang âm trầm. Cửu Như cười khà khà, nói:
- Sở Tiên Lưu, ngươi nghĩ hoà thượng là vật trang trí à?
Sở Tiên Lưu nói:
- Lão hoà thượng, ông thật sự muốn giúp kẻ xấu làm bậy ư?
Cửu Như xua tay:
- Chậm đã, ai là kẻ xấu, ai làm bậy, điều đó còn rất khó nói đấy!
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Nha đầu này tránh nặng tìm nhẹ, không chịu thừa nhận việc giết người phóng hoả, đó là sợ ta đòi hộp sắt Thuần Dương. Còn về khoản dâm đãng độc ác thì chẳng phải là ta nói phét. Hoà thượng ông còn có điều chưa biết: ả ta chuyên quyến rũ đàn ông rồi sau đó làm cho tàn phế. Trên đường ả đi về phía bắc số người bị hại cũng không ít, nhẹ thì bị cắt chân cắt tay, còn nặng thì bị móc mắt cắt lưỡi, hừ, thủ đoạn thật là độc ác.
Cửu Như nói:
- Nói như vậy, những cô gái bị ngươi làm hại cũng chẳng phải là ít đâu.
Sở Tiên Lưu nói:
- Điều đó không giống nhau.
Cửu Như nói:
- Sao lại không giống, cô ta dùng đao cứng chặt chân tay người ta, còn ngươi lại lấy đao mềm để đâm trái tim người khác, phương pháp tuy có khác nhau nhưng chỉ là một mà thôi.
Sở Tiên Lưu biến sắc, nhướng mày nói:
- Cửu Như hoà thượng, ông nhất định làm khó tôi sao?
Cửu Như cười nói:
- Hoà thượng dù ngu dốt nhưng hai mắt còn chưa mù. Con bé này tuy có chút phóng túng nhưng tuyệt không phải là loại dâm tà ác độc như lão sắc quỷ ngươi đâu.
Sở Tiên Lưu phì một tiếng, nói:
- Mắt ông sáng thì chẳng lẽ mắt tôi mù chắc? Ba người thợ trồng hoa của lão phu chết bởi “Băng Hà huyền công”, đó lẽ nào không phải võ công của Đại Tuyết Sơn?
Cửu Như lắc đầu nói:
- Băng Hà huyền công là công phu quái gì chứ? Chắc gì chỉ cô ta mới biết luyện!
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Ngoài điều đó ra, lão phu còn có chứng cớ khác!
Cửu Như cười hì hì nói:
- Hay lắm, nói ra nghe xem nào!
Sở Tiên Lưu thầm nghĩ: “Từ lúc gặp con lừa trọc này ta bao lần tức giận rồi, cứ tiếp tục thế này khó tránh khỏi bị lão ta xỏ mũi dắt đi mất.” Liền hừ lạnh một tiếng rồi chuyển qua Liễu Oanh Oanh, chậm rãi nói:
- Nghe nói sau khi ngươi giết người đốt nhà, lừa bịp trộm cắp xong đều lưu lại tên tuổi để vang danh. Ta đã xem rồi, huyết tự trên tường của Thiên Hương sơn trang và vết mực trên cột của hành lang đại nội hoàng cung hoàn toàn giống nhau. Tiểu nha đầu, ngươi đã thừa nhận ăn trộm châu báu trong đại nội, vậy năm chữ “Tuyết Sơn Liễu Oanh Oanh” có phải do ngươi viết không?
Lương Tiêu không nhịn được liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy Liễu Oanh Oanh mày ngài hơi rủ, trầm tư không nói. Sở Tiên Lưu nói với vẻ không bằng lòng:
- Tiểu nha đầu, không nghe thấy à? Ta hỏi ngươi đấy!
Liễu Oanh Oanh rùng mình một cái, lẩm nhẩm nói:
- Lạ thật, chữ trong hoàng cung là tôi lưu lại, nhưng chữ ở Thiên Hương sơn trang thì là ai lưu lại chứ?
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Việc đã đến nước này rồi ngươi vẫn còn cố biện bạch ư?
Liễu Oanh Oanh không tức giận, nói:
- Tôi làm thì đã làm rồi, mà không làm thì đã không làm, cần gì phải biện bạch?
Sở Tiên Lưu nói:
- Tội chứng rành rành, ai chịu tin ngươi chứ?
Liễu Oanh Oanh liếc sang bên vừa đúng vào Lương Tiêu. Lương Tiêu không biết vì sao, chỉ thấy máu sôi sùng sục, buột miệng nói:
- Tôi tin cô ấy!
Sở Tiên Lưu nghe thế thì sững người, Liễu Oanh Oanh nhìn bộ dạng hăm hở của Lương Tiêu thì mỉm cười, nụ cười sáng lên trong ánh lửa hồng rực khiến Lương Tiêu nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn.
Sở Tiên Lưu thấy đôi trai gái nhỏ tuổi này liếc mắt đưa tình, rõ ràng không để mình trong mắt, cho dù ông ta đọc sách đã lâu nhưng cũng không tránh khỏi tức giận nói:
- Tiểu tử giỏi lắm, ngươi tên là gì?
Lương Tiêu chắp tay cười nói:
- Kẻ bất tài là Lương Tiêu.
Liễu Oanh Oanh nghe thấy lại cười, thầm nghĩ: "Lương Tiêu? Tên anh ta quả là cổ quái! Lương Tiêu, Lương Tiêu..." Nhất thời quên mất cường địch trước mặt, nhắm mắt vân vê tà áo, lẩm nhẩm đọc tên Lương Tiêu ngơ ngẩn xuất thần.
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Chàng trai trẻ, cạm bẫy hồng nhan vào thì dễ mà ra thì khó đấy, tương lai bị con yêu nữ này lừa thì ngàn vạn lần đừng có hối hận.
Cửu Như cười:
- Luận hay, luận rất hay, quả nhiên là tướng quân trong tình trường, trạng nguyên trong nước mỹ nhân, nếu chẳng phải đã vấp ngã vài lần trong cạm bẫy hồng nhan thì sao có thể nói ra những lời khuyên nhủ hay như thế! Hì hì, Sở Tiên Lưu, ngươi đừng nói người khác, chính ngươi nên cẩn thận thì hơn.
Sở Tiên Lưu lại bị lão trêu chọc, trở nên sốt ruột, phất tay áo hét lên:
- Hoà thượng thối, khua môi múa mép có gì là bản lĩnh!
Cửu Như cười:
- Khóc hay lắm, đã không khua môi máy mép thế thì động thủ động cước vậy!
Liền phất tay áo trúng vào chiếc chuông bên cạnh người, chỉ nghe "boong" một tiếng, chiếc chuông nghìn cân đã bay lên, gió mạnh ầm ầm mạnh mẽ phi thường. Sở Tiên Lưu nói:
- Hoà thượng giỏi lắm, cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi ư?
Người vẫn đứng yên, năm ngón tay trái xoè ra, ấn lên chiếc chuông lớn, chỉ nghe boong một tiếng, chiếc chuông lớn đã quay vòng vòng loạn xạ trên không trước ngực lão. Tay phải Sở Tiên Lưu lại đẩy thêm một cái, quả chuông càng quay nhanh hơn rồi đột nhiên rời khỏi hai tay lão bắn vọt ra, xoay thành một vòng lớn trở lại trước mặt Cửu Như, kình phong bốn phía đẩy củi than bắn tung lên, đống lửa lúc cháy lúc tắt. Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh thấy Sở Tiên Lưu ra chiêu này thì trong lòng đều nhảy dựng lên mấy cái.
Cửu Như ngồi im bất động, tay trái tiếp lấy chiếc chuông, ống tay áo rộng phất lên, củi than chưa kịp bắn ra ngoài đã lại rơi xuống đất, đống lửa cháy rực trở lại. Cửu Như cười nói:
- Không tồi, không tồi, chiêu này tên là gì thế?
Sở Tiên Lưu lạnh nhạt nói:
- Tùy ý đánh ra, có thể gọi nó là "Tịch Hề Liêu Hề" (trống vắng trở về trống vắng).
Cửu Như cười nói:
- Tịch hề liêu hề, độc lập bất cải, chu hành nhi bất đãi (trống vắng trở về trống vắng, cô độc không thay đổi, đi thành vòng tròn thì không thua)?
Nói đoạn phất tay áo rộng, lại đẩy quả chuông ra. Sở Tiên Lưu bất giác buột miệng khen ngợi nói:
- Hoà thượng giỏi lắm, thì ra cũng đọc Lão Trang?
Tịch hề liêu hề, độc lập bất cải, chu hành nhi bất đãi là từ "Lão Tử", ý chỉ đạo là vật vô thanh vô hình, biến hoá không có nơi nhất định, chỉ cần thuận tự nhiên thì chuyển động như hình tròn vĩnh viễn không ngừng. Sở Tiên Lưu nội công xuất ra từ Huyền Môn, chiêu này mượn lực đánh lực, thuận theo kình lực của Cửu Như rồi thêm vào lực quay tròn dẫn đường để đẩy về chỗ cũ, trong đó có đạo lý tự nhiên nói trên,, vì vậy mới gọi là: "Tịch hề liêu hề".
Nhất thời, chỉ thấy Cửu Như dùng "Đại Kim Cương thần lực" đẩy quả chuông đồng, Sở Tiên Lưu thì lấy "Tịch hề liêu hề" ứng phó, quả chuông khổng lồ nặng nghìn cân cứ oong oong bay qua bay lại giữa hai người, không cách nào hạ xuống đất. Cửu Như tay dùng kình lực, miệng vẫn không ngừng, cười nói:
- Sở Tiên Lưu, sao ngươi không dùng kiếm, nếu dùng kiếm may ra có thể khiến hòa thượng di chuyển đôi chút.
Sở Tiên Lưu cười nhạt:
- Trong thiên hạ đáng để ta dùng kiếm ra lác đác chỉ có vài người, hừ, lão hoà thượng ông còn chưa xứng.
Lương Tiêu nghe đến đây, không chịu nổi nói xen vào:
- Lời nói này thật cuồng loạn!
Cửu Như gật gù, cười khà khà nói:
- Tiểu tử ngươi còn có điều chưa biết, cái này chẳng liên quan gì đến ngông cuồng cả. Lão ta dùng kiếm chẳng khác nào Bá Nha gẩy đàn, nếu chẳng gặp người tri âm thì không dễ dàng dùng ra. Có điều có thể đem "Phân Hương kiếm thuật" luyện đến trình độ này, Sở Tiên Lưu lão cũng được gọi là có thể tính là trước sau chưa từng có.
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Lão hoà thượng, lời nói này của ông thật chẳng dễ nghe!
Cửu Như cười nói:
- Ngươi không phục không được, nghĩ xem bản lĩnh cả đời của ngươi còn có truyền nhân ư?
Sở Tiên Lưu thần sắc chợt ảm đạm, nghẹn lời không nói nữa. Hai người miệng thì nói chuyện mà tay vẫn ra đòn, chỉ thấy quả chuông đó càng quay càng nhanh, mang theo kình phong vô hạn ép cho Lương, Liễu hai người phải lùi dần từng bước, miếu thổ điạ cũng không chịu nổi gió lốc mãnh liệt như vậy, tường cột kêu lên răng rắc, lắc lư như muốn đổ ụp xuống.