Côn Luân

Chương 30: Tâm như tử hôi




A Tuyết chạm vào vết thương, trong mắt rưng rưng lệ, run run lắc đầu. Lương Tiêu đã rõ ràng, thầm nguyền rủa nói:
- Nha đầu vô dụng, rõ ràng đánh thắng được ả, sao lại cúi đầu chịu thua. Đổi lại là ta thì đã đánh lại mấy chưởng cho ả nát nhừ ra rồi.
Lại thấy A Lăng ra vẻ tươi cười nói:
- Tốt thôi, tốt thôi. Nhưng tỉ tỉ ta trong lòng không vui, nếu không tìm người nào đánh tiếp vài chưởng, không thể tan hết bực bội. Ài, muội không muốn so chưởng pháp, vậy cho tỉ chút lợi ích để trong lòng ta vui vẻ.
A Tuyết gạt nước mắt nói :
- "Tỉ tỉ muốn lợi ích gì, miễn là việc muội có thể làm, muội sẽ hoàn toàn đáp ứng tỉ.
A Lăng vui sướng hân hoan, chỉ vào Lương Tiêu cười nói:
-Những thứ khác ta không thiếu, ngươi đem hắn chia cho ta một nửa là được rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của A Tuyết chuyển thành trắng nhợt, vội xua tay nói:
- Không được không được. Hắn là một người sống, nếu phân thành hai nửa, chẳng phải sẽ chết sao.
A Lăng cười nhạo nói:
- Nha đầu ngốc, ta muốn lấy người chết để làm gì chứ? Ài, nói rõ ràng một chút, Ta muốn ngươi đem công lao bắt được hắn, chia cho ta một nửa, bây giờ phải nói với chủ nhân rằng: là chúng ta hai người cùng bắt hắn.
Chỉ vì A Tuyết không giỏi mồm mép, nàng ta không thể giấu giếm được, cuối cùng sẽ lại nói ra. A Tuyết hiểu rõ ràng vấn đề này, ngạc nhiên nói:
- Cái này.. cái này không phải là lừa dối chủ nhân?
A Lăng khuôn mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Vấn đề này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, ngươi không nói với chủ nhân, bà ta làm sao biết được?
A Tuyết thấy cô ta trong mắt lấp lánh hàn quang áp bức, trong lòng hoảng loạn, buộc phải nói:
- Muội nghe theo tỉ tỉ là xong.
A Lăng vô cùng mừng rỡ, đi đến nắm lấy tay nàng ta, thân mật nói:
- A Tuyết, ngươi đúng thật là hảo muội tử của ta!
Chuyển mắt sang ngó Lương Tiêu, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói,
- Ta đã quên mất, ngươi đã nghe hết, phải cắt lưỡi của ngươi, để ngươi từ nay trở về sau không thể nói được nữa.
Cổ tay nhấc lên, rút ra một thanh chủy thủ, vội hướng về phía Lương Tiêu. A Tuyết vô cùng sửng sốt, kéo cô ta lại nói:
-Tỉ tỉ, đừng….
A Lăng nhìn lướt qua nàng ta, cười hi hi nói:
- Sao nào, có thể nào ngươi thấy hắn ta thiên sinh anh tuấn?
A Tuyết mặt đỏ bừng, trong lúc lo lắng thì ý tưởng chợt thoáng qua trong đầu, buột miệng:
-Hắn .. hắn là kẻ câm, không thể nói gì!
A Lăng một phen ngạc nhiên, sau đó nghĩ lại mình đến đây cũng được một khoảng thời gian khá dài, cũng không nghe thấy Lương Tiêu nói một câu nào, sợ là đương nhiên là bị câm.
A Tuyết thấy A Lăng sắc mặt có vẻ nghi hoặc không chắc chắn, bất giác trái tim nhảy nhót điên cuồng, gần như muốn phá vỡ lồng ngực. Tự bản thân sốt ruột, đột nhiên nghe A Lăng cười nhẹ một tiếng, nói ra:
- Tại sao Liễu Oanh Oanh đó lại có mắt như mù, không ngờ lại đi yêu thích một kẻ câm.
Trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, cất trủy thủ vào. A Tuyết thở phào một hơi, nhìn sang Lương Tiêu, nhưng khi nàng ta bốn mắt nhìn nhau, trên mặt lại nóng bừng, giống như được che bởi một tấm vải đỏ thẫm.
A Lăng đạt được sở nguyện, tâm tình rất vui, cười díp mắt ngồi xuống, đôi mắt đẹp rực rỡ những đốm sáng, nhìn khắp trên người của Lương Tiêu đánh giá một lượt, đột nhiên cau mày nhăn nhó, lạnh lùng khịt mũi nói:
- A Băng con ** lẳng lơ đó đi nơi đâu trộm cắp đàn ông, tại sao đến giờ vẫn chưa trở lại?
A Tuyết hoảng sợ, vội nói:
- Lăng tỉ tỉ, sao tỉ lại lăng mạ Băng tỉ tỉ?
A Lăng trừng mắt nhìn nàng, gắt lên nói:
- Ngươi thì biết cái gì? Tử nha đầu ngốc nghếch!
A Tuyết bị cô ta vừa quát vừa mắng, nhất thời không biết nói năng gì, chỉ cúi đầu mân mê góc áo. A Lăng đợi thêm một lúc, bực bội tăng lên, đứng dậy đi đi lại lại từng bước một, lớn tiếng thóa mạ A Băng, ngôn ngữ ác độc, cứ như là với cô ta có oán cừu sâu đậm. Qua một lúc không lâu sau đó, đột nhiên từ xa trên bầu trời có một chấm đen nhỏ, đang bay tới gần đây, hóa ra là một con chim bồ câu đưa thư. A Lăng thần sắc biến chuyển, cao giọng huýt sáo, con chim bồ câu đưa thư đó vỗ đôi cánh ướt đẫm hạ xuống lòng bàn tay của cô ta, A Lăng cởi ống tre buộc ở trên chân của chim bồ câu, lấy ra một mẩu giấy nhỏ, đảo mắt nhìn quanh, lạnh lùng nói:
- Là thư của con ** lẳng lơ đấy.
Quay mặt đối diện A Tuyết nói:
- A Băng nói tình hình có chút thay đổi, chúng ta sẽ đến Ngũ Long Lĩnh. Hừm, chỉ biết sai người ta luôn miệng, bản thân con ** lẳng lơ đấy có gì ghê gớm chứ? Truyện "Côn Luân "
Lại lầu bầu một lúc, hướng đến chỗ buộc ngựa ở phía trước.
A Tuyết kéo Lương Tiêu lên, giúp hắn lên ngựa. Ba người cưỡi ngựa chạy một đoạn, đột nhiên lại gặp một toán người đi ngược lại, đi đầu là một hoa phục công tử, cưỡi một con lừa nhỏ, ánh mắt hiện lên vẻ khinh bạc, nhìn thấy A Lăng, A Tuyết, ánh mắt sáng lên một chút.
A Lăng đôi mắt xinh đẹp xoay chuyển, khúc khích cười duyên dáng, đột nhiên cao giọng hát lên:
“Xuân nhật du, hanh hoa xuy mãn.
Mạch thượng thùy gia thiểu niên túc phong lưu?
Thiếp nghĩ tương thân giá dữ nhất sanh hưu.
Túng bị vô tình khí, bất năng tu”*
Dịch nghĩa(AkiraShiina):
Ngày xuân ngao du, hoa mơ nở đầy
Chàng thiếu niên Phong Lưu nhà ai đang bước trên đường?
Thiếp ước sao thân này một đời trao chàng
Cả thẹn thùng cũng vô tình quên mất.
Tạm Dịch thơ:
Ngày xuân dạo chơi, hoa mơ nở đầy
Chàng thiếu niên Phong Lưu nhà ai đi qua?
Thiếp ước ao thân này suốt kiếp bên chàng
Cả thẹn thùng cũng vô tình quên mất.
Giọng hát của cô ta ngọt ngào, vừa hát vừa liếc mắt đưa tình với vị công tử đó. Cô ta hồ mị trời sinh, chỉ chớp mắt nhìn như là có tình ý, khiến cho hoa phục công tử đó xương cốt mềm nhũn, lại nghe phải bài hát có giai điệu dâm mị đó, người cứ nhẹ bỗng đi.
Hai đội nhân mã đối diện gặp nhau, A Lăng khóe miệng nở một nụ cười mềm mại. Không quen thói vênh vang như trước đây, vừa nghe tiếng chân, vị công tử con nhà giầu cưỡi lừa vượt lên trước, mỉm cười hi hi trước A Lăng ôm quyền nói:
- Nghe cô nương hát một khúc, giống như tiên nhạc, xin thình giáo phương danh của cô nương
A Lăng cười nói:
- Ngươi chỉ hỏi ta thôi ư?
Công tử đó nhìn A Tuyết, thần sắc thay đổi, ha ha cười nói:
Truyện "Côn Luân "
-Đương nhiên là thỉnh giáo nhị vị cô nương.
A Tuyết bị hắn nhãn cầu quỷ quyệt nhìn qua, lập tức khuôn mặt đỏ hồng lên, quay đầu tránh.
A Lăng cười nói:
-Muội tử của ta xấu hổ, công tử chàng qua đây, ta sẽ bí mật bảo cho chàng tên của ta.
Hoa phục công tử đó tràn ngập thiện ý, vội vã xuống lừa, A Lăng cũng xuống ngựa, miệng anh đào tiến lại gần sát bên tai hắn, hoa phục công tử ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, tâm thần rung động, quên mất bản thân mình, đưa tay ra nắm lấy tay của A Lăng kéo lại. A Lăng cũng không né tránh, vẻ mặt tươi cười không đổi, giống như là thèm muốn, đột nhiên tay phải nặng nề nâng lên, hai ngón tay âm thầm xỉa vào mắt của hoa phục công tử, hoa phục công tử đó đột nhiên gặp phải đòn tấn công rất mạnh, mở miệng hô lên, lập tức bị A Lăng bịt miệng lại, hắn muốn khóc cũng không được, ngạt thở rên lên một tiếng, lập tức hôn mê bất tỉnh
Lương Tiêu đột nhiên chứng kiến thảm sự này, ngạc nhiên tới trợn mắt há miệng. A Tuyết cũng sắc mặt trắng bệch, môi son run run. A Lăng tựa như lại vừa làm một việc rất bình thường, khúc khích cười duyên dáng, lấy tay lau ngón tay dính máu, nắm hai tai của công tử đó gọi tỉnh lại. Công tử đó nằm dưới đất, trên mặt đầy máu, thảm thiết rên rỉ không ngừng. A Lăng hả hê cười nói:
-Ngươi hỏi ta tên gọi là gì? Bổn cô nương nói cho ngươi biết, ta họ Liễu, tên gọi Liễu Oanh Oanh, Liễu trong dương liễu, Oanh trong hoàng oanh.
Lương Tiêu trong đầu chấn động, đột nhiên đã hiểu.
Công tử đó kêu thảm nói:
-Tiện nhân, ta…ta sẽ báo quan… sẽ xé xác ngươi ra hàng vạn mảnh..
A Lăng cười nói:
-Tốt thôi, cầu gì hỏng đấy. – quay sang A Tuyết vẫy tay nói. - Đi thôi!
A Tuyết nhìn lại người một mắt trên đất, sắc mặt có vẻ không chịu được, buồn buồn thở ra một tiếng, quay đầu thúc ngựa, đi theo phía sau A Lăng.
Hai người lại lên đường đi tiếp, đến trước một ngọn núi khá cao, thế núi phân làm năm phần, uốn cong như long xà, Lương Tiêu thầm nói: “Đây có lẽ là Ngũ Long Lĩnh chăng?” Nhớ đến Liễu Oanh Oanh, trong lòng đau đớn: “Nàng ta không gặp lại ta, không biết là có buồn không?” Tự nhớ tự thương, bất giác nước mắt che mờ đầy mắt, đột nhiên nghe bên cạnh bãi cỏ một tiếng gọi vang ra, âm thanh phát ra từ một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, hai hàng mi như bao phủ một làn sương, mười phần lãnh lẽo cô độc. A Tuyết chưa kịp nói, A Lăng đã nhảy xuống ngựa, thân mật cười nói: Truyện "Côn Luân "
- A Băng tỉ tỉ, đã lâu không gặp, tưởng là ta đã chết sao.
Rồi cầm tay trái nữ tử lay lay. Lương Tiêu đã nghe cô ta chửi mắng A Băng, ai ngờ lại gặp mặt ở đây lại tỏ ra thân mật, không thể thầm ngạc nhiên:” Nữ nhân này thật là biết giả vờ, trở mặt còn nhanh hơn lật sách”.
A Băng rũ tay của cô ta đi, lạnh lùng nói:
- Xuống ngựa đi, theo ta vào trong kia.” Nhìn thấy Lương Tiêu, cau mày nói:
- Hắn ta là ai?” A Lăng cười nói: “Hắn là tình nhân của Liễu Oanh Oanh, đã bị A Tuyết bắt được.”
Vòng chân mày cong của A Băng khẽ nhướng lên, nhạt nhẽo không nói tiếng nào, đi vào trong rừng.
Ba người bỏ ngựa, theo A Băng đi vào, đến dưới một gốc cây. A Băng ngồi xuống, nhìn vào Lương Tiêu, tựa như tâm thần đang ở nơi xa nào đấy. A Lăng cười nói:
- Băng tỉ tỉ, cuối cùng thì có chuyện lớn gì mà phải ra ngoài?
A Băng thở dài một tiếng, nói:
- Ta tìm thấy Liễu Oanh Oanh.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Lương Tiêu đặc biệt quan tâm, chỉ là không thể nói thành tiếng, chỉ có thể chăm chú lắng nghe.
A Lăng chen lên mềm mại cười, nói rằng:
- Cung hỉ A Băng tỉ tỉ, đã lập được đại công.
A Băng nói:
- Lập công vẫn sớm, ta tuy tìm được Liễu Oanh Oanh, nhưng không dám động chạm đến cô ta, do đó mới tìm trợ thủ.
A Lăng ồ lên một tiếng, nói:
Tiện nhân họ Liễu đó thật là có khả năng à.
A Băng lắc đầu nói:
- Cô ta thì chả đáng gì, Vân Thù đó kè kè đi theo cô ta, thực sự là cao thủ. Sợ là chủ nhân đích thân đến, cũng không đối phó được hắn
Lương Tiêu càng nghe càng ngạc nhiên, nhất thời trong mắt phát ra sát khí, há miệng trừng mắt. Mặc dù khiếp sợ một chút, đột nhiên A Băng tự mình đợi và suy nghĩ, trong mắt có vẻ rất giễu cợt. Tuy nghe A Lăng nén cười nói:”Từ khi xuất hiện, hóa ra con bé họ Liễu đó là một mụ đàn bà ăn chơi, sáng đưa Tống Ngọc tối tìm Tràng Khanh (nguyên nghĩa: triêu tam mộ tứ/ sáng ba chiều bốn, dịch thoáng) vô sỉ vô cùng.
Lương Tiêu nghe cô ta mở miệng sỉ nhục người yêu trong lòng mình, tức giận vô cùng, lại không thể nào nói lại, chỉ còn cách hung dữ nhìn trừng trừng. A Tuyết nhìn liếc qua hắn một cái, khẽ thở dài một tiếng, trong mắt có vẻ rất đồng tình với hắn.
A Băng cười lạnh lùng nói:
- Thật là vô cùng kì quái? Vân Thù gia thế hiển hách, nhân tài tuấn nhã, võ công thực sự là thâm sâu khó lường, so sánh thực lực với tên tiểu tử này thì hơn gấp mười lần? Thật là không hiểu nổi, hắn ta có điểm gì khiến cho Liễu Oanh Oanh động lòng, nếu đổi lại là ta, ta sợ là trong lòng đã dao động rồi.
Lương Tiêu nghe cô ta nói, lặng lẽ nhìn A Băng, trong lòng nghe như mất mát.
A Lăng thấy A Băng nói xong, không nhịn được nói:
- Hảo tỉ tỉ, đừng có miễn cưỡng thế, giờ chúng ta đã hiểu.
A Băng buồn chán nói:
- Chủ nhân ra lệnh cho chúng ta tách ra truy bắt Liễu Oanh Oanh đúng không? Đuổi được nửa đường, ta đã mất dấu vết. À, chúng ta sẽ xử lý tiểu tử này như thế nào đây?
A Lăng quay lại, quan sát A Tuyết, A Tuyết nói ấp a ấp úng, nói khá nhiều chuyện, chỉ là ngoài bản thân mình thì kể thêm cả A Lăng vào đấy. A Băng nghe xong, gật đầu nói:
- Nguyên vốn là như thế, Liễu Oanh Oanh có lẽ nhất thời sơ ý, bị chúng ta bắt mất tình lang của cô ta, do đó sẽ đi khắp nơi tìm kiếm. Ta đang trên đường đi, nhìn thấy cô ta cưỡi con thần câu đó, điên cuồng như là chạy ngược về, gặp phải ta, nhưng cũng chỉ liếc qua. ”
Lương Tiêu nghe được trong lòng nóng bỏng, hận không thể lập tức tìm gặp Liễu Oanh Oanh
Lại nghe A Băng dừng lại một lúc, nói thêm: Truyện "Côn Luân "
- Ta cũng thấy cô ta có vẻ cổ quái, liền thúc ngựa truy cản, nhưng không đuổi kịp để bắt cô ta, đuổi theo một lúc thì mất dấu vết. Đuổi qua một đoạn, bỗng nhiên trông thấy phía trước trên đường có rất nhiều người dừng lại. Đến gần xem xét, liền thấy Lôi Công Bảo, Thần Ưng Môn một đám người bao vây một mình Liễu Oanh Oanh”
Lương Tiêu chỉ cảm thấy trái tim chìm xuống, cuống họng phát khô. Chỉ nghe A Lăng nói với vẻ kinh ngạc:
- Cô ta cưỡi khoái mã, sao không chạy đi à?
A Băng cười lạnh nói:
- Ta lúc ấy cũng có cảm giác không hiểu, nghĩ rằng cô ta tưởng chính bọn họ bắt mất tiểu tử này nên sốt ruột hồ đồ chạy đến, ngăn cản những kẻ đuổi theo tiểu tử này, nên không sợ hãi gì hết, đối diện thẳng với họ.
A Lăng cười nói:
- Quá tuyệt, chúng ta không có ý định trước, không ngờ một phen giá họa vui vẻ lớn cho Giang Đông. Hảo tỉ tỉ, sau đó mọi chuyện thế nào? Nhanh nhanh nói hết, đừng làm cho mọi người sốt ruột.
A Băng nói:
- Đã thấy Lôi Hành Không đó nghiêm mặt chạy lên phía trước, xòe tay ra, cười nói:’Đưa đây?’ Liễu Oanh Oanh nhìn nói:’ Ngươi tìm Lương Tiêu lại cho ta, ta sẽ đưa ngươi Thuần ..’ cô ta nói chưa xong, Lôi Hành Không đã nhảy ra phía trước, vung quyền hướng cô ta đánh tới.”
A Lăng ồ lên một tiếng, ngắt lời nói:
-Tấn công thật sao?”
A Băng nói:
Lôi Hành Không danh xưng Nhạc Dương Lâu vốn quyền pháp không có đối thủ, đột nhiên tập kích, Liễu Oanh Oanh làm sao đỡ được? Tức thì trúng phải một quyền rất nặng, mặc dù không ngã xuống, nhưng trên miệng đã ứa máu.
Lương Tiêu nghe mà máu bốc lên đầu, hận không thể chạy đi được.
A Tuyết khuôn mặt lộ ra vẻ quan tâm, hỏi:
- Băng tỉ tỉ, nói như thế, Liễu Oanh Oanh đã bị bắt lại?
A Băng lắc đầu nói:
- Cô ta nắm chặt tay quyền , lùi lại vài bước, trên mặt hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, trở tay lấy ra một lưỡi trủy thủ, đâm thẳng vào ngực
A Tuyết thất kinh nói:
- Ồ, thế không phải chết sao?
A Băng cười lạnh nói:
- Nha đầu ngốc, nếu như chết, ta gọi ngươi đến đây để làm gì chứ?
A Tuyết xoa ngực, thở phào ra một hơi nói:
- Như vậy nói lại, có phải được....được tên Vân Thù ấy cứu không?
A Băng gật đầu nói:
- Có thể nói tên họ Vân đó thật sự là ghê gớm, vào lúc cấp bách đấy không ngờ xuất hiện, đột nhiên ném ra trường kiếm, bắn rơi chủy thủ của Liêu Oanh Oanh. Sau đó lại một chưởng, đánh Lôi Hành Không run sợ lùi lại, sau đó đứng chặn phía trước Liễu Oanh Oanh. Tất cả mọi người đều cảm thấy kì quái, Cận Phi mắng hắn ta nói’Vân Thù! Ngươi điên rồi à?’ Vân Thù thần sắc cổ quái, chầm chậm nói ra:’ Cô ta dù độc ác mười phần, cũng chỉ là một cô gái, các vị đường đường là đàn ông mày râu, không cảm thấy xấu hổ sao!’” Truyện "Côn Luân "
A Lăng lạnh lùng cười nói:
- Nói như thế thật là ngông cuồng quá mức, vấn đề cốt lõi vẫn là hạ thấp nữ nhân, lẽ nào con gái lại không xứng cho con trai gây rắc rối sao?
A Băng nói:
-Ngươi có hiểu không thế? Phàm là một hảo hán tử, tự nhiên phải thương hoa tiếc ngọc, sẵn sàng vì nữ tử yêu thương của mình mà vào sinh ra ra tử.
A Lăng cười nịnh bợ nói:
-Tỉ tỉ nói cũng đúng, sau đó mọi việc tiếp theo thế nào?
A Băng nói:
-Cận Phi đó thấy sư đệ như thế, khí chất bại hoại, tức giận mắng chửi. Sắc mặt Vân Thù đã khó chịu lại càng thêm khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn không chịu lùi bước. Liễu Oanh Oanh cũng nói,’Tên họ Vân này, ngươi không cần phải giả vờ! Ta mới không dám nhận ân tình của ngươi!’ đưa tay ra, muốn đẩy Vân Thù ra xa, ai ngờ Vân Thù hai chân như là bám rễ trên mặt đất, đẩy cũng không di chuyển. Đúng lúc này, Bach Tam Nguyên đột nhiên xuất chiêu, bởi Liễu Oanh Oanh hạ sát con trai của hắn, nên mới nhờ Cận Phi thay hắn báo cừu. Cận Phi không có cách nào có thể ra tay. Vân Thù không tiện cùng sư huynh động thủ, nói một tiếng: ‘Đắc tội’. Đột nhiên tóm lấy Liễu Oanh Oanh, ném lên ngựa, đầu tiên đánh ra một chưởng ép lùi Lôi Hành Không, lại thêm hai kiếm đả thương Sở Cung, lại một cước đá Bạch Tam Nguyên lăn mấy vòng trên đất, sau cùng nhảy lên ngựa, bảo vệ Liễu Oanh Oanh nhanh chóng chạy đến Ngũ Long Lĩnh ”
A Lăng tức giận nói:
- Vân Thù làm thế là bại hoại phản bội sư môn rồi, hừm, vì loại đàn bà hư hỏng này, sai lầm này liệu có đáng không?
Ý tứ trong lời nói có pha một chút đố kỵ. A Băng lạnh lùng cười nói:
-Ngươi ăn phải dấm hay sao? Dù Liễu Oanh Oanh hư hỏng bất chính, ngươi cũng có đàng hoàng hơn gì đâu? Vân Thù chung tình Liễu Oanh Oanh, rõ ràng không còn nghi ngờ gì nữa. Lại nói tiếp, bọn họ cưỡi chung con thần câu đó, nhanh kinh dị, nếu không phải ta giỏi thuật truy tung, chỉ sợ là cũng bị mất dấu vết từ lâu.” A Lăng bị cô ta mắng mỏ vài câu, ngầm tức giận, trên mặt không có bất cứ biểu lộ gì, tai nghe A Băng có ý khoe khoang khoác lác, vội vàng thuận thủy thôi chu, cười duyên dáng nói:
-Thuật truy tung của Băng tỉ tỉ trừ chủ nhân ra, thiên hạ không có đối thủ nào sánh kịp.
A Băng cười lạnh nhạt, không phủ nhận lời bình luận đó. A Tuyết hỏi:
-Băng tỉ tỉ, bọn họ vẫn ở trên ngọn núi này sao? ”
A Băng gật đầu nói:
-Vẫn ở đây, nhưng ta không dám cẩu thả đi lên, chỉ có một cách là ở dưới này truyền tin, đợi chủ nhân đến đây, lại tính kế khác”
A Lăng nói:
-Băng tỉ tỉ, muội vẫn không hiểu gì, chúng ta tại sao phải truy bắt Liễu Oanh Oanh đó?
A Băng nhíu mày, nói:”
-Ngươi có thể vẫn nhớ là trước kia, lần cuối cùng chúng ta theo chủ nhân xuống Giang Nam Thiên Hương Sơn Trang trộm bảo vật, lại phóng hỏa, lại giết người, công sức bỏ ra là rất lớn. Sau đó chủ nhân đem việc trộm bảo vật đó giá họa cho Liễu Oanh Oanh đó, sau đó bảo chúng ta theo cách đó sát nhân phóng hỏa, đả thương nam tử, và học theo bút tích của Liễu Oanh Oanh, lưu lại chữ viết khắp nơi, hủy hoại thanh của cô ta.
Lương Tiêu nghe đến đây, vô cùng rẫu rĩ:”Cũng không biết cái người được gọi là ‘Chủ nhân’ đó là người nào? Thực sự là đê tiện!” lại nghe A Lăng cười nói:
-Ồ đúng, ta cũng thấy kì quái. Chủ nhân đối xử với cô ta giống như là có thâm cừu đại hận rất lớn. Hơn nữa nếu thật sự có cừu hận, dựa vào khả năng của chủ nhân, giết cô ta không quá khó khăn, không cần thiết phải tốn quá nhiều công sức đau đầu sắp đặt! À, Băng tỉ tỉ, tỉ nói tiếp đi, lúc đó trộm bảo và sự kiện hôm nay có quan hệ như thế nào?
A Băng than thở nói:
-Thì đấy, ta cũng chỉ dám đoán bừa thôi. Chủ nhân lấy được bảo bối đó, chỉ hoan hỉ một đêm, đến sáng ngày thứ hai mặt mày xám như tro, vẻ thù hận, không vui tươi gì. Ta không dám hỏi bà ta, chỉ nghe bà ta tự nói một mình, nói là bị lừa. Do đó ta đoán là bảo bối đó có thể là đồ giả.
A Lăng giật mình nói:
-Là giả?
A Băng nói:
-Đúng, chủ nhân nhãn quang cao minh, bảo bối thật giả, có gì mà có thể nhìn không ra chứ? Bà ta lần này đem chúng ta tới Lôi Công Bảo, sợ là cùng với bảo bối đó có ít nhiều quan hệ.
A Lăng nhíu mày nói:
-Có khả năng là đồ thật ở Lôi Công Bảo? À, tỉ tỉ có biết đó là bảo bối gì không?”
A Băng nhìn lướt qua cô ta, lạnh lùng cười nói:
-Chủ nhân hành sự cao thâm mạc trắc, bà ta không nói, ta cũng không biết. Dù gì cả chúng ta cũng đều là thị nữ, chủ nhân nói cái gì, chúng ta sẽ làm cái đó.
A Lăng cười to nói:
- Băng tỉ tỉ nói đúng, chúng ta một là không dám sợ khổ, hai là không dám sợ chết, chủ nhân bảo đông, chúng ta sẽ không thể tới tây.”
A Băng gật đầu, bắt đầu đi nói:
-Ta đi xem xét một lượt, có thấy hai người kia trốn đến hay không?
A Lăng cười nói:
-Muội cũng đi nhé!
A Băng lắc đầu nói:
-Không được, người nhiều hỏng việc”
A Lăng nói:
-Vân Thù đó cũng lợi hại, bị phát hiện ra, người nhiều có cũng dễ hỗ trợ nhau hơn”
A Băng đối với Vân Thù mười phần khiếp sợ, ngập ngừng nói:
Cũng tốt. A Tuyết, ngươi mang tiểu tử này theo, lúc cần có thể làm con tin.”
A Tuyết gật đầu, kéo theo Lương Tiêu. Ba người ngưng thần đi vào trong rừng ẩn náu, qua một lúc không lâu, nghe thấy trong rừng truyền lại tiếng người. Lương Tiêu nghe thấy thanh âm của Vân Thù nói ra, bắt đầu rất nhỏ, dần dần trở lên to và rõ ràng hơn:
-…. Liễu cô nương, ta dù có nói lời vô lý, nhưng đó cũng là lòng tốt, thật sự là trời xanh chứng giám, quyết không có giả dối…”
Trong rừng yên tĩnh lại một lúc, lại nghe một tiếng thở dài, Lương Tiêu nghe thấy thanh âm của Liễu Oanh Oanh nói, lập tức tim đập nhanh lên, chỉ nghe nàng ta nói:
- Vân công tử, quả là làm khó người, mặc dù ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta với Lương Tiêu quen biết trước đó?
Lương Tiêu nghe nàng trong ngôn từ có rất nhiều ý ôn nhu, bất giác trong tim căng thẳng, vô cùng bối rối.
Chỉ nghe Vân Thù than thở
-Liễu cô nương, ta cũng biết thế này là vô cùng không đúng. Nhưng không biết tại sao, ta từ ngày đó gặp nàng, thậm chí nếu một chút cũng không thể nào quên được, đi cũng nghĩ đến nàng, ăn cũng nghĩ đến nàng, trong … a, nói câu lẫn lộn, trong giấc mơ cũng mơ thấy nàng. Liễu cô nương, nàng nghe ta nói, có thể coi ta là một lãng tử khinh bạc, nhưng ta nói từ nhỏ đến lớn, đã không có tình cảm với một nữ tử nào, không cần kể đến những lời cảm thấy xấu hổ. Trước đó thấy nàng thụ thương, ta thậm chí tất cả đã quên, ồ… ta phản bội sư huynh, huynh ấy… huynh ấy chắc chắn vô cùng giận dữ.
Nói ra đến đây, thanh âm run run nghẹn ngào nức nở.
Liễu Oanh Oanh trầm mặc một lúc, nói:
- Vân công tử, từ nay về sau công tử có dự định gì?”
Vân Thù cười thảm một tiếng, than thở nói:
- Ngoại trừ đi lang thang khắp nơi thì còn cách gì nữa
Liễu Oanh Oanh nói:
-Vân công tử, người không phải cỏ cây, người ta có thể vô tình, nhưng tiểu sắc… à, Lương Tiêu đó không rõ sống chết thế nào, đang yên đang lành ta không thể bỏ quên hắn không lí đến ?”
Lương Tiêu nghe tới đây, trong đầu ong lên một tiếng, cơ hồ mất hết tri giác. Lại nghe Vân Thù nói:
-Không quan trọng, ta cùng với nàng đi tìm hắn ta chứ?”
Liễu Oanh Oanh nói:
-Được công tử quan tâm… chàng vì ta mà phản bội sư môn, ta cũng sẽ không phụ chàng
Nói chuyện một lúc, trong rừng phút chốc bỗng yên lặng, chỉ nghe Vân Thù run rẩy nói:
-Còn được cô nương xem trọng, bất quá là si tâm vọng tưởng của Vân mỗ, tuyệt không dám tin là thật, chỉ mong cô nương hiểu rõ tấm lòng của ta, Vân Thù cho dù bị chém thành trăm mảnh cũng cam tâm. Ồ, tiếc là Lương Tiêu đó kết giao với người Mông Cổ, cái đó gọi là Hồ Hán không thể cùng tồn tại. Cô nương đã mang họ của người Hán, tất là người Hán, không thể để hắn hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc. Nể mặt cô nương, lần tới gặp lại, ta nhất định không gây khó dễ cho hắn .
Hắn càng nói càng nhanh, hiển nhiên trong lòng vui sướng. Lại nghe Liễu Oanh Oanh nói: Truyện "Côn Luân "
- Xin cám ơn tấm tình công tử. À, nội lực của hắn tại sao lại thành như là không có?”
Vân Thù than khẽ một tiếng, nói:
- Nội lực của hắn là do ta phế bỏ. Chỉ mong hắn không có võ công, bỏ ác theo thiện, làm một người bình thường.”
Trong chớp mắt, Lương Tiêu thấy trái tim dường như một viên đá rơi xuống vực sâu muôn trượng, trước mắt tối sầm, hôn mê ngất xỉu.
Lúc đầu, Vân Thù trong lòng hận Lương Tiêu trên Trường Giang nỗ lực bảo vệ Bá Nhan, cản trở đại sự của bản thân hắn; Hai là Lương Tiêu thông hiểu “Tam Tài Quy Nguyên Chưởng”, phạm vào đại kị sư môn của hắn. Hắn một thân nội công đã đến mức huyền diệu, mạnh mẽ hơn Lương Tiêu bội phần, lợi dụng trong lúc đối chưởng, thi triển “Lưỡng Nghi Hồn Thiên Công”, song chưởng tả tiến hữu xuất, hữu tiến tả xuất, cũng như một cái cối xay to lớn, giữa lúc không hay không biết, mang công lực toàn thân Lương Tiêu loại trừ từng chút một. Liễu Oanh Oanh lúc ấy chỉ thấy Lương Tiêu sắc mặt cực nhọc, còn tưởng hai người thi đấu nội công, đâu ngờ được Vân Thù từ đầu đến cuối thừa dịp phế bỏ nội lực của Lương Tiêu. May mà bốn mặt xung quanh lửa cháy, Vân Thù mới dám mạnh tay, chỉ là phần lớn là do, Lương Tiêu từ nhỏ nội lực khổ luyện hơn một nửa bị mất đi, đã trăm phần còn lại không được một phần.
Liễu Oanh Oanh trầm ngâm nói
- Như thế cũng tốt, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo… ”
Giọng nói lạc đi, bỗng nghe Vân Thù cười nói:
- Nàng đang bị thương, đừng có động.
Chỉ nghe Liễu Oanh Oanh a lên một tiếng, cười chua xót nói: “
-Ngươi đừng động vào gặp ta!”
Vân Thù giọng hoảng hốt nói:
-Đúng là, ta đã thất lễ.”
Liễu Oanh Oanh hơi thở hổn hển:
- Công… công tử đừng tức giận, đợi ta với Lương Tiêu nói rõ ràng mọi chuyện , sao, vừa rồi.. vừa rồi cứ xem là ta không phải với công tử.”
Vân Thù than thở nói:” Cô nương có tình có nghĩa, khiến người ta rất ngưỡng mộ, nếu như ta đối với cô nương vô lễ, thì ta…
Liễu Oanh Oanh ngắt lời:
-Đừng có thề thốt, ta tin ngươi là được…”
A Tuyết nín thở lắng nghe, bỗng thấy thân hình Lương Tiêu càng lúc càng lạnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn hai mắt khép lại, sắc mặt như xác chết trắng bệch, lại xem hơi thở, lại thấy có vẻ gần như không thấy đâu, không thể bỗng nhiên kinh ngạc, nghẹn ngào khẽ kêu lên. A Băng, A Lăng nghe được tiếng kêu, lại thấy được sắc mặt giống như người chết, trong nhất thời, lại nghe Vân Thù giọng lạnh lùng nói:
-Ai?
Hai người đều hi vọng chạy trốn, chỉ nghe Vân Thù cười lạnh nói:
- Chạy một bước, để lại một chân, chạy hai bước, lưu lại cái đầu!”
Hai người bị hắn dọa dẫm, chân tay run rẩy, lại không dám di chuyển, đồng thời quay đầu, độc ác trừng mắt nhìn A Tuyết rồi mới bước đi. A Tuyết cũng cảm thấy sợ hãi, đi theo họ, trong lòng chỉ lo về sinh tử của Lương Tiêu, nước mắt rơi lã chã, chỉ thấy hắn thân thể vẫn còn bất động, nằm co ro lại môt đống trong bãi cỏ, trong lòng bất giác thấy buồn rầu.
Vân Thù nhìn thấy lại là ba cô gái xinh đẹp hiện thân, nhất thời vô cùng kinh ngạc, lại nghĩ vừa rồi những lời bí mật đó bị bọn họ nghe được, xấu hổ lúng túng không biết phải làm sao, lẩm bẩm nói:
- Các ngươi là ai?
A Lăng chớp mắt, hi hi cười nói:
- Chúng ta là những người ở núi này, đến núi này chơi đùa, vô tâm nghe được hai vị nói chuyện, chỉ sợ làm phiền đến cao hứng của công tử, không dám lộ mặt.
Vân Thù mặt đỏ bừng, tuy có nghi ngờ, nhưng thấy so kè với nữ tử là không tốt, đành phải bỏ qua, xua tay nói:
- Đi đi, chạy đi càng xa càng tốt.”
Lời nói vừa dứt, lại nghe Liễu Oanh Oanh đột nhiên nói:
-Ba người này có vẻ lén lút vụng trộm, nói dối liên tục. Vân Thù, công tử mang bọn họ tất cả giết hết đi.
Vân Thù ngơ ngác, cau mày nói:
-Liễu cô nương, họ có gì không tốt chứ.
Liễu Oanh Oanh hai mắt đỏ lên, run rẩy nói:
-Tốt a, ngươi hôm nay đã không nghe ta, sau này… sau này còn không biết sẽ khinh mạn ta thế nào nữa….
Vân Thù thấy nàng thần sắc đau khổ, chỉ cảm thấy trong ngực nóng lên, buột miệng la lên:
-Nàng đừng khóc, ta sẽ bắt họ lại, giao cho nàng xử lí là xong chứ gì.”
Rồi hắn phẩy tay áo, lại chạy về phía ba cô gái.
A Băng, A Lăng hận Liễu Oanh Oanh tới tận xương tủy, chỉ là mọi việc đến quá nhanh, không thể trốn tránh, đành phải từng người lấy ra vũ khí, A Băng sử dụng một thanh nhuyễn kiếm, A Lăng cầm một cây thủy tinh như ý. A Tuyết có chút chần chừ, từ trong bọc áo lấy ra một đoạn kim liên dài, cánh sen đều mở bung ra, vô cùng sắc nhọn
A Băng võ công cao nhất, thầm nghĩ tiên hạ thủ vi cường, không cần Vân Thù gấp đến, kiếm quang bỗng nhiên, hướng về hắn đâm tới. Liễu Oanh Oanh kêu lên một tiếng, nói:
- Đuôi hồ ly lộ ra nhanh quá, vậy mà nhận là sơn nhân ở đây sao?
Vân Thù nhíu mày không nói, duỗi tay ra điểm tới thanh nhuyễn kiếm đang đâm tới ngực, chính giữa lưng nhuyễn kiếm, coong một tiếng, thanh kiếm bỗng chốc cong lại, chuyển hướng đâm ngược lại A Băng. A Băng nhanh mắt, thân hình ngửa ra, nhuyễn kiếm vượt qua trước mặt, cô ta ngạc nhiến đến nỗi toàn thân phát run.
Vân Thù chỉ một ngón tay đã tạo được khí thế bức nhân, A Lăng trong lòng hoảng loạn, nhìn trái trông phải, tìm cách chạy trốn. A Tuyết thấy A Băng thế nguy, không suy nghĩ nhiều, huy động kim liên, vừa vặn đánh từ trên xuống. Vân Thù cười nhạt một tiếng, vung tay tóm lấy giữa đài liên, A Tuyết chỉ thấy hổ khẩu đau đớn, kim liên như muốn bay vọt ra ngoài. Vân Thù một chưởng đánh không làm kim liên bay đi, ồ lên một tiếng, mục quang chuyển động, thò trảo hướng A Tuyết đánh tới.
Một trảo đó nhanh như thiểm điện, A Tuyết né tránh không kịp, trong lúc kinh hoàng, bỗng nghe vù một tiếng, sợi dây dài mảnh bằng gấm sặc sỡ từ phía trên đại thụ bắn tới, thẳng như cây thương, quấn qua eo lưng của cô, nhẹ nhàng mang cô theo, A Tuyết thân hình không vững, bị kéo về phía sau. Vân Thù một trảo đánh vào chỗ trống, trong lòng thầm sợ hãi, mắt nhìn đại thụ, cao giọng nói:” Truyện "Côn Luân "
-Là cao nhân phương nào? Sao không ra mặt!”
Trên cây đó truyền lại một tiếng cười nhẹ, trong vắt vui vẻ. Giữa khi cười, sợi gấm đó thả A Tuyết ra, tựa như mãng xà thè lưỡi , nhằm vào mặt Vân Thù tấn công. Vân Thù thấy sợi dây đó khí thế mạnh mẽ, không dám lơ là, nghiêng đầu, co tay thành trảo, không ai biết sợi gấm đó bỗng bất ngờ chếch ra, quấn lấy eo lưng A Băng , lại mang A Băng nhứ gió cuốn đến Vân Thù quay nhanh. A Băng thừa cơ xuất kiếm, một kiếm nhanh lại thêm một kiếm nhanh, tinh quang bắn ra, lấp lánh như sao. Vân Thù đứng im bất động, song mục không rời đại thụ, mười ngón tay tiến lùi tùy ý, chỉ nghe được âm thanh chỉ kiếm va vào nhau liên miên bất tuyệt bên tai, A Băng kiếm chiêu như cuồng phong bạo vũ toàn bộ bị hắn từng chiêu hóa giải. Người trên cây không nhịn được ồ lên một tiếng reo:”Bản lĩnh khá lắm!” âm thanh vừa tới, Liễu Oanh Oanh sắc mặt đột nhiên thay đổi, mặt cắt không còn một giọt máu.
Vân Thù cười nhạt nói:
-Túc hạ giấu đầu hở đuôi, bản lĩnh chắc cũng chẳng ra gì đâu nhỉ?”
Người kia cười khanh khách nói:
-Được lắm, cứ thử xem.
Tiếng nói còn chưa dứt, sợi gấm đã kéo một vòng, thả A Băng ra rồi lại cuốn A Lăng lên, huy động như ý muốn điểm thẳng tới ngực Vân Thù. Vân Thù nhướng lông mày rồi múa tay lên, cây thủy tinh như ý bốp một tiếng đã vỡ vụn. A Lăng khí huyết như sôi lên, văng ra xa hơn một trượng. Sợi dây gấm phóng vù ra, nhẹ nhàng đỡ lấy cô ta rồi lại quét một vòng nhấc A Tuyết lên múa may kim liên đâm tới. Nhất thời chỉ thấy ba thiếu nữ như những con rối bằng gỗ theo sợi gấm đó mà hành động. Vân Thù nói là đấu với ba người mà thật ra chẳng khác gì một chọi bốn, nữ tử ở trên cây kia chỉ huy quyết định lại càng lợi hại hơn. Đánh được mấy hiệp, Vân Thù trong lòng nóng nảy, bỗng hú dài rồi tung người đánh ra sáu chưởng sáu cước. Truyện "Côn Luân "
Hắn ta bấy giờ lại biến thủ thành công, uy thế kinh người. A Tuyết nhìn thấy trong lòng hoảng sợ, xuất chiêu hơi chậm. Ba cô tiến tiến lùi lùi, căn bản là một loại trận thế xảo diệu, một người làm loạn trận cước, trận pháp đột nhiên sinh ra sơ hở. Vân Thù nhìn ra sơ hở, một chưởng đánh vào, nhằm vào giữa lưng A Tuyết, tuy nghĩ nàng là nữ lưu, xuất thủ chậm lại, nhưng nội lục của hắn thực sự quá mạnh, A Tuyết không tự chủ được, bay ra ngoài một trượng, miệng thổ ra máu tươi, không bò dậy được nữa.
Vân Thù một chiêu thành công, chỉ chưởng cùng bay tới, A Lăng, A Băng không phân trước sau, bị hắn điểm ngã. Vân Thù thấy sợi dây kim tuyến đó sắp sửa quay lại, như cơn gió mạnh lên, cầm đầu dây nắm lại, dữ dội hét lên một tiếng:
-Xuống mau cho ta!”
Âm thanh giống như xé lụa, sợi gấm đứt thành hai đoạn. Người trên cây ẩn mình không được, bồng bềnh hạ xuống, lại là một thanh y nữ tử, đầu tóc rối bời tỏa ra, mặt như sáp ong, hai mắt tuy nhiên trời sinh cực đẹp, thoạt nhìn đáng yêu lộng lẫy, nhìn quanh mọi người một lượt, dừng lại trên người Liễu Oanh Oanh, rúc rích cười nhạo, tiếng cười thấm vào xương tủy, khuấy đảo tâm trạng người nghe.
Liễu Oanh Oanh khuôn mặt càng nhợt nhạt, bỗng nhiên nghiến răng, âm thanh chua chát nói:”Là ngươi!” Thanh y nữ tử quan sát cô ta một lúc, cười khoái trá nói:
- Đã lâu không gặp, Oanh Oanh ngoan đã lớn thành xinh đẹp thế này ư! ừm, ngươi thấy sư thúc, sao không chào hỏi?”
Vân Thù căn bản thấy tình thế thay đổi, nghe được chuyện này, không khỏi ngớ ra. Lại nghe Liễu Oanh Oanh lạnh lùng nói:
-Bắt đầu kể từ đêm hôm đó, ngươi đã không còn là sư thúc của ta, mà là kẻ thù không đội trời chung của ta.”
Thanh y nữ tử khoái trá cười nói:
-Thế sư phụ của ngươi, vẫn chưa chết sao?”
Liễu Oanh Oanh vành mắt đỏ lên, run rẩy nói:
-Như ngươi mong muốn, bà… bà đã rời xa trần thế.”
Thanh y nữ tử trầm ngâm một chút, khoái trá cười nói:
-Chết là tốt, tốt chết, tự bà ta ngu ngốc tự cho mình là người tốt, nếu như không chết, đúng là ông trời không có mắt.
Liễu Oanh Oanh cứ tưởng bà ta hỏi han đến sư phụ đã chết, sẽ có phần đau buồn xấu hổ, ai ngờ bà ta không những không nghĩ đến tình xưa, trái lại còn hạnh phúc vui mừng trước tai họa của người khác, nàng thấy trong ngực nhói lên, máu dâng lên cổ họng, mặt đỏ lên, căm tức lên tiếng:
-Vân Thù, ngươi… ngươi thay ta đem bà ta giết đi!”
Vân Thù ngơ ngác, Liễu Oanh Oanh trong mắt tràn ngập nước mắt, buồn rầu nói:
- Ngươi giúp hay là không giúp ta?”
Vân Thù đổi sắc mặt, nhìn rõ Hàn Ngưng Tử, một tay nắm lấy cán kiếm.
Thanh y nữ tử nhìn hắn ta, đột nhiên khoái trá cười to nói:
- Tiểu tử ngốc, ngươi xứng đáng để cô ta thật sự yêu thương ngươi sao? Chà, xứng đáng là sư điệt tốt của Hàn Ngưng Tử ta, từ nhỏ đã biết chuyện lừa gạt nam nhân.
Vân Thù nghe được khó hiểu, hơi cảm thấy do dự, lại nghe Liễu Oanh Oanh cao giọng cười nói:
- Vân Thù, nhanh động thủ.” Vân Thù ngầm xấu hổ:”Ta nghĩ gì vậy, Liễu cô nương và ta sao có thể để người ta chọc ngoáy?” bỗng rút trường kiếm, Hàn Ngưng Tử cười khoái trá, sợi gấm trong tay rung lên xuất ra, Vân Thù chính là muốn nâng kiếm chống lại, ai ngờ sợi gấm bỗng chốc lách qua bụi cây, lôi ra một người, người này hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt, hoàn toàn không biết sống chết.
Liễu Oanh Oanh nhìn thấy người đó, hoa dung thất sắc, nghẹn ngào sợ hãi hô lên:
-Vân Thù, khoan đã.”
Vân Thù đã nhìn thấy người đó đúng là Lương Tiêu, nhất thời do dự không tiến lên. Hàn Ngưng Tử mang Lương Tiêu xách trên tay, hihi cười nói:
- Oanh Oanh ngoan, ngươi lôi kéo lừa bịp, lừa gạt được Vân Thù trẻ con này đã là vượt quá khả năng, nhưng làm thế nào mà lừa gạt được ta?
Liễu Oanh Oanh vốn muốn phản đối vài câu, lại thấy Lương Tiêu sắc mặt nhợt nhạt, chưa đến ngực đã bị ngăn lại, nói không ra tiếng. Hàn Ngưng Tử thấy nàng ta như thế, lại nhìn về phía Vân Thù cười nói:
-Ngốc tiểu tử, trông thấy gì chưa?”
Vân Thù sắc mặt nhợt nhạt, nhìn về phía Liễu Oanh Oanh, chỉ thấy nàng ta ngây ngốc nhìn Lương Tiêu, không có chút nào quan tâm đến mình, chớp mắt, leng keng một tiếng, hắn đánh rơi trường kiếm, không còn một chút ý chí chiến đấu nào.
Hàn Ngưng Tử mục quang chớp lên, nói:
-Sư điệt ngoan, ngươi có lo cho sống chết của tiểu tử này không?
Liễu Oanh Oanh nghiến răng, lớn tiếng:
-Ngươi thả hắn ra, ta để ngươi tùy tiện đi.
Hàn Ngưng Tử cười nói:
-Cái gì mà ngươi ta, nên gọi ta thế nào?
Liễu Oanh Oanh sững sờ, cúi đầu, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu:
-Sư… sư thúc.”
Hàn Ngưng Tử đắc ý cười nói:
-Được đấy, đã nhận sư thúc, thì cần mang một ít quà đến tỏ lòng hiếu kính !
Nói xong thì giơ tay ra. Liễu Oanh Oanh cau mày nói:
- Cái gì?”
Hàn Ngưng Tử cười nói:
-Muốn giả vờ ngốc sao? Lấy Thuần Dương Thiết Hạp giao cho ta đây
Liễu Oanh Oanh hơi run, hoảng sợ nói:
-Thì ra là ngươi giá họa cho ta? Ta.. ta sớm phải nghĩ đến mới phải.”
Hàn Ngưng Tử cười khoái trá nói:
-Đa tạ ngươi đã giúp ta một việc là lôi kéo về phía mình những kẻ truy đuổi ngu ngốc đó. Ngươi cũng bắt đầu có một chút bản lĩnh, ta bốn lần lén vào Lôi Công Bảo, đều là không được gì mà trở về , ngươi lần đầu tiên là lấy được ngay.”
Liễu Oanh Oanh nghiến răng kèn kẹt, lấy ra thiết hạp nói:
- Ngươi thả người trước.
Khuôn mặt Hàn Ngưng Tử trầm xuống, cười lạnh nói:
-Liễu Oanh Oanh, ngươi định dùng thủ đoạn bịp bợm với ta, giờ vẫn sớm hơn một trăm năm đấy, nếu không mang lại, ta làm cho tiểu tử này máu tươi văng ra ba xích bây giờ”
Liễu Oanh Oanh vốn biết sư thúc này tâm ngoan thủ lạt, nói được làm được. Thuần Dương Thiết Hạp đối với nàng có cũng như không, nhưng Lương Tiêu lại căn bản không thể để tổn thương một sợi tóc, hơi do dự, cuối cùng mang thiết hạp ném qua.
Hàn Ngưng Tử tiếp lấy thiết hạp, mỉm cười cất vào trong tay áo, Liễu Oanh Oanh nhìn thần sắc của bà ta, lại cảm thấy không ổn, sốt ruột nói:
-Hàn Ngưng Tử, ngươi nói đồng ý giữ lời, thiết hạp trong tay rồi, đáng ra phải thả người đi thôi.”
Hàn Ngưng Tử cười nhạt, nói:
-Ta hỏi ngươi, sư thúc ta tên hiệu là gì?”
Liễu Oanh Oanh run run, nói:
-Tuyết hồ.”
Hàn Ngưng Tử cười nói:
-Chính xác đó là, sư thúc ta đúng là giảo hoạt như Hồ li tinh, lại còn hại chết sư phụ của ngươi, tự nhiên phải lưu lại đường thoát, để cho ngươi không dám tìm ta báo thù.”
Liễu Oanh Oanh run run, tức giận nói:
-Hồ li thối, ngươi…”
Trong lòng nôn nóng, không kìm được nước mắt rơi lã chã. Hàn Ngưng Tử khoái trá cười nói:
-Khóc tốt đấy, sư phụ rất thích nhìn người ta khóc, chảy hết nước mắt, cho đến khi khóc mù mắt đi, mới gọi là thỏa nguyện.
Nói xong đá một cái giải khai huyệt đạo cho A Băng, A Lăng, hai người vùng vẫy đứng dậy, Hàn Ngưng Tử mắt có vẻ chán ghét A Tuyết, lộ ra vẻ mặt ác độc, xì một tiếng nói:
-Mang nha đầu ngốc này đi theo.”
Hai người đỡ A Tuyết lên, theo bên cạnh bà ta, Hàn Ngưng Tử đảo mắt cười nói:
- Oanh Oanh ngoan, khóc từ từ nhé, chúng ta sẽ gặp lại sau ít ngày.” Truyện "Côn Luân "
Rồi cười yêu kiều một tiếng, xuyên rừng bỏ đi. Liễu Oanh Oanh vội vã, bất chấp thương thế chạy theo hai bước, bỗng thấy ngực đau nhói một cái, miệng thổ ra máu tươi. Vân Thù nóng lòng quan tâm, vội vàng nâng đỡ, Liễu Oanh Oanh lại hất tay của hắn ra, giận dữ nói:
-Cút đi, từ nay về sau, ta.. ta không muốn gặp ngươi nữa.”
Vân Thù chấn động, ấp úng nói:
- Nàng…. nàng nói gì thế?”
Liễu Oanh Oanh mắt đỏ như máu, căm hận nói:
- Ngươi phế bỏ nội lực của Lương Tiêu, ta hận ngươi muốn chết. Đúng vậy, ta lừa gạt ngươi, chủ yếu là định nhờ ngươi thay ta tìm hắn, sau cùng một đao giết chết ngươi, thay hắn báo thù.”
Nàng không làm gì được Hàn Ngưng Tử nên đem lửa giận đầy bụng phát tiết lên người Vân Thù, đem bao nhiêu suy nghĩ trong lòng nói hết cả ra.. Vân Thù chỉ nghe thấy tòan thân giá buốt lạnh lẽo, tam hồn lục phách tiêu tán cả. Được một lúc lâu, mới lờ mờ nghe được tiếng ngựa hí, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Liễu Oanh Oanh nằm phục trên lưng ngựa, chạy như bay xuống núi. Vân Thù muốn truy cản, hai chân lại nặng như chì, nặng nề vô cùng, lại ngồi bịch xuống phía trước cây đại thụ, dần dần hôn mê ngất đi.
Ngất đi đến gần tối, Vân Thù mới tỉnh lại một chút, mù mịt đứng lên, trông ra những đám khói lạnh hoanh dã nơi xa, sinh ra cảm giác không biết tiến thoái thế nào, loại tâm tình đấy, chỉ có năm đó cha hắn bị chết, tự mình đi đi lại lại trên Yến Sơn, đợi chờ sư phụ đến. Hắn đứng một thời gian, thất hồn lạc phách hướng về trước đi tới, đi quá nửa đêm. Hừng đông rực sáng, bỗng nghe phía sau truyền lại tiếng ngựa. Vân Thù vốn không muốn quay đầu nhìn lại, lại không muốn biết sắp có ai đến, chỉ đơn giản mong là có thể chạy trốn, mãi đến khi không còn một chút khí lực rồi dừng lại mà chết.
Bỗng nhiên giữa lúc ấy, tiếng vó ngựa dừng phía sau thân hình hắn, chỉ nghe một tiếng vù lớn, Cân Phi giống như một đại ưng lướt qua đỉnh đầu hắn, chặn lại phía trước. Vân Thù tâm thần hoảng hốt, theo tiếng dừng bước. Cận Phi tức giận nói:
- Hảo súc sanh.
Rồi vung chưởng đánh tới, nhưng chưởng mới đến được một nửa, nhờ vào tia nắng ban mai từ phía đông, bỗng thấy Vân Thù ánh mắt đờ đẫn, trên mặt đầy vẻ thê lương đau khổ, đột nhiên nhớ lại sư phụ chỉ có một người con, cánh tay yếu hẳn đi, cuối cùng không đánh mà hạ tay xuống. Phía sau Bạch Tam Nguyên lại nóng tính vô cùng, bỗng nhiên nhảy lên trước, một quyến đánh vào lưng Vân Thù. Vân Thù ngây ngây ngốc ngốc, thấy một quyền của hắn như gió đánh đến, vậy mà không né tránh. Cân Phi không thể nhẫn nại không nhúng tay vào, nắm vào cổ tay Bạch Tam Nguyên chặn lại.
Bạch Tam Nguyên tức giận nói:
-Cận đại hiệp! Nghiệt chủng đại nghịch bất đạo này, ngươi giúp hắn làm gì chứ?”
Cận Phi nóng mặt, ngượng ngập nói:
-Bạch lão ca, sư đệ ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện đời…”
Bạch Tam Nguyên cười nói:
- Đánh rắm.”
Rồi cố gắng giãy giụa, chỉ cảm thấy tay Cận Phi giống như vòng sắt, sốt ruột tức giận, miệng đầy đờm dãi nhổ vào mặt Cận Phi. Với bản lĩnh của Cận Phi, tránh né vốn là không khó, nhưng hắn trong lòng hổ thẹn, không tránh không né, nhận hết đám đờm dãi bẩn thỉu rơi vãi trên trán, từ trên hai má chảy xuống, vậy mà không dùng tay chùi đi. Bạch Tam Nguyên thấy thế ngớ ra, hung dữ lắc đầu, chuyển thân bỏ đi.
Lôi Hành Không lạnh nhạt bàng quan, giờ bỗng nói:
- Vân Thù, nữ tặc đó đâu?
Vân Thù thân hình chấn động, chầm chậm giương mắt lên, lầm bầm nói:
-Nàng đi rồi, sẽ không gặp lại ta nữa.”
Lôi Hành Không thấy hắn thần sắc suy sụp, thì cau mày, ngầm suy nghĩ hắn ở đây thì Liễu Oanh Oanh đương nhiên bỏ đi chưa lâu, lập tức không muốn dừng lại ở đây ,lạnh lùng nói:
-Cận Phi, tạm thời không tính đến chuyện lần này, ngày sau có cơ hội, Lôi mỗ thế nào cũng đăng môn bái phỏng một phen!
Cận Phi im lặng không nói, Phương Lan vừa nghe cũng khó chịu, cười hắc hắc nói:
-Lôi Công Bảo có chỗ chống lưng nào, lão đầu nhi đây đều biết cả. Dám chọc vào Thần Ưng Môn sao? Sợ rằng có chút kém thế đấy!
Lôi Hành Không cười lạnh nói:
-Đại gia cưỡi lừa xem hát, đi là đúng rồi.”
Kéo theo Lôi Chấn phu phụ, tức giận bỏ đi. Sở Cung chịu tổn thất dưới kiếm của Vân Thù, chân trước vẫn còn băng bó kín, lần này nhe răng, lạnh lùng nói:
-Cận môn chủ thật là huynh đệ tình thâm! Chúng ta về sau có cơ hội gặp lại, hắc hắc, hẹn gặp lại sau!”
Rất sợ bị Lôi Hành Không vượt lên một bước bắt được Liễu Oanh Oanh, liền thúc ngựa ra roi, như trận gió đuổi theo phía trước.
Những người khác nhìn qua Vân Thù, hoặc kinh hãi, hoặc khinh bỉ, chỉ ngại đối mặt với Cận Phi Phương Lan, không tiện ở đây gây chuyện, chỉ là nhao nhao lắc đầu, rồi bỏ đi bốn hướng. Được một lúc, giữa nơi rộng rãi trống trải chỉ còn lưu lại Phương Lan, Cận Phi và tiểu thư đồng Phong Miên. Phong Miên thấy bầu không khí thay đổi, không dám lại gần đứng, cong môi lên nhìn, trong lòng đã có chủ ý:
-Nếu hai người có dũng khí động đến một sợi lông của công tử, ta sẽ cho họ biết tay.”
Cận Phi im lặng một lúc, thở dài nói:
-Ta tưởng liên kết Lôi, Sở hai nhà, cùng chống ngoại địch. Ai biết không thành bằng hữu, ngược lại thành đối đầu.” Phương Lan hừ một tiếng, mục quang như thước, trông qua Vân Thù, nghiêm mặt nói:
-Tiểu tử, ta hỏi ngươi một câu: ngươi luyện thành một thân võ công, rốt cuộc là để làm gì?
Vân Thù vốn tưởng bị hai người trách mắng, nghe chất vấn, ngơ ngác trả lời:
-Là tìm Tiêu Thiên Tuyệt báo thù.”
Phương Lan cười lạnh nói:
-Nói láo.”
Vân Thù lại thêm sững sờ, chỉ nghe Phương Lan nói:
-Ta xem ngươi luyện tập là để vui chơi với gái mà thôi?
Vân Thù mặt đỏ tới tận mang tai.
Phương Lan lạnh lùng hừ một tiếng, lại nói:
-Xưa nay cá nhân là việc nhỏ, quốc gia là việc lớn. Cổ nhân nói hung nô chưa diệt, nói gì đến gia vi! Như nay giang sơn Đại Tống lâm nguy có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, đại trượng phu chính là nên rong ruổi nơi sa trường, vì quốc gia giết địch. Ngươi như thế? Hà, chỉ vì một cô gái trộm gà bắt chó thất hồn thất phách. Khổ sao Vân Vạn Trình gia môn bất hạnh, sao lại rơi vào cảnh hổ phụ khuyển tử thế này?
Vân Thù thân hình run rẩy, lúc ấy bỗng nhiên, giọng nói của người cha đã chết lại hiện ra trước mắt: Đêm dưới ánh đèn đọc sách, sáng sớm luyện công, trừ gian diệt ác, chống lại nhục ngoại xâm. Nhất thời, vô số chuyện cũ như ảo ảnh lưu lại trong đầu chớp qua, được một lúc toàn thân hắn mồ hôi lạnh chảy ra, Vân Thù hết nhìn Phương Lan, lại nhìn Cận Phi, môi nhè nhẹ run lẩy bẩy, bỗng hai đầu gối mềm nhũn, ngã ra tại trận.
Cận Phi thở dài một tiếng, đưa tay đỡ hắn đứng lên, nói ra:
-Việc này coi như kết thúc, chỉ mong ngươi còn nhớ lời Phương lão, tương lai giết vài tên thát tử mới được!”
Phương Lan cười nói:
-Giết thát tử, nhớ chia cho lão phu một chút!”
Cận Phi cười nói:
-Thiếu Phương lão thế nào được?
Hai người nhìn nhau cười lớn.
Phong Miên nhìn Phương Lan trừng mắt tức giận, chỉ sợ trước mắt có việc nghiêm trọng, không ngờ nhìn qua một lúc, mọi người lại vui vẻ khuôn mặt, không sử dụng đến những khẩu khí đao to búa lớn nữa. Vân Thù than thở
- Sư huynh, ta vừa rồi đắc tội với các hào kiệt….”
Cận Phi xua tay nói:
-Người khác làm thế nào, là chuyện của người khác, chỉ cần ngươi có lòng báo quốc, nghĩ đến huynh đệ chúng ta, thế được không?”
Nói xong lông mày lưỡi mác giương lên, hào khí kinh nhân.
Phương Lan cười nói:
-Nói câu này, mới là đồ đệ của Vân Vạn Trình đấy!
Ông ta cởi bầu hồ lô buộc ở thắt lưng ra, chính là muốn uống rượu thỏa thích, đột nhiên tậm chuyển động, vỗ vỗ hồ lô, cao giọng hát:”
"Nghiêm phong xuy sương hải thảo điêu, cân cán tinh kiên hồ mã kiêu; Hán gia chiến sĩ tam thập vạn, tương quân kiêm lĩnh hoắc phiêu diêu ……
(dịch nghĩa: Gió cắt da cắt thịt, cỏ ngựa lẫn sương rơi, tuấn mã ôi kiêu dũng, Hán gia lính đông sao, tướng dẫn quân tiến tới, phong độ thật phiêu diêu)
Những câu thơ này nhiều ít lọt vào tai, Cận Phi nhiệt huyết lại càng sôi lên, chính là bài là trước kia thơ Vân Vạn Trình lúc sống thường ngâm, hắn từ nhỏ từng nghe đã thuộc hết. Phương Lan uống một hớp rượu lớn, ném hồ lô qua cho hắn. Cận Phi uống một hụm, cảm kích hát tiếp:
Lưu tinh bạch vũ yêu gian sáp, kiếm hoa thu liên quang xuất hạp; Thiên binh chiếu tuyết hạ ngọc quan, lỗ tiến như sa xạ kim giáp. Vân long phong hổ tận giao hồi, thái bạch nhập nguyệt địch khả tồi."
(dịch nghĩa: Ánh sao lông trắng, kiếm tỏa hào quang, thiên binh đạp tuyết, giáp vàng long lanh, hai đoàn quân giao chiến, ngày thái bạch thành công)
Hát xong mang bầu rượu ấn vào tay Vân Thù. Vân Thù chỉ thấy tim đập như sấm, hai tay nắm bầu rượu hơi run, cao giọng hát lên:
Địch khả tồi, mao đầu diệt; Lí hồ chi tràng thiệp hồ huyết, huyền hồ thanh thiên thượng, mai hồ tử tắc bàng, hồ vô nhân, hán đạo xương, hồ vô nhân, hán đạo xương!”
(dịch nghĩa: ngày thái bạch thành công, vó giẫm máu quân hồ, dưới bầu trời xanh trong, hồ vô nhân, hán đạo xương, hồ vô nhân, hán đạo xương)
Hắn tâm bệnh được giải trừ, mấy câu hát nảy ra, như sóng lớn cuộn dâng, mây trôi ngàn lớp, khí thế hào hùng, khẳng khái bất phàm, hát xong giơ hồ lô lên, tràn đầy tửu khí .
Phương Lan vỗ tay than thở nói:
- Bọn giặc Hồ không có nhân tính, người Hán đâu thể phồn vinh? Ngày đấy lão đầu tử không thể đợ được nữa rồi!
Hắn nắm tay hai người, xếp chồng lên nhau, trầm giọng nói:
-Lão điêu nhi dù là người trong giang hồ, chỉ là không quên giết hết loài mọi rợ, bắc dẹp yên Trung Nguyên. Di nguyện của hắn hiện đặt trên người hai ngươi. Cái đó gọi là huynh đệ đồng lòng, đặc biệt là đồng lòng, sự việc hôm nay, lão đầu tử không muốn thấy lần thứ hai!
Cận Phi năm tay Vân Thù, nhìn thẳng vào mặt hắn, trịnh trọng mà nói:
-Phương lão yên tâm, tại hạ với Vân Thù, cả đời này đã và sẽ là huynh đệ!
Vân Thù thân thiết nắm chặt tay sư huynh, trong lòng có trăm nghìn cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.