Côn Luân

Chương 36: Tinh hà dĩ kham




Hai người lần lượt giao thủ , không giống lần trước, Lương Tiêu một lòng cầu thắng, nho sinh vẫn giữ vững không lộ sơ hở, mặc cho gió tuyết nổi lên, hai người ngưng thủ tung hoành di chuyển, có phần kịch liệt hơn ngày trước.
Đầu tiên Lương Tiêu vung kiếm xử “Kiền kiếm đạo”, nhất kiếm đâm ra, bất ngờ phân tán; nho sinh liền dùng ngón trỏ chuyển động cành mai, lúc đông lúc tây, chỉ còn bóng kiếm trong gió lộng, thân ảnh nhàn nhàn, tựa như đùa giỡn; đánh đến hai mươi chiêu, Lương Tiêu kiếm thế biến đổi thành “Ly kiếm đạo”, cuồng trảm loạn đâm, nho sinh thân ảnh phân tán bốn hướng, cành mai liền vừa vặn gắn trên kiếm Lương Tiêu, tùy ý kéo đông kéo tây, Lương Tiêu thân người bị kéo theo, đồng thời sợ hãi vô cùng.
Sử được vài chiêu, Lương Tiêu kiếm chiêu vẫn dữ dội, đạo đạo kiếm ảnh phóng ra hơi lay động, bảo kiếm dường như nắm không được chắc, như muốn rời tay phóng ra. Nho sinh cười nói:
- Tiểu tử, đánh không nổi , muốn ném kiếm nhận thua à ?
Lương Tiêu nói:
- Phì, nói năng lớn tiếng thế, không sợ gió hớt mất lưỡi à?
Trong khi nói, kiếm chiêu nhẹ nhàng đột nhiên trở nên gấp gáp, dần dần Ly kiếm đạo khí thế ngày càng mãnh liệt không phân cao thấp, bất ngờ kiếm ảnh theo gió vương dài ra, một đoạn dài hai thốn của cành mai bị cắt bay về sau, văng vào giữa gió tuyết xoay vòng, rồi rơi xuống vực sâu trăm trượng. Một kiếm ấy khiến cành mai bị đứt thành hai đoạn, sau đó rơi xuống gần hoa mai. Chính thị Lương Tiêu khăng khăng muốn xử ‘Đồng nhân kiếm’. Kinh Dịch có câu: “thiên và hỏa, hòa với nhân, người quân tử lấy nòi giống để bình phẩm vạn vật.”
Thiên, hỏa nguồn gốc đều là khí, hợp lại với nhau, cho nên thế kiếm ba phần là cuồng liệt, bảy phần là phiêu hốt, càn thượng mà ly hạ, như hỏa tòng thiên phục, đáng tiếc kiếm ấy mắc chút sai lầm, khiến hắn kêu thầm xui xẻo.
Nho sinh quát một tiếng “hay”, rời ra thoát khỏi thế tấn công, cành mai phá gió đâm tới. Lương Tiêu thầm nghĩ cành mai tuy yếu, nhưng nho sinh nội lực vô song, trút vào cành mai, xuyên da thấu cốt chẳng phải nói chơi. Nhưng nếu nhượng bộ, khác gì tự vỗ vào đít mình, đồng thời kiếm thế chuẩn bị đáp trả ,“Ly hạ Càn thượng”, biến thành “Hỏa tại thiên thượng” chính là “Đại hữu kiếm”, dịch tượng viết: “Hỏa tại thiên thượng, vốn có nhiều, người quân tử phải thưởng thiện phạt ác, làm theo thiên mệnh”, ấy là một chiêu thưởng thiện phạt ác, đương nhiên đòn thế như sét đánh, nho sinh lấy công đối công, không rơi vào thế hạ phong.
Nho sinh cười dài một tiếng, thân pháp nhanh vọt, bốn phương tám hướng đều thấy nhân ảnh, chẳng thể biết được đã di chuyển mấy lần, xuất bao nhiêu kiếm, chỉ thấy mai ảnh trùng trùng, giống như từng đợt sóng lớn từ khắp nơi nhằm hướng Lương Tiêu mà đổ ập tới. Lương Tiêu bình sinh chưa bao giờ nhìn qua thân thủ như vậy, chỉ cảm thấy nhức đầu chóng mặt, chẳng biết làm sao để chống đỡ, đang hoang mang, kiếm thế Lương Tiêu chợt biến đổi “càn” thành “khôn”, “Khôn kiếm đạo” phép hậu thổ chi tượng, kiếm thuật phòng thủ hiếm thấy trên thiên hạ, trường kiếm trái phải xoay vòng, vang lên tiếng u u, toàn thân được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng “ly kiếm đạo” kiếm ý còn chưa kịp thu lại, do đó kiếm thế lại biến thành “khôn thượng ly hạ” chính là “minh di kiếm”. Minh di chi ý, tức là hỏa tại địa hạ, như dung nham ẩn dấu dưới lòng đất, đột nhiên phun trào.
Nho sinh thầm nghĩ nên thuận theo thay đổi vị trí khôn ly, hỏa thượng thổ hạ, biến thành “Tấn kiếm đạo”, lửa cháy lan trên đồng, không cách nào cản nổi. Đang hạ thủ cổ tay bỗng chấn động, cành mai phiêu phiêu, bởi mũi kiếm Lương Tiêu quét qua, thế như tằm phóng tơ. Tơ tằm tuy mềm mại, cuồn cuộn không dứt, cứ như vậy dệt thành một cái kén tằm mềm dai. Chưa xuất đến mười chiêu công phu, Lương Tiêu đã “tay trói chân buột”, không thể xuất lại “Ly kiếm đạo”, chỉ có thể dựa vào “Khôn kiếm đạo” khó khăn chống đỡ. Nho sinh chiếm thế thượng phong, cười hi hi nói:
- Tiểu tử, hôm nay lại không thành! Hãy nhận thua đi.
Lương Tiêu quát:
- Vị tất.
Chiêu thức đột nhiên biến đổi, trường kiếm như lôi điện, từ trên trời lao xuống, đến cuối cùng lộ ra chính là “chấn kiếm đạo”.
Nho sinh nhẹ nhàng né tránh một kiếm đoạt mệnh ấy, chỉ thấy Lương Tiêu thế kiếm đã tận, đột nhiên thu lại, cành mai chớp lên, điểm vào “kỳ môn huyệt”. Nhưng Lương Tiêu đã hồi kiếm nhanh chóng, trường kiếm quay một vòng, lại che chắn những chỗ yếu hại, một kiếm ấy chính là “khôn kiếm đạo”. Nho sinh trông thấy biến đổi lanh lẹ thì cười nhạt, quyết tâm phá giải, chợt thấy cánh tay Lương Tiêu bỗng giơ lên, lại biến thế như sấm sét, “chấn kiếm đạo” nhanh nhẹn mạnh mẽ phi thường, với khả năng của nho sinh, thiết nghĩ việc giữ lấy mai hoa quan trọng hơn, trong chốc lát đã tránh được mũi kiếm.
Lương Tiêu lúc thủ lúc công, liên thủ năm lần, xuất liền năm kiếm, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, chớp mắt đã bức nho sinh lui liền năm bước. Nguyên Lương Tiêu kiếm chiêu bốn phần thì công, sáu phần thì thủ, “khôn thượng” mà “chấn hạ”, chính là Quy Tàng kiếm “Phục kiếm đạo”, trong Kinh Dịch nói về quẻ phục có đoạn: “Cái đạo tuần hoàn, bảy ngày sẽ thành phục”. Phục kiếm đạo hết công rồi thủ lặp đi lặp lại, cả thẩy bảy lần .
Lương Tiêu kiếm thế biến đủ bảy lần, bất ngờ trừng mắt quát lớn, nhân kiếm hợp nhất, nhanh chóng đánh lên. Chiêu ấy là liều mình đánh ra, không chừa đường lui.Nho sinh hồi thủ không được, nhiều cành bạch mai liên nở hoa bị Lương Tiêu kiếm phượng quét ngang hóa thành hạt bụi. Nho sinh ngạc nhiên kêu lên, không đợi Lương Tiêu thu thế, nửa cành mai còn lại đặt trên kiếm Lương Tiêu, mượn lực đả lực, một kéo một thu, Lương Tiêu chỉ cảm thấy hổ khẩu chấn động mạnh, trường kiếm đã như thiểm điện, lao thẳng vào vách núi.
Thanh kiếm ấy không chỉ mang theo sức lực của Lương Tiêu, mà còn có thần công của nho sinh, nhị lực tương hợp, chỉ nghe tiếng kim loại ngân lên như chim hót, Huyễn Nguyên kiếm phá đá rồi ghim sâu vào vách núi, chẳng còn thấy cán kiếm đâu nữa. Lương Tiêu chưa kịp chuyển niệm, nho sinh bất ngờ thu hồi cành mai, nhảy lui ba xích, ha ha cười lớn nói:
- Tiểu oa nhi, đã chuẩn bị nhận thua chưa nào?
Lương Tiêu vốn dĩ đối với nho sinh đã bội phục không dám so sánh, lại thấy nho sinh tuy thắng vẫn lỗi lạc, trong lòng tăng thêm kính ý, chắp tay nói:
- Tiên sinh nói chẳng sai, nếu tiên sinh dụng kiếm, tiểu tử đã chết nghìn lần rồi nào có thể đứng đây.
Hắn trước giờ rất ít khi phục ai đó, bằng như muốn hắn nói phục, nghìn lần vạn lần đều khó, nhưng một khi hắn đã nói thì từng câu từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Nho sinh tay cầm tửu hồ lô, uống một ngụm rồi cười nói:
- Tiểu tử, ngươi bất tất phải diễn trò như vậy, ta thấy dưới ánh mắt bi thương của ngươi hàm chứa nét cao ngạo , chỉ trách ngươi còn ít tuổi? He he, phải nói những lời bó buộc như vậy.
Lương Tiêu nói:
- Tiền bối vũ công lợi hại đến thế, hiển nhiên thanh danh hiển hách, xin hỏi tôn tánh đại danh?
Nho sinh cười nhạt, cầm bình rượu lên tu ừng ực một hơi, rồi đem hồ lô treo ở eo, bất ngờ cất tiếng ca:
- Hư danh như chiếc sừng nhỏ, lợi ít như cái đầu ruồi, tính toán thiệt hơn, trong lòng luôn mong phần lợi. Mọi việc đã định, vì sao mọi việc lại được định rồi. Còn chưa tìm được thân ta chưa già, nay phải buông tay , lòng ta đây bối rối. Trăm năm trôi qua, chìm trong men rượu, ba vạn sáu ngàn ngày…
Hát đến đoạn này, đột nhiên cười lớn, thân hình khẽ run, người đã ở sau sườn núi, không thấy đâu nữa.
Lương Tiêu biết người ấy như thần long biến hóa khôn lường, nếu đã ra đi, bản thân dù khinh công có nhanh hơn mười lần, cũng đừng mong thấy được thân ảnh của người ấy. Thở dài một hơi rồi đi đến trước vách đá, muốn rút bảo kiếm ra. Nhưng kiếm ấy đã gắn sâu vào vách đá hợp thành một thể, dẫu cho hắn có dốc hết khí lực, cũng khó mà rút ra được. Thiết nghĩ trường kiếm vừa mới phá đá, là do mang theo công lực của hai người, tuy nhiên nói rút thì dễ phá đá mới khó, nhưng chẳng phải Lương Tiêu năng lực không đủ, mặc dù đã cố gắng rút bốn lần, bảo kiếm vẫn bất động. Lương Tiêu sợ dụng lực không hợp sẽ làm tổn thương lưỡi kiếm, đành phải tạm thời dừng tay, lại nghĩ phải kiếm vật gì để đục phá, rồi tính tiếp.
Một lúc sau đã trở về Huyền Âm quán, gió tuyết vẫn thổi. Liễu Tình đang giúp đỡ Ách nhi, A Tuyết quét tuyết đóng trên mái nhà, tránh cho tuyết đóng nhiều quá, đè sập gian nhà tranh. A Tuyết đứng ở trên thang trong thấy Lương Tiêu, từ xa thuận miệng kêu lớn:
- Ca ca, ca ca.
Liễu Tình ngó một cái rồi nói:
- Hôm nay trời đầy tuyết, ngươi bỏ đi đâu đấy?
Lương Tiêu nói:
- Con chỉ đi luyện kiếm thôi!
Liễu Tình mặt nhăn mày nhó, nói:
- Siêng năng luyện công đích thực rất tốt, nhưng nếu muốn luyện thì cũng phải kiếm nơi luyện tốt, dưới núi tuyết đường xá trơn trượt, ngày mai không nên ra ngoài làm gì.
Lương Tiêu nghe người nói những lời quan tâm như vậy, trong lòng cảm động, cười nói:
- Liễu Tình đạo trưởng, để tôi giúp người quét tuyết.
Liễu Tình ánh mắt như cười, đưa cây chổi cho hắn, thuận tay phẩy mấy bông hoa tuyết bám trên vai hắn, chợt thấy trên người Lương Tiêu mất đi thanh bảo kiếm. Liễu Tình biết hắn từ trước tới giờ kiếm bất ly thân, thấy nguyên nhân không tầm thường liền hỏi:
- Lương Tiêu à, kiếm của ngươi đâu rồi?
Lương Tiêu thầm nghĩ: “Hay là ta đem chuyện nho sinh nói với Tình đạo trưởng, cũng chẳng còn cách nào khác, tiện thể hỏi thăm tin tức về nho sinh luôn.” Thuận nói:
- Liễu Tình đạo trưởng, con thật tâm muốn hỏi người, người có biết trong thiên hạ có người nào như vậy không?
Tiện thể miêu tả dung mạo hình dáng nho sinh một lượt, lại kể về chuyện đấu kiếm đem sự tình nói ra hết, sau đó nói,
- Lương Tiêu tịnh không có ý dối lừa, nhưng con vô pháp đánh rơi bông hoa mai trong tay người ấy, đã làm tổn hại uy danh của Quy Tàng kiếm, vô cùng xấu hổ, đến nay tính lại chỉ thắng người ấy được nửa chiêu, chao ôi, người ấy vũ công đích thực cao siêu.
Hắn nói xong một lượt, mắt nhìn Liễu Tình, thấy người thần sắc ngẩn ngơ, trong lòng bồn chồn, bèn hỏi:
- Liễu Tình đạo trưởng, người trách con à?
Liễu Tình hơi kích động, mỉm cười, nói:
- Ta trách ngươi đâu? Chỉ là đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Lương Tiêu hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Liễu Tình cười nói:
-Ách nhi niên kỉ đã không còn nhỏ nữa, suốt đời ngây dại ở trên Hoa Sơn, chẳng phải là cách hay. A, ta nghĩ nên để nó đi khắp giang hồ, mở rộng tầm mắt.
Ách nhi trên thang gỗ nghe được, không ngăn được mặt đầy hỉ sắc.
Lương Tiêu nín cười nói:
- Nguyên lai đạo trưởng thích yên tĩnh suy nghĩ, chứ với vũ công của đạo trưởng, chắc chắn sẽ dương danh lập vạn, uy chấn giang hồ. Chỉ bất quá, có không ít kẻ vô cớ quả thực cần được giáo huấn!
Hắn dùng lời lẽ ẩn dụ, Ách nhi nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghe lọt được, đùng đùng trừng mắt nhìn hắn, nhưng nghĩ tới việc phải xa A Tuyết, thì lại cảm thấy buồn bã. A Tuyết nhìn thấy tâm ý của nàng thì mỉm cười, giữ chặt lấy tay nàng.
Liễu Tình cười khổ:
- Người xuất gia tranh nhau danh lợi làm gì, Lương Tiêu ngươi lại lắm lời đùa bỡn.
Nói xong bảo Ách nhi:
- Ngươi hãy thu thập hành lý, bọn ta sẽ đi bằng ngựa cho tiện lợi.
Ba người đều giật mình, Lương Tiêu trố mắt nói:
- Gấp gáp làm gì? Ít nhất cũng phải đợi gió tuyết qua đi, hẵng đi cũng không muộn.
Liễu Tình cười nói:
- Bần đạo thường nghĩ được là làm luôn. Ách nhi, ngươi ngẩn người ra đó làm gì?
Ách nhi chỉ khẽ gật đầu, vào trong quán thu dọn đồ đạc, A Tuyết theo sau giúp nàng.
Lương Tiêu thấy Liễu Tình cử chỉ cổ quái, trong lòng lo lắng: “Người như hiện nay chẳng phải rất tốt ư, tại sao đột nhiên lại muốn đi ngay.” Tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ khủng khiếp, toàn thân lạnh ngắt, mở miệng nói:
- Đạo trưởng, nho sinh ấy chắc hẳn là kẻ địch của người, có phải không?
Liêu Tình ngạc nhiên:
- Tại sao ngươi lại cho rằng như vậy?
Lương Tiêu dậm chân nói:
- Đúng rồi, con nhớ ra rồi, nho sinh ấy khi nghe tên của người, lúc khóc lúc cười, thần sắc kì dị, lại còn nhục mạ Quy Tàng kiếm là rắm chó khó ngửi, tất nhiên phải oán hận người rồi. Chao ôi, chỉ trách một lòng sính cường, không nói ra sớm hơn, đạo trưởng cần phải nhanh chóng đi ngay, mới có thể tránh được hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.