Trong tích tắc, Lục Ninh Thuần bị hắn túm lấy như một con búp bê lôi vào phòng tắm. Liêu Thần Duệ đẩy cô ngã vào bồn tắm khiến cô đau điếng. Hắn mở khoá vòi sen xả nước xối xả vào người cô làm cho cả thân thể người phụ nữ, kể cả váy dạ hội cũng thấm ướt.
Ninh Thuần không chịu nổi nữa la lên.
"Anh làm gì vậy? Dừng lại, dừng lại đi."
Liêu Thần Duệ mặc kệ lời cầu xin của cô, bàn tay lấy một ít xà phòng chà xát lên da thịt trắng trẻo của cô, tay kia thì liên tục xả nước.
"Rửa sạch cho tôi!"
Tay hắn thô bạo chà xát trên người Ninh Thuần khiến cô bực tức, căm phẫn đẩy hắn ra.
"Đừng có chạm vào người tôi, đồ xấu xa!"
Cô không biết vì sao hắn lại nổi điên như vậy.
Người đàn ông quăng vòi sen xuống sàn nhà tắm, nắm chặt hai vai cô như muốn bẻ gãy.
"Sao cô dám để tên đàn ông đó đụng vào người mình. Nói! Khi tôi vắng mặt cô và hắn ta đã làm ra loại chuyện gì rồi?!"
Hắn gầm lên điên cuồng nhìn người phụ nữ trước mắt. Ý nghĩ cô đã phản bội hắn, cùng kẻ khác gần gũi khiến hắn muốn phát điên lên được.
Lục Ninh Thuần không thể nghe nổi những lời hắn vừa thốt ra, ngay lập tức mở miệng.
"Anh đang nói bậy bạ cái gì? Tôi không có!"
"Bậy bạ? Vậy vết hôn trên cổ cô từ đâu mà ra?! Đây không phải dấu hôn của tôi." Hắn siết lấy đôi vai nhỏ nhắn, muốn cô phải cho hắn một câu trả lời thích đáng.
Lục Ninh Thuần đột nhiên cứng họng.
"Tôi..."
"Không trả lời được?"
Vẻ ấp úng của cô càng khiến hơi thở người đàn ông trở nên lạnh lẽo đến rùng mình.
Liêu Thần Duệ bất ngờ thả lỏng tay mình ra, đứng dậy. Cái bóng to lớn của hắn đứng chắn ngang hết ánh sáng trong phòng. Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô như diêm vương đang phán xét tội nhân.
"Cô đã cần đàn ông đến mức như vậy thì để tôi giúp cô."
Lục Ninh Thuần sợ hãi lùi lại phía sau nhưng đã bị hắn túm lấy lôi ra khỏi bồn tắm, đặt cô ngồi lên cạnh bồn rửa mặt. Người đàn ông hai tay xé toạc váy của cô ra. Đường cong mềm mại quyến rũ của người phụ nữ đều phơi bày trước mặt hắn.
Cô hoảng loạn giãy giụa trong bất lực.
"Đừng..."
Người đàn ông lập tức vùi đầu vào rãnh ngực mê người, hai bàn tay vò nát bầu ngực trắng trẻo của cô khiến người phụ nữ không kiềm được mà thở dốc.
Môi hắn liếm mút khắp cơ thể cô không chừa ra chỗ nào. Thần Duệ lại di chuyển đến cần cổ thiên nga thô bạo gặm cắn. Một bàn tay mò đến nơi tư mật của cô, lén lút nhấn hai ngón tay vào trong nơi sớm đã co thắt liên tục. Người đàn ông xấu xa dùng ngón tay khuấy đảo bên trong khiến cô phải bật ra tiếng kêu mị hoặc chết người.
"Đã ướt đến như vậy, thật là phóng đãng!"
Cảm nhận được nơi tư mật của cô đang rỉ ra một thứ nước dính dáp lên tay mình, người đàn ông không kiềm chế được mà mắng.
"Nhìn xem, em đã làm ướt hết cả tay tôi rồi."
Hắn rút ngón tay ướt đẫm dịch ấm của cô ra liếm sạch.
Lục Ninh Thuần nhìn thấy cảnh tượng đó, hai má đã sớm ửng hồng. Trông thấy dáng vẻ động tình của cô, Liêu Thần Duệ vừa cảm thấy kích động lại vừa tức giận. Hắn hận dáng vẻ quyến rũ động lòng người này của cô.
Liêu Thần Duệ mở banh chân của cô, trực tiếp đem quái thú đã thức tỉnh của mình cắm sâu vào trong. Sự đột ngột của hắn làm cô kêu lên, bên dưới co thắt mãnh liệt bao vây lấy vật nam tính.
"Yêu nghiệt!"
Sự chặt chẽ của cơ thể cô càng làm nỗi ham muốn kinh người sâu trong hắn bộc phát. Cô đúng là yêu tinh hại người, có thể giết chết lý trí của bất kỳ người đàn ông nào.
Người đàn ông thúc mạnh vào trong cơ thể của cô, tìm đến nơi sâu nhất. Hắn gầm gừ như loài báo hưởng thụ khoái lạc mà cô mang lại.
Liêu Thần Duệ chằm chằm nhìn người phụ nữ trước mặt, vì kích thích quá lớn mà đã mê loạn rên rỉ.
"Ah... Um... Đừng..."
Lục Ninh Thuần thống khổ chịu đựng sự dày vò của hắn. Cơ thể cô giống như bị treo lơ lửng giữa thiên đường và địa ngục.
Liêu Thần Duệ căm giận chính mình không thể tự chủ được trước cơ thể cô. Chỉ cần ở trước mặt cô, mọi bản năng nguyên thủy nhất của một tên đàn ông trong hắn đều trỗi dậy. Dáng vẻ phong tình của cô khiến hắn thật kích động, chỉ muốn điên cuồng vào bên trong.
Nghĩ đến dáng vẻ này của cô bị kẻ khác nhìn thấy, người đàn ông phẫn nộ đâm mạnh vào trong cô hơn. Cúi xuống ngậm chặt lấy môi cô, hôn sục sạo sau đó còn cắn xuống khiến Ninh Thuần đau đớn kêu lên.
"Đau quá."
Bên cánh môi anh đào toàn là mùi máu tanh đang lan ra trong khoang miệng hai người. Liêu Thần Duệ nuốt hết máu của cô, vẫn cuồng nhiệt tấn công khoang miệng yếu ớt không chút phòng bị. Da thịt cô bị hắn tiếp tục gặm cắn không chút thương xót.
Bờ hông tinh tráng không chậm lại một nhịp nào, liên tiếp ra vào hang động mềm mại. Người đàn ông càng lúc tăng tốc càng nhanh.
"Ah..."
Ninh Thuần chịu đựng không nổi cào lên lưng hắn. Cô nghĩ mình sắp bị bứt chết đến nơi rồi.
Liêu Thần Duệ để mặc cô cào cấu lưng mình. Người đàn ông vùi mình trong mùi hương Vanilla mê tình leo đến đỉnh núi cao nhất. Thân dưới dũng mãnh rung lên đâm sâu vào trong cô đem theo tất cả sự thoả mãn phóng ra.
Cô úp mặt vào vai hắn kiềm nén tiếng hét của mình. Bên tai là tiếng gầm lớn của người đàn ông. Ninh Thuần cảm thấy mình như vừa chết đi sống lại. Hai thân thể cứ như vậy ướt đẫm mồ hôi dính vào nhau trong phòng tắm.
*************
Khi mặt trời đã nhô cao khỏi đỉnh núi chiếu sáng khắp nơi, ánh nắng chói chang mò tìm đến thân ảnh xinh đẹp nằm trên giường. Cơ thể trắng như tuyết đầy rẫy những vết cắn ửng đỏ, có vài vết thâm tím trông vô cùng đáng thương. Lục Ninh Thuần mê man trong giấc ngủ chưa thể tỉnh giấc. Đêm qua, sau khi đưa cô rời khỏi nhà tắm, hắn vẫn tiếp tục hành hạ cô trên giường mặc cho cô đã cầu xin hắn khản cả giọng.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, người đàn ông mang vest chỉnh tề bước vào trong. Hắn đi tới bên giường nhìn người phụ nữ vùi mình trong giấc ngủ. Thỉnh thoảng lại nức nở vài tiếng nho nhỏ giống như đã chịu bị ủy khuất. Người đàn ông vươn tay vuốt ve gò má hồng của cô, luyến tiếc không muốn rời khỏi.
Mãi một lúc sau, hắn mới đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Liêu Thần Duệ nhìn qua người quản gia đứng bên ngoài từ nãy đến giờ.
"Không được phép để cô ta rời khỏi đây nửa bước."
"Vâng thưa thiếu gia."
Hạ Nhan kính cẩn vâng theo.