Con Mồi Nguy Hiểm

Chương 2: Trêu đùa




Sáng sớm, Lục Ninh Thuần đứng trước gương búi tóc gọn gàng ra phía sau. Hôm nay cô chọn một chiếc áo thun trắng đơn giản mặc bên trong và bên ngoài là áo blazer màu xám cùng váy chữ A dài qua gối. Đơn giản, lịch sự.
Xong xuôi, cô tự mình lái xe đến tập đoàn Liêu thị.
Lần này, một mình Lục Ninh Thuần tự động bấm thang máy chạy lên tầng cao nhất. Không hổ là tập đoàn lớn thứ hai cả nước, toà nhà của tổng công ty quả thực rất khổng lồ. Dù bước chân vào đây bao nhiêu lần cũng dễ dàng bị làm cho choáng ngợp.
Thang máy vừa mở ra, cô bước đến quầy lễ tân, nhẹ giọng nói.
"Chào cô, tôi là nhà văn Violet, tôi có hẹn với Liêu tổng sáng hôm nay."
"Chào cô, cô vui lòng đợi tôi một chút nhé."
Thư ký lịch sự đáp.
"Vâng."
Người thư ký liền nhấc điện thoại lên báo với người bên trong một tiếng. Sau đó đứng dậy nói với cô.
"Mời cô đi theo tôi."
Lục Ninh Thuần nghe lời vội theo sau cô thư ký. Cô ta dẫn cô đến trước một cánh cửa phòng lớn màu xám rồi đẩy cửa vào, nghiêng đầu nói.
"Mời cô."
Ninh Thuần chậm chạp bước vào văn phòng rộng lớn được thiết kế theo phong cách hiện đại tối giản, chỉ có hai màu chủ đạo là đen và trắng. Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa ở phía sau lưng vang lên, cô mới biết mình đã vào trong.
Đôi mắt xinh đẹp đảo quanh khắp phòng, ngay lập tức bắt gặp người ông cao lớn đang ngồi trên bàn làm việc và nhìn chằm chằm vào mình. Đôi mắt hắn như chim ưng, lạnh lẽo và sắc bén.
"Chào cô, Violet."
Vốn dĩ cô đang cầm một cuốn sổ và cây bút trên tay, khi giọng nói thanh lạnh kia vang lên khiến cô giật mình làm rơi cả bút xuống đất.
Vẻ mặt Lục Ninh Thuần hiện lên nét bối rối, vội vàng cúi xuống nhặt bút rồi đứng lên hắng giọng một cái. Cô vừa tiến đến gần chỗ người đàn ông vừa nói.
"Chào anh, Liêu tổng. Tên thật của tôi là Lục Ninh Thuần. Tôi thích được gọi bằng tên thật hơn."
Người đàn ông ngồi đó như một vị vua ngồi trên ngai vàng, dáng vẻ đường bệ, cao ngạo. Ngũ quan anh tuấn mê đắm vạn người. Khi cô đến trước bàn làm việc của hắn, Liêu Thần Duệ cũng đứng lên.
"Vậy thì tôi sẽ gọi là Lục tiểu thư vậy. Tôi là Liêu Thần Duệ, lần đầu gặp mặt."
Hắn đưa tay ra về phía cô. .
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
"Rất hân hạnh được làm việc cùng với anh, Liêu tổng."
Lục Ninh Thuần liền lịch sự bắt lấy tay hắn. Nhưng ngay khi cô muốn thả ra thì phát hiện đã bị tay người kia giữ chặt. Ngón tay cái của hắn miết nhẹ trên làn da cô.
Ninh Thuần âm thầm cảm thấy không thoải mái liền rút mạnh tay mình ra. Người đối diện cũng chậm rãi rút tay về, vẻ mặt như chưa có gì xảy ra. Bên môi còn hiện lên một nụ cười như có như không.
"Lục tiểu thư, mời ngồi." Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Liêu Thần Duệ hướng tay về phía bộ ghế sofa lên tiếng.
Hai người sau đó liền ngồi xuống ghế sofa đối diện nhau. Không bao lâu thì thư ký đem nước vào. Trong khi thư ký đặt nước lên bàn, Ninh Thuần liền lấy trong túi xách ra một máy ghi âm đặt lên bàn.
"Xin phép anh, Liêu tổng."
"Cứ tự nhiên."
Liêu Thần Duệ dáng vẻ vô cùng thoải mái đáp.
Ninh Thuần mở cuốn sổ của mình ra đặt lên đùi sẵn sàng.
"Tôi nghĩ chúng ta nên xã giao vài câu trước khi bắt đầu nhỉ? Tôi cũng sẽ thoải mái kể chuyện của mình hơn với Lục tiểu thư."
Thanh âm trầm thấp lại vang lên.
"À... Vâng, được chứ."
Cô có vẻ hơi lúng túng đáp.
Đôi mắt sắc lẹm lại quét qua gương mặt người phụ nữ.
"Lục tiểu thư có vẻ căng thẳng."
Dường như vẻ lúng túng của cô đều bị hắn thu vào tầm mắt, Ninh Thuần chỉ đành cười gượng.
"Thật ra, đây là lần đầu tôi chấp bút tự truyện cho một người. Lại còn là Liêu tổng nổi tiếng trong giới kinh doanh nên tôi có hơi hồi hộp một chút."
Cô trả lời rất thành thật.
"Không cần căng thẳng. Tôi không ăn thịt Lục tiểu thư đâu."
Lục Ninh Thuần chớp mắt nhìn gương mặt lạnh lùng vừa phát ra câu trêu ghẹo bằng giọng điệu nghiêm túc kia. Cô không nghĩ nhiều, chỉ cười hợp tác rồi nói sang chuyện khác.
"Có một chuyện tôi thực sự rất tò mò."
"Lục tiểu thư cứ hỏi."
"Sao anh lại chọn tôi?"
Có rất nhiều nhà văn nổi tiếng hơn cô, còn có nhiều nhà văn chuyên về viết tự truyện. Vậy vì sao lại chọn một nhà văn chỉ có hai tác phẩm nổi tiếng như Violet?
"Tôi có đọc qua cuốn Đỉnh Cao Danh Vọng viết về hai gia đình tài phiệt và những tranh đấu trong thương trường. Tôi khá thích cuốn sách đó. Tôi cho rằng nhà văn Violet đây đủ am hiểu về kinh doanh để có thể lắng nghe những câu chuyện mà tôi sẽ kể cho cô."
Liêu Thần Duệ xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái của mình vừa nói.
Lục Ninh Thuần mỉm cười lịch sự, khiêm tốn đáp.
"Liêu tổng đã quá lời rồi, những gì viết trong sách chỉ như cưỡi ngựa xem hoa so với thực tế thôi. Tôi làm sao dám múa rìu qua mắt thợ."
"Lục tiểu thư không cần khiêm tốn, tôi chỉ nhìn nhận đúng mà thôi. Lục tiểu thư nói thế tức là Liêu Thần Duệ này không có mắt nhìn người rồi?"
Thanh âm lạnh lùng vang lên khiến người đối diện trở nên bối rối.
"Tôi thực sự không có ý như thế."
Cô vội vàng phủ nhận.
Vẻ khẩn trương của cô làm khoé miệng Liêu Thần Duệ khẽ giơ cao.
"Tôi chỉ đùa một chút thôi. Lục tiểu quá căng thẳng rồi."
Lục Ninh Thuần bị bất ngờ, cảm thấy mình bây giờ không khác gì bị đem ra trêu đùa theo ý hắn. Có thể nhìn ra được người đàn ông trước mắt vốn dĩ là kẻ nguy hiểm, cũng không hề dễ chơi cùng.
Cô chỉ nở một nụ cười gượng gạo để đáp lại.
Người đàn ông lại nói tiếp.
"Nhưng mà Lục tiểu thư xinh đẹp như vậy lại không chịu xuất hiện trước truyền thông, không phải có chút uổng phí sao?"
Không thể phủ nhận người phụ nữ trước mắt hắn quá xinh đẹp. Từ ngũ quan đến khí chất đều diễm lệ mê người. Dù cách ăn mặc của cô hơi đơn giản nhưng vẫn không thể dìm xuống vẻ đẹp của cô.
Trước lời khen ngợi của hắn, Lục Ninh Thuần không có vẻ gì là hào hứng.
"Ý Liêu tổng là vì tôi xinh đẹp mới nên xuất hiện trên truyền thông? Còn nếu tôi xấu xí thì dù không xuất hiện cũng không có gì phải tiếc?"
Lời nói của cô nhất thời khiến ánh mắt sắc bén của Liêu Thần Duệ ngưng lại. Hắn chống tay lên thành ghế, ngón tay thon dài gõ gõ lên thái dương.
"Lục tiểu bắt bẻ câu từ của tôi quá rồi."
Ninh Thuần đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp.
"Tôi chỉ đùa thôi mà."
Người phụ nữ này quả nhiên không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhanh như vậy đã ăn miếng trả miếng với hắn.
Nhưng như vậy càng khiến hắn thích thú.
"Chúng ta vào việc được rồi chứ, Liêu tổng?"
Nói chuyện nhiêu đó Ninh Thuần cũng thấy đủ rồi.
Người đàn ông kia chỉ nhếch miệng không nói gì.
*************
Sau khi Lục Ninh Thuần rời đi, cánh cửa phòng lại được đẩy ra. Trương Luân bước vào phòng cung kính chào người ngồi trên bàn làm việc một cái.
"Cô ta có vẻ không giống với tin đồn."
Liêu Thần Duệ chống cằm nhìn chằm chằm về phía cửa.
"Vâng."
Vì Violet chưa từng xuất hiện trên truyền thông nên những tin đồn về nhà văn này có rất nhiều. Có tin đồn cho rằng nhà văn Violet mắc bệnh ám ảnh sợ xã hội nên không muốn xuất hiện bên ngoài.
Trương Luân đặt lên bàn hai tập văn kiện màu xanh, cẩn thận nói.
"Cái này cần Liêu tổng xem qua và phê duyệt."
"Cứ để ở đó đi."
Người đàn ông thấp giọng nói. Sau đó ra lệnh cho người kia lui ra.
Sau khi cửa phòng khép lại, hắn rút điện thoại ra gọi điện.
"Đến đây, ngay lập tức."
Đúng 20 phút sau, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện ngay quầy lễ tân. Cô ta có mái tóc dài uốn xoăn màu hạt dẻ. Dáng đi uyển chuyển, quyến rũ lòng người khiến cho các nam nhân viên có mặt ở đó đều phải ngoái nhìn theo.
Riêng hai thư ký của tổng giám đốc dường như đã quá quen với sự xuất hiện của người phụ nữ này.
"Chào Hàn tiểu thư."
"Tôi đến gặp Liêu tổng, anh ấy bảo tôi đến."
Hàn Nhiễm mỉm cười nói.
Năm phút sau, trong phòng tổng giám đốc vang lên tiếng gõ cửa. Vừa gõ xong, Hàn Nhiễm liền tự động bước vào khoá trái cửa lại. Cô ta bước đến trước mặt người đàn ông kia, ngọt ngào gọi một tiếng.
"Thần Duệ."
Liêu Thần Duệ vẫn vẻ mặt lạnh lùng như cũ.
"Cô biết nhiệm vụ của mình rồi chứ."
Người phụ nữ xinh đẹp nở nụ cười thẹn thùng cởi bỏ áo khoác ngoài của mình ra, bên trong là chiếc váy bó mỏng manh khoe hết đường cong đẫy đà. Hàn Nhiễm bước vòng qua bàn làm việc, ngay trước mặt người đàn ông quỳ xuống.
Cô ta cởi bỏ dây nịt và kéo khoá quần hắn xuống, âm thầm thở dốc.
"Thần Duệ, sao hôm nay của anh lại to như vậy?"
Bàn tay trắng trẻo chạm đến mãnh thú kia dịu dàng vuốt ve. Sau đó cúi xuống, thèm khát cự vật thô nóng.
Người phụ nữ phía dưới dáng vẻ phong tình vạn chủng kích thích ánh nhìn của người khác nhưng đôi mắt của người đàn ông phía trên lại không có chút cảm xúc.
Liêu Thần Duệ có quy tắc của mình. Hắn không bao giờ làm loại chuyện này khi đang trong giờ làm việc. Nhưng sáng hôm nay hắn đột nhiên bị kích thích mãnh liệt một cách lạ kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.