"Ninh Thuần..."
Thẩm Tử Vi đứng trong sân bóng đang khởi động thì thấy Ninh Thuần từ xa đi tới.
Cô nghe thấy cô nàng gọi tên mình vội chạy đến, trên vai còn đeo túi để vợt.
"Cậu đến sớm vậy?"
"Sao mấy ngày nay mình liên lạc với cậu không được vậy? Không phải công việc có vấn đề gì nữa chứ?"
Cô nàng cả tuần nay mỗi lần gọi điện cho cô đều bị tổng đài thông báo không liên lạc được.
Lần trước, Ninh Thuần nói với cô nàng là chuyện bồi thường đã được giải quyết ổn thoả. Liêu Thần Duệ cũng không truy cứu nữa. Tử Vi liền cảm thấy may mắn cho cô.
"À xin lỗi cậu, tại điện thoại mình bị hư nên mình đem đi sửa vài ngày."
Ninh Thuần không dám nói thật, chỉ có thể nói dối.
"Vậy à? Thôi tụi mình bắt đầu đi, lâu rồi không đánh người mình hơi cứng rồi."
Thẩm Tử Vi vươn vai duỗi người một cái.
"Ok"
Cô cười cười, lấy vợt của mình ra, vào vị trí sẵn sàng.
Thẩm Tử Vi là người phát bóng đầu tiên, cô ở bên kia rất nhanh đón bóng đánh đáp trả. Hai người hăng hái đánh bóng tennis đến khi ướt đẫm mồ hôi.
Đánh tennis xong, hai người vào nhà tắm của sân bóng tắm rửa sạch sẽ. Lúc hai người ra ngoài, Tử Vi đã đề nghị chở cô về vì cô nàng biết cô đã bán xe của mình rồi.
"A... Mình có hẹn rồi. Chiều nay mình phải làm việc cùng với Liêu Thần Duệ."
Cô nhẹ giọng từ chối.
"Mà này, sách của cậu chừng nào mới xong vậy?"
Tử Vi cảm thấy không an tâm khi cô làm công việc viết tự truyện này.
Lục Ninh Thuần chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
"Cũng gần đến những chương cuối cùng rồi. Mình còn phải gửi qua cho người của bên Liêu Thần Duệ kiểm tra nội dung rồi mới có thể gửi đến nhà xuất bản."
Sau khi tạm biệt Tử Vi để cô nàng đi lấy xe. Ninh Thuần ra ngoài cổng liền nhìn thấy chiếc Puissant màu đen quen thuộc. Sau khi cô dọn đến biệt thự Bạch Lâm, dù là cô đi đâu cũng sẽ có người đưa đón. Nhấc cử nhấc động của bản thân đều bị theo dõi.
Tài xế lái xe chủ động mở cửa xe cho cô. Ninh Thuần tiến tới chậm chạp ngồi vào trong xe. Sau khi đã yên vị bên trong, cô mới hiếu kỳ hỏi người phía trước.
"Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"
Lúc nãy Liêu Thần Duệ đã gọi điện cho cô báo lát nữa sẽ sai tài xế đến đón cô đi tới chỗ hắn.
"Thưa chúng ta sẽ đến trường bắn súng Tây Miêu."
Người tài xế cẩn thận đáp.
Lục Ninh Thuần kinh ngạc, không nghĩ sẽ đến địa điểm như thế. "Sao lại là trường bắn súng?"
"Bắn súng là môn tiêu khiển ưa thích của Liêu tổng, thỉnh thoảng ngài ấy sẽ hẹn đối tác ở đó để xã giao."
Lục Ninh Thuần không biết tại sao mình phải đến đó, cũng không phải là một bữa tiệc mà cần tới cô. Những thông tin cần cho tự truyện cô cũng đã có đủ. Bây giờ sao lại phải đi gặp đối tác cùng hắn chứ?
Chiếc xe di chuyển trong vòng hai mươi lăm phút mới đến địa điểm. Vì trường bắn nằm ở ngoại ô, ngoài rìa thành phố A.
Tài xế nói với cô, Liêu Thần Duệ đang ngồi trong quán cà phê ở khu nghỉ của trường bắn súng đợi cô.
"Tôi hiểu rồi."
Ninh Thuần rất nhanh đi vào trong một mình.
.....
...
"Cậu định xây lại chỗ này sao?"
Liêu Thần Duệ đặt tách trà xuống bàn, giọng không thấp không cao hỏi.
Ngồi đối diện hắn là người đàn ông có ngũ quan hài hoà, góc cạnh, sóng mũi cao thẳng tắp khiến cho gương mặt anh ta càng thu hút. Anh ta là Viên Triều, tổng giám đốc của tập đoàn bất động sản Viên thị.
"Đúng vậy, dù sao nơi này cũng đã lâu năm rồi, xây mới lại cũng không tệ. Tôi muốn biến nơi này thành trường bắn lớn nhất cả nước."
Lời của anh ta nói ra mang theo chút tham vọng.
"Ý tưởng của Viên tổng đây làm tôi đột nhiên có hứng đầu tư đấy."
Người đàn ông hơi cao giọng nói.
"Để được Liêu tổng đây đầu tư chắc cũng chẳng dễ ăn gì, tôi nghĩ mình cần phải cân nhắc."
Viên Triều buông ra lời trêu đùa.
Liêu Thần Duệ ngay lập tức nhếch môi khinh thường anh ta.
"Có người đầu tư mà còn muốn làm giá?"
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì cửa của quán cà phê bị đẩy vào, một cô gái xinh đẹp kiều diễm bước vào bên trong. Vẻ đẹp của cô sắc sảo nổi bật rực rỡ như ánh mặt trời vào buổi sáng. Không cần phải trang điểm kỹ càng cũng đủ làm cô xinh đẹp hơn vạn người.
Viên Triều phát hiện ra cô trước. Ánh mắt anh ta có chút dừng lại trên gương mặt cô, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại. Người đối diện nhận ra vẻ biến hoá trong mắt anh ta liền quay đầu.
"Đến rồi sao?"
Liêu Thần Duệ giọng trầm trầm vang lên.
Lục Ninh Thuần bước đến trước mặt hắn gật đầu.
Hắn liền chỉ qua ghế bên cạnh mình.
"Ngồi xuống đây đi."
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn. Lúc này, Liêu Thần Duệ mới lên tiếng giới thiệu cho cô.
"Đây là Viên Triều, tổng giám đốc của Viên thị, bạn của tôi."
Hắn lại hướng mắt về phía Viên Triều.
"Đây là Lục Ninh Thuần."
Viên Triều chủ động đưa tay ra, mỉm cười nói.
"Chào cô, nghe Thần Duệ nói cô là nhà văn chấp bút viết tự truyện cho cậu ấy."
Ninh Thuần lịch sự bắt tay với anh ta.
"À vâng, chào anh."
Đang bắt tay, bất chợt anh ta dùng ánh mắt suy xét nhìn cô.
"Không biết tôi và cô đã gặp mặt ở đâu chưa, bởi vì trông cô rất quen."
Lục Ninh Thuần chớp chớp mắt, nhẹ giọng đáp.
"Chắc Viên tổng nhầm lẫn tôi với ai đó rồi, chúng ta chưa từng gặp nhau."
"Vậy sao? Chắc là do tôi nhầm rồi"
Giọng người đàn ông rất thấp, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô.
Quá trình bắt tay của hai người diễn ra hơi lâu so với dự kiến, người bên cạnh cũng đã bắt đầu chau mày.
Lục Ninh Thuần chủ động thả tay ra, ngồi yên vị trên ghế của mình. Lúc này, Liêu Thần Duệ mới mở miệng nói với người bên kia.
"Bạn của cậu đã đến chưa?"
"Vừa mới nhắc tới, đã đến rồi kìa."
Viên Triều cười cười hướng mắt ra ngoài cửa.
Ninh Thuần nhìn theo ánh mắt của anh ta liền thấy một cô gái tóc vàng người tây xinh đẹp bước vào quán. Vừa đến cô ta đã chạy đến hôn chào kiểu pháp với Viên Triều.
Viên Triều chỉ giới thiệu đây là bạn của mình, Julie. Nhưng nhìn bộ dạng tình tứ của cô gái với anh ta thì không giống như thế.
Nói chuyện một chút, cả bốn người mới di chuyển ra ngoài sân. Lúc đang đeo tai nghe chống ồn vào thì một tiếng súng bất thình lình vang lên. Dù là chỗ đứng bắn súng cách rất xa nhưng Ninh Thuần vẫn bị giật mình vì tiếng động vang trời của nó.
Nhìn qua cả ba người kia đều rất bình tĩnh, dường như họ đã quá quen với âm thanh này. Liêu Thần Duệ quay qua nhìn cô, thấp giọng hỏi.
"Sợ sao?"
"Tôi không quen với tiếng súng nên bị giật mình."
Ninh Thuần nhỏ nhẹ nói.
Người đàn ông nghiêng đầu nói bên tai cô.
"Cứ đứng phía sau tôi là được rồi."
Hơi thở của người đàn ông bên tai bất giác khiến cô đỏ mặt. Cô không nói gì chỉ đi theo sau ba người.
Hai người đàn ông bắt đầu thi nhau bắn súng. Viên Triều bắn khá tốt nhưng Thần Duệ mới là người nổi bật hơn cả, mười mục tiêu thì hắn đã bắn trúng hết mười điểm của tám mục tiêu. Còn hai mục tiêu còn lại cũng được tám điểm.
Ở phía sau, Julie ngồi bên cạnh cô uống trà.
"Liêu tổng có vẻ quan tâm em."
Julie đột nhiên nói một câu.
Ninh Thuần ngạc nhiên nhìn chị ta, sau đó phủ nhận.
"Không có đâu, anh ta chỉ lịch sự thôi."
Julie lắc lắc đầu, cười nhẹ nói.
"Sự quan tâm thực sự của đàn ông được thể hiện qua ánh mắt, hành động chứ không phải lời nói đâu."
"Đặc biệt là đối với một người như Liêu tổng, anh ta chưa từng thực sự quan tâm tới bất cứ người phụ nữ nào cả."
Chị ta lại nói tiếp.
Lục Ninh Thuần im lặng một lúc, lẳng lặng uống trà của mình.
"Chị biết Liêu tổng lâu rồi sao?"
Ninh Thuần hiếu kỳ hỏi.
"Không lâu lắm, vài tháng, từ khi chị đi chơi với Viên Triều."
Chị ta cười cười đáp.
Lục Ninh Thuần có chút thắc mắc về mối quan hệ của chị ta và người đàn ông kia.
"Mà chị và Viên tổng chỉ là bạn thôi sao?"
Vì nhìn dáng vẻ thân thiết quá mức như vậy thì nói là bạn có hơi khó tin.
Julie nâng tách trà lên uống một ngụm, thoải mái nói cho cô.
"Là bạn, nhưng là bạn tình đó."
Ninh Thuần ngay lập tức kinh ngạc trước sự cởi mở không chút giấu giếm của chị ta.
Julie nhìn vẻ mặt của cô mà buồn cười.
"Sao vẻ mặt em ngạc nhiên vậy? Chắc vì em là người Á Đông nên thấy không bình thường. Nhưng mà một tay chơi như Viên Triều không có hứng thú yêu ai lâu dài đâu, chị cũng vậy, chị thích tiền nên quen anh ta thôi. Cả hai người bọn chị suy nghĩ rất thoáng, sau này chán rồi thì chia tay."
Đúng là Tây phương suy nghĩ thoáng hơn những người Châu Á như cô, họ rất cởi mở trong vấn đề tình dục.