"Có thể trùng tên, nhiều người có tên họ giống nhau cũng là chuyện thường tình. Làm cách nào cô chứng minh được mình là Violet?"
Trương Luân vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.
"Anh có thể tìm người bên nhà xuất bản xác nhận. Nhà xuất bản sách của Liêu tổng cũng là nhà xuất bản cho hai cuốn sách nổi tiếng của tôi. Tôi đã từng trực tiếp gặp mặt bên họ hai lần."
Giọng nói cô tuy nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt vô cùng tự tin không giống như đang nói dối.
Trương Luân còn muốn nói thêm nhưng người đàn ông bên cạnh đã giơ tay cản anh ta lại, lạnh lùng mở miệng.
"Mau đi xác nhận đi."
Trương Luân chỉ đành vâng lệnh rồi rời đi.
Trong phòng nghỉ chỉ còn Liêu Thần Duệ và Lục Ninh Thuần.
Ninh Thuần có chút sợ hãi người đàn ông trước mắt. Uy thế toát ra từ Liêu Thần Duệ khiến cho người đối diện cảm thấy bị đàn áp. Bầu không khí im lặng chỉ bị phá vỡ khi người đàn ông lên tiếng.
"Cô ấy đâu?"
Hắn bất chợt hỏi.
Lục Ninh Thuần không hiểu lời hắn, ngạc nhiên hỏi.
"Cô ấy?"
"Người phụ nữ đó, người phụ nữ đáng lẽ phải có mặt ở đây."
Giọng nói lạnh lẽo lại vang lên.
Lục Ninh Thuần giờ đây mới hiểu hắn đang nói đến ai. Cô cụp mắt, chậm rãi đáp.
"Tôi không biết. Dù anh có muốn hỏi gì thêm tôi cũng không có gì để trả lời anh."
Đúng lúc này, Trương Luân bước nhanh vào phòng, giọng điệu khẩn trương báo cáo.
"Liêu tổng, đã xác nhận được rồi, cô ta đúng là Violet."
Trương Luân vừa nói cũng vừa không tin được sự thật.
"Nhưng Liêu tổng vậy thì ai là người viết tự truyện chứ?" Người bên kia nghe vậy đột nhiên lên tiếng.
"Tất nhiên là tôi rồi, chính tôi là người đã viết ra tự truyện cho anh."
Trương Luân trợn to mắt nhìn cô, thêm một tin nữa khiến anh ta kinh động.
"Cô nói gì vậy? Người trực tiếp phỏng vấn Liêu tổng và viết sách chính là Lục Ninh Thuần... À không ý tôi là Lục Ninh Thuần kia. Vậy rốt cuộc người phụ nữ kia là ai?"
Ngay cả lời nói của anh ta cũng bắt đầu bị rối.
Bỗng dưng, giọng nói uy nghiêm lại vang lên.
"Tôi hỏi cô một lần nữa người phụ nữ đó đâu?"
Lần này Lục Ninh Thuần có thể cảm nhận được lời cảnh cáo của hắn qua giọng nói, ánh mắt sắc như lưỡi dao giết người, một người nhút nhát như Ninh Thuần đương nhiên cảm thấy sợ hãi. Nhưng cô nhớ đến lời dặn của chị ấy, lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp màu đen, đưa tới trước mặt người đàn ông.
"Chị ấy bảo tôi đưa cái này cho anh. Chị ấy bảo anh hãy đến chỗ này thì sẽ tìm được câu trả lời."
Liêu Thần Duệ ngay lập tức cầm lấy tấm thiệp mở ra, bên trong là một tờ thư mời tham dự tiệc ra mắt bộ sưu tập tranh của Trình Bách Niên tại biệt thự Uyển Tước.
Người đàn ông siết chặt tấm thư mời trong tay khiến tờ giấy nhanh chóng biến dạng, nhàu nát trong lòng bàn tay hắn.
**************
Trong văn phòng tổng giám đốc Liêu thị.
"Liêu tổng, tôi đã nghe theo lời anh tìm hiểu ai đưa Lục Ninh Thuần đến họp báo. Nhưng mà, thật sự rất kỳ lạ..."
Trương Luân đứng trước mặt người đàn ông, dáng vẻ lo lắng báo cáo.
"Chuyện gì?"
Người đàn ông chau mày.
"Tất cả camera cổng ra vào của trung tâm triển lãm vào thời điểm Lục Ninh Thuần tới đều bị ngưng hoạt động"
Anh ta nói.
Liêu Thần Duệ ngồi trên bàn không nhịn được phải mở lớn mắt.
"Cậu nói gì chứ?"
"Nhưng mà, tôi đã hỏi qua người gác cổng và bảo vệ, họ nói có nhìn thấy một chiếc xe màu đen hiệu Mercedes đưa cô ấy đến trung tâm triển lãm nhưng mà họ lại không nhớ biển số."
Trương Luân thấy người kia không trả lời, nên tiếp tục báo cáo.
"Tôi cũng đã hỏi quản gia Hạ, buổi chiều hôm nay Lục tiểu thư vẫn lên xe đi đúng giờ nhưng sau đó thì biến mất. Bây giờ cả xe lẫn tài xế đều biến mất không tung tích, không thể định vị được vị trí chiếc xe."
Thật sự mọi thứ quá kỳ lạ. Từ lúc Liêu Thần Duệ tiếp cận Lục Ninh Thuần, anh ta luôn được lệnh cho người theo sát cô. Chẳng có một chi tiết nào kỳ lạ cả. Nhưng thời điểm này lại bỗng dưng phát hiện ra người phụ nữ đó không phải Lục Ninh Thuần.
Dù tra hỏi Lục Ninh Thuần thật cách mấy cô ta vẫn kêu mình không biết gì, cũng không biết người phụ nữ đó là ai.
"Còn danh sách các cuộc gọi gần đây từ số điện thoại của cô ấy thì sao?"
Liêu Thần Duệ lại thấp giọng hỏi.
Vẻ mặt Trương Luân lại khẩn trương hơn, chậm chạp mở miệng.
"Danh sách cuộc gọi gần đây của Lục tiểu thư không có thưa Liêu tổng."
"Không có?"
Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhấn mạnh giọng hỏi.
"Thưa... Giống như dữ liệu đã bị xoá sạch không có một cuộc gọi nào cả. Kể cả những cuộc của Liêu tổng, cũng không có, tôi xin lỗi."
Trương Luân lo lắng cúi gập đầu. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình làm việc tệ hại như vậy.
Từ trước đến nay, Liêu Thần Duệ luôn tin tưởng năng lực làm việc của anh nên mới để Trương Luân bên cạnh mình. Hắn cũng biết rõ anh đã làm hết sức của mình.
Bàn tay đặt trên mặt bàn khẽ cuộn lại thành nắm đấm.
Lục Ninh Thuần. Rốt cuộc cô là ai?
**************
Buổi tiệc của Trình Bách Niên diễn ra vào buổi sáng. Điều này có chút kỳ lạ. Lúc xe của Liêu Thần Duệ đến trước cổng ngôi biệt thự Uyển Tước, hắn không thấy có chiếc xe nào khác ngoài xe mình, nhưng chiếc cổng vẫn mở toang như đang chờ đón hắn.
Liêu Thần Duệ vẫn ra lệnh cho tài xế lái vào trong. Chiếc xe đậu lại trước cửa căn biệt thự sang trọng. Liêu Thần Duệ bước xuống xe, bước từng bước lên bậc tăng cấp tiến vào trong đại sảnh của căn biệt thự.
Tuy bên trong căn biệt thự được trang hoàng lộng lẫy với những bức tranh nghệ thuật khắp nơi, có bàn tiệc thức ăn và rượu, còn có một dàn nhạc đang hoà tấu cùng nhau nhưng hắn không thấy bất kỳ một vị khách nào cả. Bỗng nhiên, một tiếng vỗ tay vang lên.
"Bốp... Bốp..."
Liêu Thần Duệ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông có mái tóc bạch kim đang từ trên lầu bước xuống. Trình Bách Niên vừa vỗ tay vừa chậm rãi bước xuống cầu thang.
"Là ai đây nhỉ?"
Anh ta bước đến trước mặt người đàn ông, lịch thiệp để tay lên ngực cúi chào.
"Chào mừng vị khách quý của tôi, Liêu tổng."
Vẻ kiểu cách của anh ta trông vô cùng đáng ghét.
"Đây là bữa tiệc hoành tráng mà Trình thiếu gia nói trong thư mời sao?"
Giọng người đàn ông hơi cao.
"Đây chẳng phải tiệc hoành tráng sao?"
Trình Bách Niên vừa cười vừa nhìn xung quanh.
"Có dàn nhạc hoà tấu, có thức ăn ngon, có rượu ngon, có các tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng, và..."
Anh ta chỉ tay qua hắn.
"Có cả một vị khách quý nữa. Đầy đủ và hoành tráng còn gì."
Liêu Thần Duệ nhướng mắt nhìn anh ta. Không ai biết rằng hắn đang nghĩ gì.
"Cậu và cô ấy đang giở trò gì?"
Trình Bách Niên vội ra vẻ sợ hãi xua tay.
"Này đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ đó chứ? Tôi vô tội. Tôi không biết gì trong toàn bộ chuyện này đâu."
Rồi anh ta đột nhiên nở nụ cười ẩn ý.
"Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao. Hãy tránh xa cô ấy ra."
Liêu Thần Duệ vẫn điềm tĩnh nhìn anh ta, thấp giọng hỏi.
"Cô ấy đâu?"